Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 413




“Sao lại tức giận như vậy?” Cảnh Dự cũng hiểu rõ Dư Trạch Nam. Bình thường cô cũng ít thấy dáng vẻ này của anh ta.

“Anh ta đâu?” Anh ta cố gắng nén tức giận, hỏi nhưng chẳng khác nào đang nghiến răng nghiến lợi.

“Anh ấy đang ở trên lầu họp với những người khác. Nhưng mà...”

Cô còn chưa nói hết, Dư Trạch Nam đã chạy lên lầu. Cảnh Dự thấy vậy thì tiến lên một bước: “Trạch Nam, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, em đừng quá xúc động!”

“Chị dâu, chuyện của hai người tụi em, chị đừng xen vào thì hơn!” Dư Trạch Nam nghiêng người tránh Cảnh Dự, đi vọt vào phòng làm việc nhưng đang bị trợ lý của Dư Trạch Nghiêu là Trang Nghiêm chặn lại.

“Nhị thiếu gia, hiện giờ cậu không thể vào trong. Phó Tổng thống đang họp!”

“Cút ngay!” Dư Trạch Nam trợn mắt nhìn anh ta.

Vẻ mặt Trang Nghiêm vẫn bình tĩnh, chắn trước cửa. Dư Trạch Nam đang tức giận, cũng mặc kệ là có hậu quả gì, đá văng cánh cửa ra. Trang Nghiêm không ngờ Nhị thiếu gia lại tức giận như vậy, hơi sợ hãi một chút rồi mới nhớ ra phải cản anh ta.

“Trang Nghiêm, anh buông tay ra!” Dư Trạch Nam tức giận, gân xanh đã nổi lên.

Anh ta dù có ồn ào như thế nào nhưng bản lĩnh không thể nào so với Trang Nghiêm được. Hai người đánh vài cái thì anh ta đã bị Trang Nghiêm giữ lại. Dư Trạch Nam uốn éo giãy dụa, nghiến răng nói: “Anh buông tay ra cho tôi! Không lát nữa tôi sẽ đánh vỡ đầu anh đó!”

“Trang Nghiêm, cậu thả nó ra, để xem nó làm được gì!” Giọng nói của Dư Trạch Nghiêu vang lên.

Anh ta mặc một bộ vest màu xanh, sắc mặt lạnh lẽo. Cuộc họp đang diễn ra ổn thỏa lại bị ầm ĩ như vậy, dĩ nhiên sắc mặt anh ta không thể tốt rồi.

Trang Nghiêm thả Nhị thiếu gia ra.

Thấy anh cả, Dư Trạch Nam cũng bình ổn hơn. Anh ta cũng biết mình gây họa, liếc mắt nhìn vào phòng làm việc. Dư Trạch Nghiêu đóng sầm cửa lại, lạnh lùng trừng anh ta: “Không phải muốn đánh nhau sao? Sao không ra tay?”

“Em không đến đánh nhau với anh chỉ tìm anh nói chuyện thôi!” Câu thứ nhất còn hơi chột dạ nhưng bây giờ tin tức trên mạng bùng nổ khiến anh ta càng vững vàng hơn: “Anh, có phải là anh làm không?”

“Mấy bức ảnh kia khiến tôi không đánh giá thấp năng lực của cậu nữa!”

“Thật là anh làm sao?” Dư Trạch Nam tức giận đến mắt đỏ bừng: “Anh có biết như thế là rất hèn hạ hay không? Chuyện này cũng bị anh tính toán. Quá vô sỉ, bỉ ổi. Anh có biết bây giờ Hạ Thiên Tinh bị mắng nhiếc ở trên mạng thảm như thế nào đâu!”

“Cô ta bị chửi, cậu không tự ngẫm xem là ai hại hai người lại còn đến đây tìm tôi lý luận sao?” Dư Trạch Nghiêu liếc mắt nhìn anh, hơi nhếch môi lên: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Nếu cậu không muốn xía vào nữa thì tôi sẽ giải quyết cho cậu!”

“Anh giải quyết cho em như thế nào?” Dư Trạch Nghiêu không để ý tới câu hỏi của anh ta, nhỉ liếc nhìn Trang Nghiêm: “Tịch thu di động của Nhị thiếu gia. Còn nữa, bảo người giúp việc dọn dẹp căn phòng trước kia của Nhị thiếu gia đi!”

Anh ta nói xong, quay đầu nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu ở lại đây. Công việc của cậu tôi sẽ kiếm một giám đốc làm thay, sẽ không thua kém cậu đâu!”

“Anh muốn giam lỏng em sao?” 

So với sự kích động của anh ta, Dư Trạch Nghiêu vẫn bình tĩnh, không thèm nhìn Trạch Nam, chỉ nói với Trang Nghiêm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Trang Nghiêm định tiến lên, Dư Trạch Nam không chịu được, tức giận, tiến lên túm cổ áo anh trai.

“Nhị thiếu gia, đừng xúc động!” Thấy Nhị thiếu gia định vung nắm đấm lên. Sắc mặt Trang Nghiêm thay đổi, xông lên, giữ chặt tay anh ta.

Dư Trạch Nghiêu liếc mắt nhìn, tỏ ý Trang Nghiêm đừng động. Bị Dư Trạch Nam túm cổ áo như vậy, khí phách ngạo nghễ của anh ta không tản đi chút nào, ngước mắt lên, khí thế bừng bừng: “Vì Hạ Thiên Tinh, mà ngay cả tôi cậu cũng dám ra tay à?”

Dư Trạch Nam rất kích trọng anh ta. 

Lý trí trở lại, sắc mặt cũng tốt hơn, ngượng ngùng buông xuống. 

Anh ta nhẫn nhịn mở miệng: “Cô ấy là bạn em, em không muốn cô ấy bị chửi thành như vậy. Chuyện xảy ra như vậy, tụi em cũng không thể là bạn nữa!”

Dư Trạch Nghiêu nặng nề nhìn anh ta, giơ tay chỉnh sửa lại âu phục trên người rồi xoay người trở về phòng làm việc. Đi tới cửa, bước chân anh ta hơi dừng lại một chút, lúc này mới nghiến răng nói từng chữ: “Chuyện này không hề liên quan đến anh.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Dư Trạch Nam nghĩ rằng mình nghe lầm.

Sau khi Trang Nghiêm đóng cửa, anh ta cau mày, hỏi: “Vừa rồi anh ấy nói gì?”

“Nhị thiếu gia, tiên sinh nói chuyện này không liên quan đến tiên sinh. Từ trước đến giờ, tiên sinh không bao giờ nói dối cậu đâu!”

Dư Trạch Nam liếc mắt nhìn, dường như đang suy nghĩ lời của Trang Nghiêm nói. Hình như đúng vậy. Nhưng mà nếu như không phải anh trai anh ta, thì ai chụp những tấm ảnh này? Rồi đưa họ vào khách sạn? Rốt cuộc là ai chứ?

“Nhị thiếu gia, cậu đưa di động cho tôi đi!” Trang Nghiêm liếc nhìn di động trong tay anh ta.

Dư Trạch Nam liếc nhìn anh ta một cái, định đưa di động cho Trang Nghiêm nhưng sau đó nhanh chóng rụt tay lại, co cẳng chạy xuống lầu dưới.

Di động của Hạ Thiên Tinh không ngừng vang lên.

Cô ngồi ở ghế lái, vội vàng trở về phủ Tổng thống. Gọi vào số cá nhân của anh nhưng chuông kêu vài lần cũng không có ai nghe.

Cô có chút mệt mỏi tựa người vào cửa sổ xe, sợ hãi nhìn bầu trời mùa đông chỉ cảm thấy ánh mắt ê ẩm.

Tính cách anh như thế nào, cô hiểu rõ nhất.

Anh nhất định sẽ để ý những bức ảnh này, nhất định rất tức giận. 

Có lẽ, anh thậm chí không muốn nghe cô giải thích.

Hạ Thiên Tinh vừa cảm thấy hốt hoảng, bất an trong lòng. Cô lấy di động ra, định gọi cho anh thêm lần nữa, nhưng đột nhiên di động của cô lại vang lên. 

Cô còn tưởng rằng là điện thoại của bên truyền thông, theo bản năng cô muốn ngắt di động. Nhưng nhìn thấy lại là nam chính trong vụ này – Dư Trạch Nam.

Cô định tắt máy nhưng cuối cùng vẫn không đè nén nổi sự tức giận trong lòng mà nhận điện thoại, điện thoại vừa kết nối cô đã mắng phủ đầu: “Dư Trạch Nam, anh là tên khốn nạn, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”

“Không phải, không phải tôi làm mà!” Dư Trạch Nam vội vàng giải thích. Cũng khó trách cô sẽ hiểu lầm, ngay cả bản thân anh ta còn cảm thấy việc này rất giống với việc anh trai anh ta làm.

“Đúng vậy, không phải anh làm nhưng anh trai anh làm. Đêm hôm đó, tôi đang đứng trên quảng trường, tại sao lại trùng hợp gặp anh như vậy chứ? Chúng ta thật có chuyện đó, đúng không?”

Trong lòng đau khổ, không có chỗ nào có thể xả. Dư Trạch Nam lại đâm đầu vào miệng núi lửa. Hạ Thiên Tinh vừa nói, mắt đã nhòa lệ. Cô đột nhiên không nói được cái gì, chỉ úp mặt vào lòng bàn tay, tóc tán loạn, trông cực kỳ chật vật.