Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 482




Hạ Thiên Tinh cười mỉa mai: “Hiện tại Dạ Kình không ở trong nước, tôi còn có thể giở trò gì đây?”

Có sẵn con tin là Lan Đình, Lan Chiến cũng không lo lắng có biến cố gì xảy ra, cho nên không nói gì nữa.

Lúc Phó Dật Trần nhận được điện thoại của Hạ Thiên Tinh, đúng lúc đang ăn sáng.

Lai Phượng Nghi nấu một nồi cháo gà, muốn anh ấy đem cho Vị Ương. Đũa còn chưa buông xuống, cô đã gọi đến.

Anh ấy không do dự giây nào. Cầm lấy cháo gà và chìa khóa xe, nói một tiếng với Lai Phượng Nghi, lập tức ra khỏi cửa.

Lái xe vài tiếng, gần buổi tối Phó Dật Trần mới đến thủ đô.

Hạ Thiên Tinh hẹn gặp mặt anh ấy ở quán cà phê bên ngoài bệnh viện. Hôm sau đã là ngày đính hôn, dĩ nhiên Lan Chiến không yên tâm để cô ra ngoài một mình, sau lưng còn có mấy vệ sĩ để phòng cô chạy trốn.

Thế nhưng, điều khiến cho Hạ Thiên Tinh bất ngờ nhất là, bên cạnh Phó Dật Trần có thêm một người.

Vị Ương!

Chỉ hai ba ngày không gặp, khí sắc của cô ấy đã khác hẳn, Thiên Tinh tốt lên rất nhiều. Trên mặt luôn mang theo nụ cười, tràn đầy sức sống.

Đây là chuyện tốt.

Chỉ có điều, hôm nay, tâm tư Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không đặt vào chuyện này.

“Mấy người phía sau cô, là sao vậy?”

Phó Dật Trần nhạy cảm, lập tức nhìn ra sự bất thường, nhìn về mấy người áo đen cách chỗ họ mấy mét.

Hạ Thiên Tinh quay đầu liếc nhìn, nói qua loa: “Không có gì, chỉ đi theo bảo vệ tôi thôi.”

Phó Dật Trần nửa tin nửa ngờ.

Trì Vị Ương quan tâm nhìn cô, an ủi: “Chuyện của Bạch Nhị gia mình cũng có nghe nói, cậu đừng đặt áp lực quá lớn cho bản thân.”

“Thật ra thì hiện tại mình đã không còn áp lực gì.” Hạ Thiên Tinh nói một câu sâu xa, không đợi Trì Vị Ương nghĩ thông, cô đã nói với Phó Dật Trần: “Hiện tại cả bệnh viện đã bị phong tỏa, không có giấy thông hành không ai vào được cả, bác sĩ Phó, ba tôi cũng chỉ có thể kính nhờ anh. Một khi bệnh tình ổn định lại, xin anh nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.”

“Đó là tất nhiên.” Phó Dật Trần lên tiếng.

“Ai phong tỏa?” Trì Vị Ương nhíu mày hỏi.

Phó Dật Trần thay Hạ Thiên Tinh trả lời: “Lan Chiến, mượn cớ tạm giam nghi phạm quan trọng.”

Nói đến đây, ánh mắt anh ấy nhìn về phía Hạ Thiên Tinh: “Rốt cuộc ông ta muốn giở trò gì?”

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, không nói gì. Sắc mặt Phó Dật Trần nghiêm trọng: “Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ ở lại trong bệnh viện trông coi một đêm, người giao cho tôi, cô có thể an tâm.”

“Đúng vậy, trước kia thường xuyên nghe Vị Ương nói y thuật của anh là tốt nhất. Cho dù không tin anh, tôi cũng tin cô ấy.” Cô muốn làm cho bầu không khí thả lỏng chút, giọng nói có chút trêu ghẹo.

Trì Vị Ương xấu hổ, cong cong khóe môi: “Mình thường nhắc đến anh ấy lúc nào, mình sớm đã quên mất anh ấy rồi!”

Phó Dật Trần không tức giận, chỉ nở nụ cười. Anh ấy cảm thấy mình đã si mê cô gái nhỏ này mất rồi. Ngay cả khi cô ấy mạnh miệng, anh ấy đều cảm thấy rất đáng yêu.

Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không biết mấy ngày ngắn ngủi này, quan hệ giữa họ sao lại thay đổi như thế. Nhưng mà, cũng vui vẻ yên tâm. Ít nhất, Vị Ương không còn buồn bã như trước kia.

Vài giây sau, lại nghĩ đến chuyện chính, hỏi: “Bác sĩ Phó, có thể cho tôi chút thuốc ngủ không?”

“Cậu cần thuốc làm gì?” Trì Vị Ương hỏi.

“Gần đây bởi vì chuyện ba mình, tâm trạng không được tốt, luôn không ngủ ngon. Cho nên cần ít thuốc an thần.”

“Bên cạnh có tiệm thuốc, có thể sang đó mua.”

“Hỏi qua rồi, Chỉ có điều, thuốc ở đấy, đối với phụ nữ có thai tác dụng phụ quá lớn. Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác định, nhưng mà, suy cho cùng cẩn thận vẫn hơn.”

Phó Dật Trần khẽ vuốt cằm: “Tôi có thuốc đặc biệt nghiên cứu điều chế, lát nữa sẽ đưa cho cô. Chỉ có điều, mỗi buổi tối chỉ được uống nửa viên. Hơn nữa, tuyệt đối không thể dùng lâu dài. Thuốc này, chỉ là có tác dụng phụ nhỏ nhất với thai nhi, không có nghĩa là hoàn toàn không có tác dụng phụ. Hiểu không?”

Anh ấy dặn dò kĩ lưỡng.

Cô khẽ mỉm cười gật đầu.

Sau khi nhận thuốc, Trì Vị Ương đưa mắt nhìn cô lên xe rời đi, mi tâm cô ấy nhíu chặt.

“Sao vậy?” Phó Dật Trần hỏi.

Trì Vị Ương lắc đầu: “Hôm nay em cứ cảm thấy cô ấy có tâm sự nặng nề, nên có chút bất an.”

“Vất vả lắm nhận được ba mẹ, hiện tại cả hai người đều ngã bệnh, khó tránh khỏi sẽ lo âu.”

Trì Vị Ương gật đầu, đồng ý với lời anh ấy: “Hy vọng Bạch Nhị gia không sao!”

“Em là phụ nữ có thai, đừng quá nhọc lòng. Hiện tại chuyện cần thiết là anh đưa em trở về.” Phó Dật Trần nhìn cô ấy thật sâu, có chút dò xét, lại có chút thận trọng mở miệng: “Tối nay ở chỗ anh, được không?”

Trì Vị Ương khẽ đỏ mặt.

Cô ấy cắn môi: “Chỗ trước đây em đã chấm dứt hợp đồng, hay là em ở khách sạn.”

“Dĩ nhiên không được ở khách sạn!” Anh ấy lập tức bác bỏ.

“Ở chỗ anh cũng được, nhưng mà, em phải nói trước, anh ngủ một giường, em ngủ một giường!” Nói đến câu sau cùng, giọng cô ấy đã thấp đến không thể thấp hơn, xấu hổ không chịu nổi.

Cô ấy không nói gì thì không sao, một khi đã nói, Phó Dật Trần liền cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

Nói thật, nhiều năm qua, trừ lần bất ngờ khi uống say kia, từ trước đến nay anh chưa từng chạm qua phụ nữ. Bởi vì, từng trải qua chuyện kinh khủng kia, đối với chuyện đó, chán ghét từ trong thâm tâm. Phim người lớn, không phải chưa từng xem thử, thế nhưng, chỉ cần kiên trì vài phút sẽ muốn ói.

Nhiều năm qua, trừ ác mộng, thì chính là ác mộng. Anh ấy biết mình bị bệnh, là tâm bệnh.

Mặc dù anh ấy là bác sĩ nổi tiếng, thế nhưng không chữa khỏi bệnh cho mình.

Chỉ có điều.

Từ sau khi gặp cô ấy, tất cả mọi chuyện đều trở nên khác hẳn. Thân thể anh bắt đầu có những phản ứng thuộc về đàn ông. Hơn nữa, mãnh liệt khác thường, dồi dào tinh lực giống như thiếu niên mới biết yêu.

Anh ấy bắt đầu ảo tưởng.

Bắt đầu có thể tiếp nhận cái thể loại phim đã từng chán ghét, thậm chí, sẽ ảo tưởng thành mình cùng cô ấy.

Mặc dù bọn họ chỉ chân chính trải qua một lần, thế nhưng, trong ảo tưởng của anh ấy, đã sớm cùng cô ấy làm qua mấy trăm lần.

Cô ấy không phải bác sĩ, nhưng lại là thuốc tốt nhất của anh ấy. Anh ấy cũng cảm thấy cuộc sống của mình đang dần trở lại quỷ đạo bình thường.

“Đang suy nghĩ gì đấy?” Trì Vị Ương không hề bỏ qua sự biến hóa trong ánh mắt anh ấy, xấu hổ nói: “Có phải anh lại đang nghĩ đến mấy chuyện linh tinh gì đó không?”

Phó Dật Trần tỉnh hồn, không hề giấu diếm tình triều nơi đáy mắt, anh ấy nhìn sang khiến cô ấy sợ hết hồn.

Lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Đột nhiên anh ấy chồm người qua, ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng: “Cho dù anh thật sự muốn làm chuyện linh tinh gì đó, thì tối nay chỉ sợ là không được. Anh phải ở lại bệnh viện suốt đêm.”

Đúng rồi!

Trì Vị Ương nhớ đến chuyện này, khẽ cảm thán trong lòng, liếc mắt nhìn anh ấy. Ánh mắt kia vẫn lộ ra sự ưu tư.&