Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 410




Nước S.

Buổi sáng, Hạ Thiên Tinh nhận được điện thoại của Trì Vị Ương gọi tới, nghe cô kể chuyện giữa mình và bác sỹ Phó, trong lòng cũng đủ các loại phiền muộn.

“Cuối cùng, anh ta đáp ứng đề nghị này của cậu?” Sau khi sinh con ra, thì cả hai sẽ chia sẻ chi phí nuôi con, đây dường như là biện pháp thỏa hiệp nhất.

Nhưng mà, vợ của bác sỹ Phó, lại vô tình trở thành nạn nhân vô tội nhất.

“Mình đã uy hiếp như vậy, anh ta không thể không đáp ứng.”

“Nếu như cậu thật sự bỏ đứa trẻ đi, đó mới là kết cục mà anh ta không muốn nhìn thấy nhất. Chỉ là, không biết có phải do mình quá nhạy cảm hay không, mà mình luôn cảm thấy, có lẽ là do bác sỹ Phó có nỗi khổ tâm riêng, nên không muốn nói chuyện trước kia cho cậu.”

“Có lẽ là vậy đi.” giọng nói cuả Trì Vị Ương bỗng dưng nhẹ đi, hai cô gái, nói chuyện điện thoại không quan tâm đến chênh lệch thời gian giữa hai nơi: “Nhưng mà, nếu như anh ấy không thể nói ra nỗi khổ tâm với mình, như vậy, giữa chúng mình cũng sẽ vĩnh viễn không có khả năng.”

“Cậu có nghĩ tới việc điều tra chuyện này hay không?”

Trì Vị Ương cự tuyệt. Đó là chuyện riêng của anh, cô không muốn khám phá.

“Mình mệt mỏi rồi, không muốn tìm hiểu nữa.”

“Nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì cậu hãy nhanh chóng từ bỏ đoạn tình cảm này đi.”

“Đừng nói về mình nữa.” Trì Vị Ương cười, cố gắng làm cho giọng nói của mình thoải mái hơn: “Hôm trước mình có đọc tin tức, trên Weibo, mình cũng có thấy mấy tin tức tình cảm kia của hai cậu. Nói đi, hai người định khi nào thì kết hôn hả?”

Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Hạ Thiên Tinh cũng khá hơn ít nhiều: “Chắc chắn là năm nay không tổ chức hôn lễ kịp rồi, còn về việc đi đến cục dân chính, thì anh ấy nói mai khá là thích hợp.”

Giọng nói, cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Trì Vị Ương bị lây theo, nên tâm trạng cũng trở nên khá hơn: “Đến lúc lĩnh chứng xong, nhất định phải chụp hình cho mình đấy nhé. Mình muốn là người nhìn thấy trước tiên.”

“Được, nhất định sẽ cho cậu nhìn thấy đầu tiên.”

Cô đang trả lời, vào lúc này, Bạch Dạ Kình đứng ở cửa phòng tắm. Rồi sau đó, tự ý đẩy cửa tiến vào.

Cô đứng ở trước gương, vừa chải tóc vừa gọi điện thoại, nghe thấy động tĩnh, quay mặt lại nhìn thấy anh: “Phải đi rồi sao?”

Anh gật đầu, ngón tay gõ xuống đồng hồ đeo tay: “Vừa đi vừa gọi.”

“Vâng.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, đi theo sau lưng anh.

Trì Vị Ương ở bên kia nghe được động tĩnh, thức thời nói: “Cậu muốn ra ngoài à?”

“Mình trở về nhà cũ để thăm ba mẹ, chính là chú của Tổng thống tiên sinh đó. Nghe bác sỹ Phó nói, hiện tại sức khỏe của ông ấy và mẹ mình không được tốt lắm, mình phải vội vàng trở về từ nước ngoài, vì sợ xảy ra chuyện gì.”

“Bây giờ cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho bọn họ. Ok, cậu cứ đi đi, mình cũng không nói với cậu nữa. Chờ khi nào cậu ổn định ở bên đó, thì nhớ qua bên này thăm mình đấy nhé”

“Có lẽ thật sự có cơ hội đấy. Dù sao, mẹ mình cũng không thể ở đây lâu được, vẫn phải trở về. Đến lúc đó, nói không chừng mình sẽ đi cùng bà ấy.”

Sau khi nói thêm mấy câu với Trì Vị Ương, thì cô cúp điện thoại. Bạch Dạ Kình quay đầu lại, con ngươi hẹp dài nhìn cô: “Cái gì gọi là nói không chừng, em muốn sang đó định cư à?”

Cô nói đùa: “Đúng vậy. Không phải rất tốt sao, mẹ em ở đó, bạn thân nhất của em cũng ở đó. Nếu như cũng dẫn Đại Bạch thì tất cả cũng coi như là hoàn hảo.”

Bạch Dạ Kình dùng lực nắm tay cô, rồi kéo cô qua. Một tay nắm lấy cằm dưới của cô, nâng lên, ánh mắt của hai người đối diện với nhau: “Nếu như thật sự có ngày hôm đó, thì anh sẽ dùng xiềng xích đeo vào hai tay hai chân của em lại.”

Cô cười: “Tổng thống tiên sinh, anh cứ hống hách vậy, thì sẽ tạo thành vụ bê bối lớn đấy, người ta sẽ nói ngài sử dụng bạo lực, cưỡng bách phái nữ, làm thế nào?”

“Vợ của anh, anh muốn mạnh thế nào thì mạnh thế đấy.”

“...” Hạ Thiên Tinh bĩu môi: “Bây giờ em chưa phải là vợ của anh.”

“Ngày mai. Hiệu suất làm việc của anh luôn rất tốt.”

Cô cười.

Trong lòng... cảm thấy hơi ngọt.

Hương vị của tình yêu đang lên men ở trong lòng cô.

Bạch Dạ Kình an bài xe đưa cô và con đi Chung Sơn. Anh ngồi ở xe khác, đi đến văn phòng Tổng thống phòng.

“Kết quả vạch tội thế nào rồi?”

“Tạm thời nhận được tin tức khá lạc quan.”

Lãnh Phi rất cung kính trả lời. Rồi sau đó, cầm ipad tới, báo cáo hành trình hôm nay.

“10h30 sáng nay, ngài sẽ có cuộc hội đàm bằng điện thoại với Tổng thống nước T, song phương sẽ có cuộc thảo luận chuyên sâu về các vấn đề phát triển nguồn năng lượng. Tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ từ mấy ngày trước ở trong hộp mail của ngài, ngài đã đọc nó cẩn thận rồi.”

“ Ừ.”

“Buổi trưa ngài sẽ dùng cơm với các nghị viên. Bây giờ vấn đề vạch tội còn quá mức ồn ào, cho nên, tôi không thể đẩy hành trình này xuống cho ngài được.”

Bạch Dạ Kình khẽ vuốt cằm. Mặc dù anh không thích xã giao, nhưng mà, có một số buổi xã giao là không thể nào tránh khỏi.

Lãnh Phi nhanh chóng báo cáo hành trình hôm nay, cuối cùng, dùng giọng nói nặng nề, trịnh trọng nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức của cục tình báo trung ương, nói là gần đây cựu Phó tổng thống Tống Quốc Nghiêu đi lại tương đối gần với các phần tử vũ trang ở biên giới nước Bách Lan.”

Bạch Dạ Kình cau mày.

“Không phải trước đây ông ta qua lại tương đối gần với Dạ Kiêu sao, bây giờ có cùng Dạ Kiêu lui tới không? “

“Không có.” Lãnh Phi nói: “Tính tình của Dạ Kiêu luôn khó đoán. Trước đây, quả thật anh ta đã từng qua lại mật thiết với Tống Quốc Nghiêu, nhưng mà, không biết là bởi vì cái gì, mà nửa đường lại đột ngột chấm dứt giao dịch với ông ta. Cho nên bây giờ, ông ta đánh chủ ý tới nước Bách Lan. Tôi sợ rằng, mục đích của ông ta cũng không đơn giản.”

Bạch Dạ Kình cũng không có quá bất ngờ, khi Dạ Kiêu tạm thời thay đổi chủ ý. Anh nghĩ, hơn phân nửa là công lao của Túc Diệp. Chỉ là, không biết để có kết quả như vậy, thì rốt cuộc Túc Diệp đã phải trả cái giá như thế nào.

“Chẳng lẽ Tống Quốc Nghiêu muốn trở thành tội nhân của dân tộc?” Bạch Dạ Kình khép tài liệu trong tay lại.

“Chỉ sợ là nhằm về phía ngài. Lần này Hạ Tinh Không và Lý Linh luôn làm khó dễ ngài, Tống gia cũng không thoát khỏi liên quan. Nghe nói, là Tống Duy Nhất bảo đảm, để cho hai người bọn họ làm chuyện xấu. Lá gan của bọn họ cũng không nhỏ đâu.”

“Cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, chúng ta phải nhổ sạch tận gốc Tống Quốc Nghiêu cùng với thế lực của ông ta. Nếu ông ta muốn cho đào mộ cho mình, thì cứ để ông ta đào đi.” sắc mặt của anh trở nên tàn khốc, hai chân vắt lên nhau, lạnh giọng phân phó: “Để cho cục tình báo theo dõi ông ta, nếu như bên kia của ông ta có bất kỳ động tĩnh gì, thì kịp thời báo cáo.”

“Vâng.”

“Còn nữa, bảo bộ trưởng bộ quốc phòng vào văn phòng gặp tôi.”

“Vâng.”

Sau khi nói xong chính sự, Lãnh Phi thu ipad lại, ngồi thẳng ở bên cạnh.

Ánh mắt của Bạch Dạ Kình rơi vào cảnh đông ngoài cửa sổ, ánh mắt thêm mấy phần ấm áp hiếm có.

Lãnh Phi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, không nhịn được xúc động nói: “Ngài đi ra ngoài nghỉ phép hai ngày, có vẻ như tâm tình rất tốt.”

“Năm nay cậu cũng đã 32 tuổi rồi đi.” Anh quay đầu lại, liếc mắt nhìn anh ta.

“À vâng.” Lãnh Phi gật gật đầu, không nghĩ tới tại sao đề tài lại đột nhiên kéo đến trên người mình.

“Còn không muốn kết hôn?”

“Không.” Lãnh Phi thật sự là cảm kích đến rơi nước mắt. Tổng thống tiên sinh trăm công nghìn việc, bây giờ lại quan tâm đến chuyện riêng của anh.

“Cũng đã 32 rồi, nhanh chóng tìm một người kết hôn để ổn định cuộc sống đi.” Nói xong, Bạch Dạ Kình hơi dừng, lại nói: “Cảm giác ổn định, cũng không tệ lắm.”