Cô xoay người, muốn quay đầu nhìn.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong đêm: “Không được phép quay đầu.”
Thật sự là anh.
Lòng Hạ Thiên Tinh run lên, bỗng nhiên mở mắt. Có lẽ hôm nay ngâm nước bị cảm, cả người cực kỳ khó chịu, trong mắt đều là nóng bỏng. Mơ mơ màng màng nghe tiếng quát bá đạo của anh, cô còn chưa biết xảy ra chuyện gì, người đàn ông đột nhiên hôn lên gáy cô.
Ngay cả môi cũng lạnh.
Đặc biệt lạnh.
Giống như không có nhiệt độ vậy.
Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, ngón tay vô lực cong lại, nắm dưới gối. Tay của người đàn ông không hề nhàn rỗi, xé quần áo trên người cô.
Rất nhanh.
Trên người cô không còn gì. Da thịt trắng nõn lộ ra ngoài.
Cửa không có đóng.
Ánh sáng bên ngoài rất mơ hồ, không thấy rõ, nhưng ánh mắt anh lóe lên mấy lần. Nguy hiểm và tình triều thay nhau cuồn cuộn, một giây sau, đôi môi trực tiếp thay thế bàn tay lướt qua mỗi một tấc da thịt của cô.
Cả người cô nóng bỏng, vừa nóng vừa xấu hổ.
Nhưng thân thể đang cực kỳ khó chịu, xoay người, tay vòng qua sau lưng, đẩy anh đang đè trên người mình.
“Không muốn, Dạ Kình, anh đừng.” Cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, dưới tình huống này, nếu làm thật, sợ rằng cả người sẽ rời rạc.
Nhưng không biết câu này lại kích thích thần kinh người đàn ông.
Anh hít sâu một hơi. Vốn là mập mờ cờ bay phất phới, một giây sau, giống như không sót lại chút gì. Anh thở gấp, cắn lưng cô.
Mùi máu tanh tràn ngập vào miệng, anh mới thả ra. Cô đau đến chảy nước mắt, nức nở: “Anh làm gì vậy? Đau!”
Bạch Dạ Kình xoay người cô lại, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô. Bộ dáng kia tựa như muốn nuốt cả người cô vào.
Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy sau lưng còn đau, uất ức và khó chịu tích trữ trong lòng lập tức tràn ra. Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, hai chân bị người đàn ông mở ra, gác lên vai anh.
Cô nhận ra anh muốn làm gì, ngón tay níu chăt drap giường, người lui về sau tránh né.
Nhưng Bạch Dạ Kình đâu cho cô cơ hội, bàn tay nắm mắt cá chân cô, thân hình cao lớn cường hãn thẳng tiến.
Giống như là thổ lộ, lại giống chiếm làm của riêng.
Sức lực đó, sự bá đạo của người đàn ông tuyên bố chủ quyền đó, đều khiến cô không thể chống đỡ.
Chìm chìm nổi nổi, Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị lay động, thân thể yếu ớt lúc nào cũng có thể bị rời rạc ra vậy.
Mặc dù thân thể cô nhạy cảm, nhưng anh đòi hỏi như vậy làm cho cô ít nhièu có trau chuốt, nhưng không chống cư nổi anh cậy mạnh. Chân một hồi liền có cảm giác đau đớn.
Hoan ái như vậy, là một loại đau khổ hành hạ.
Cuối cùng, cô không chống cự nổi, thút thít khóc lên, đỏ mắt, tay đẩy anh: “Anh đi ra.”
Cô khóc thút thít và từ chối anh, khiến lửa giận ẩn nhẫn cả ngày của anh nhất thời hừng hực bốc cháy, càng cháy càng ác liệt. Động tác dưới người lại càng thô bạo cuồng vọng.
Hạ Thiên Tinh vô cùng khó chịu, càng về sau càng bớt đau. Anh đã quyết định chủ ý muốn hành hạ cô, thả chậm động tác, cho cô thư thái một chút, nhưng lại bất động hành hạ cô.
Cô bị hành hạ đến rơi nước mắt. Ngay cả mình cũng không biết rốt cuộc muốn thế nào.
Cho là anh sẽ không muốn mình nữa, anh lại xông vào. Một tay giữ eo cô, một tay nâng cằm cô, hai mắt âm u bức bách cô, thanh âm khàn khàn hỏi: “Đêm đó hai người tổng cộng làm mấy lần? Cậu ta có muốn em như anh hay không?”
Thân thể Hạ Thiên Tinh chấn động.
Nhất thời hiểu rõ tại sao anh tức giận như vậy.
Anh cũng giống như những người khác, cho là hai người bọn họ...
Phải rồi, những hình ảnh kia, quả thật rất có tính thuyết phục.
Đôi môi tái nhợt của Hạ Thiên Tinh mấp máy, muốn nói gì, nhưng cổ họng khô khốc, không nói được gì.
Bạch Dạ Kình căn bản không muốn nghe cô trả lời, một giây sau, chợt dùng sức chặn lại môi cô. Nụ hôn của anh hung hãn, ngay cả hô hấp của cô cũng bị anh cướp đoạt.
Lần hoan ái này đối với hai người mà nói đều là hành hạ, không biết kéo dài bao lâu.
Cho đến khi.
Người đàn ông cường hãn chạy thật nhanh, phóng thích trong cơ thể cô, mới tính là chân chính kết thúc hoàn toàn.
Bạch Dạ Kình nằm trên người cô, mồ hôi đầm đìa, nhưng hai người đều lạnh như băng. Nắm đấm của anh vẫn nắm thật chặt, đè xuống giường, gân xanh trên lưng không ngừng nhảy.
Cả người cô bủn rủn, cả người giống như biến thành cây bông vải, hư mềm vô lực.
Một lát sau.
Người đàn ông chợt rút người ra, mặc quần dài và áo sơ mi vào, xoay người rời đi.
Bước chân đoạn tuyệt, bóng lưng lạnh như băng.
Hạ Thiên Tinh nghiêng mặt, sững sờ nhìn bóng lưng anh từ từ biến mất. Cho đến khi một tiếng ‘ầm’ nặng nề, cánh cửa đóng lại, trong phòng không còn một chút ánh sáng, nước mắt của cô mới ào ạt rơi xuống.
Tựa như bị cường bạo, hồi lâu, hai chân cô vẫn duy trì tư thế bị cưỡng chế vừa rồi, không hề khép lại.
Run rẩy dữ dội hơn.
Không biết qua bao lâu, cô miễn cưỡng xuống giường, đi vào phòng tắm.
Mở đèn phòng tắm, cô lõa thể đứng trước gương lớn, trên người đầy vết xanh hoặc tím, nhìn thấy mà giật mình. Quay lưng lại, trên lưng vốn trắng như tuyết lại có dấu răng.
Vết máu.
Trông có chút dọa người.
Anh thật sự giận điên lên.
Vào giờ phút này, cô ngay cả hơi sức trách anh cũng không có.
Cả người không nghe theo sai bảo của cô.
Tắm thân thể sạch sẽ, lại nằm lên giường, nhưng không hề buồn ngủ. Cô khoác áo tắm, ngây người ngồi ở mép giường. Trong đầu vô tri vô giác, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau, hít sâu một hơi, mở cửa đi ra ngoài.
Hẳn anh đã về phòng mình rồi.
Hạ Thiên Tinh đứng yên trước cửa phòng anh, cắn môi, hít sâu một hơi, gõ cửa.
Một tiếng.
Không có trả lời.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gõ gõ.
Nhưng đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh.
Cô biết lúc anh tức giận sẽ luôn im lặng như vậy. Có lẽ bây giờ không muốn gặp mặt cô nữa.
Chóp mũi Hạ Thiên Tinh chua xót, lại cảm thấy không cam lòng. Đặt tay lên chốt cửa, vặn một vòng, nhưng cửa bị khóa chặt.
Tay tịch mịch rũ xuống.
Chán nản xoay người.
Chán nản cất bước chuẩn bị về phòng.
Nhưng lúc này, tiếng ‘ken két’ vang lên, cửa bỗng dưng được mở ra từ bên trong.
Trong lòng cô vui mừng, xoay người lại.
Bạch Dạ Kình hiển nhiên vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Chắc là do đi ra mở cửa gấp, nên chưa mặc quần áo, toàn thân cao thấp chỉ quấn một cái khăn tắm.
Chân còn ướt giẫm trên thảm.