Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 550




“Còn không phải giống như lão phu nhân trông chờ vào cô tìm được người tốt hay sao? Cô xem Nhị thiếu gia, hiện tại là ba hai đứa bé rồi đấy mà cô lại chẳng có động tĩnh gì, lão phu nhân vội muốn chết rồi.”

“Thím cũng đừng như mẹ cháu, trong lòng cháu tự có chủ ý.”

Thím Lâm ừ một tiếng, đi tới nói nhỏ bên tai cô: “Thật ra hôm nay tôi cẩn thận nhìn mấy người trẻ tuôi ở đây, nói ra thì ngoại trừ Dư phó Tổng thống và em trai cậu ta ra thì không ai có thể so với Nhị thiếu gia nhà chúng ta. Cho dù Vân Xuyến thiếu gia, tuy ưu tú nhưng mà vẫn còn chệnh lệch với Nhị thiếu gia. Đáng tiếc tôi nghe nói Dư phó Tổng thống đã có người yêu, còn Dư nhị thiếu thì không đáp ứng độ tuổi của cô.”

Bạch Túc Diệp bất đắc dĩ: “Đừng quan tâm mù quáng như mẹ cháu, chuyện này còn sớm mà.”

“Đúng rồi, còn một người nữa. Là do Lãnh Phi đón vào, tôi suýt chút nữa thì quên cậu ta rồi.”

Đột nhiên thím Lâm nhớ tới, giọng nói đề cao mấy DB rồi. (đề xi ben)

Bạch Túc Diệp nghe giọng điệu này trong lòng nghĩ đến một bóng dáng.

Nháy mắt quả nhiên thím Lâm nói: “Tên là gì tôi không biết nhưng mà cực kì cao lớn, dễ nhận biết. Khí độ bất phàm, đặc biệt có hương vị đàn ông, cậu ta vừa tới, mọi người mọi người trong đại sảnh đều nhao nhao đứng lên. Mấy đại sứ nước ngoài còn rất cung kính với cậu ta. Loại đàn ông này, các cô gái nhỏ như cô sẽ rất thích, nhưng mà cậu ta không hy vọng...”

Bạch Túc Diệp nhìn thím Lâm, như đang chờ bà nói hết.

Vốn trong giọng nói không vừa ý nhưng không nghĩ tới nhắc tới người này đột nhiên cảm thấy Đại tiểu thư hứng thú hơn, nhất thời thím Lâm cũng hưng trí lên.

“Lúc tôi mới tiến vào đại sảnh mang trà lên thì nghe đám người đó đang nói chuyện, vốn máy người muốn giới thiệu con gái cho cậu ta nhưng mà cậu ta cự tuyệt nói mình đã có bạn gái rồi, hơn nữa chuyện tốt sắp tới. Cô nói xem, đám người trẻ tuổi ưu tú một chút đều có bạn gái hết rồi...”

Chuyện tốt sắp tới gần?

Bàn tay Bạch Túc Diệp run lên, nước nóng vẩy ra, lập tức bắn lên tay cô. Lúc này cô mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn thấy ngón trỏ đỏ bừng.

“Không sao chứ? Mau mau, nhanh thả nước xuống. Tôi đã nói rồi, việc này không phải cô nên làm mà.”

“Cháu không sao.”

“Nhanh dội dưới nước lạnh đi, tôi đi lấy thuốc cho cô.”

“Không cần đâu.”

Bạch Túc Diệp lắc đầu, thả bình nước xuống, ngón tay như bị thiêu đốt, vô cùng đau đớn...

Thật ra thì...

Chuyện này đối với cô mà nói thật sự chỉ là vết thương nhỏ, nếu là thường ngày sợ là thuốc cùng không thèm dùng. Nhưng mà hôm nay... Không hiểu sao cảm thấy đau..ư

Chuyện tốt đến gần...

Là anh và Nạp Lan sao?

Cô cho ngón tay vào miệng: “Thím Lâm, thím bận gì thì làm đi, cháu lên lầu tìm thuốc.”

“Không cần sao hả?”

“Dùng thuốc thôi, cháu hơi mệt, muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút.”

“À.. được rồi, nhanh lên đi. Đêm nay còn bận rộn, đừng để bản thân mệt chết.”

Thím Lâm nhìn cô rời đi, chờ bóng dáng của cô biến mất mới đi ra phòng bếp, đi đến đại sảnh, bà nhìn bóng lưng kia, thầm nghĩ là bà thấy ảo giác sao? Sao lại cảm thấy lúc Đại tiểu thư nghe đến chuyện tốt của người kia thì cảm xúc hạ xuống, hồn bay thất lạc.

Cũng đúng, hai người lớn đều rời đi, không hồn bay thất lạc mới lạ.

...

Bạch Túc Diệp cầm lấy ngón tay của mình đi thẳng lên lầu.

Trong đầu thật lâu vẫn đều là câu nói ‘chuyện tốt sắp tới’ của thím Lâm, trong lòng cô rối loạn. Cô đóng cử, đang muốn bật đèn căn phòng cô ít khi trở về nhưng vẫn không hề có bụi, trong phòng không đóng cửa, chỉ có bức rèm che kéo kín nhưng ánh sáng bên ngoài không chiếu vào lọt. Cô không thích loại cảm giác bóng tối này nên theo bản năng bật đèn.

Nhưng vừa chạm vào công tắc đèn thì ngón tay còn kịp ấn, cổ tay bỗng nhiên bị giữ lại, sau đó hai cổ tay bị đè lên đỉnh đầu.

Chỉ có nghe thấy hơi thở đó, Bạch Túc Diệp mới phán đoán ra là ai tới, người đó không ai khác là Dạ Kiêu.

Trái tim níu chặt.

Anh không đi sao?

“Sao anh lại ở chỗ này?” Cô nhẹ giọng hỏi, cố gắng che giấu sự không bình tĩnh trong giọng nói.

Anh tới khi nào? Sao có thể đột nhiên xuất hiện trong phòng cô?

‘Vừa nãy ở dưới lầu tìm tôi sao?” Dạ Kiêu ở gần cô, câu hỏi đó bị đè nén lại, trong bóng đêm không có một chút ánh sáng, vang lên bên tai cô, có vẻ chọc người.

Trong đầu Bạch Túc Diệp đều là câu nói ‘chuyện tốt sắp tới’ của thím Lâm, cả người cô căng thẳng, nhích gần ra cửa, để cho bản thân phải tỉnh táo lại, không chịu để anh hấp dẫn.

Cô ừ một tiếng, âm thanh rầu rĩ: “Qủa thật là tìm anh.”

Dạ Kiêu không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, đôi mắt vốn không có chút gợn sóng đột nhiên lóe sáng.

Cô luôn mạnh mẽ, mạnh miệng, loại lời nói này hiếm khi mới chịu nói, cho dù ở trên giường anh tìm mọi cách hành hạ cô nhưng cô không bao giờ nói một câu để anh cao hứng, khả năng lớn nhất của cô chính là chọc anh tức giận.

“Tìm tôi có việc sao?” Lại nói, nhưng giọng điệu không cứng rắn như lúc nãy nữa.

“... Không có việc gì cả.”

Anh nhíu mày không nói tiếp giống như đang chờ cô nói hết.

Lúc này cô mới nói: “Chỉ là muốn nhìn xem có phải anh đã đi rồi hay không?”

Gương mặt Dạ Kiêu lãnh khốc giờ đây cũng mềm xuống, khóe môi nhếch lên vòng cung nhè nhẹ: “Không hy vọng tôi đi sao?”

Bạch Túc Diệp hít một hơi thật sâu, không trả lời anh mà chỉ thẳng vào mắt anh: “Anh ở chỗ này làm gì?”

Gương mặt anh lạnh xuống, hừ một tiếng: “Nghe giọng điệu này của em không phải không hy vọng tôi đi mà không hy vọng tôi ở lại đúng không?”

“...’ cô không phản bác mà chỉ im lặng.

Dạ Kiêu vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi nhưng không nghĩ tới cô lại có thái độ này, sắc mặt chìm xuống, mở miệng, giọng điệu lạnh băng hơn nhiều, khẩu khí đầy chất vấn: “Em và hắn qua đêm là có ý gì hả?”

Quả nhiên

Câu nói kia anh nghe được.

Cho nên anh cố ý lên đây là để chất vấn, vì... Bên cạnh anh cho dù là con chó cũng không cho phép người ta mơ ước sao?

Lần trước mà nói đã qua rất lâu rồi, nhưng mà hiện tại nhớ lại vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng lạnh băng.

Bạch Túc Diệp không trả lời, chỉ giật giật cánh tay bị anh nắm đau: “Anh có thể buông ra trước được không? Tay tôi vừa bị bỏng, hơi đau.”

Cô không ương ngạnh như trước, cô hôm nay như không còn sức lực, ngay cả sức lực đối nghịch với anh cũng không có.

Dạ Kiêu như chần chờ, một lúc sau mi tâm mới dãn ra, buông tay cô xuống. Cô ấn đèn bật lên.