Chào Em Cô Gái Việt Nam

Chương 43: Quay lại hàn quốc




Kỳ nghỉ đông kết thúc,Hana quay lại Hàn Quốc cô nhìn ra khung cửa sổ máy bay, cảm thấy lòng bồi hồi. Chỉ mới hôm qua, cô còn đang vui vẻ bên gia đình ở quê nhà Việt Nam. Nhưng bây giờ, cô lại phải quay lại Hàn Quốc để bắt đầu kỳ học mới tại đại học Seoul Hàn Quốc.

Nghĩ đến những ngày sắp tới, Hana không khỏi cảm thấy lo lắng. Sau những tháng ngày ấm áp, thoải mái bên gia đình, cô phải trở lại cuộc sống độc lập, xa bố mẹ. Những bữa cơm gia đình sum họp, những lời động viên của ba mẹ, những trò chơi vui vẻ cùng anh trai trong nhà - tất cả đều chỉ còn là kí ức xa xăm.

Hana thở dài, nhớ lại những ngày tháng ấy. Cô sẽ nhớ lắm những món ăn mẹ nấu, và nhất là sự yêu thương chiều chuộng của bố và anh trai Nhật Minh. Nó đã khiến Hana cảm thấy ấm áp và hạnh phúc biết bao. Nhưng giờ đây, cô lại phải quay về với cuộc sống riêng, với những áp lực học tập và lo lắng về tương lai. Cô máy mắn hơn những bạn du học sinh khác vì bên đất nước Hàn Quốc vừa xa lạ vừa quen thuộc này cô còn có ông bà nội và họ hàng bên nội,điều này khiến cô có phần tự tin và ấm áp hơn khi phải xa vòng tay bố mẹ.

Cô biết rằng mình không thể mãi sống dự dẫm vào bố mẹ và gia đình ông bà nội. Đây là thời khắc cô phải trưởng thành và tự lập. Dù cảm thấy phân vân, nhưng Hana quyết định sẽ cố gắng hết sức để thích nghi với cuộc sống mới, và tìm kiếm những niềm vui riêng.

Sáng sớm, gia đình nhà bà Kim đang hối hả chuẩn bị chào đón Hana, cô cháu gái vừa kết thúc chuyến nghỉ đông tại Việt Nam. Bà nội Kim, người phụ nữ trung niên với nét mặt ấm áp, vội vã kiểm tra lại toàn bộ những món đồ

ăn mà bà đã cẩn thận chuẩn bị từ đêm qua - dưa cải muối, kimchi, các món banchan và cả một nồi cháo thơm lừng. Bà muốn chắc chắn rằng Hana sẽ được ăn những món ăn truyền thống Hàn Quốc mà bà biết nó yêu thích.

Bên cạnh bà, ông nội Kim, người chồng của bà, đang kiểm tra lại những món quà mà gia đình đã mua để tặng Hana - một chiếc áo len ấm áp, một chiếc đồng hồ đeo tay với hình những con vật dễ thương, và một số trái cây Hàn Quốc mà Hana rất thích. Ông cười tươi, hồi hộp chờ đợi cô bé nhỏ bé vừa trở về từ Việt Nam.

Cổng sân bay rộn ràng những hành khách ra vào. Bà nội Kim và ông nội Kim đứng chờ, mắt không rời khỏi lối ra. Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy Hana, cô cháu gái yêu quý với mái tóc đen nhánh và nụ cười rạng rỡ, lăng xăng kéo theo chiếc vali nhỏ. Bà nội Kim ôm chầm lấy Hana, hạnh phúc vô hạn. Ông nội Kim cũng ôm chầm lấy cháu gái, vỗ về trìu mến.

“Cháu về rồi. Ông bà nhớ cháu lắm!”

“Ôi trờ.Mới có mấy tuần không gặp ông bà cháu cũng nhớ ông bà lắm ạ”

“Lúc về ta đã mang quà của bố mẹ cháu gửi biếu gia đình chủ tịch Park,gia đình ngài ấy rất thích.Con bé Sang Hee và Yoon-suh cứ xuốt ngày bắt ta kể cho chúng nghe về Việt Nam,chủ tịch Park còn nói lần sau sẽ cùng sang Việt Nam du lịch nữa đó.Ôi trời họ đang ganh tị với ta và ông cháu đấy.” bà nội Kim hào hứng kể

Hana cười tươi, hạnh phúc tràn đầy. Gia đình lại được sum họp, và những ngày ấm áp bên nhau lại bắt đầu.Hana vừa về đến nhà ông bà nội,bác Sang Hee đã chờ sẵn ở nhà ông bà Kim,nhìn thấy Hana bà Sang Hee phấn khích chạy lại kéo tay cô nói

“Ôi trời.Hana à sao giờ cháu mới quay lại,cháu có biết ta chờ cháu lâu lắm rồi không.Nào ngồi xuống đây kể cho ta nghe ở Việt Nam còn những gì thú vị,ta cũng muốn đến đó.Ôi mấy món bác Kim mang về ta đều thích ăn,ta không thể tin được nó lại ngon đến thế.À,hay là hè này chúng ta cùng nhau về Việt Nam nhé,ta có thể ở nhờ nhà cháu như thằng Sung-ho không?cháu thấy thế nào?ta biết là thằng Sung-ho đã sang nhà cháu ở vài hôm,ôi thằng bé làm vậy rất tốt.”

Ông bà Kim nghe vậy vô cùng ngạc nhiên nhìn qua Hana,bà nội Kim hỏi

“Cu Sung-ho đã sang đó lúc nào vậy?Sao ta không biết chuyện này vậy?”

Hana nhìn mọi người ngại ngùng đáp

“Vâng ạ.Anh Sung-ho qua Việt Nam và ở lại nhà cháu lúc ông bà đã về rồi ạ nên ông bà không biết ạ”

“Vậy sao.Vậy cậu ấy sang đấy công tác mấy ngày?” ông nội Kim nói

“Không phải.Thằng bé sang thăm gia đình Hana thôi chứ không có chuyến công tác nào cả” bác Sang Hee nhanh chóng đáp lời

Ông bà nội Kim nghe xong quay sang nhìn Hana,cô lé tránh ánh mắt của ông bà khẽ đáp.

“Vâng,đúng vậy ạ”

Hana vội tìm chủ đề khác để nói,cô nhanh trí nhìn bác Sang Hee hỏi về tình hình của Seo-jun.

“Bác ơi,tình hình sức khoẻ của anh Seo-jun ra sao rồi ạ?”

“À thằng bé ổn rồi.Giờ tay chân lành nặn hoạt động bình thường.Nhắc mới nhớ,hay là tối nay ta gọi con bé Aera đến nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.Đã lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau,cháu thấy sao?”

“Dạ…À vâng ạ” Hana ngại ngùng đáp

“Bác Kim hôm nay ở nhà,vậy bác dạy cháu làm bánh tráng đi ạ.Bác dạy cháu nhé,hôm trước bác làm cháu ăn vẫn còn thèm đây này.”

“Được rồi để ta đi xem còn đủ nguyên liệu không đã” bà nội Kim đáp

“Phải rồi,Hana cháu có biết làm món đó không?ta nghe nói bác Kim học cách làm từ mẹ cháu vậy chắc cháu cũng biết làm đúng không?” bà Sang Hee phấn khích nói

“Dạ cháu cũng biết chút chút nhưng mà cháu làm không ngon bằng mẹ và bà nội ạ”

“Ôi trơi.Vậy là giỏi rồi,mấy cô gái bằng tuổi cháu bây giờ hiếm người biết nấu ăn lắm.Thằng Sung-ho nhà ta thật có phúc khi lấy được cháu” bác Sang Hee béo nhẹ má Hana đáp

Ông bà Kim nghe xong chỉ biết cười,sau đó bác Sang Hee gọi ngay cho Aera hẹn ăn tối.Aera đang xem hồ sơ thì nhận được điện thoại,cô không nhìn màn hình mà cứ vậy với tay ra bắt máy.

“Alo,vâng tôi Kim Aera của phòng công tố…”

“Aera à tối nay cháu có rảnh không qua nhà bác dùng cơm nhé”

Aera nghe thấy giọng nó quen thuộc vội bỏ điện thoại ra nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình cô vội vàng bỏ lại công việc và tập trung vào cuộc gọi.

“À vâng,cháu chào cô ạ.Tối nay cháu rảnh ạ”

“Vậy hẹn gặp lại lúc sáu giờ tối nay nhé,chỉ được phép đồng ý không được phép từ chối đâu cô sẽ buồn lắm đấy.Bữa tối nay có cả Hana nữa con bé vừa về đây cháu cũng biết nhỉ,háu nhớ qua nhé ta chờ đấy.”

“Vâng cháu sẽ đến ạ”

“Phải vậy chứ,được rồi cháu cứ làm việc đi nhé,ta cúp máy đây”

“Cháu chào cô ạ”

Vừa cúp máy bác Sang Hee vội gọi cho Seo-jun,sau hai cuộc gọi không thấy anh bắt máy.

“Thằng bé đang bận gì sao,gọi lại lần nữa vậy”

Seo-jun vừa tham gia cuộc họp xong ra ngoài lại thấy điện thoại rung,đã là cuộc thứ ba rồi anh nhanh chóng bỏ điện thoại ra nghe.

“Mẹ gọi con ạ”

“Seo-jun à,tối nay mẹ có mới Aera đến nhà mình ăn tối.Lát về con nhớ đón con bé về cùng nhé,lo mà thể hiện cho tốt vào đấy biết chưa”

“Vâng con biết rồi ạ” Seo-jun cười tươi đáp

“Được rồi con làm việc tiếp đi”

“Vâng ạ.Con chào mẹ”

Nói xong điện thoại bác Sang Hee chạy lại khoác tay bà nội Kim lũng lịu,cố gắng tỏ ra dễ thương.

“Cô Choi,chúng ta cùng nhau đi siêu thị nhé.Hana cháu thích ăn món gì?”

“Cháu ăn gì cũng được ạ” Hana ngại ngùng nhìn bác Sang Hee đáp

“Ôi trời sao lại ăn gì cũng được.Cô có thể chỉ cho cháu nấu một vài món mà Hana và Aera thích ăn được không,cháu muốn nấu vài món ngon cho hai đứa.Cô giúp cháu nhé,sau này chúng mà thành con và cháu dâu của cháu đến lúc đấy cháu đảm bảo sẽ đối xử thật tốt với hai đứa.”

Bà nội Kim nghe xong thở dài da vẻ khó tính đáp

“Ôi trời,cô đang muốn tôi giúp cô dành cháu gái của chính mình sao?Tôi mà làm thế có khác nào đem bán cháu mình đâu,chuyện này thứ lỗi tôi không làm được”

Bác Sang Hee cười tươi cố gắng năn nỉ bà nội Kim

“Ôi trời.Đây phải gọi là làm phúc mới đúng,cô đã cứu dỗ con trai và cháu trai của cháu thoát khỏi kiếp nạn ế bền vững.Chuyện này tốt biết bao,cô xem mấy đứa nó hợp nhau đến vậy người làm cha mẹ,ông bà như chúng ta phải tích cực giúp đỡ cho chúng đến được với nhau chứ.”

“…”

Cả bà nội Kim và Hana nghe xong chỉ biết á khẩu,thấy vậy bác Sang Hee lại tiếp tục bồi thêm vài câu.

“Cô thấy đấy,nếu hai đứa cháu của cô đều gả vào nhà cháu như vậy cô vừa có thể chăm sóc được hai đứa lại có thể chăm sóc chắt nội sau này.Còn nữa nhé,lại không cần lo chúng ở bên nhà chồng bị ức hiếp,nếu hai thằng

nhà cháu mà ức hiếp chúng cô có thể thẳng tay trừng trị luôn.Chưa kể quan hệ của hai nhà chúng ta lại càng tốt đẹp hơn,cô xem như vậy tốt biết.Cô thấy cháu nói đúng không,nhiêu đó lý do cũng đủ để cô giúp cháu rồi mà.Cô thương tình giúp chúng cháu đi mà,giúp nha,nha…nha cô”

“Ôi trời.Được rồi.Để tôi suy nghĩ thêm đã,bây giờ thì chuẩn bị đồ đi siêu thị đi không muộn.”

Bác Sang Hee vui sướng thơm cái chụt vào má bà nội Kim đáp.

“Vâng cháu đi chuẩn bị ngay đây ạ,cô đợi cháu một chút nhé”

Sau khi bác Sang Hee rời đi bà nội Kim âu yếm nhìn Hana,cô như hiểu ý bà vội trấn an đáp.

“Bà đừng lo,chuyện tình cảm cứ để chúng cháu tự giải quyết với nhau ạ.Biết đâu bà lại sắp có cháu rể rồi đấy ạ”

“Không lẽ…cháu mau nói rõ cho bà biết đi nào” Bà nội Kim ngạc nhiên nói

“Thì chị Aera và anh Seo-jun đó bà.Anh ấy chính là người chị Aera yêu thầm đấy ạ” Hana phấn khích cười cười đáp

“Thật vậy sao?Ôi trời…” Bà nội Kim có chút chạnh lòng,bà buồn bã đáp

“Bà đừng lo,thật ra anh Seo-jun cũng yêu thầm chị Aera từ lâu rồi chỉ là hai người đó không ai dám bày tỏ tình cảm trước thôi,có lẽ cả hai đều sợ nói ra mà bị từ chối thì cả hai đều khó sử.Nhưng bây giờ có cháu ở đây rồi cháu sẽ làm nguyệt não cho hai người họ đến được với nhau.” Hana tinh nghịch đáp

“Sao cháu biết cậu Seo-jun yêu thầm Aera?cháu có chắc những gì mình nói là đúng không?” Bà nội Kim lo lắng đáp

“Vâng.Những gì cháu nói hoàn toàn là thật đó bà,chính miệng anh Sung-ho nói điều này cho cháu biết vào hôm xem mắt đấy.Theo như cháu thấy anh Seo-jun thật lòng yêu chị Aera đó bà,anh ấy rất biết cách quan tâm chăm sóc chị Aera đấy ạ” Hana hào hứng đáp

“Vậy còn cháu với cậu Sung-ho thì sao?” Bà nội Kim lo lắng nắm tay Hana nhìn cô đầy lo ngại đáp

Hana nghe vậy có chút chột dạ,cô ngại ngùng lé tránh ánh mắt của bà lắp bắp đáp lại.

“Cháu…cháu…Ôi trời,chuyện của cháu với anh Sung-ho để nói sau đi bà.Hiện tại cháu cũng không dám chắc về tình cảm của mình dành cho anh ấy là gì nữa.”

“Được rồi,ta hiểu rồi.Cho dù các cháu có quyết định như thế nào thì ông bà cũng sẽ luôn ủng hộ.Đừng lo lắng quá hãy cứ thỏa sức làm những gì các cháu muốn nhé” Bà nội Kim vỗ vỗ vai Hana đáp

“Vâng ạ.Cháu cảm ơn ông bà ạ” Hana ôm chầm lấy bà lũng lụi đáp

Lát sau bà nội Kim và bác Sang Hee cùng nhau đi siêu thị và mua rất nhiều đồ để nấu bữa tối,Hana muốn đi cùng để phụ giúp nhưng đã bị bà nội và bác Sang Hee bắt ở nhà nghỉ ngơi vì cô vừa xuống máy bay.

………………………

Sung-ho đang ngồi mệt mỏi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ,thư ký Go mở của bước vào.

“Lịch trình của tôi còn bao lâu nữa?”

“Theo lịch trình công việc của cậu còn hai tuần nữa”

“Có thể rút ngắn hơn không?”

Thư ký Go mở máy tính ra kiểm tra một hồi đáp

“Không thể rút ngắn hơn được nữa,tuần sau nữa toàn là những cuộc hẹn và hợp đồng quan trọng với những quan chức cấp cao không thể rời lịch được.”

“Được rồ,anh ra ngoài đi”

Thư ký Go cúi đầu chào nhẹ rồi rời đi,Sung-ho mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế,đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên anh lười biếng nhắm mắt không nhìn vào điện thoại mà bắt máy.

“Alo”

Hana đang chuẩn bị ăn tối thì cô nhớ đến mình chưa gọi điện báo cho anh mình đã về Hàn Quốc,cô đi ra ngoài vườn gọi điện cho anh.

“Anh đang làm gì vậy?Sao nghe giọng anh có vẻ đang mệt mỏi”

Sung-ho nghe thấy giọng Hana anh vội vàng tỏ ra mình ổn,anh vẫn giữ nguyên tư thế đó chỉ điều chỉnh giọng nói đáp lại cô.

“Anh đang chuẩn bị về.Em đang làm gì vậy?đã ăn gì chưa?”

“Bây giờ đã muộn rồi sao anh còn chưa nghỉ?Làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.Sao anh không mở camera?”

Sung-ho nghe vậy vội mở mắt ra ngồi lại ngay ngắn,anh chỉnh trang lại rồi hít một hơi thật sâu rồi mở camera nên.

“Anh đây.Em đang nhớ anh sao?”

“Ai thèm nhớ anh.Anh đoán xem em đang ở đâu?”

Sung-ho quan sát một hồi chợt nhận ra đây không phải xích đu ngoài vườn nhà mình sao,anh cười tươi nhìn cô trìu mến đáp.

“Em đang ở nhà anh sao?Em về lúc nào sao không báo cho anh biết”

“Em mới về sáng nay.Không phải em đang gọi điện báo cho anh biết đây sao”

Sung-ho nhìn cô cười “Em ăn tối chưa?”

Hana hào hứng kể cho Sung-ho nghe

“Em đang chuẩn bị ăn tối với gia đình anh đó,nay bác Sang Hee đã mời em ở lại ăn tối.Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi giờ chỉ chờ anh Seo-jun và chị Aera về nữa là ăn thôi.”

“Vậy sao.Anh ước gì giờ này anh cũng đang có mặt ở nhà,lúc này anh cảm thấy ganh tị với anh seo-jun quá.”

Sung-ho đáp lại với giọng điệu vô cùng buồn bã,lại thêm gương mặt đã xị xuống vài phần nhìn anh lúc này thật sự rất cô đơn,Hana vội vàng an ủi anh.

“Đừng buồn nữa không phải hai tuần nữa anh cũng xong công việc bên đó rồi mà,lúc anh về em sẽ đích thân ra sân bay đón anh về nhé”

“Đây là điều đương nhiên rồi.Đến lúc đó anh muốn em tặng anh một món quà được không?”

“Ừ…cũng được,vậy anh muốn em tặng gì nào?Anh nói luôn đi xem em có thể đồng ý được không đã”

“Đến lúc đó anh sẽ nói với em sau,bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra mình muốn tặng gì”

“Không được.Anh phải nói luôn đi không em đổi ý đấy nhé,lỡ như em đồng ý rồi đến lúc đó anh lại nghĩ ra trò gì đó…” Hana ngại ngùng nói

Sung-ho nhìn cô cười tà mỵ đúng là mèo hoang của anh đi guốc trong bụng anh thật,chưa gì đã dập ngay ý định của anh rồi,anh giả bộ ủy mị đáp.

“Anh chỉ muốn em thực tập ở công ty anh thôi mà em làm gì phải đề phòng anh như vậy chứ”

Hana nghe xong vội vàng phản bác lại

“Không được.Em đã hứa sẽ đăng ký thực tập cùng Ga-in ở công ty…”

Hana còn chưa kịp nói hết câu Sung-ho đã dùng cặp mắt sắc lạnh cùng giọng đe doạ.

“Em thực tập ở công ty nào anh sẽ mua lại công ty đó”

Hana nghĩ anh chỉ đang nói đùa,vì công ty cô đăng ký thực tập là công ty thuộc tập đoàn nhà Ga-in chắc chắn anh sex không mua lại,nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngãn đáp.

“Vâng em biết rồi,hãy để em suy nghĩ thêm về điều này.”

Đúng lúc này một người làm ra gọi Hana và dùng bữa,cô vội chào Sung-ho rồi cúp máy.

“Mời tiểu thư vào dùng bữa ạ”

“Vâng.Em vào ăn tối đây,anh cũng mau đi ăn tối rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé”

“Lúc về hãy gọi điện cho anh.Anh muốn nghe giọng em trước khi đi ngủ được chứ?”

“Em biết rồi,em sẽ gọi lại cho anh sau nhé”

Cùng lúc đó phía Seo-jun sau khi được thông báo đã tan làm sớm đến đón Aera về,khi anh đến nơi thì vừa kịp lúc Aera đi ra khỏi văn phòng làm việc.

“Aera.Anh đến đón em về”

Aera nghe thấy giọng nói quen thuộc vội quay đầu lại,cô ngại ngùng khi nhìn thấy Seo-jun ở đây,mặt đã phiến hồng giọng lắp bắp đáp.

“Vâng…Làm…làm phiền anh rồi”

“Sao em lại nói vậy,anh rất thích được đón em tan làm mà.Được rồi chúng ta mau về thôi không mọi người đợi”

“Vâng” Aera ngại ngùng vén lại mái tóc qua tai đáp

Chủ tịch Park đang chơi cờ cùng ông nội Kim thấy Seo-jun và Aera cùng bước vào thì vui mừng bỏ lại ván cờ đang chơi dở,nhìn qua hai người cười tươi.

“Hai đứa đi làm về có mệt không?mau vào ăn cơm thôi”

“Vâng ạ” Seo-jun và Aera đồng thanh đáp

“Con bé Hana chạy đi đâu rồi mau đi gọi con bé vào ăn cơm thôi” chủ tịch Park ra lệnh cho một người làm đứng gần đó

“Cháu đây ạ” Hana vừa bước vào nghe vậy liền đáp

“Được rồi đã đủ người rồi chúng ta đi dùng bữa thôi ông”

Chủ tịch Park khoác vai ông Kim kéo đi,vào đến bàn ăn ông nhìn bà Kim và con dâu cười tươi.

“Chà nhìn món ăn hôm nay hấp dẫn quá,hai cô cháu thật chu đáo.Lâu lắm rồi tôi mới lại được ăn món bà Kim nấu đấy nhé”

Bà Kim nheo mắt nhìn chồng mình và chủ tịch Park đáp

“Không phải tại hai ông không chịu đi làm đẩy hết công việc bên ngoài lại cho tôi hay sao?”

Chủ tịch Park nghe vậy cười khà khà dảo biện đáp

“Không phải tại năng lực quản lý của bà rất giỏi khiến tôi và ông Kim đây không cần phải bận tâm sao,nhờ có bà tôi mới được nghỉ hưu sớm đấy ông Kim thấy tôi nói đúng không?.”

“Tôi cũng phải quản lý nội bộ còn gì,công việc đâu có thua kém gì bà đâu.Nếu muốn bà có thể giao lại chức vụ của mình cho người khác rồi nghỉ hưu sớm như ông ấy cũng được mà.” Ông nội Kim oan ức đáp

“Ôi trời.Hai ông cố tình đẩy việc cho tôi chứ năng lực của tôi còn thua kém hai ông nhiều.Vậy tôi giao lại chức vụ này cho Sang Hee luôn nhé”

“Mấy công việc cần mặt mũi và sự kiên nhẫn này bà đứng ra là hợp lý nhất rồi.Lóng tính như tôi và ông Kim đây không thích hợp làm đâu.Được rồi mấy người già chúng ta không nên để tụi nhỏ thấy cảnh này chúng nó lại cười cho thối mũi” Chủ tịch Park cười tươi đáp

“Bố nói phải ạ.Con thấy cô Kim làm công việc này là phù hợp nhất đấy ạ” bác Sang Hee bưng món cuối cùng ra nghe được thì vội đỡ lời

“Tôi không nói lại được mấy người.Nhưng mà không phải cũng sắp đến lúc Sang Hee phải tiếp quản lại vị trí của tôi rồi đấy,đến lúc đó tôi cũng được nghỉ hưu rồi” bà nội Kim nhìn bác Sang Hee đáp

Bác Sang Hee nghe xong dập tắt nụ cười,vội quay sang chủ tịch Park tìm cứu viện.

“Bố không phải lúc trước bố nói khi bào cô Kim nghỉ hưu sẽ giao lại vị trí đó cho chúa dâu,con nhớ không nhầm đúng không bố?”

“Đúng ta đã từng nói như vậy” chủ tịch Park nhấp một ngụm nước đáp

“Nhưng bây giờ chưa có cháu dâu,không phải người tiếp quản tiếp theo sẽ là Sang Hee sao?” bà nội Kim nhìn chủ tịch Park đáp

“Đúng rồi đó,tính ra còn có năm tháng nữa thôi là bà nhà tôi được nghỉ hưu rồi.Nếu bây giờ không bắt đầu bàn giao lại công việc e rằng đến lúc đó sẽ không kịp” ông nội Kim nhìn chủ tịch Park nói

“Còn những năm tháng nữa kia mà,ông bà vội gì chứ.Biết đâu năm tháng sau tôi có tận hai đứa cháu dâu thì sao.Seo-jun ta tin tưởng ở cháu đấy.” Chủ tịch Park nhìn Hana và Aera đang bưng đĩa hoa quả ra nói

Hana và Aera đúng lúc đi ra nghe được chỉ biết im lặng cười cho qua chuyện,Seo-jun ngồi nghe cũng không có ý kến gì,bác Sang Hee vội chuyển chủ đề

“Được rồi chuyện này để bàn sau nhé,bây giờ chúng ta dùng bữa thôi nào”

Cô út Yoon-suh,chú Dong-cha,bác Hyun-ki và Joon-su hôm nay không có nhà,trên bàn ăn lúc này chỉ còn chủ tịch Park,bác Sang Hee,ông bà nội Kim,Hana và Aera.Mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ,Seo-jun trong suốt bữa ăn

chăm sóc cho Aera rất chu đáo khiến mọi người nhìn vào thầm hiểu rằng có lẽ việc hai người đến với nhau là sớm hay muộn thôi.Chủ tịch Park thỉnh thoảng vẫn chăm chú nhìn Hana và Aera thầm mong ước hai cô sẽ trở thành cháu dâu của mình sớm nhất có thể.

Hai tuần sau chuyến công tác của Sung-ho cuối cùng cũng kết thúc,anh vừa kết xong bản hợp đồng quan trọng cuối cùng thì nhanh chóng dùng máy bay riêng trở về nước ngay chiều hôm đó.Anh rất nhớ Hana không thể chờ thêm một giây phút nào nữa,anh giao lại toàn bộ công việc còn lại cho thư ký Go để về trước.

Sung-ho mệt mỏi nằm nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc trước trên máy bay,anh về sớm hơn dự kiến một ngày và không thông báo cho Hana vì muốn tạo bất ngờ cho cô.Trước đó anh đã nhờ Joon-su làm vài việc,nghĩ tới điều này môi bạc bất giác nhếch lên thành một đường quỷ dị.