Chào Em Cô Gái Việt Nam

Chương 32: Chào em cô gái vi




Thời gian thấm thoát thoi đưa cũng đã hơn hai tháng trôi qua,bốn người Hana,Ga-in,Ye-jun và Yu-jun đã chơi thân với nhau.Họ cùng nhau ăn cùng nhau học và thậm chí có lúc ngủ cùng nhau luôn,nhiều lúc họ say mê giải đề đến mức quên cả ăn quên cả ngủ.

Ngoài giờ học ở thư viện,các phòng tự học và ở trung tâm gia thì họ lại tụ tập ở nhà Hana để học thêm,do học lực của Ga-in và Yu-jun có phần kém hơn nên Hana phụ trách giảng bài cho Ga-in còn Ye-jun thì giảng bài cho Yu-jun.

Cũng để thuận tiện cho việc học Ga-in đã chuyển đến nhà Hana ở cùng ba anh em cô vì nhà Ga-in khá xa không thuận tiện trong việc đi lại,cũng may nhà Hana khá rộng đủ chỗ cho tất cả mọi người.Trước đó bác cả Kim cũng chuyển đến nhà Hana ở để tiện chăm sóc cho ba anh em Hana,bác phụ trách việc nấu ăn và đưa đón cộng thêm giúp bốn người bọn họ ôn tập thêm.

Định kỳ mỗi cuối tuần bác dâu Chin Sun,chị Aera và bố mẹ của Ga-in sẽ thay phiên nhau đến tiếp tế lương thực và dọn dẹp nhà cửa giúp năm người họ.

Vì có bác cả Kang-dae là giáo sư đại học Seoul và là giám đốc trung tâm luyện thi ở cùng nên bố mẹ Ga-in rất yên tâm khi để cô ở lại nhà Hana,không những thế do thường xuyên tiếp xúc nên bố mẹ Ga-in đã xem Hana,Yu-jun và Ye-jun giống như con cái trong nhà từ lúc nào không hay.

Nhất là bố Ga-in ông Lee Myung-hwan đã nhìn ra tài năng của Ye-jun đã ngỏ ý muốn anh sau này có thể về công ty của ông làm nếu muốn,Ye-jun cũng rất cảm ơn sự quan tâm này và anh cũng không từ chối hay nhận lời mời của bố Ga-in vì không ai biết trước được tương lai phía trước sẽ ra sao.Biết đâu sau này khi học xong anh lại chọn ở lại Anh sinh sống và làm việc,vậy nên anh chỉ dám cười mà không trả lời lại.

Những ngày cận kề kỳ thi đại học luôn là giai đoạn đầy căng thẳng và lo lắng đối với Hana,Ga-in,Ye-jun và Yu-jun cũng như gia đình họ. Với những Hana,Ga-in,Ye-jun và Yu-jun, họ cảm thấy bị cuốn vào xoáy lốc của sự lo lắng, áp lực và căng thẳng. Những đêm không ngủ được, những giờ dài miệt mài ôn tập, những lúc cảm thấy muốn bỏ cuộc trước áp lực quá lớn - mỗi người đều trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau. Họ vừa phấn khích vì cơ hội được vào đại học, vừa hồi hộp và lo sợ không đạt kết quả như mong muốn.

Còn với những người thân, đặc biệt là cha mẹ, họ cũng không kém phần lo lắng. Họ trăn trở không biết con mình có phù hợp với ngành học đã chọn, liệu có đạt được mục tiêu hay không. Mỗi ngày, họ động viên, khích lệ và cầu nguyện cho con thật may mắn. Cùng với Hana,Ga-in,Ye-jun và Yu-jun, họ cũng phải vượt qua những ngày tháng đầy căng thẳng này, với hy vọng con cái sẽ gặt hái được thành công.

Dù căng thẳng và áp lực, nhưng tất cả đều đang hướng về một mục tiêu chung - những ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ. Và khi kết quả công bố, niềm vui, tự hào và nhẹ nhõm sẽ tràn ngập trong lòng mỗi người.

Ngày thi đại học đã đến,gia đình Ga-in,gia đình bác cả Kang-dae và ông bà nội Hana đều đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho kỳ thi đại học này.Tối trước hôm thi một ngày,ông Kim Chung Hee đã bay về Hàn Quốc để kịp đưa Hana đi thi.Tâm trạng của ông lúc lày cũng như bao ông bố bà mẹ có con chuẩn bị thi đại học khác,ông cũng muốn đích thân đưa Hana đến điểm thi và chờ đợi cô thì xong.Ông muốn trực tiếp đưa ra cho Hana những lời khuyên,những lời động viên và cả những lời an ủi khi cô cần.

Tối hôm đó để Hana,Yu-jun và Ye-jun để giải tỏa căng thẳng chị Aera đã cho ba người họ ôn tập bằng cách chơi trò chơi.Điều này rất có tác dụng,nó khiến cho việc ôn tập và tiếp thu kiến thức của họ diễn ra một cách dễ dàng hơn,vừa được chơi vừa được học một cách hiệu quả nên tinh thần của ba người cũng không còn căng thẳng và áp lực nữa.

Hana đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Sung-ho,chần chừ một lúc cô cũng quyết định đi ra ngoài bắt máy

“Alo.Anh gọi giờ này có làm phiền em không?”

Biết làm phiền sao còn gọi đây là trong lòng Hana đang nghĩ,ngoài mặt lại trả lời một cách lịch sự

“Anh gọi tôi giờ này có việc gì không?”

“Ngày mai thi rồi mọi việc thuận lợi cả chứ?có cần anh giúp gì không?”

“Cũng tạm.Không cần”

“Nếu cần anh giúp gì em cứ nói nhé đừng có ngại.Em không cần căng thẳng quá,cũng không cần phải tự tạo áp lực cho bản thân đâu.Nếu em có lỡ thi không đỗ thì đã có anh nuôi,em yên tâm anh có thể nuôi em cả đời này được mà”

“…”

Hana nheo mắt lại lắng nghe những gì anh đang nói,không biết anh ta nói vậy là đã động viên cô giữ chưa?có phải anh ta đang xem nhẹ năng lực của cô hay anh ta đang muốn cô trượt vậy trời?Ai cần anh ta nuôi cô cũng có thể tự lo cho bản thân mình được.

Sung-ho vẫn thấy cô im lặng anh lại tưởng mình nói vậy chưa đủ chân thành,cô vẫn còn đang nghi ngờ những gì mình nói

“Nếu em vẫn còn chưa tin thì ngay bây giờ anh sẽ lập tức chuyển nhượng một phần tài sản của anh cho em,anh đảm bảo số tài sản này đủ để em sống sung túc một đời như vậy em có thể yên tâm rồi đúng không?Ngày mai nếu em…”

Hana đen mặt,anh ta là đang xem cô như một con người đào mỏ ham vật chất sao,cô hít một hơi thật dài không để anh nói hết câu cô bắt đầu phát tiết hết mọi bực tức trong lòng ra

“Anh đang xem thường năng lực của tôi đấy à.Đến anh tôi còn không cần chứ đừng nói chút tài sản đó của anh mà tôi thèm chắc,anh cứ giữ lấy dùng để dưỡng già đi.Hừm.Muốn gọi điện để chọc điên tôi thì xin chúc mừng anh đã thành công rồi đấy,anh đừng có để tôi thấy cái mặt anh nếu không tôi thề sẽ tát vêu mỏ anh lên cho coi.”

Nói rồi cô hùng hổ tắt máy để mặc cho Sung-ho vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu mình đã nói sai điều gì,anh chỉ muốn cô bớt căng thẳng thôi mà đâu có ý gì khác.Sao tự nhiên nói có mấy câu động viên mà lại biến thành chọc điên cô rồi,không lẽ anh đã nói sai điều gì thật rồi?

Sung-ho khó hiểu gọi điện cho Joon-su tìm đáp án,còn bên này Hana bực mình quay lại phòng ngủ với mọi người trong nhà.Buổi tối hôm đó cả đại gia đình bao gồm ông bà nội Kim,vợ chồng bác cả Kang-dae,Chin Sun,chị Aera,anh Yu-jun và Ye-jun,bố Hana và Hana đều ngủ trung trong một phòng lớn tại nhà bác cả Kang-dae.Mọi người muốn cùng nhau một phần để vun đắp tình cảm một phần để sáng hôm sau có thể dậy cùng nhau chuẩn bị đến điểm thi,đây là đề nghị của ông nội Kim khi ông nói ra tất cả mọi người đều hào hứng đồng ý ngay.Ngày trước lúc bác cả Kang-dae và bố Hana ông Chung Hee chuẩn bị thi đại học cả nhà cũng làm vậy,tất cả mọi người tập trung ngủ chung một phòng để tránh hôm sau ai đó ngủ dậy trễ vậy nên ông nội Kim hôm nay cũng muốn làm như vậy.

Hana cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ về những gì Sung-ho vừa nói để chìm vào giấc ngủ một cách nhanh nhất có thể,nhưng cũng chẳng dễ dàng gì cũng phải gần một giờ sáng cô mới có thể thực sự chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức reo vang, đánh thức tất cả mọi người khỏi giấc ngủ. Mỗi người một việc đã được phân công sẵn, người nấu ăn,người chuẩn bị đồ dùng cho bữa sáng,người chuẩn bị đồ mang ra xe,ai lấy đều làm rất nhanh gọn.

Cơn hồi hộp và lo lắng ùa về, nhưng Hana,Yu-jun và Ye-jun cố gắng bình tĩnh để bắt đầu ngày thi quan trọng này. Sau khi ăn sáng nhanh chóng, cả ba người kiểm tra lại tất cả đồ dùng cần thiết cho kỳ thi - bút, giấy, nước uống. Chắc chắn là không quên gì!

Cả ba anh em nhận được lời động viên từ phía gia đình,sau đó tự mình bước vào trường.Đến trường, Hana,Yu-jun,Ye-jun và Ga-in nhìn thấy những gương mặt căng thẳng của các bạn đồng trang lứa. Trước khi mọi người về phòng thi của mình,Hana vừa nói vừa đưa tay ra muốn mọi người làm động tác cổ vũ tinh thần cho đồng đội cùng mình.

“Được rồi mọi người hãy giữ vững tinh thần tiếp tục cùng nhau cố gắng nhé,thi thật tốt,nào cố lên!”

Cả bốn người cùng đồng thanh hô to “Cố lên!” sau đó bọn họ lặng lẽ bước vào phòng thi, tìm chỗ ngồi và chuẩn bị tinh thần. Bốn người họ phải thi ở ba phòng khác nhau,Yu-jun và Ye-jun thi cùng một phòng còn Hana và Ga-in mỗi người một phòng khác.

Trong suốt quá trình thi, người nhà sẽ chờ đợi và cổ vũ tinh thần cho con em mình, đồng thời chuẩn bị các món ăn bổ dưỡng để đáp ứng nhu cầu năng lượng của thí sinh.Trong thời gian chờ đợi bốn người họ thi,gia đình nhà Hana,Ye-jun,Yu-jun và Ga-in đã cùng nhau đi lễ chùa để cầu mong bốn người họ đậu vào trường đại học danh tiếng.

Tiếng giám thị thông báo bắt đầu kỳ thi, kỳ thi kéo dài chín tiếng cả phòng thi chìm vào im lặng. Hana cầm bút, hít một hơi thật sâu và bắt đầu làm bài.

Từng câu hỏi được giải quyết một cách cẩn thận, Hana cố gắng nhớ lại kiến thức đã học và vận dụng những kỹ năng mình đã luyện tập. Mặc dù có lúc gặp khó khăn, nhưng cô vẫn tiếp tục viết, không được bỏ cuộc. Cuối cùng, Hana nộp bài và rời khỏi phòng thi với cảm giác nhẹ nhõm, tự hào vì đã cố gắng hết mình.

Hana lặng lẽ đứng ở một góc chờ đợi Ga-in và hai anh của mình đi đến,khi tất cả đã tập trung đầy đủ Hana hít một hơi dài nhìn mọi người hỏi

“Mọi người làm được bài hết chứ?có câu nào không làm được không?

Ga-in sụt sịt nó

“Tớ không làm được hết,có một vài câu khó quá tớ chọn bừa.Lần này tớ xong đời thật rồi,huhuhu…”

Yu-jun mặt ỉu xìu bĩu môi nói

“Mình cũng không khá hơn cậu là mấy.Còn Hana và anh Ye-jun hai người cắch búng tay một cái là xong rồi đúng không”

Hana cười như không cười nói

“Đề năm nay có vẻ hơi khó hơn mọi năm nhưng mà em cũng làm được tàm tạm thôi,phải chờ kết quả mới chắc được”

“Cậu chắc không cần phải lo đâu vì dù sao cậu cũng đã được tuyển thẳng vào đại học Seoul rồi còn gì,chỉ có tớ phải lo thôi nè nếu như lần này tớ thì mà không đỗ chắc chắn bố mẹ tớ sẽ cho tớ ra đảo hoang mất.Ye-jun còn cậu thì sao?” Ga-in tỏ ra đau khổ nói

“Mình cũng không biết,cứ đợi đến lúc nhận được kết quả mình sẽ nói cho cậu biết được chưa” Ye-jun bình thản trả lời

“Thôi được rồi ngày hôm nay mọi người vất vả nhiều rồi cũng lên về nhà nghỉ ngơi thôi,dù sao thì cũng thi xong rồi bây giờ có hối tiếc cũng không thay đổi được điều gì.” Hana nói

“Hana nói đúng.Chi bằng bây giờ chúng ta cứ về nhà nghỉ ngơi trước đã,từ giờ cứ sống thật thoải mái cho đến ngày nhận được kết quả.Cho dù kết quả có ra sao thì cũng không cần phải thất vọng,chúng ta còn trẻ có thể làm lại từ được mà.Đúng không nào?” Ye-jun xoa xoa đầu Ga-in nói

Ga-in nhận được hành động ấm áp từ Ye-jun thì vô cùng phấn khích trong lòng đã vơi bớt sự lo lắng,cô dương đôi mắt cún con long lanh gia nhìn anh sau đó thì ôm chầm lấy anh gật đầu lia lịa.Ye-jun bất ngờ bị Ga-in ôm nhưng anh cũng không ghét bỏ đẩy cô ra mà anh còn đưa một tay vỗ vỗ nhẹ vào vai cô,Hana và Ye-jun đứng một bên nhìn thấy cảnh này thì ồ lên cười thích thú.

Sau đó mọi người lại cùng nhau ra về,ra đến cổng ai ai cũng được người nhà đến hỏi thăm và động viên tinh thần. Kết quả Suneung được xem là then chốt quyết định tương lai của mỗi học sinh. Điểm số cao sẽ mở ra cửa vào những trường đại học danh tiếng, dẫn đến nhiều cơ hội việc làm tốt sau này. Vì vậy, Suneung không chỉ là kỳ thi quan trọng của học sinh mà còn là niềm tự hào và hi vọng của cả gia đình và xã hội Hàn Quốc.

Gia đình bác cả và bà nội Choi thấy bóng dáng Hana,Ye-jun và Yu-jun ra thì vô cùng mừng rỡ,họ vội chạy lại ôm trầm nấy Hana,Ye-jun và Yu-jun.Bố cô và ông nội Kim và bác cả Kang-dae lặng lẽ đứng quan sát gia đình mình,bà nội Choi nhìn ba anh em họ khẽ cười tự hào nói

“Mấy đứa vất vả rồi,nào chúng ta về nhà thôi”

“Nào chúng ta cùng về nhà ăn món ngon nhé,hôm nay mẹ sẽ làm cho mấy đứa những món mình thích nhé” Bác Chin Sun nói

“Mấy đứa thời gian qua đã vất vả rồi,từ hôm nay hãy sống thật thoải mái và sống cho chính bản thân mình nhé.Kết quả dù có ra sao đi nữa mấy đứa cũng không cần phải lo lắng vì phía sau luôn có gia đình ủng hộ,tương lai hãy làm những gì mình thích nhé” ông nội Kim nói

“Được rồi chúng ta về thôi” ông Chung Hee nói

“Vâng” tất cả cùng đồng thanh đáp

Cả gia đình vui vẻ cùng nhau ra về,còn bên phía Ga-in bầu không khí gia đình có vẻ không được tốt như vậy.Gia đình cô đã tách ra ngay sau khi mọi người đi cầu nguyện về,lúc này Ga-in đang tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai.Mặc dù bố mẹ Ga-in đã cố hết sức động viên cô,lúc nói chuyện với Hana,Yu-jun và Ye-jun cô chỉ là đang cố tỏ ra mình ổn thực chất trong lòng cô lúc đó rất buồn.

Tối đó bác Chin Sun nấu rất nhiều món ngon cho cả nhà,mọi người đang ngồi ăn vui vẻ bỗng Hana nhận được điện thoại từ mẹ Ga-in.Cô vừa bắt máy đã nghe được giọng nói gấp gáp của mẹ Ga-in kèm theo đó là những tiếng nấc nhẹ có vẻ như bác ấy đang khóc.

“Hana à.Cháu có thể đến nhà bác ngay lúc này được không?Con bé…con bé…Ga-in nó tự nhốt mình trong phòng từ không chịu gặp ai cũng không chịu ăn uống gì từ lúc ở trường thi về đến giờ.Có vẻ như tâm trạng của nó không được tốt lắm,cháu có thể giúp bác khuyên nhủ nó mấu câu được không?”

“Vâng.Cháu sẽ đến đó ngay bây giờ ạ,bác đừng hãy bình tĩnh cố gắng duy trì nói chuyện với cậu ấy cho tới khi cháu đến nhé”

Cả nhà đều thấy lạ khi Hana nói vậy,cô vội nói lại tình hình của Ga-in cho cả nhà mình,nghe xong cả nhà đều vô cùng lo nắng.Cô và bố mình vội vàng bỏ lại bữa ăn chạy ngay đến nhà Ga-in.

“Đi đường nhớ cẩn thận.Đến đó cố gắng khuyên nhủ con bé đấy.Ôi trời,sao con trẻ mà lại có suy nghĩ bồng bột vậy kia chứ” bà nội Choi nói

“Có cần bọn anh đi cùng không?” Ye-jun nói

“Vậy chúng ta cùng đi thôi” ông Chung Hee nói

Sau khi Ye-jun,Yu-jun,Hana và ông Chung Hee rời đi mọi người đều bỏ lại bữa ăn cùng nhau chờ đợi tin tức từ phía Ga-in.

Sung-ho vừa họp xong cũng nhận được điện thoại của mẹ Ga-in,anh lập tức bỏ lại công việc đến thẳng nhà cô.Khi anh đến nơi cũng cùng lúc Hana và mọi người cùng tới,mọi người chào hỏi qua nhau rồi cùng đi vào nhà Ga-in.

Vào đến nhà mọi người được quản gia đưa thẳng đến phòng của Ga-in,bố mẹ Ga-in lòng nóng như lửa đốt ở ngoài hết mực khuyên bảo con gái.Bố Ga-in thấy Sung-ho và gia đình Hana đến thì gấp gáp nói

“May quá mọi người đều tới rồi,làm ơn hãy giúp vợ chồng tôi khuyên nhủ con bé mấy câu.Con bé tự nhốt mình trong phòng không cho ai vào từ lúc về đến giờ rôi”

Sung-ho chau đôi mày kiếm lại nhìn đồng hồ bây giờ mới hơn chín giờ tối,tính ra Ga-in mới chỉ ở trong phòng mình có hơn bốn tiếng.Anh nghĩ do cô mệt quá nên ngủ quên liền nói

“Hai bác không nghĩ có lẽ con bé mệt quá ngủ quên mất thì sao”

“Không phải con bé ngủ quên đâu vì bình thường nó không bao giờ khóa cửa phòng mình,hơn nữa…hơn nữa bác đã thử dùng khóa để mở rồi nhưng không thể mở được” vừa nói mẹ Ga-in vừa khóc

Ông Chung Hee thấy vậy vội nói

“Gần đây mấy đứa có thấy con bé có biểu hiện gì khác thường không?”

Hana nghĩ ngợi đôi chút nói

“Có ạ,gần đây con cứ có cảm thấy cậu ấy có một vài biểu hiện lạ,con hỏi cậu ấy nói có chút căng thẳng do ơn thi nên cũng không để ý nhiều”

“Đúng rồi,lúc trước con thấy Ga-in uống thuốc gì đó,con hỏi cậu ấy bảo đó là thuốc giảm đau do đến kỳ”

Bố mẹ Ga-in ngơ ngác nhìn nhau,mẹ cô vội đáp

“Con bé không cần dùng thuốc giảm đau khi đến kỳ bao giờ”

Hana cũng đáp

“Em cũng chưa từng thấy cậu ấy phải dùng thuốc giảm đau khi tới ngày đó”

“Vậy có phải con bé đã dấu hai người dùng thuốc gì có hại cho cơ thể rồi không?” ông Chung Hee nói

Sung-ho lập tức gọi điện thoại cho thư ký Go kêu anh cho người điều tra xem Ga-in đang dùng thuốc gì.Sau đó anh dứt khoát nói

“Ga-in nếu em không chịu mở cửa thì anh sẽ tự phá cửa vào đấy nhé”

Khi anh nói xong thì bên trong cũng không hề có động tĩnh gì,mọi người lúc này càng nóng ruột hơn,Hana nhìn Sung-ho nói

“Anh cùng tôi phá cửa vào luôn đi”

Nói rồi hai người cùng nhau vung chân đá mạnh vào cánh cửa,dường như cánh cửa đã bị chặn lại bởi vật gì đó nên hai người không thể phá cửa được.Lúc này đội phá của do bố Ga-in gọi cũng đã đến,mọi người nhường lại chỗ cho bọn họ làm việc.

Hana không thể ngồi yên cô đi ra ngoài đứng từ mặt đất nhìn lên phòng của Ga-in thấy tôi thui,phòng cô ấy nằm ở tầng ba của tòa nhà.Sung-ho thấy cô đi ra ngoài cũng đi theo,anh thấy cô đang nhìn về hướng phòng của Ga-in âm thầm tính toán gì đó.

“Em đang tính làm gì vậy?”

Hana nghe thấy tiếng của anh thì đưa tay chỉ về hướng phòng Ga-in nói

“Tôi sẽ leo lên đó”

Sung-ho nghe xong vội ngăn cô lại

“Em không thể làm như vậy được,làm vậy quá nguy hiểm.Hãy ở yên đó chờ đội phá cửa làm….”

Anh còn chưa kịp nói hết câu Hana đã dứt khoát leo lên chiếc cây to cạnh phòng Ga-in,cô thành công bật được người vào ban công một cách dễ dàng.Sung-ho đúng dưới nhìn một màn trước mắt chỉ biết há miệng nhìn một cách đầy lo lắng kèm theo đó là sự nể phục.

“Cô ấy là khỉ hay sao mà có thể làm như thế một cách dễ dàng quá vậy?Bé con à,em lại khiến anh phải mở rộng tầm hiểu biết rồi”

Sau khi thành công vào được ban công phòng Ga-in,Hana nhanh chóng muốn mở cửa ban công ta để vào trong nhưng cửa bị khóa không thể mở ra được.Hana quyết định cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra cuộn chặt vào tay mình thành một búi,Sung-ho thấy vậy cũng đã đoán được ý định của cô anh vội vàng nói

“Em đang định làm gì vậy?Mau dừng lại đi,em làm vậy sẽ khiến mình bị thương đấy.Em mà giám tự ý làm mình bị thương một lần nữa thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu đó,em mau dừng lại cho anh”

Nói xong Sung-ho cũng nhanh chóng leo lên cây,khi anh còn chưa kịp bật vào ban công thì cô đã không do dự dứt khoát tung một cú đấm thật mạnh về phía của kính phòng Ga-in.Tiếng kính vỡ chói tai khiến tim Sung-ho như bị ai đó bóp mạnh,anh gấp gáp bật mạnh người vào ban công mặc kệ đám kính vỡ văng lung tung có thể khiến anh bị thương,sau đó anh vội vàng kiểm tra tay cô nó

“Em vẫn ổn chứ?Có bị thương ở đâu không?”

Hana thấy hành động này của anh cũng có chút rung động nhẹ,nhưng Ga-in còn đang chưa rõ sống chết ở trong đó cô vội đáp lại lời anh rồi chạy ngay vào trong xem xét tình hình của bạn mình.

“Tôi không sao,mau đi xem Ga-in thế nào đi”

Vào phòng Hana lấy điện thoại ra bật đèn tìm Ga-in còn Sung-ho cũng lấy điện thoại ra đi bật đèn phòng lên và mở cửa cho mọi người ở ngoài.Khi anh bật điện lên thì thấy cửa phòng bị chiếc kệ sách chặn lại,Ga-in thì ngất nịm nằm cạnh kệ sách.Hana vội chạy đến đỡ Ga-in dậy,Sung-ho đẩy kệ sách ra và mở cửa cho mọi người.

Trong khi đội phá cửa bên ngoài vẫn đang khó khăn mãi vẫn không thể mở cảnh của ra được,thì lại thấy cánh cửa được mở ra từ bên trong thi mọi người vô cùng ngạc nhiên.Người mở cửa là Sung-ho lại càng khiến cho mọi người ngạc nhiên hơn,tất cả mọi người đều đang thắc mắc anh vào phòng bằng cách nào.Lúc này lại nghe thấy tiếng Hana nói vọng ra

“Ga-in cậu mau tỉnh lại đi,ai đó mau gọi xe cấp cứu đi Ga-in không ổn rồi”

Nghe vậy bố mẹ Ga-in vội chạy vào xem tình hình con gái,bố Ga-in vừa chạy tay vừa gọi xe cấp cứu.Sung-ho bế Ga-in xuống nhà,ông Chung Hee cùng Ye-jun và Yu-jun đang đợi ở dưới nhà thấy vậy ông Chung Hee nói

“Để tôi kiểm tra trước cho con bé”

Sung-ho đặt Ga-in xuống ghế sofa để ông Chung Hee bắt đầu kiểm tra cho Ga-in,sau một hồi kiểm tra kỹ càng ông nói

“Con bé bị đau ruột thừa,mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho con bé gấp chậm chút nữa e rằng sẽ không kịp”

Mẹ Ga-in nghe xong sốc tới ngất ngay tại chỗ,cũng may có Ye-jun và Yu-jun đỡ kịp.Bố Ga-in run rẩy những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi,Sung-ho gọi ngay cho bệnh viện sắp xếp bác sĩ giỏi nhất thực hiện phẫu thuật cho Ga-in.Thật may mắn xe cấp cứu đã đến ngay sau đó và Ga-in được đưa đến viện làm phẫu thuật kịp thời mới có thể qua khỏi cơn nguy kịch.

Trong lúc chờ Ga-in phẫu thuật,Sung-ho đã kể lại cho mọi người nghe quá trình giải cứu Ga-in.Nghe xong gia đình Ga-in lại càng có thiện cảm vời gia đình Hana hơn,họ vô cùng biết ơn Hana và ông Chung Hee.Họ thật không ngờ đến cô có thể vì con gái của họ mà hi sinh nhiều đến vậy, và cũng nhờ có ông Chung Hee họ mới phát hiện ra bệnh để cứu Ga-in kịp thời.

Ông Chung Hee vô cùng tự hào về con gái mình,ông nghĩ có lẽ tính cách này của cô được thừa hưởng từ mẹ.Vợ ông cũng vô cùng dũng cảm và tốt bụng như vậy,trong tích tắc ông đã nhìn thấy bóng dáng hồi trẻ của vợ mình ở cô con gái bé nhỏ của mình.Ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vuốt ve nói nhỏ với cô

“Con gái bố giỏi lắm,bố rất tự hào về con.Nhưng sau này con hãy cẩn thận hơn nữa nhé,đừng có cố làm những việc quá sức của mình như vậy bố sẽ đau lòng đấy.Con nhớ chưa?”

Hana vùi người trong vòng tay ấm áp của bố khẽ cười trả lời

“Vâng ạ.Con sẽ ghi nhớ lời bố dặn ạ.Con cũng rất tự hào về bố”

Sau khi Ga-in được đẩy sang phòng hồi sức,gia đình Ga-in muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng cách nhận Hana làm con gái nuôi và sẽ chịu toàn bộ chi phí học hành cũng như sinh hoạt hằng ngày của cô sau này nhưng cả Hana và bố cô đều từ chối.

Sung-ho nghe xong đen mặt khó chịu,anh đang định phản đối thì Hana và bố cô đã từ chối trước làm anh mừng thầm trong lòng.Sau một hồi trao đổi qua lại thì kết quả cũng như Sung-ho mong đợi,gia đình Hana chỉ ghi nhận tấm lòng của nhà Ga-in còn phía gia đình Ga-in vẫn còn đang cảm thấy họ chưa thể đền đáp công lao của Hana và ông Chung Hee.

Sung-ho vội nói nhỏ với bố mẹ Ga-in

“Hai bác không cần phải cảm thấy áy náy đâu,sớm muộn gì sau này Hana cũng sẽ là vợ cháu.Tới lúc đó hai bác tha hồ bù đắp cho cô ấy”

Nghe xong cả hai vô cùng ngạc nhiên nhìn anh đồng thanh đáp

“Cháu thật sao?”

Sung-ho cười tươi gật đầu chắc lịch,hai người họ nhìn Hana và bố cô cười tươi gật đầu.Hana và ông Chung Hee đứng từ xa thấy ba người họ đang nhìn mình cười thì lại nghĩ họ vẫn còn đang ngại chuyện vừa rồi lên cả hai cũng gật đầu cười đáp lại,Ye-jun và Yu-ju nhìn vậy thì chả hiểu gì nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.