Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 467




Cầm di động, đứng bên cửa sổ, hồi lâu vẫn không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói: “Anh sẽ cố về sớm!”

Cô chỉ buồn rầu ‘Ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa. Hai người chỉ lặng lẽ nghe hô hấp của đối phương.

Trong lòng có chút nhớ nhung đang lan tỏa như bông hoa nở rộ vậy...

Đột nhiên Hạ Thiên Tinh cảm thấy, cô thật sự không thể rời bỏ anh được.. 

Có vài người chỉ trong lúc vô tình mới phát hiện ra người kia đã ngấm vào trong tim, thấm sâu vào trong xương tủy. Chỉ chia cách thời gian ngắn cũng khiến bọn họ nhớ nhung khôn nguôi.

——

Bên kia, trong phủ Phó Tổng thống, đèn vẫn sáng trưng.

Sắp sửa đến tên, Cảnh Dự đang tính toán xem mai sẽ mang quà tặng năm mới gì đến bệnh viện nhi. Dư Trạch Nghiêu ngồi một bên chỉ nhìn xa xăm trống rỗng, dường như anh đang suy nghĩ gì đó.

Dư Trạch Nam đang cầm PSP chơi, từ trong phòng đi ra.

“Anh hai!” 

Dư Trạch Nghiêu hoàn hồn, thấy cậu ta vẫn đang chơi game, chân mày nhíu chặt lại, rút máy PSP khỏi tay cậu ta: “Đã bao nhiêu tuổi rồi? Đi giúp chị dâu em chuẩn bị quà đi?”

“Thu di động, không cho em lên mạng, không cho ra ngoài, bây giờ còn không cho em chơi game nữa! Anh, anh muốn em ngộp thở phải không?” Dư Trạch Nam phát điên: “Mới gần ba mươi chứ mấy, em phải ra ngoài. Công ty em có tiệc tất niên, em làm ông chủ không thể không tham dự được. Nếu anh còn giam lỏng em, em chết mất!”

Dư Trạch Nghiêu nhìn cậu ta hình như cũng không quan tâm đến chuyện cậu ta nói. Đột nhiên anh ta mở miệng hỏi: “Có phải cậu thích Hạ Thiên Tinh thật không?”

Hiển nhiên Dư Trạch Nam không ngờ anh trai lại hỏi như vậy, kinh ngạc một chút rồi liếc mắt nhìn anh, như muốn nhìn thấu xem anh ta nghĩ gì. Câu ta miễn cưỡng dựa vào ghế salon, hai tay để sau gáy, hừ một tiếng: “Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, em không mắc bẫy anh đâu. Cho dù thế nào, ngày mai anh phải cho em ra ngoài!”

“Anh nghiêm túc hỏi cậu — có phải cậu thật sự thích cô ta hay không?” Dư Trạch Nghiêu kiên trì lặp lại.

Dư Trạch Nam chỉ liếc mắt nhìn anh, thấy dáng vẻ chân thành kia, cậu ta cũng nghiêm túc hơn: “Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Anh đang hỏi cậu, không phải để cậu hỏi ngược lại anh đâu!”

“...Thích thì thế nào, không thích thì thế nào chứ?” Dư Trạch Nam trầm ngâm một chút rồi nhún nhún vai: “Cho dù không thể lên mạng nhưng em vẫn xem báo!”

Trên báo viết, Bạch Dạ Kình vì cô ấy mà ngay cả vị trí Tổng thống kia cũng từ bỏ. Hai người đã định ngày cưới rồi.

Dư Trạch Nam biết chuyện bức ảnh kia không gây ảnh hưởng gì đến hai người họ nhưng cũng cảm thấy an lòng nhưng mà vẫn có chút mất mát.

Vốn dĩ, cậu ta cảm thấy, thật ra thì hai người họ cũng rất xứng đôi. Nếu mà vì những bức ảnh kia, Bạch Dạ Kình giận đến mức muốn chia tay với cô, anh lại có thể tiểu nhân một chút nhân dịp người ta gặp nguy mà có thể đào góc tường nhà người ta. Không thể ngờ rằng, Bạch Dạ Kình lại không cho cậu ta cơ hội này.

“Nếu cậu thật sự thích cô ta thì anh sẽ giúp cậu thắt chỉ đỏ!”

“Anh đừng trêu em nữa!” Dư Trạch Nam không tin mấy lời này, chỉ nói sang chuyện khác: “Cho dù anh có thắt 100 sợi chỉ đỏ cho em thì ngày mai em cũng phải đến công ty. Cứ quyết định như vậy đi!”

Người ta cũng sắp kết hôn rồi, có phải muốn thắt là thắt được đâu?

Căn bản, cậu ta không có hi vọng gì. Bởi vì càng hi vọng sẽ càng thất vọng mà thôi.

Dư Trạch Nam không nói chuyện với Dư Trạch Nghiêu, đứng dậy khỏi ghế salon, giúp Cảnh Dự soạn quà.

Dư Trạch Nghiêu nhìn bóng lứng kia, trầm ngâm một cái, kêu Trang Nghiêm vào, nói: “Gọi cho Lan Chiến, nói tôi đồng ý!”

——

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi rửa mặt xong, Hạ Thiên Tinh đi ra khỏi phòng.

“Dậy rồi? Mau tới ăn điểm tâm đi. Còn nóng đó!” Trầm Mẫn gọi cô.

Cô nhìn một vòng: “Mẹ, ba đâu ạ?”

Trầm Mẫn nói: “Ra ngoài rồi. Khu vườn bên trái có hoa mai nở, mẹ bảo bọn họ đi dạo một chút!”

Lúc này, Hạ Thiên Tinh mới yên lòng, không kiềm nén được mà nhìn ra ngoài, cô lại thở dài.

Trầm Mẫn nói: “Mới sáng ra đã than thở gì vậy?”

“Thấy hai người họ tình cảm càng lúc càng tốt, con cũng không biết có cảm giác gì!”

“Còn cảm giác gì nữa chứ?” Con là con gái, đương nhiên nên chúc phúc cho họ rồi!”

“Có lẽ mẹ con năm sau sẽ về nước M, bà ấy có vị trí quan trọng không thể phân thân được!”

Trầm Mẫn cười: “Con không cần lo lắng cho bọn họ. Dạ Kình vì con còn có thể từ chức mà. Hôm qua, phu nhân và mẹ nói chuyện với nhau. Bà ấy cũng nói, cái gì bà ấy cũng có bây giờ bà ấy chỉ mong gia đình đoàn viên là tốt rồi!”

“Mẹ con nói vậy sao?”

“Chẳng lẽ là giả à?”

Hạ Thiên Tinh nghe thấy vậy cũng thở phào, tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Cứ như vậy không lo lắng ba buồn bực không vui mà ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.

——

Trong vườn mai, hoa mai trăng nở rất đẹp.

Bạch Thanh Nhượng và Lan Đình dắt tay nhau, hai người chậm rãi đi dạo trong vườn mai. Ông nhìn thấy cả vườn đây hoa mai nở rộ trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Lan Đình cũng đầy hồi hộp, bà cảm thấy hai người họ giống như trở về những tháng ngày xưa.

“Còn nhớ trước kia chúng ta ở trong vườn mai ở trường không?” Bạch Thanh Nhượng nhẹ giọng hỏi. Cả hai người rất ăn ý, đều không hẹn mà nhớ tới việc kia.

Lan Đình mỉm cười, gật đầu: “Đúng là đang nhớ đến nó.

“Khi đó, chúng ta đều phải che giấu. Tôi đọc sách dưới gốc gây còn bà thì viết chứ.”

“Thoáng cái đã hơn hai mươi năm rồi!” Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy nhưng những chi tiết nhỏ kia như mới ngày hôm qua. Thậm chí, ngay cả thái độ liếc mắt đưa tình vẫn còn nhớ rõ.

Lan Đình ôm chặt cánh tay của Bạch Thanh Nhượng, chóp mũi hơi nghèn nghẹn: “Cũng không biết đã bao lâu rồi không về trường. Tôi vẫn cho rằng cả đời này sẽ không có cơ hội cùng ông ngắm hoa mai nữa!”

Nghe giọng nói nghẹn ngào của Lan Đình, tâm trạng của Bạch Thanh Nhượng cũng nổi sóng.

Yêu thương liếc mắt nhìn người đàn bà ông yêu nhất đời, cuối cùng khó nén được tình cảm của con tim, giang tay ôm chặt lấy bà.

Một cái ôm như vậy khiến Lan Đình ngẩn người.

Trong phút chốc, tình cảm, sự nhớ nhung kìm nén hai mươi năm như phá kén mà chui ra.

Bà nghẹn ngào, vùi mặt vào lòng ông và dùng sức ôm thật chặt.