Chào Em Cô Gái Việt Nam

Chương 6: Ngày nghỉ bất ổn




Sáng sớm tinh mơ những chú chim đang hót líu lo,mặt trời ló dạng đằng đông,không khí trong lành cùng những làn gió mát mùa hạ thổi qua khung cửa sổ vào phòng.Hana theo thói quen đồng hồ sinh học của cơ thể cô đã dậy vệ sinh cá nhân xong,nhìn đồng hồ lúc này mới có 5h30,bình thường phải dậy sớm chuẩn bị đi học còn bây giờ cô đang được nghỉ hè nhưng cô cũng không quen ngủ nướng trừ khi cơ thể quá mệt mỏi.

Dậy sớm lại không biết làm gì cô quyết định đi chạy bộ, cô mặc một bộ thể thao áo cộc tay quần dài màu xám rộng thùng thình có thể nói là rộng quá khổ so với body của cô, đeo đôi giày thể thao màu trắng.Cô chỉ dám chạy bộ quanh công viên của nhà họ Park vì cô không dành đường sợ chạy ra khỏi khu biệt thự sẽ bị lạc không biết đường về.

Cô đeo tai nghe bluetooth và lắng nghe các bài hát đang thịnh hành ở Việt Nam và cả Hàn Quốc,cô xuống sân khởi động một lúc thì bắt đầu chạy bộ.Cùng lúc này ở nhà chính, Sung-ho cũng đã dậy và chuẩn bị đi chạy bộ,hôm nay là chủ nhật nên anh không đến công ty.Anh mặc một bộ thể thao áo cộc tay quần dài màu ghi,đeo giày thể thao màu trắng.

Sung-ho là chủ tịch tạm thời kiêm CEO trẻ tuổi nhất của tập đoàn WIN,một tập đoàn lớn mạnh xuyên lục địa.Tập đoàn có hàng trăm công ty lớn nhỏ ở cả trong và ngoài nước,trụ sở chính đặt ở Hàn Quốc.Tập đoàn kinh doanh hầu hết tất cả các lĩnh vực phục vụ cho sinh hoạt con người từ ăn uống,đi lại,ngủ nghỉ,may mặc,khám chữa bệnh đến học hành,vui chơi giải trí,làm đẹp....nói tóm lại là đa lĩnh vực.

Ngày thường công việc của anh rất bận rộn thậm chí còn không có cả thời gian nghỉ ngơi,nhưng anh luôn để trống lịch trình vào hai ngày chủ nhật của một tháng.Hôm nay là ngày chủ nhật đó nên dành cả ngày chủ nhật để nghỉ ngơi bù đắp lại năng lượng sau cả tuần làm việc mệt mỏi,cũng như mọi ngày anh bắt đầu ngày mới bằng việc chạy bộ vào buổi sáng.

Hana đang thả hồn vào những bài hát và chạy bộ không hề để ý đến xung quanh, đột nhiên một bàn tay bất ngờ đặt vào vai cô làm cô giật bắn tim.Theo phản xạ cô nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình rồi dùng hết sức bình sinh vật mạnh người phía sau về phía trước, nhưng người này phản xạ rất nhanh vòng tay cô lại khống chế ôm chặt cô trong lòng.

Sung-ho đang chạy bộ thì nhìn thấy có người cũng chạy bộ trong công viên nhà mình,mà thường ngày ngoài anh và anh Seo-jun ra thì không có ai chạy bộ ở khu vực này cả.Mà người này lại còn rất lạ không giống với người làm trong nhà,anh muốn xem thử đó là ai.Khi cô xoay người lại anh đã nhận ra cô,anh phản ứng nhanh nhạy hơn vòng tay cô lại gì chặt cô vào lòng.

Hana bất ngờ bị đập lưng vào thứ gì đó cứng như đá,thứ mà cô va phải đó là vòng ngực săn chắc của Sung-ho,cô nhăn mặt định phản kháng lại thì một giọng nói trầm ấm phát ra từ trên đỉnh đầu

"Chúng ta lại gặp nhau rồi"

Hana đứng hình mất mấy giây khi nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc nhưng vẫn cô vẫn chứ nhớ ra là đã nghe ở đâu,cô quay người sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn xem người này là ai,thật trùng hợp Sung-ho cũng thả tay cô ra và cúi đầu xuống làm cho mặt cô và mặt anh xuýt chút nữa là chạm vào nhau,khoảng cách giữa mặt hai người lúc này chỉ hơn một gang tay.

Lúc này cô mới quan sát được hết các đường lét trên khuôn mặt anh, đôi mày kiếm đen nhánh,đôi mắt hai mý to tròn,sống múi cao,khuôn miệng trái tim,bờ môi đỏ mọng như môi con gái vậy ta.Cô mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn anh,bất giác nhận ra tư thế này có hơi ám muội cô ngại ngùng hắng giọng lùi ra sau.

"Sao chú lại ở đây?"

"Em hỏi gì lạ vậy?đây là nhà của tôi,tôi không ở đây thì ở đâu?"

Cũng đúng ha cô hỏi câu này có hơi thừa,không khí trở nên ngại ngùng cô không biết nói gì tiếp theo, Sung-ho lại hỏi tiếp

"Em tính qua đây ở bao lâu?"

Tự nhiên lại hỏi cô ở đây bao lâu là sao?thấy cô chướng mắt định cậy là chủ nhà muốn đuổi cô đi chắc?Chắc không phải đâu,cô với anh ta đâu có đến mức độ đó,như đoán được suy nghĩ của cô anh lại nói

"Em đừng có nghĩ linh tinh.Tôi muốn hỏi em lần này sang Hàn Quốc ở lại chơi bao lâu"

“À thì ra là vậy,sao anh ta lại biết mình đang nghĩ gì vậy ta” Hana nghĩ thầm

Chờ mãi vẫn chưa thấy cô trả lời, cô cứ đứng đó chau mày chớp chớp mắt nhìn anh, anh chau đôi mày kiếm lại tiếp tục hỏi:

"Em không muốn nói chuyện với tôi à, sao không trả lời?"

Lúc này cô mới bừng tỉnh thoát ra khỏi mớ suy nghĩ lung tung của mình mà trả lời anh:

"À..Chắc cũng vài năm ạ.Lần này cháu qua đây học đại học ạ"

"Em không về Việt Nam nữa sao?"

"Cháu qua đây học đại học thôi khi nào tốt nghiệp thì về ạ"

Nghe Hana gọi mình là chú mãi khiến Sung-ho rất khó chịu trong người,nhưng anh vừa nghe cô nói sẽ ở lại học đại thì trong lòng lại có chút vui mừng “Em ấy nói sẽ ở lại đây học đại học tức là ở lại đây bốn năm sao?Em ấy ở lại đây thì có liên quan gì đến mình đâu mà tự nhiên lại có cảm giác vui mừng vậy ta?

Cảm giác này đến bản thân anh cũng không hiểu tại sao, khoé môi hơi nhếch lên cười,như chột dạ anh hắng giọng nói

"Chúng ta tiếp túc chạy bộ chứ"

Hana cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý với anh luôn cô gật đầu đáp lại trong sự ngại ngùng và lúng túng

"Vâng"

Vậy là anh và cô cùng nhau chạy bộ quanh khu công viên,hai người im lặng chạy cùng nhau hết một vòng công viên rồi dừng lại ở một mái đình nhỏ nghỉ ngơi,lúc này có một cô giúp việc trẻ tuổi đứng sẵn ở đó chờ phục vụ.Thấy anh và cô đi đến cô ta rất ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại vẻ chuyên nghiệp bưng khăn và nước đến gần cúi đầu cung khính

"Thiếu gia,tiểu thư xin mời cậu dùng"

Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng,đôi mắt sắc lạnh không chút cảm xúc,khiến người ta nhìn vào cảm thấy sợ hãi.Anh đi đến chỗ cô hầu gái,đến cả một cái liếc nhìn cô ta anh cũng không thèm,anh lấy khăn lau và chai nước lọc mở hờ nắp rồi đưa cho cô

"Em dùng đi"

Cô đang lấy tay quạt quạt trước mặt cho đỡ nóng thì anh mang khăn và chai nước đưa đến trước mặt,cô ngượng ngùng đưa hai tay nhận lấy chai nước cũng không quên cúi nhẹ người cảm ơn

"Cảm ơn chú"

Anh vừa lau mồ hôi vừa uống nước mà mắt thì cứ dính chặt lên người cô làm cho cô thấy ngại phải quay đi chỗ khác.Anh để ý thấy thật trùng hợp hai người không hẹn mà cùng mặc một kiểu quần áo tông màu cũng gần giống nhau,đến cả đôi giầy cũng cùng màu như thể đồ đôi vậy anh thầm nghĩ trong lòng “Có vẻ em và tôi có nhiều sở thích chung”

Nữ giúp việc thấy cô chạy bộ cùng cậu chủ lại còn mặc giống đồ đôi, mà cậu chủ cũng ân cần quan tâm chăm sóc cô thì không khỏi thắc mắc cô gái này là ai?sao lại ở đây?sao lại nhận được sự quan tâm đặc biệt trước nay chưa từng có từ cậu chủ như vậy?

Chả bao lâu việc thiếu gia nhà họ đột nhiên đối xử tốt với một cô gái đã được lan truyền khắp cả khu biệt thự,người làm trong biệt thự từ trên xuống dưới,từ già đến trẻ đều bàn tán xôn xao về mối quan hệ của cậu chủ và cô gái lạ mặt kia.Đồn tới đồn lui cuối cùng Hana đã thành vợ chưa cưới của Sung-ho từ lúc nào không hay.

Hana sau khi chạy bộ xong thì cũng không lán lại nói chuyện gì thêm cô xin phép về nhà,cô không tiếp xúc với ai khác trong khu biệt thự này cho nên cô không hề hay biết họ đang lan truyền tin đồn về mình.

Lúc này chị Aera đã dậy và chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai chị em vì ông bà đã dậy ăn sáng từ lâu rồi, giờ này ông bà nội đang nhàn nhã ngồi xem tin tức.Hana lên phòng mình tắm rửa thay một bộ quần áo phông đơn giản và đi xuống ăn sáng.

Cô được ông bà nội dành riêng cho một phòng,ở đây cô có đầy đủ quần áo giầy dép thậm chí là đồ dùng cá nhân nên mỗi lần qua đây cô chỉ việc mang những món ăn đặc sản của Việt Nam sang mà không cần mang đồ dùng cá nhân theo.Hai chị em ăn sáng xong cùng ông bà nội đến căn hộ mà bố cô ở trước đây để dọn dẹp lại vì đã lâu không có người ở,mỗi năm gia đình cô chỉ về Hàn vào dịp lễ tết mà khi về sẽ ở bên nhà ông bà nội luôn ít khi ghé qua căn hộ này.Trước đó bố cô cũng đã cho người ta thuê nhưng hợp đồng vừa hết hạn trước đó không lâu,sau đó không cho thuê nữa để lại cho cô ở vì biết cô sẽ sang đây học.

Hai chị em cùng ông bà nội loay hoay cả một buổi sáng mới dọn dẹp trang hoàng xong căn nhà,vì trước đó ông bà đã thay mới tất cả đồ dùng lẫn nội thất trong nhà và thuê người dọn dẹp sạch sẽ phủ vải che kín hết rồi nên cũng không phải dọn gì nhiều.Căn hộ nằm trên tầng hai mươi sáu của một toà cao ốc cao cấp ba mươi tầng,không gian nhà khá rộng với một phòng bếp kèm bàn ăn cho sáu người,một phòng khách và ba phòng ngủ tất cả đều đầy đủ tiện nghi cô chỉ việc xách vali vào ở thôi.

Ở một mình có hơi buồn nên cô đã rủ chị Aera dọn đến ở cùng cho vui nhưng chị bảo nơi này cách xa nơi làm việc của chị nếu dọn qua đây ở thì bất tiện vậy là cô lại phải ở một mình trong căn nhà rộng thênh thang này.Buổi chiều ông bà ở lại căn hộ của cô để nghỉ ngơi, hai chị em cùng đi siêu thị mua đồ lấp đầy cái tủ lạnh trống,mua thêm một vài đồ dùng cá nhân cho cô.

Đến siêu thị gần nhà đi một vòng thì hai chị em đã mua đủ những thứ cần thiết.Không biết chị Aera chọn những món gì cho cô mà nhiều quá trời báo hại cô sách nặng trĩu cả hai tay mà còn chưa hết đồ,cô mặt mày nhăn nhó mệt mỏi than thở

"Huhu...chị Aera mua gì mà nhiều thế em sách mỏi hết tay rồi nè'

Chị Aera nhìn cô với ba phần bất lực bảy phần luông chiều nói

"Chị mua nhiều một chút để tối liên hoan mừng em về nhà mới,còn có một số đồ dùng để trang trí nhà cho có cảm giác ấm áp"

Nghe đến ăn là tâm trạng Hana lại vui hẳn,cô cười híp mắt,về đến nhà hai người bắt tay vào chuẩn bị nấu ăn vừa nấu xong thì gia đình bác cả cũng đến.

Cả nhà ngồi quây quần trên bàn ăn cùng thưởng thức những món ăn Việt Nam do Hana nấu,trước đây cả nhà thường được mẹ Hana nấu cho ăn mỗi khi có dịp sang Hàn mà mọi người cũng thích mấy món này đặc biệt là

chị Aera.Nhiều lúc Hana còn trêu chị Aera lấy chồng Việt Nam đi đảm bảo ngày nào cũng được thưởng thức những món ăn độc lạ của Việt Nam,lại còn có thời gian đi du lịch xuyên Việt nữa.

"Lần này con sang đây ở lâu như vậy mà ở một mình thì không tiện cho lắm,còn chưa nói đến việc con chưa thông thạo đường sá nữa hay con qua nhà bác ở đi.Cũng tiện cho hai bác và các anh chị chăm sóc cho con"

Bác cả Kang-dae nói lại việc này vì nghĩ rằng có ông bà nội nói thêm vào chắc chắn Hana sẽ thay đổi quyết định,như vậy cả nhà đều yên tâm với cô công chúa nhỏ này.Vợ chồng bác cả quan tâm lo lắng cho Hana muốn cô về ở cùng,ông bà nội thấy bác cả nói có lý cũng đồng tình với ý kiến này của hai bác.Ông nội khuyên nhủ cô

"Phải đó hay cháu qua nhà bác Kang-dae đi ở một mình lạ nước lạ cái ông bà cũng không yên tâm,với cả cháu cũng có thể đến trung tâm luyện thi của bác cả ôn thi cùng Ye-jun và Yu-jun cho tiện"

"Ở đây không phải sẽ gần trường học và gần trung tâm luyện thi của bố hơn sao,em ấy không về thì tụi con qua đây ở như vậy cũng tiện cho Yu-jun ngủ nướng mà không sợ trễ học" Ye-jun nói

Bác cả Kang-dae là giáo sư,giảng viên đại học Quốc gia Seoul,bác cũng mở một trung tâm luyện thi gần trường này.Nghe anh cả Ye-jun nói xong Hana như được khai thông tâm trí,cô đã có một giải pháp vẹn toàn cho vấn đề này cô nói

"Anh Ye-jun nói đúng đó,ông bà và hai bác thấy sao ạ?"

Bác Chin Sun mặc dù không nỡ nhưng nghe thấy hợp lý vì như vậy sẽ tiện hơn khi thời điểm này thời gian đối với mọi người là vàng là bạc,không những vậy sẽ tránh được việc tắc đường cũng như đảm bảo an toàn hơn,bác nói

“Vậy cả nhà mình cùng chuyển qua đây ở chăm sóc cho tụi nhỏ luôn nhé,như vậy em mới yên tâm được.Đợi thi đại học xong lúc đấy Hana cũng quen với đường sá và nhịp sống ở đây rồi lúc đó con bé sẽ được ở riêng”

"Con có thể không dọn qua đây được không ạ?" Aera nói

Chị Aera đã có ý định ra ở riêng từ lâu nhưng vẫn luôn bị bố mẹ phản đối lần này là một cơ hội tốt cô phải tận dụng nắm bắt triệt để không thể để lãng phí được,sau khi suy xét một hồi cuối cùng cô cũng nhận được sự đồng ý của bố mẹ.

"Cuối cùng con có thể tận hưởng cảm giác tự lập rồi" chị Aera nhảy nhót vui sướng vì đã đạt được ước nguyện bao lâu nay

Hai anh sinh đôi Ye-jun và Yu-jun cũng mười tám tuổi bằng tuổi Hana,hiện giờ hai anh vẫn phải đi học vì bây giờ mới là đầu tháng sáu.Ngày thi đại học ở Hàn Quốc hàng năm thường là vào ngày thứ năm đầu tiên của tháng mười một.Năm học mới của học sinh Hàn Quốc bắt đầu vào tháng ba, kết thúc vào tháng mười hai.Học sinh có hai kỳ nghỉ: nghỉ hè vào tháng bẩy và tháng tám và nghỉ đông vào tháng một và tháng hai.

Mọi người thấy ý kiến của bác Chin Sun hợp lý thì cũng tán thành,vậy là ngoài hai anh ra thì vợ chồng bác cả Kang-dae cũng dọn qua luôn cho tiện kèm cặp ba anh em học hành.Anh cả Ye-jun là một chuyên gia về máy tính giỏi,anh đã nhận lời mời đi du học của một trường công nghệ thông tin nổi tiếng tại Mỹ,giờ chỉ cần đợi anh tốt nghiệp cấp ba xong là có thể sang đó học.

Còn về phần Sung-ho sau khi chạy bộ cùng Hana về anh cũng tắm rửa thay quần áo và ăn sáng, tâm trạng của anh hôm nay rất tốt.Anh có vẻ dễ tính hơn mọi ngày đôi lúc lại cong môi cười nhẹ,khi cô giúp việc vô tình làm vỡ đồ anh cũng bỏ qua,nếu là mọi khi thì đã bị đuổi việc luôn rồi.Không những vậy hôm nay anh lại cười nói chuyện với người làm trong nhà thấy anh cư xử khác thường làm mọi người có mặt ở phòng ăn lúc này lại có thêm một chuyện để bàn tán xôn xao tiếp, quả gia Han hơn anh hai tuổi nghi hoặc hỏi anh

"Cậu chủ không sao chứ, không cần đuổi việc thật sao?"

"Không cần" Anh phất nhẹ tay trả lời

Quản gia Han vô cùng ngạc nhiên với thái độ này của cậu chủ,từ lúc anh làm việc cho cậu chủ đến giờ cũng được năm năm anh thừa hiểu tính cách của cậu chủ mình.Cậu chủ là một người lạnh lùng và vô cùng tàn nhẫn dứt khoát trong công việc không chấp nhận bất cứ sơ xuất nào dù là nhỏ nhất,vậy mà hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà lại nhân từ đến vậy.Anh nói thầm chỉ đủ cho mấy người bên cạnh nghe thấy

"Cậu chủ không ổn rồi"

Đúng như lời quản gia Han nói tâm tình của Sung-ho hôm nay thật sự bất ổn,anh cứ ở lỳ trong phòng sách không hề ra ngoài từ lúc ăn sáng xong.Anh ngồi trên ghế sô pha phòng sách,tay cầm cuốn sách kinh tế mà mắt nhìn xa xăm trong đầu toàn hiện ra hình bóng Hana.Từng hình ảnh lúc cô đánh nhau với thư ký Soo hay lúc cô cười nói vui vẻ cho đến cái nắm tay và cái ôm ở công viên lúc sáng,cả gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô tất cả như một thước phim tua chậm hiện ra trong đầu anh,đôi mắt nheo lại khoé môi bất giác nhếch nên thành nụ cười.

Sung-ho à mày đang bị gì vậy? Sao tự nhiên lại nghĩ đến cô bé ấy?Không ổn rồi chắc do đột nhiên xuất hiện một cô gái có tính cách mạnh mẽ khác hẳn với những cô gái mình từng tiếp xúc nên có phần tò mò thôi.Không có gì lạ khi mình cảm thấy tò mò về cô bé này vì cũng là con gái mà có nhìn thế nào cũng không giống con gái chút nào.Gu ăn mặc thì như đàn ông,tính cách có phần quá mạnh mẽ,cách nói chuyện rất cá tính,lại thích đánh đấm cũng may được cái mặt xinh xắn đáng yêu kéo lại.Sao cùng một người mà tính cách đến cả gu ăn mặc lại có thể thay đổi nhiều đến vậy?

Nghĩ đế đây anh bị tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi làm tỉnh táo lại,trên màn hình hiển thị tên “thư ký Go” không nhanh cũng không chậm anh móc điện thoại trong túi quần ra nghe.Không biết trong điện thoại thư ký Go đã nói những gì làm cho anh cau mày ánh mắt trở lên sắc lạnh đến đáng sợ,cúp máy rời phòng sách xuống thẳng gara lấy xe rời đi.