Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 552




Thế nhưng, cúi đầu nhìn thấy ngón trỏ của mình, nước mắt không hề báo trước cứ thế rơi xuống.

Không dừng được...

Cô xông đến, nặng nề kéo tủ quầy ra, bưng hòm thuốc, sau đó lấy thuốc mỡ đổ ra tay. Trước mắt một mảnh mơ hồ, ngay cả tên trên tuýp thuốc cũng không nhìn rõ, cô cũng không để ý, bất kể là cái gì đều mở nắp rồi đổ lên vết thương.

Cho là như vậy liền hết đau...

Thế nhưng nước mắt lại rơi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh.

Điện thoại di động không ngừng đổ chuông.

Cô ngửa đầu, cố không để nước mắt chảy xuống.

Nghe điện thoại nhưng hồi lâu không nói lời nào, chỉ nghe thấy giọng Bạch Lang truyền đến: “Bộ trưởng, Dạ Kiêu đi. Hơn nữa, mới vừa nghe anh ấy cùng Lãnh Phi nói chuyện, nói là... Ngày mai khởi hành, rời khỏi nước S, ít nhất mười năm sẽ không trở lại nữa.”

Bạch Túc Diệp ngơ ngẩn, điện thoại di động trong tay, "Bịch" một tiếng, rớt xuống đất.

...

Năm ngày sau, Bạch Nhị gia cùng phu nhân được chôn cất. Ngày đưa tang, Bạch gia cố ý khiêm tốn, thế nhưng, hàng xe trước sau dường như dài hơn nửa thành phố, người của Liên hợp quốc đến không ít.

Hôm đó, trời mưa rất lớn. Một đôi linh cữu trắng đen, nghiêm túc và trang trọng.

Trước mộ bia rất nhiều cúc trắng, bị mưa như thác lũ ập xuống cánh hoa bay lượn, giống như bông tuyết đầy trời.

Hạ Thiên Tinh cùng một đám con cháu quỳ sát ở đó, tự mình đưa tiễn hai vị trưởng bối. Lúc này, điều duy nhất có thể gọi là an ủi cô chính là... Đường đến hoàng tuyền vốn dĩ thê lương, bọn họ nay có hai người, ít nhất sẽ không cô đơn, sẽ không trống vắng...

Có lẽ, phán quan cũng sẽ không nhẫn tâm chia cách họ ở kiếp sau.

“Được rồi, đừng để cho Thiên Tinh quỳ nữa, trên đất ướt lạnh, con bé vẫn đang là phụ nữ có thai.” Lão phu nhân vỗ vai con trai.

Bạch Dạ Kình đỡ Hạ Thiên Tinh dậy, một đám người lúc này mới tránh sang bên. Người bên cạnh che dù đen, cản mưa cho họ. Để đưa tiễn, các vị khách vẫn kiên trì, trang trọng đặt cúc trắng trước mộ.

Dư Trạch Nam mặc quần áo đen đi trong đám người, mang hoa lên, nhìn thấy mộ bia vành mắt đã đỏ ửng.

Nặng nề liếc nhìn Hạ Thiên Tinh bi thương bên cạnh, lại sâu sắc cúi người ba lần với hai người đã chết, mới chậm rãi lui sang một bên, chuẩn bị theo đại bộ phận rời đi.

“Con chớ coi thường Dư gia Nhị thiếu gia như thế, ba thấy, đứa nhỏ này thật sự không tệ!” Bộ trưởng Bộ tài chính Tô Thận Hành đã đặt xong hoa cúc trước Dư Trạch Nam, đứng xa xa ở đám người bên ngoài quan sát vị Nhị thiếu gia trong truyền thuyết này.

Không phải ngày thường chưa từng gặp qua anh ấy, hơn phân nửa đều giống như trong tin đồn, dáng vẻ phong lưu hào phóng, thích trêu chọc con gái. Nhưng làm tài chính, ông biết rõ hơn người ngoài nhiều, Dư gia Nhị thiếu gia ngày thường tuy phóng đãng không kiềm chế được, nhưng trên phương diện làm ăn lại là người có năng lực. Người thông minh, mưu mô cũng nhiều. Làm ăn từ trong nước, mở rộng đến nước ngoài, không hề mượn chút địa vị và quyền lợi nào của anh cả Dư Trạch Nghiêu.

“Ba, anh ta thật sự không phải kiểu người con thích. Trong mắt con, chẳng những anh ta là một Đại thiếu gia phong lưu, còn là một người nông cạn, chỉ biết “nhìn mặt mà bắt hình dong“. Tô Anh che một cây dù màu đen viền hoa, không cho là đúng trả lời ba mình.

“Con còn không biết xấu hổ mà nói thế, chuyện này ba còn chưa dạy dỗ con đó! Tìm một cô gái nặng 300 cân (150kg) đi coi mắt với cậu ta, không phải đang cố tình hại ba con “bất nhân bất nghĩa” sao? Nếu con là cậu ta, không phải con cũng chạy sao?” Tô Cẩn Ngôn thuân theo sự lôi kéo của con gái, đi đến cạnh xe ngừng ở bên đường.

“Đó cũng không nhất định. Nếu như cô ấy có nội hàm, có phẩm vị, con cũng sẽ...”

“Đối với người quản lý không được thân thể của mình, có thể có nội hàm, phẩm vị gì đây?” Tô Bộ trưởng trực tiếp cắt đứt lời con gái, đối với quan điểm của cô ấy, hoàn toàn không đồng ý.

Tô Anh chu chu cái miệng nhỏ nhắn, quyết định không tranh luận nữa. Dù sao, trạng thái giữa cô ấy với Dư Nhị thiếu gia hiện tại tốt vô cùng. Anh coi thường cô, cô cũng không định gặp lại anh.

Lúc này.

Hai anh em Dư Trạch Nghiêu và Dư Trạch Nam được người khác che dù, cũng đi đến ven đường.

Đúng lúc, xe bọn họ lại đậu rất gần xe Tô Thận Hành. Tô Thận Hành nghiêng đầu, liền gặp được bọn họ, căn dặn con gái: “Ba đi chào hỏi chút, con cứ đợi ở đây.”

Tô Anh gật đầu, tùy ba mình. Cô che dù, đứng trên sân cỏ, nhàm chán nhìn cỏ xanh dưới đất.

“Dù đen viền hoa, Tô tiểu thư, không, Tô tiểu công chúa, phẩm vị thật đúng là kỳ lạ!”

Đang nhàm chán, một giọng nói đáng ghét truyền đến bên tay. Tô Anh nghe thế, vô thức ngẩng mặt lên nhìn.

Không ngờ rằng Dư Trạch Nam đẹp trai nhưng đáng ghét đang cúi người chui vào cây dù của cô, cô ngẩng đầu lên, hai người liền cách nhau đặc biệt đặc biệt gần...

Gần đến nổi, hơi thở cả hai như hòa vào nhau...

Không hề báo trước, bốn mắt đột nhiên nhìn nhau, ánh mắt trong suốt như dòng suối của cô gái bỗng lọt vào mắt anh.

Dư Trạch Nam xưa nay giỏi việc kết giao với con gái, cũng bởi vì bất ngờ mà sững sốt giây lát, có chút dao động.

Nói đến Tô Anh.

Con mắt xinh đẹp mở lớn, lấy lại Thiên Tinh, khẽ hô lên, bất giác lui về sau một bước.

Thế nhưng, nơi này là sân cỏ mềm mại, hơn nữa, chân cô còn đang mang một đôi giày cao gót màu đen. Lui quá nhanh, bước chân loạn choạng, hai chân căn bản không có thăng bằng, thân thể mềm mại ngã về sau.

“A...”

Cô khẽ hô, đã bất chấp dù trên tay. Nhắm chặt mắt, chờ đợi tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Vẫn may...

May nơi này là sân cỏ, cho dù té xuống, cũng sẽ không đau lắm. Chỉ có điều, té trước mặt ai cũng được, nhưng lại hết lần này đến lần khác là ở trước mặt Dư Trạch Nam. Quá mất mặt!

Thậm chí, trong mấy giây ngắn ngủi, cái đầu nho nhỏ của cô đã nghĩ ra mười mấy cảnh khi cô mở mắt ra, bị Dư Trạch Nam chế giễu thế nào.

Thật là muốn chết cho xong!

Thế nhưng...

Thật lâu sau...

Hơ?

Tại sao không đau chút nào vậy? Dường như, dưới người cũng không có cảm giác ẩm ướt.

Hơn nữa, không phải cô rơi xuống mặt đất à, tại sao... Trên đầu không có nước mưa rơi xuống?

Chỉ có điều...

Trước ngực, lại có cảm giác là lạ?

“Dường như Tô tiểu thư rất hưởng thụ khi được tôi ôm trong ngực nhỉ?”

Giọng nói trêu chọc không có ý tốt, kéo về suy nghĩ đang bay xa của cô. Lông mi cong dài run rẩy, cô mở mắt ra.

Khuôn mặt anh tuấn của Dư Trạch Nam phóng đại trước mặt cô, một tay anh che dù, một tay cố định cô lại, không để cô ngã xuống. Nhưng thắt lưng mềm mại của cô, cách anh chưa đầy một mét.

Chỉ là...

“Dư Trạch Nam, anh đùa bỡn lưu manh! Buông tôi ra!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Anh đỏ bừng, hốt hoảng đẩy ngực anh.

Bởi vì, người đàn ông này, đỡ thì cứ đỡ đi, đằng này lại vòng qua tay cô, trùng hợp đặt trên... trên ngực cô!

Người này, đang cố ý sao?