Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chào Em, Cô Giáo Của Tôi - Chương 1: Xin chào, cô giáo Ninh




Tiết đầu tiên của buổi tự học buổi tối là môn Ngữ văn, Ninh Thư đảm nhiệm dậy Ngữ văn của lớp 12A5 và 12A6, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A6. Trước tiên cô xem qua tình hình ở lớp A5, kỷ luật cũng khá tốt, tất cả học sinh đều đang làm bài tập cô giáo buổi sáng.

Cạnh lớp A5 là lớp A6, Ninh Thư chậm rãi đi qua, sau đó nhẹ nhàng dừng lại ở cửa sau của lớp học. Cửa sổ phía sau được làm bằng kính, hơi cao, cô bỏ quyển sách đang cầm trong tay xuống đất, sau đó bám vào thành cửa rồi kiễng chân lên mới nhìn được tình hình bên trong.

Ninh Thư bám ở cửa sổ một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng kém. Cô xụ mặt đẩy cửa ra, cầm tập bài thi trên tay đi về phía bục giảng, giọng điệu nghiêm túc: “Các em thử tự tính nhẩm trên đầu ngón tay xem, còn cách kỳ thi đại học bao nhiêu ngày, trong lòng không lo lắng chút nào sao?”

Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Ninh Thư vừa đẩy gọng kính trên sống mũi lên, vừa quét một vòng quanh lớp: “Mấy đứa ngồi phía sau, nếu còn tiếp tục nói chuyện thì ra ngoài tha hồ nói.”

“Tạ Thành Thành, ăn gì ngon thế?”

Cậu nhóc vừa bị chỉ mặt đặt tên vội vàng lau miệng sau đó giấu hộp mì tôm vào trong ngăn bàn.

Ninh Thư bước tới: “Muốn đứng ngoài cửa hay là chạy quanh sân vận động?”

Nam sinh chậm rãi đứng lên: “Em vừa ăn no, vậy nên đứng ngoài vẫn tốt hơn ạ.” Nói xong cậu tự động ý thức bước ra khỏi lớp đứng, chứ nếu phải chạy thì mệt chết mất.

Ninh Thư chắp hai tay sau lưng, đi một vòng quanh phòng học, nhìn những học sinh đang rất tự giác làm bài tập của mình.

Sắp đến giờ tan học, Ninh Thư đứng trước bục giảng, dùng thước đập xuống mặt bàn: “Nhấn mạnh một vài vấn đề về an toàn.”

“Nghiêm cấm ở lại đùa nghịch sau giờ tự học, bạn nào ở trong trường thì nhanh chóng về ký túc, bạn nào ở ngoài nếu tự về nhà thì nên rủ thêm các bạn đi cùng, hoặc gọi người nhà tới đón.”

“Thầy Ngưu về hưu như thế nào các em đều biết rồi đó, đừng có coi thường.”

Thầy Ngưu là giáo viên dạy thể dục khối 12, tuần trước bắt gặp đám thanh niên đầu gấu đang bắt nạt học sinh của trường nên xông đến can ngăn, lại bị bọn chúng đánh gãy chân. Người cũng đã có tuổi nên hồi phục rất chậm, nên làm luôn thủ tục về hưu.

Bên dưới học sinh đang nhỏ tiếng bàn tán: “Quả này xong rồi, không có tiết thể dục nữa rồi.”

“Đừng bi quan như vậy, thầy Ngưu về hưu nhất định sẽ có giáo viên thể dục mới, nói không chừng còn có thể là một đại mỹ nhân nữa kìa.”

“Tớ mong là sẽ có giáo viên nữ, đanh đá, hung dữ một chút cũng được, rồi thề sống thề chết sẽ luôn bảo vệ tớ.”

“Tiết thể dục sáng nay do lão Triệu phụ trách, chờ chút, vậy lần tới sẽ đến lượt Ninh…”

Ninh Thư ra hiệu cho cả lớp im lặng, sau đó kết thúc cuộc thảo luận của học sinh bằng một câu: “Tiết thể dục sáng mai sẽ thay bằng tiết Ngữ văn, kiểm tra đọc thuộc lòng.”

Vừa dứt lời bên dưới đồng loạt kêu than.

Nhắc nhở cũng đã nhắc xong, dập tắt hứng phấn của cả lớp cũng đã dập xong, Ninh Thư bước ra khỏi phòng học liền nhìn thấy cậu học sinh đang bị phạt đứng bên ngoài. Cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi đã cao tới một mét tám. Ninh Thư lúc nào nói chuyện với mấy cậu học sinh cao lớn đều phải ngẩng đầu lên: “Sao dạo này trong giờ học em hay mất tập trung thế? Hôm qua còn không thèm nộp bài về nhà.”

Tạ Thành Thành kéo khóa áo đồng phục lên, để che đi vết bầm xanh dưới cổ. Cậu chỉ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này càng nhanh càng tốt, nên buồn bã nói: “Em sẽ cố gắng chăm chỉ hơn ạ.”

Giọng nói Ninh Thư nhẹ đi vài phần: “Có gặp phải chuyện gì khó khăn không?”

Tối qua, khi tiết tự học kết thúc, Ninh Thư thấy cậu nhóc đang hòa mình với một đám côn đồ bên ngoài cổng trường, sau đó kề vai sát cạnh đi vào một con ngõ. Vì khoảng cách xa, cộng thêm trời tối nên cô không chắc người đó có phải là cậu hay không.

Ninh Thư cần thận nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thành Thành, ngập ngừng hỏi: “Gần đây em có quen bạn mới nào không?”

Tạ Thành Thành lại kéo cao khóa áo lên, nghiêng đầu nhìn về phía xa: “Không có ạ.”

Cậu hơi khựng lại, sau đó khôi phục dáng vẻ hoạt bát, tinh nghịch như thường ngày: “Nếu em bị nhiễm thói hư tật xấu thật thì cô cứ việc phạt em chạy quanh sân vận động, bao nhiêu vòng cũng được hết.”

Ninh Thư gật đầu: “Không sao thì tốt, nếu thật sự có chuyện gì thì nhất định phải nói với cô hoặc phụ huynh nghe chưa. Được rồi, về nhà đi.”

Ngày hôm sau Ninh Thư lại nhìn thấy Tạ Thành Thành ở con ngõ trước trường học đó. Cậu mặc áo khoác đồng phục, đứng trước một chiếc moto màu đen đã được độ, đang nói chuyện với một người đàn ông. Người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi Hawaii màu xanh và đeo kính râm, trên tay có xăm hình một con rồng, đang dựa người vào chiếc moto, trên môi còn ngậm điếu thuốc.

Nghĩ đến vấn đề an ninh gần đây, Ninh Thư lập tức nhíu mày. Cô sợ nhất là loại côn đồ như vậy, bình thường gặp phải cô toàn chọn cách đổi đường khác, vì sợ nhìn ngó sẽ khiến đối phương gây sự với mình, cơ bản là không dám làm bừa. Nhưng hiện tại là học sinh của cô đang ở trong tay đối phương. Ninh Thư hít sâu vài hơi liên tục, để bản thân thả lỏng một chút, sau đó lấy trong túi ra một cây bút, mở nắp ra để lộ ngòi bút sắc bén làm vũ khí.

Một giáo viên nữ khác cũng đang đứng cùng Ninh Thư, nhìn bộ dạng như chuẩn bị lâm trận của cô hỏi: “Căng thẳng vậy sao?”

Ninh Thư vén gấu váy lên, để lộ một vết sẹo trên đầu gối: “Chỗ này là do trước đây bị côn đồ trên phố đánh bị thương, máu chảy rất nhiều, khó khăn lắm mới cầm được.”

Dẫn đến hiện tại cô luôn vô thức lo lắng sợ hãi khi nhìn thấy những người đàn ông ăn mặc trông không đàng hoàng tử tế, cô cảm thấy họ không phải là người tốt và dường như có thể nhảy ra đánh cô bất cứ lúc nào.

Nữ giáo viên thấy sắc mặt Ninh thư có chút tái nhợt, mới nhận ra cô thực sự sợ hãi, thấp giọng nói: “Mặc kệ đi, dù sao thì cô cũng chỉ là một giáo viên chủ nhiệm mà thôi, nếu học sinh thực sự hư hỏng, cô cố sức kéo cậu ta lại còn khiến cậu ta căm ghét cô nữa đó.”

Ninh Thư cúi đầu chỉnh lại váy.

Nữ giáo viên: “Cô xem điệu bộ và biểu cảm của cậu học sinh kia kìa, cung kính lễ phép còn hơn cả đối với thầy cô giáo, rõ ràng là coi người ta là lão đại rồi, cô quản không nổi đâu.”

“Thầy Ngưu là giáo viên thể dục còn bị đánh cho gãy cả chân.” Nữ giáo viên tiếp tục nói: “Nếu bị loại người đó nhắm vào, ngày nào cũng chặn cô ở cổng trường, cô muốn tránh cũng chẳng tránh được, đừng nói đến việc báo cảnh sát, cảnh sát cũng chẳng thể ngày nào cũng đi theo bảo vệ cô, vậy thì đời này của cô coi như xong rồi.”

Ninh Thư tưởng tưởng viễn cảnh đó, trong lòng có chút ngột ngạt.

“Đợi lát nữa tìm Tạ Thành Thành đến nói chuyện, rồi gọi cho phụ huynh của em ấy, để phụ huynh tự lo liệu.”

Cả hai quay người, đi cạnh nhau về hướng trường học, nữ giáo viên nói: “Người kia cũng đẹp trai đó chứ, chân lại dài nữa.”

Ninh Thư ngoái đầu lại liếc một cái, cảm thấy cô bạn đồng nghiệp nói cũng đúng.

Đẹp trai, chân dài, rất nguy hiểm.

Nữ giáo viên đè thấp giọng nói: “Cô xem bộ dạng cười như không của anh ta kìa, loại người này là đáng sợ nhất, tàn nhẫn đến liều mạng.”

Ninh Thư lại quay đầu lại liếc nhìn một cái. Chiều hè, tiếng ve kêu chói tai, bóng cây trải dài trên nền bê tông xám xanh, người đàn ông cong môi, ẩn hiện trong bóng chiều loang lổ, bên cạnh là cậu thanh niên sáng sủa, sạch sẽ.

Ninh Thư dừng lại, nói với nữ giáo viên: “Cô đi trước đi, tôi có chút việc.”

Nữ giáo viên liếc nhìn thời gian: “Được, tôi có tiết đầu tiên, đi trước nhé.”

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, cầm chặt cây bút trong tay, xoay người sải bước về phía trước. Cô đưa mắt đi chỗ khác, giả vờ bình tĩnh như thể mình chỉ đi ngang qua, lại cố ý cúi thấp đầu, để mái tóc rũ xuống che gần hết khuôn mặt. Tranh thủ lúc người đàn ông kia cúi đầu dập tắt điếu thuốc, Ninh Thư nhanh chóng vươn tay ra, tóm lấy tay Tạ Thành Thành lôi đi, động tác vô cùng uyển chuyển, dứt khoát cứu được người một cách gọn gàng.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập vui mừng vì tránh được đại họa, bất kể người kia là ai thì cũng đều là kẻ côn đồ, chỉ cần không biết cô là ai thì anh ta sẽ không làm gì được.

Đột nhiên Tạ Thành Thành lại lớn tiếng gọi một câu: “Cô Ninh.”

Ninh Thư: “!”

Cô từng cho rằng giọng nói của thiếu niên rất trong trẻo và đẹp đẽ, nhưng giờ đây cô chỉ muốn bịt ngay miệng cậu lại, tiếc là đã quá muộn, người đàn ông phía sau chắc chắn đã nghe thấy.

Ninh Thư tức giận vì học sinh của mình hư hỏng, cũng bực vì bản thân đã bị lộ, vì vậy cô vừa kéo Tạ Thành Thành về phía cổng trường vừa mắng: “Tạo sao em lại giao du với loại không ra gì đó hả?”

Tạ Thành Thành quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, rồi nói với Ninh Thư: “Không phải đâu, cô ơi…”

Ninh Thư ngắt lời cậu: “Cái gì mà không phải, vừa nhìn đã biết đó không phải loại tử tế gì rồi.”

Tạ Thành Thành bị Ninh Thư kéo về phía trước như chạy trốn lấy mạng, thở không ra hơi, cũng chẳng thể nói rõ: “Không phải mà, cô ơi…”

Học hành đã không ra gì, lại còn nói dối, Ninh Thư đáp: “Bài tập làm xong chưa? Bài giảng đã thuộc chưa?”

Tạ Thành Thành có chút bất lực: “Không phải thật mà, cô ơi.”

Ninh Thư chỉ thằng về phía sân vận động phía trước: “Chạy quanh sân, ngay!”

Thực ra bài về nhà Tạ Thành Thành vẫn chưa làm xong, bài giảng thì chữ được chữ mất, nên vẫn ngoan ngoãn chịu phạt, rồi nghĩ cách giải thích sau vậy.

Ninh Thư không quay lại văn phòng khoa ngay, mà nấp sau một gốc cây Bạch Quả nhìn về phía cổng trường, may mà người đàn ông kia không bám theo.

Cứ thế cho đến buổi chiều, Ninh Thư ra khỏi văn phòng, đi ngang qua sân vận động, quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng trên sân bóng rổ xem học sinh thi đấu. Dáng người anh cao lớn, chân dài, đeo một cặp kính cận gọng vàng, trông rất hiền lành và lịch lãm. Ninh Thư không khỏi dừng lại liếc thêm vài cái, trong lòng thầm đoán, anh ta không mặc đồng phục chứng tỏ không phải là học sinh mà học sinh cũng không trưởng thành như vậy, nhưng cũng chẳng phải giáo viên, chắc là người bên ngoài vào.

Một giáo viên bên cạnh đi ngang qua Ninh Thư, nhìn theo ánh mắt của cô: “Đang nhìn cái gì thế?”

“Đó không phải là giáo viên thể dục mới chuyển đến sao? Anh ấy đến để thay thầy Ngưu.”

Ninh Thư nhìn thêm một lúc, hóa ra là giáo viên mới, thảo nào cô chưa từng gặp. Nghĩ đến việc lát nữa muốn chiếm… Muốn mượn tiết thể dục để giảng lại bài thi và kiểm tra học thuộc lòng của lớp, nên Ninh Thư đã đi qua đó, ý định muốn nói với thầy giáo kia một tiếng, xem anh ấy có tự nguyện lấy lý do người không khỏe hoặc là bận đi xem mắt hoặc nếu không thì bận cưới vợ cũng được, để nhường tiết học lại cho mình không.

Sau khi đến gần, cuối cùng Ninh Thư cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mặt. Áo sơ mi trắng ôm sát cánh tay, đôi lông mày tuấn tú dưới cặp kính cận gọng vàng, giọng nói nhẹ nhàng như ngọc, lúc này đang đứng dưới ánh nắng khẽ gọi tên cô: “Xin chào, cô giáo Ninh.”

Ninh Thư cảm thấy người này rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải. Cô vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra, với một người có khí chất như vậy, nếu đã từng gặp, nhất định cô sẽ nhớ. Cho đến khi ánh mắt cô quét qua cánh tay anh, dưới lớp vải áo sơ mi lộ ra một khoảng hình xăm nhỏ, ánh mắt cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cong cong khóe môi trước mặt.

Anh đang nhìn cô, ý cười nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt. Cuối cùng Ninh Thư cũng nhớ ra người này là ai, cảm giác như bị sét đánh, cô chết lặng người đứng tại chỗ, sững sờ mất mấy giây không biết nên nói gì.

Cô trầm mặt một lúc lâu: “Hình xăm… Lộ ra ngoài rồi.”