Hana về phòng không ngừng nhớ lại cảnh vừa rồi,câu nói của Sung-ho cứ lặp đi lặp lại mãi trong tâm trí cô,nó hệt như một thước phim tua chậm hiện ra trước mắt,cô vội vàng lắc đầu thật mạnh vài cái để gạt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.Nhưng mãi vẫn không thể gạt bỏ câu nói “anh yêu em” của anh ra khỏi tâm trí mình được,cô vô thức bước vào phòng tắm mở vòi hoa sen ở mức nước ấm và mặc nguyên quần áo đứng như vậy trước vòi hoa sen để nước xối thẳng vào mặt mình.
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ Hana mới có thể ra khỏi phòng tắm,lúc này bụng cô cũng đã sôi lên ùng ục vì đói.Cô nhìn đồng hồ trên bàn lúc này đã gần chín giờ tối,cũng tại mải chăm sóc anh mà cô còn chưa được ăn cơm trưa đến giờ bụng đã đói meo.
Hana đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ mãi có nên ra ngoài tìm đồ ăn lúc này hay không?liệu anh ta đã về chưa?nếu như bây giờ ra gặp anh ta thì phải làm sao? đắn đo một hồi cô vẫn quyết định ra bếp nấu mì gói ăn tạm cho đỡ đói.
Đúng lúc này mùi hương thơm phúc từ đồ ăn bay vào mũi cô,tiếng động từ bếp báo hiệu anh không hề rời đi mà còn đang nấu ăn.Cô thèm muốn đồ ăn anh đang nấu,nhưng lại không dám bước ra vì cảm giác xấu hổ và có chút sợ hãi.Cô đứng lại trong phòng chờ đợi và nuốt nước bọt,hy vọng có thể lấy lại vẻ trang nhã tự tin trước khi gặp anh.
Sung-ho vừa nấu cơm xong,anh vui vẻ bưng đồ ăn ra bàn miệng gọi với vào phòng cô
“Hana.Anh có làm một chút đồ ăn,em mau ra ăn đi không đói.Sáng giờ em chăm sóc anh còn chưa kịp ăn gì,nếu còn nhịn nữa sẽ không tốt cho bao tử đâu”
Hana nghe rõ từ câu anh nói,cô hít một vài hơi thật sâu và thở ra tự nhủ với bản thân mình không có chuyện gì hết,mặt phải thật dày lên nếu mình không ngại thì người ngại sẽ là anh ta,đúng mình có làm gì sai đâu mà phải sợ anh ta,là anh ta chủ động trước anh ta mới là người phải ngại mình mới đúng.
Nghĩ vậy cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh và bước ra khỏi phòng,cô tự nhiên ngồi vào bàn ăn như chưa có chuyện gì vừa xảy ra.Anh đang lấy bát đũa thấy cô đi ra thì cười tươi,do anh đang quay lưng lại với cô nên cô không thể thấy biểu cảm vui mừng đó của anh.Anh lại bắt đầu bật chế độ diễn xuất,cô tình cầm bát bằng bàn tay đang bị thương để đưa bát cho cô,sau đó lại giả bộ lấy tay che miệng ho vài tiếng,giọng chân thành lại yếu ớt nói.
“Anh nấu vài món để cảm ơn em đã chăm sóc anh và cũng để xin lỗi chuyện vừa rồi,em mau ăn đi cho nóng”
Hana cũng để ý thấy tay anh đang bị thương,có vết thương do dao cắt vào tay,có cả vết thương do bị bỏng hơi,trong lòng cô lúc này cũng có chút áy láy.Anh đang bị ốm vậy mà vẫn cố gắng nấu ăn cho cô,nhìn dáng vẻ chân thành của anh bây giờ cũng coi như có chút thành ý.Dù sao anh cũng đã làm không ít chuyện có lỗi với cô mà cô cũng không thể làm gì để trừng phạt anh được,có giận có tức anh cũng như không,mặt anh vân dày như thế.
Nghĩ vậy cô cũng tạm gác lại mọi tội lỗi của anh,ông bà ta có câu ốm tha già thải,tạm tha cho anh ta lúc này cứ ghi nợ trước đã chờ cơ hội tính sổ với anh sau.
“Nể tình anh đang bệnh lại có chút thành ý tôi sẽ cho anh ghi nợ,lúc khác tôi sẽ tính sổ với anh sau.Anh bị thương
rồi mau ngôi xuống để tôi xem nào”
Anh nghe vậy thì vô cùng hài lòng,khổ nhục kế thành công ngoài mong đợi,trong lòng đang thầm nổ pháo hoa ăn mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra biết lỗi.Gương mặt cún con ngây thơ vô số tội này của anh khiến cô vừa nhìn vào đã nổi hết gai ốc dùng hết cả mình lên,cô vội vàng hắng giọng đứng lên đi lấy hộp y tế.
“Ôi trời ơi!Anh mau thu lại vẻ mặt đó đi,nó không hợp với anh chút nào.Nhìn ghê quá,nó khiến tôi nổi hết gai ốc lên rồi này,anh nhìn đi.”
Sung-ho vẫn cố tỏ ra đáng thương nói
“Con người ai cũng có mặt yếu đuối chỉ là họ muốn bộc lộ vẻ yếu đuối đó với người nào,anh cũng là con người mà tại sao lại không thể bộc lộ vẻ yếu đuối của mình ra chứ.Anh mạnh mẽ với cả thế giới duy nhất chỉ yếu đuối với mình em thôi….em không nhận ra điều đó sao?”
Hana vừa sơ cứu vết thương cho anh vừa lắng nghe những lời sến súa mà anh đang nói,cô nghe sến quá còn cố tình ấn mạnh vào vết bỏng của anh để cho anh dùng lại,nhưng anh chỉ hơi chau nhẹ mày nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.
Hana nghe xong cảm thấy tim đập nhanh hơn,hơi thở gấp gáp hơn,cả người bắt đầu nóng ran,cô vội vàng né tránh bằng cách đứng dậy cất hộp y tế đi.Cô cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh quay lại bàn ăn một lần nữa,sau đó lại cố gắng giữ bình tĩnh để ăn cho xong bữa.
“Được rồi,anh đừng nói nữa mau ăn đi không đồ ăn nguội hết.Ăn xong anh phải về luôn không được ở lại nhà tôi đâu đấy,anh biết chưa?”
Sung-ho cười cười đáp
“Anh biết rồi mà,ăn xong anh sẽ về ngay được chưa.Sao em lại vô tình vời anh như vậy?Em không có chút đồng cảm hay thương xót nào với anh hết sao?”
Hana vừa ăn vừa trừng mắt với anh,thấy vậy anh cũng biết ý im lặng và bắt đầu ăn cơm.Ăn xong anh bị cô không chút thương tiếc đuổi ra khỏi nhà vào giữa đêm khuya,trước mặt cô anh tỏ ra đáng thương.
“Em không thể để anh ở nhờ một đêm được sao?Anh còn đang bệnh đấy,sao em nỡ làm vậy với anh?”
Hana không chút do dự đáp
“Không”
“Em cho anh ở lại đêm nay đi mà,chỉ một đêm nay thôi có được không?Em yên tâm anh đảm bảo thời gian tới sẽ yên phận hối lỗi,tuyệt đối sẽ không làm gì khiến em cảm thấy phiền phức đâu.Anh hứa đó,lần này là thật đấy em phải tin tưởng anh một lần chứ”
“Ôi trời!Tôi mà tin anh thì giờ này chắc tôi bị anh mang đi bán lâu rồi.Anh bớt nói nhảm đi,mau về đi cho tôi còn đi ngủ”
Nói rồi cô đóng luôn cửa lại,sau khi cô đóng cửa lại thì thái độ của anh thay đổi một trăm tám mươi độ cười tươi như vớ được vàng,vui vẻ ra về.Hana sau khi đuổi được anh đi thì cũng vào đi ngủ,đêm nay là một đêm khó ngủ đối với cô.Cứ hễ nhắm mắt lại hình ảnh cô và anh hôn nhau trên giường lại hiện ra,nó khiến cô trằn chọc mãi mới có thể ngủ được.
Còn Sung-ho thì ngược lạ,anh bắt taxi về nhà với tâm trạng vô cùng thỏa mãn,về đến nhà anh còn vừa tắm vừa cười,tắm xong anh nhảy múa như một đứa trẻ ra khỏi phòng tắm.Anh nhảy bổ lên giường và nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào được ôm cô ngủ,anh mở điện thoại ra xem lại những tấm ảnh đã chụp cả hai người khi đó.Anh vừa xem vừa cười hạnh phúc vượt qua được chuyến công tác dài ngày lần này,rồi từ từ chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.
Ngày hôm sau Hana được bác Chin Sun cùng chị Aera đưa đi chọn lễ phục cho buổi tiệc mừng đỗ đại học của cô và hai anh Yu-jun và anh Ye-jun.Bọn họ đi dạo khắp trung tâm thương mại mua sắm rất nhiều thứ để chuẩn bị cho bữa tiệc trọng đại này,tâm trang ai lấy đề vô cùng háo hức.
Sau khi đi dạo trung tâm thương mại xong thì bọn họ lại tiếp tục ra sân bay để đón gia đình Hana từ Việt Nam bay sang,bác Chin Sun con chu đáo mua cả hoa để tặng cho gia đình Hana.
Tại sân bay,Hana hồi hộp nhìn ra cửa,chờ đợi chiếc máy bay chở bố mẹ cùng anh trai đến.Khi tiếng tiếp viên vừa thông báo chiếc máy bay chở bố mẹ cùng anh trai cô đã hạ cánh an toàn,cô đã vô cùng xúc động đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.
Đứng giữa sảnh rộng lớn của sân bay, Hana cảm thấy những cảm xúc khác nhau cuộn trào trong lòng. Hồi hộp và lấp lánh niềm vui, bởi đây là lần đầu tiên cô được đón bố mẹ cùng anh trai trở về thăm.Những tháng ngày xa cách đã trở nên vô cùng quý giá, và giờ đây cô mong chờ được ôm chầm lấy họ, trao cho những nụ hôn thắm thiết.
Tuy nhiên, không khỏi thấp thỏm lo lắng đan xen. Khi bố mẹ cùng anh trai sẽ lại rời đi sau lần về thăm này,liệu mọi thứ có thay đổi nhiều quá không? Bố mẹ,anh trai sẽ ở lại với cô bao lâu? Cô tự hỏi, dõi mắt nhìn về phía cửa lối vào, chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Một thoáng trắc ẩn len lỏi, không biết liệu họ có thể hiểu được những khác biệt, những lựa chọn mà cô đã làm trong khoảng thời gian xa cách này.
Nhưng dù sao, cô cũng không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc bùng lên khi cuối cùng cũng được nhìn thấy bố mẹ và anh trai. Nước mắt rưng rưng, cô vội vã chạy đến ôm chặt lấy họ, cảm nhận được sự ấm áp, an bình từ những vòng tay thân yêu.
“Bố,mẹ,anh,con nhớ mọi người quá.Huhu…”
“Ôi trời.Con gái ngoan của bố lại khóc rồi sao?” ông Chung Hee ôm cô xoa xao đầu nói
“Bố mẹ cũng rất nhớ con,được rồi đừng có khóc như con nít mãi thế,nín đi mẹ thương” bà Tuyết Lan lau nước mắt cho cô nói
Anh Kim Nhật Minh – Kim Seo-Jun nhìn Hana đầy yêu thương khẽ lắc đầu cười nói
“Được rồi công chúa của anh đừng khóc nưa anh đau lòng đấy”
Hana đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh bĩu môi,sau đó trưng bộ mặt đáng thương,dang hai tay ra nhìn anh nũng nịu nói
“Anh bế bé đi,anh dỗ bé đi”
Anh Nhật Minh cười tươi tiến đến bế bổng cô lên bằng một tay rồi xoa xoa đầu,Hana hai tay ôm chặt cổ anh,anh nhìn cô cưng chiều nói
“Công chúa của anh đã lớn thế này rồi mà cứ bắt anh bế mãi là sao?anh bế rồi đó,giờ em nín được chưa?”
Hana gục đầu vào vai anh gật gật,khịt khịt mũi nói
“Em đã lớn đâu,vẫn còn bé lắm mà.Anh không chiều con thì chiều ai?”
Nghe vậy cả nhà đều cười vui vẻ,Yu-jun nói
“Hana nhà ta nói đúng rồi,em bé nhất nhà xứng đáng được chiều”
Bà Tuyết Lan và bà Chin Sun cùng một lúc gõ nhẹ vào đầu Nhật Minh và Yu-jun,bà Tuyết Lan nói
“Ôi trời.Mấy đứa mà cứ chiều con bé như vậy không tốt chút nào đâu,tính khí cứ như trẻ con mãi vậy sau này không ai thèm rước chỉ có ế đến già”
Ye-jun nhanh nháu đáp
“Hana nhà chúng ta đáng yêu như vậy lo gì không có ai rước,chúng cháu còn sợ có nhiều anh quá xếp hàng quanh cái Seoul này cũng không hết ấy chứ”
Mọi người lại tiếp tục cười tươi,Hana ngóc vội đầu dậy phản biện
“Con không cần ai rước.Con không muốn lấy chồng đâu,con ở nhà với bố mẹ mãi thôi”
Anh Nhật Minh lúc này cũng thả cô xuống,Hana lúc này lại tươi cười tinh nghịch đáng yêu.Bà Tuyết Lan và Chin Sun chỉ biết nhìn đám trẻ ngao ngán lắc đầu cười,Aera lúc này mới lên tiếng
“Chú thím không cần phải lo đâu ạ,Hana nhà chúng ta trông vậy thôi mà rất tự lập và giỏi giang sau này không lo ế đâu ạ.Cũng muộn rồi chúng ta mau về chuẩn bị cho bữa tiệc thôi ạ”
“Được rồi chúng ta mau về thôi” ông Chung Hee nói
Yu-jun,Ye-jun,Nhật Minh và ông Chung Hee phụ trách kéo hành lý đi phía sau,Hana và Aera khoác tay hai bà mẹ vui vẻ đi trước.
Vào tối hôm đó, biệt thự nhà ông bà Kim Kang-dae lóa sáng trong ánh đèn rực rỡ. Khách khứa đến dự gồm có những nhân vật quyền lực và giàu có trong thành phố - những người bạn thân của đại gia đình họ Kim. Họ đều mặc những bộ trang phục sang trọng, đeo đầy trang sức kim cương và đá quý.
Toàn thể gia đình nhà giáo sư và bác sĩ trưởng khoa đang náo nức chuẩn bị cho buổi tiệc mừng con trai và cháu gái của họ, Yu-jun,Ye-jun và Hana, vừa trúng tuyển vào trường đại học danh tiếng nhất Hàn Quốc.
Trong căn biệt thự rộng rãi, bà Chin Sun bác sĩ trưởng khoa ngoại bệnh viện Quốc gia - đang tất bật chỉ đạo các đầu bếp chuẩn bị những món ăn Hàn Quốc sang trọng và tinh tế. Trong khi đó, ông Kang-dae giáo sư lão luyện tại Đại học Seoul và ông Chung Hee bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình nổi tiếng - đang hối hả mời rượu những đồng nghiệp thân thiết cùng dự tiệc.Bà Tuyết Lan cùng bố mẹ chồng là ông Kim và bà Choi cũng đang hối hả chào hỏi khách mời có quan hệ làm ăn với gia đình.
Ông nội Kim Suk-chin đứng lên sân khấu tuyên bố lý do
“Hôm nay gia đình họ Kim chúng tôi tổ chức bữa tiệc chúc mừng hai cháu trai Kim Yu-jun và Kim Ye-jun cùng cháu gái Kim Hana đỗ vào đại học Quốc gia Seoul.Xin cảm ơn sự hiện diện của các vị khách quý đang có mặt ở đây,cùng những lời chúc tốt đẹp của các vị dành tặng cho ba đứa cháu của tôi.Tôi xin phép được tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.”
Tiếng vỗ tay cùng những cười nói vang lên khắp nơi khi những vị khách quý từ các bệnh viện, trường đại học và cơ quan chính quyền địa phương dần tới dự buổi tiệc. Họ lần lượt chúc mừng đại gia đình họ Kim, ca ngợi thành tích học tập xuất sắc của con cháu và chia sẻ niềm vui với gia đình.
Trong không khí ấm cúng và trang trọng ấy, Hana,Yu-jun và Ye-jun vui mừng vì đã hoàn thành mục tiêu học tập mà gia đình đã nỗ lực rất nhiều để hỗ trợ. Bọn họ biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều thách thức, nhưng với sự tin tưởng và yêu thương của đại gia đình,bọn họ quyết tâm sẽ trở thành một nhà khoa học, bác sĩ hay giáo sư xuất sắc như cha mẹ mình.
Đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của đại gia đình nhà họ Park,sự xuất hiện của họ khiến cho mọi ngươi có mặt trong bữa tiệc không khỏi bất ngờ và tò mò về mối quan hệ giữa hai gia đình.Những người có mặt trong bưa tiệc bắt đầu bàn tán, gia đình họ Park rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau ở một bữa tiệc nào đó ngoài tiệc của gia đình họ Park.
Những người có mặt trong bữa tiệc có thể khẳng định mối quan hệ giữa hai nhà vô cùng thân thiết,như vậy mới có thể giải thích cho sự xuất hiện của chủ tịch Park cùng con dâu và con gái mình ngay lúc này ở một bữa tiệc chúc mừng nhỏ như thế này.
Ông nội Kim Suk-chin,bà nội Choi cùng vợ chồng bác cả Kim Kang-dae vội vàng đến chào đón chủ tịch Park cùng con dâu và con gái của ông.
“Xin chào ngài chủ tịch Park.Gia đình chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp gia đình ngài ạ” ông nội Kim Suk-chin nói
“Ôi trời.Ông không cần phải khách sáo với gia đình chúng tôi như vậy đâu đều là người một nhà cả mà” Chủ tịch Park hảo sảng nói lớn
Đám đông lại được một phen bàn tán xôn xao “người một nhà sao?chính miệng chủ tịch Park nói bọn họ là người một nhà đó.Thật không thể tin nổi,thật không ngờ nhà họ Kim lại có quan hệ thân thiết đến như vậy với nhà họ Park.Không lẽ quan hệ giữa bọn họ là thông gia sao?”
Gia đình chủ tịch Park đã nghe thấy hết những lời bàn tán đó,họ cảm thấy vô cùng hài lòng đặc biệt là chủ tịch Park,ông nháy mắt với con dâu mình thầm ra hiệu bằng ánh mắt.Bà Shin Sang-Hee nhanh chóng rơ ngón cái ra hiệu đáp lại,bà nhìn vợ chồng ông Kim Kang-dae nhẹ nhàng nói
“Không biết con bé Aera có nói gì với phu nhân Kim đây về buổi xem mắt của tụ nhỏ không?Gia đình chúng tôi rất muốn biết con bé có ưng Seo-jun nhà chúng tôi không?Nếu Seo-jun nhà chúng tôi có điểm nào khiến con chưa ưng thì tôi lập tức bắt thằng bé thay đổi ngay.”
Bố mẹ Aera nghe xong thì ngơ ngác không biết nói gì chỉ ngại ngùng cười,bà Choi nghe vậy vội đỡ lời
“Con bé Aera nhà chúng tôi cũng không có tài cán gì chỉ rất may mắn mới được gặp cậu Seo-jun,chỉ sợ cậu Seo-jun sau khi gặp con bé Aera sẽ làm cậu ấy thất vọng thôi.”
“Ôi trời.Theo cháu thấy hai đứa chúng nó đã ưng nhau rồi,hay hai nhà chúng ta mau chóng cho hai đứa nó đính hôn đi.Chị Sang-Hee và vợ chồng giáo sư Kim mau ngày đẹp đi là vừa.” Cô út Park Yoon-suh thích thú nói
Chủ tịch Park cười sảng khoái
“Con bé Aera đâu rồi sao tôi không thấy,anh Kang-dae mau gọi con bé ra đây chúng ta hỏi xem ý con bé luôn nhé.Sang-Hee con mau gọi thằng Seo-jun đến đây”
Chủ tịch Park vừa nói dứ lời thì từ phía của chính Seo-jun và Sung-ho cùng nhau bước vào, ông vội dơ tay lên gọi
“Hai đứa mau qua đây”
Hai anh em Seo-jun và Sung-ho trong bộ com-lê tuyệt đẹp cùng nhau ung dung tiến lại. Những người khách trong bữa tiệc nhìn họ với sự kính nể. Vóc dáng cao ráo, khỏe khoắn, gương mặt điển trai cùng nụ cười rạng rỡ khiến họ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Từng bước chân vững vàng, tự tin, những cử chỉ lịch thiệp, khiến họ toát lên vẻ quý phái, sang trọng.
Khi chào hỏi từng người trong gia đình họ Kim, ánh mắt họ tỏa sáng,người cúi gập chín mươi độ thể hiện sự chân thành và sự quan tâm. Trong không gian ấm áp và trang trọng này, họ giống như những vì sao lấp lánh, chiếu rọi niềm vui và sự tự hào lên mọi người xung quanh.
“Cháu chào cả nhà ạ” Seo-jun và Sung-ho đồng thanh nói
Lúc này Aera và Hana đang cùng bố mẹ Hana đẩy xe bánh kem ra giữa sân khấu,Yu-jun và Ye-jun cầm pháo hoa giấy đi theo sau,Nhật Minh bắt đầu đánh đàn.Tiếng đàn vang lên báo hiệu nghi thức cắt bánh kem chúc mừng bắt đầu,tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về sân khấu lớn.
Vợ chồng bác Kang-dae cũng xin phép dời lên sân khấu,Hana cùng Yu-jun và Ye-jun vui vẻ cùng nhau cắt bánh
kem sau đó lại cùng nhau bắn pháo hoa giấy chúc mừng,cùng lúc đó trên màn hình lớn của sân khấu hiện lên hình ảnh ba anh em họ cùng với dòng chữ chúc mừng anh em họ thi đỗ đại học.