Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 369




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“…” Một câu nói trúng tâm tình của Hạ Thiên Tinh. Chóp mũi chua xót, đôi mắt co rút lại, cô gắng ép nước mắt trở về: “Chúng tôi đã quyết định, cho dù là an hem họ cũng muốn ở cùng một chỗ.”

“Đùa cái gì vậy?” Dư Trạch Nam cảm thấy cứ kiên trì như thế quả thật rất buồn cười: “Nếu hai người muốn ở cùng một chỗ vậy anh tôi có thể dễ dàng thắng rồi. Cứ như thế Bạch Dạ Kình liền sụp đổ.”

Hạ Thiên Tinh nắm chặt tay đặt lên đầu gối, đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay.

“Đây không phải là chuyện hai người hy vọng nhất hay sao?”

“Đúng thật là anh tôi mong chờ nhưng mà như thế nhất định Bạch Dạ Kình là Tổng Thống đầu tiên trong lịch sử nước S vì phụ nữ mà chịu cảnh gièm pha sẽ rơi đài, lịch sử sẽ viết thế nào đời sau sẽ nhớ kỹ, sợ rằng chiến tích không có mà chỉ nhớ tới gièm pha này thôi.”

Từng câu từng chữ của Dư Trạch Nam đều là thật, như đâm vào đầu Hạ Thiên Tinh đến phát đau.

“Anh dừng lại ở đây đi, tôi muốn ăn ở chỗ này.” Cô mở miệng cắt đứt lời của Dư Trạch Nam, không muốn nghe thêm cái gì, giống như không muốn nghe thấy gì hết, như vậy sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh, giống như anh không có việc gì hết.

“Ở nơi này sao?” Dư Trạch Nam chỉ vào nhà hàng có hoàn cảnh không tệ.

“Nếu anh bận rộn thì đi trước đi.” Hạ Thiên Tinh tháo dây an toàn, không nói nhiều lời liền đi thẳng xuống xe.

Dư Trạch Nam đậu xe ở ven đường, chiếc xe Aston Martin luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người. Hai người họ vừa xuất hiện trước cửa hàng, ông chủ nhiệt tình chào đón mời hai người ngồi xuống.

Hạ Thiên Tinh cực kì thích những nơi như vậy, cầm thực đơn im lặng nhìn, ngẫu nhiên ngón tay sẽ chỉ vào món ăn trên đó. Dư Trạch Nam đứng sau lưng cô, nhìn bóng lưng kia mà có chút say mê. Rượu xịn đương nhiên quán này không có nên anh ta tùy tiện gọi bia.

Mới đầu Hạ Thiên Tinh ăn cũng không hề chạm vào chia bia.

Nhưng cuối cùng đáy lòng tích tụ làm cô phiền muộn muốn chết, cô muốn phát tiết cho nên không thèm quan tâm, hai người uống say khướt.

Mà bên kia.

Lan Diệp đang ở trong phòng cất mặt nạ, nhớ tới Hạ Thiên Tinh, hàng lông mày nhíu lại.

Bạch Dạ Kình đúng là bị váng đầu rồi cho nên mới đến nông nỗi như hiện tại cố ý ở cùng một chỗ với Hạ Thiên Tinh. Hạ Thiên Tinh lại ích kỉ như thế, có thể nhẫn tâm như thế, không sợ hủy đi anh nhưng cô ta lại không làm được, cô ta không muốn trơ mắt nhìn Bạch Dạ Kình rơi vào biển lửa.

Nhưng mà làm thế nào mới có thể thuyết phục Bạch Dạ Kình thay đổi chủ ý đây, cô ta không thể ra mặt, chẳng lẽ để cô (Lan Đình) ra mặt khuyên.

Lan Diệp thở dài.

Vừa nhận lại con gái lập tức gậy đánh uyên ương, chỉ sợ cô sẽ không nỡ.

Ngay lúc cô ta đang xoắn xuýt thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Đại tiểu thư.”

Điện thoại bên kia là lái xe mà Lan gia sai đưa Hạ Thiên Tinh trở về.

“Vẫn theo dõi cô ta sao?” Lan Diệp vỗ vỗ mặt, vừa hỏi. Thật ra cô ta không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể để cho người ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh, xem có thể có cơ hội tách cô ta và Bạch Dạ Kình không.

“Vẫn đang theo dõi. Lúc này Hạ tiểu thư và Dư thiếu gia đã uống say khướt, hiện đang gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.”

Lan Diệp hừ ra tiếng: “Hạ Thiên Tinh này thật giỏi, Bạch Dạ Kình đi nước ngoài, ngược lại cô ta…”

Nói đến đây, đột nhiên Lan Diệp dừng lại, trong đầu xẹt qua ý nghĩ.

“Đại tiểu thư.” Không nghe cô ta nói xong, lái xe hỏi một tiếng: “Đại tiểu thư cô không sao chứ? Hiện tại còn muốn tôi theo dõi cô ấy không?”

“Theo dõi bọn họ cho tôi, hiện tại anh gửi địa chỉ qua, tôi lập tức tới.”

Có một số việc phải tự tay làm, người khác làm cô ta không nhịn được mà lo lắng làm không tốt.

Lái xe không biết chuyện gì xảy ra chỉ gần đầu chời Lan Diệp qua.

Tâm tình của Hạ Thiên Tinh rất kém, uống rượu không tới vài chén, sau này lại cùng Dư Trạch Nam uống. Vốn đã say lại là rượu mạnh cho nên không suy nghĩ nhiều mà liều mạng uống. Cuối cùng hai người uống say bất tỉnh nhân sự.

Một đêm qua đi.

Tia nắng ban mai chiếu vào, xuyên qua rèm che chiếu vào phòng.

Di động đặt bên cạnh không ngừng vang chuông báo.

Hạ Thiên Tinh đau đầu như muốn nổ tung, không muốn tỉnh lại nên đưa tay cầm điện thoại tắt chuông.

Tiếp tục ngủ.

Nhưng mà chưa tới vài phút điện thoại lại vang lên.

“Ai thế, phiền chết rồi.” Một giọng nói phiền muộn vang lên sau đó cánh tay vươn qua đầu cô, điện thoại bị tắt trực tiếp ném xuống mặt đất, phát ra âm thanh thật lớn, sau đó tiếng chuông cũng ngừng hẳ.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Hai người không hẹn mà kéo chặt lên, thỏa mãn chui vào trong chăn, định ngủ thêm một giấc.

Nhưng mà nháy mắt sau đó.

“A…”

“A…”

Tiếng thét chói tai vang lên cắt ngang buổi sáng yên tĩnh. Bởi vì say rượu vẫn chưa tỉnh táo mà giờ phút này hai người đều lắc lư ngồi dậy.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Hạ Thiên Tinh trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Dư Trạch Nam.

Vấn đề là sao anh ta lại ở trong phòng cô?

Dư Trạch Nam hoàn toàn tỉnh táo, nhìn cô một cái, đỏ mặt quay lưng đi: “Em mặc quần áo vào trước đi.”

Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn, lập tức khuôn mặt đỏ ra máu, áo khoác trên người bị cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà giờ phút này quần áo lộn xộn, mấy cúc áo mở ra, nội y bên trong cũng lộ ra rồi.

Anh ta cũng không khá hơn chút nào.

Trên người ngay cả sơ mi cũng không có.

“Anh cũng mau mặc vào đi.” Cô nói một tiếng, khẩn tưởng cài lại cúc áo, sau đó lại mặc áo khoác vào. Cuối cùng là sửa lại tóc tai, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Lúc này Dư Trạch Nam cũng mặc xong quần áo.

Hai người chiếm một nửa giường.

Hạ Thiên Tinh ôm gối, dịch ra ngoài, Dư Trạch Nam cũng dịch sang bên kia.

Xấu hổ.

Cả căn phòng chìm trong không khí cực kì xấu hổ.

Hai người ngược lưng nhau, đánh giá căn phòng. Lúc này cũng nhân ra căn bản hai người chẳng ở nhà ai cả mà là nhà nghỉ.

Là nhà nghỉ nhỏ.

“Khụ, khụ.” Dư Trạch Nam ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Em.”

“Nhất định tối qua hai chúng ta không phát sinh chuyện gì cả.” Hạ Thiên Tinh mở miệng trước, tối qua tuy uống say nhưng có phát sinh chuyện gì hay không, thân thể con gái đương nhiên sẽ cảm giác được, cô không có bất kì cảm giác không khỏe nào.

“À, vậy thì tốt.” Dư Trạch Nam nghe thấy lời này của cô cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người, cả người cũng thoải mái hơn: “Tôi đã nói mà, tôi đã say đến mức này rồi giống như cá chết thì làm sao còn có khả năng mà làm cái kia với em chứ.”&