Tiết tự học buổi tối, Ninh Thư gọi Nghiêm Lễ ra, đứng ở hàng lang ngoài cửa phòng học nói chuyện với cậu.
“Lần thi khảo sát này không tồi, tổng thành tích xếp thứ nhất trong ba trường.”
Nghiêm Lễ mỉm cười, lộ ra cặp răng khểnh đáng yêu: “Là do cô Ninh dạy tốt đó ạ.”
Ninh Thư mỉm cười: “Em thi xong mới chuyển đến lớp A6.”
Trước đây, về cơ bản cô không có dạy cậu, cô cả ngày chỉ lo lắng rằng điểm số của cậu sẽ giảm sút sau khi chuyển đến lớp mình, nếu thực sự như vậy thì cô sẽ bị chủ nhiệm Đào và Tần Nguyệt Hương lần lượt truy sát mất. Nhưng Ninh Thư vẫn rất vui khi nghe Nghiêm Lễ nói vậy, trẻ con giờ thật đáng sợ, mới tí tuổi đã biết lấy lòng người khác, chẳng giống như anh trai cậu chút nào.
Ninh Thư: “Ngày mai cô muốn mời phụ huynh em đứng lên phát biểu, không lâu đâu, khoảng bảy tám phút là được, chủ yếu là nói qua một chút về kinh nghiệm giáo dục, chia sẻ với các bậc phụ huynh khác để cùng nhau học hỏi và tiến bộ.”
“Ngày mai ba em hay mẹ em sẽ đến?”
Nghiêm Lễ nghiêng đầu liếc nhìn những vì sao trên trời, thấp giọng nói: “Ba mẹ em đều không còn rồi ạ.”
Nỗi buồn thoáng qua trong mắt cậu, sau đó được thay bằng nụ cười rạng rỡ: “Ngày mai anh trai em sẽ đến.”
Chủ nhiệm Đào vẫn chưa kịp gửi hồ sơ của Nghiêm Lễ cho cô, Ninh Thư không ngờ mọi chuyện lại thế này: “Xin lỗi.”
Đến lượt Nghiêm Lễ an ủi Ninh Thư: “Từ khi lên lớp hai anh trai em đã bắt đầu họp phụ huynh cho em rồi, anh ấy cũng thường xuyên đứng lên phát biểu, vậy nên rất có kinh nghiệm, cô Ninh có thể yên tâm ạ.”
Ninh Thư tính nhẩm trong đầu, khi Nghiêm Lễ học lớp hai, Nghiêm Kiều chắc là đang học cấp ba. Một thiếu niên mười mấy tuổi, nuôi dạy một đứa trẻ tám tuổi, hai người họ đã sống thế nào? Cô chợt nhớ ra điều gì đó, lúc trước cô hỏi Nghiêm kiều về ý nghĩa hình xăm trên người anh, anh đã nói rằng nó khiến anh trông ghê gớm, hung dữ hơn, nhìn không giống một người tốt. Lúc đó cô không tin, còn cứ nghĩ anh bị bệnh, thậm chí còn đoán hình xăm của anh có ẩn chưa tên của phụ nữ.
Hết giờ tự học buổi tối, Ninh Thư về đến nhà, vừa mở cửa phòng khách liền nhìn thấy Nghiêm Kiều. Anh đã tắm gội xong, mặc trên người một chiếc áo ba lỗ màu trắng và quần đen, lúc này hình xăm con rồng màu xanh lục hiện rõ trên bắp tay, anh đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại. Sắc mặt anh xem ra không tốt lắm, cộng thêm trang phục đang mặc, cơ bản là ai dám chọc vào anh thì người đó sẽ nhận lấy cái chết, khí chất vô cùng đáng sợ.
Anh liếc nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng.
Ninh Thư rửa tay, lấy từ trong túi ra chiếc kẹo hạnh nhân: “Cái này là anh cho tôi à?”
Nghiêm Kiều không ngẩng lên nhìn: “Không biết, chưa thấy bao giờ.”
Anh ngửi thấy hương đào của nước giặt trên quần áo cô, nên tránh sang một bên.
Ninh Thư cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình, không ngửi ra mùi mồ hôi cũng như không có mùi gì kỳ lạ hỏi: “Anh tránh tôi làm gì?”
Cô chủ động bắt chuyện với anh, coi như nhượng bộ một bước, hai người mỗi người nhịn một chút, coi như trận cãi vã trước đó chưa hề xảy ra, lại tiếp tục là chủ nhà và người thuê nhà hồn nhiên vui vẻ.
Ninh Thư quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kiều, cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đây anh không như thế này, anh chính là kiểu lười chẳng thèm quan tâm tới mọi chuyện, ngay cả khi cô tố cáo về hình xăm của anh, tuy rằng anh đã dọa cô mấy lần nhưng anh chẳng hề để ý tới cô.
Ninh Thư đưa ra đòn chí mạng, tàn nhẫn đánh thẳng vào điểm yếu của Nghiêm Kiều: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Nghiêm Lễ, thái độ này của anh không sợ tôi gây khó dễ cho em ấy à?”
Nghiêm Kiều: “Cô không phải loại người như vậy.”
Ninh Thư: “…”
Cô không muốn nói thêm gì nữa, bóc viên kẹo hạnh nhân ra cho vào miệng nếm thử: “Bên ngoài không có bán loại kẹo ngon như vậy.”
Khóe môi nãy giờ vẫn mím chặt của Nghiêm Kiều, lúc này hơi giãn ra, khẽ cong lên.
Anh ném điện thoại sang một bên rồi ngả người ra ghế sofa: “Tôi đã nói thẳng với cô rồi, tên đối tượng xem mắt của cô là đồ súc vật.”
“Đừng tưởng rằng anh ta đến sân vận động để xem nam sinh chơi bóng, mà là ngồi ở bồn hoa nhìn chằm chằm vào váy của mấy học sinh nữ.”
Lòng tham, dục vọng, ánh mắt tà dâm như rắn như sói đói đó là không thể che giấu.
Nghiêm Kiều đã đến phòng quan sát, thật không may nơi mà Lưu Thụ Bân ngồi đã bị một cành cây che khuất, camera không quay được khuôn mặt cùng đôi mắt sói của anh ta.
Ninh Thư: “Nghiêm Kiều.”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Kiều nghe thấy cô gọi thẳng tên mình, trước giờ cô luôn gọi anh một cách rất khách sáo là thầy Nghiêm.
Cách xưng hô này đã kéo mối quan hệ của bọn họ lại gần nhau hơn, dường như không chỉ còn là mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau, hay là giữa phụ huynh học sinh và giáo viên nữa, mà giống như bạn bè.
“Nghiêm Kiều.” Ninh Thư nghiêm túc nhìn Nghiêm Kiều: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”
“Nhưng ánh mắt là một cái nhìn chủ quan, anh không thể kết tội ai đó chỉ bằng một cái nhìn.” Ninh Thư tiếp tục: “Lưu Thụ Bân là do mẹ tôi giới thiệu, anh ta là con trai của đồng nghiệp cũ của mẹ tôi, mẹ tôi sẽ không thể hãm hại tôi đúng chứ?”
Đúng lúc này, chuông điện thoại Ninh Thư vang lên, là mẹ cô gọi tới.
Ninh Thư nhấc máy, đứng trước mặt Nghiêm Kiều ấn loa ngoài nói chuyện. Một giọng nói nhẹ nhàng và tử tế phát ra từ điện thoại, mẹ Ninh nói rằng Lưu Thụ Bân là một người tốt, bảo Ninh Thư đừng nên nghĩ nhiều, phải biết nắm bắt cơ hội, còn nói cô đưa Lưu Thụ Bân về nhà ăn cơm.
“Trong xã hội bây giờ, không dễ gì tìm được một người đối xử tốt với mình về mọi mặt, chỉ cần con được hạnh phúc, thì ba mẹ sẽ yên tâm, cũng vì đó mà vui vẻ.”.
“Ngoan, đừng có suy nghĩ nhiều quá nhé.”
Ninh Thư vâng một tiếng: “Con biết rồi mẹ, muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”
Nghiêm Kiều dựa vào ghế sofa, nhìn lên trần nhà: “Không thể loại trừ việc mẹ cô cũng bị Lưu Thụ Bân lừa gạt.”
Ninh Thư suýt nữa bật cười trước sự tự tin của Nghiêm Kiều: “Chẳng có lý gì anh nhìn qua một cái đã nhận ra vấn đề còn mẹ tôi trước giờ lại không nhìn ra.”
Nghiêm Kiều không lên tiếng.
Anh có thể thấy mẹ Ninh Thư đối xử với cô rất tốt, từ cuộc điện thoại vừa rồi cũng có thể nhận ra, bà ấy rất yêu thương cô, mỗi ngày đều đúng mười giờ tối gọi điện cho cô, hỏi han sức khỏe cô thế nào, tâm trạng ra sao. Mỗi lần cô nói chuyện với mẹ anh đều rất ngưỡng mộ, bởi vì anh không có. Không ai có thể nghi ngờ tình yêu thương của người mẹ dành cho con cái, anh cũng từng được mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, được mẹ chiều chuộng suốt mười lăm năm.
Lúc này, đột nhiên Nghiêm Kiều hiểu Ninh Thư hơn một chút, nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn tin tưởng mẹ mình. Về việc của Lưu Thụ Bân, tất cả mọi người đều không sai, Ninh Thư và mẹ cô ấy đúng, đồng thời, anh cũng không cho rằng bản thân mình sai, anh tin tưởng vào mắt nhìn người và trực giác của bản thân.
Ninh Thư lên lầu, đóng cửa phòng ngủ lại, Nghiêm Kiều khom người cầm điện thoại ngồi trên sofa gọi điện, anh trầm giọng nói: “Alo, giúp tôi điều tra một người.”
Ninh Thư đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm phía xa và những con phố cạnh đó, ánh mắt trầm tĩnh, không ai biết cô đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, Lưu Thụ Bân gọi tới, anh ta ân cần hỏi cô về nhà có mệt không, có đói không?
Ninh Thư trả lời từng câu hỏi một, sau đó do dự hỏi: “Đúng rồi, hôm nay nói với anh việc học sinh Chu Tư Dao của lớp tôi muốn đến học thêm tại trung tâm của anh thế nào rồi.”
Lưu Thụ Bân: “Đã sắp xếp xong cả rồi, cuối tuần này em ấy có thể đến học, đừng lo, tôi sẽ đích thân giám sát, chắc chắn sẽ để em ấy có thể tham gia đầy đủ khóa học.”
Ninh Thư: “Điều tôi muốn nói là, hoàn cảnh của em ấy đặc biệt, nghe nói gia đình không muốn để em ấy tiếp tục học lên đại học, tiền học thêm của em ấy không bằng để lại sau này đóng học phí đại học vẫn hơn.”
“Tôi sẽ thuyết phục em ấy, kèm cặp thêm em ấy cùng một số bạn học yếu khác trong lớp.”
Lưu Thụ Bân hơi khựng lại: “Được, vậy tôi sẽ trả lại tiền cho em ấy, nói rằng đã có đủ người đăng ký khóa học này.”
Ninh Thư: “Cảm ơn.”
Lưu Thụ Bân: “Chủ nhiệm lớp cuối cấp thật vất vả, cô nhớ bổ sung thêm dinh dưỡng, ban đêm có hơi lạnh, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn áo khoác dự phòng ở trường. Ngày mai tôi đến trường đón cô đi ăn tối nhé.”
Ninh Thư: “Ngày mai có buổi họp phụ huynh nên khá bận, chưa chắc đã có thời gian rảnh.”
“Thôi muộn rồi, tôi đi nghỉ đây.”
——
Buổi họp phụ huynh ngày hôm sau, Ninh Thư nhìn thấy Nghiêm Kiều ngồi ở vị trí của Nghiêm Lễ, lúc này đang cúi đầu xoay xoay cây bút trên tay, xem bài vở của Nghiêm Lễ, nhận thấy cô đến rồi cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu Vũ Kiệt và La Minh mặc vest màu đen đứng ở hai bên phía sau Nghiêm Kiều. Ai không biết còn tưởng hai người này là vệ sĩ cơ đấy, các phụ huynh khác đều phải liếc nhìn bọn họ.
Nghiêm Lễ như thể sống không còn gì nuối tiếc đứng ở cửa sau, nhiều lần đi vào kéo Triệu Vũ Kiệt và La Minh ra ngoài nhưng bọn họ vẫn đứng yên bất động.
Ninh Thu thoáng nhìn qua vị trí của Chu Tư Dao, quả nhiên là còn trống, ba mẹ em ấy không đến.
“Cảm ơn tất cả các phụ huynh đã dành thời gian tham gia buổi họp phụ huynh hôm nay.” Ninh Thư liếc nhìn Triệu Vũ Kiệt và La Minh: “Phụ huynh nào không có chỗ ngồi thì có thể tìm vị trí trống ngồi vào.”
Triệu Vũ Kiệt kéo kéo cánh tay La Minh, thì thầm nói: “Cô giáo Ninh thật tốt bụng, tôi muốn theo đuổi.”
La Minh: “Ủng hộ cậu.”
Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Triệu Vũ Kiệt: “Khuyên cậu nên sớm bỏ cái ý định này đi, người ta đã có người thích rồi, là kiểu thích như thiêu thân lao đầu vào lửa, cậu không có cơ hội đâu.”
Triệu Vũ Kiệt: “Vốn dĩ là tôi chỉ nói đùa mà thôi, không có ý định muốn theo đuổi thật, nhưng khi nghe cậu nói như vậy lại khơi dậy tinh thần chiến đấu của tôi rồi.”
Nghiêm Kiều phớt lờ anh ta.
Ninh Thư xoay người viết một dãy số lên bảng đen, nâng gọng kính lên sống mũi, giọng nói cao, truyền cảm, đồng thời lại khiến người khác như đang chìm dần vào giấc ngủ: “Chẳng phải chỉ còn 265 ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi sao? Hơn nữa chỉ có 265 ngày…”
……
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, rất nhiều phụ huynh không rời đi ngay lập tức, mọi người đều vây lấy Ninh Thư hết vòng trong tới vòng ngoài, hỏi han xem con em họ ở trường biểu hiện thế nào.
Triệu Vũ Kiệt đi theo một nhóm các bà mẹ trung niên, bị Nghiêm Kiều kéo lại: “Hóng hớt cái gì thế? Đi thôi.”
Ba người ra tới sân, Triệu Vũ Kiệt liền cởi áo vest cầm trên tay, cẩn thận suy nghĩ: “Thực ra ấy mà, tìm một giáo viên cũng tốt, công việc ổn định, có kỳ nghỉ đông nghỉ hè, lại có thể kèm cặp con cái học hành.”. Truyện Full
La Minh: “Cậu nghĩ xa xôi quá đó.”
“Đừng có nghĩ cô giáo Ninh ăn vận mộc mạc cổ hủ, thực ra nền tảng rất tốt, bề ngoài xinh xắn.” Triệu Vũ Kiệt vừa nói vừa cân nhắc: “Thân hình cũng đẹp, chỉ có điều ngực hơi nhỏ, nhưng người ta là cô giáo, trong đầu có kiến thức, có thể bổ sung khiếm khuyết về bộ phận ngực, ăn đứt với mấy người ngực to não phẳng.”
“Anh thấy thế nào, anh Kiều?”
Nghiêm Kiều thấy ánh mặt trời quá chói mắt, vì vậy anh đưa tay lên che mặt: “Không xinh bằng bạn gái trước và bạn gái trước trước nữa của cậu.”
Anh đã quên bạn gái cũ và bạn gái cũ cũ nữa của Triệu Vũ Kiệt trông như thế nào rồi, anh chỉ không thích ghép Ninh Thư với Triệu Vũ Kiệt lại với nhau, cô là một người tàn nhẫn, vì đàn ông mà có thể nghĩ ra cách nhét bông vào áo ngực. Anh không thể giương mắt lên nhìn anh em tốt của mình nhảy vào hố lửa được.
Đột nhiên một quả bóng rổ bay tới, Nghiêm Kiều giơ tay bắt lấy, đập vài cái trên mặt đất rồi ném lại cho học sinh trên sân bóng.
Triệu Vũ Kiệt: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô giáo Ninh tôi đã thích cô ấy rồi, cảm thấy cô ấy chính là người con gái định mệnh của cuộc đời tôi.”
La Minh tán dương Triệu Vũ Kiệt: “Tôi có thể làm chứng, hai bọn tôi cùng nhau nhìn thấy cô ấy, lúc đó đang ở ngoài cửa Thanh Nịnh, cái tên này sau đó ngày nào cũng ngồi ngoài để đợi người ta đi qua.”
Nghiêm Kiều: “Cậu cũng nói như vậy về bạn gái trước và bạn gái trước trước nữa của cậu.”
Triệu Vũ Kiệt không còn hào hứng nữa: “Haizz, anh hai, anh làm sao thế? Sao hôm nay anh cứ bóc mẽ em là thế nào?”
Bỗng có một học sinh chạy đến, ôm theo quả bóng: “Thầy Nghiêm, thầy có chơi bóng không ạ?”
“Được.” Nghiêm Kiều xắn tay áo sơ mi lên, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người đi vào cổng trường, anh lập tức cau mày ghê tởm, liền quay đầu nói với Triệu Vũ Kiệt và La Minh: “Hai cậu chơi đi.”
Nghiêm Kiều đi về hướng cổng, dựa vào gốc cây nhìn Lưu Thụ Bân. Một lúc sau, thì thấy Ninh Thư từ tòa nhà dạy học đi xuống gặp Lưu Thụ Bân, khoảng cách quá xa, anh không thể nghe thấy họ đang nói gì.
“Sao anh lại tới đây thế?” Ninh Thư nói với Lưu Thụ Bân: “Hôm nay tôi rất bận, lát nữa còn phải gặp một vài phụ huynh đến muộn.”
Cô nhớ rằng mình đã nói với anh ta tuần này cô bận hơi nhiều việc và đợi đến cuối tuần mới có thể gặp nhau.
Ninh Thư quay đầu nhìn về phía cổng trường, trường cấp ba số 1 kỷ luật rất nghiêm khắc, nhân viên bảo vệ sẽ không tùy tiện cho người ngoài vào, chắc hẳn bọn họ đã cho rằng Lưu Thụ Bân là bạn trai cô rồi. Nếu không cô đã yêu cầu gặp anh ta ở ngoài cổng trường.
Lưu Thụ Bân mỉm cười: “Vậy cô làm việc trước đi, tôi đi dạo quanh trường một lát, khi nào xong việc thì gọi điện cho tôi, không phải vội.”
Ninh Thư: “Hôm nay họp phụ huynh, khắp nơi đều là người, chẳng có gì hay để đi dạo cả, anh đến văn phòng tôi đợi đi.”
Lưu Thụ Bân hơi khựng lại: “Được”
Bên cạnh các nữ sinh mặc đồng phục không ngừng qua lại, Ninh Thư cẩn thận quan sát Lưu Thụ Bân, cũng không phát hiện có gì bất thường.
Một giờ sau, Ninh Thư vội vàng trở lại văn phòng tìm Lưu Thụ Bân, sau đó hai người rời khỏi trường, Ninh Thư đề nghị đến ăn ở một tiệm mì gần đó, vừa tiện lại vừa nhanh.
Lưu Thụ Bân: “Cô gầy quá, không được kén chọn, tôi đưa cô đi ăn chút gì đó ngon ngon, lái xe sẽ nhanh thôi.”
Ninh Thư vốn định nói cô không kén ăn, mà chỉ đột nhiên thèm ăn mì mà thôi, đối với cô đồ ăn nhanh và những quán mỳ mới là cuộc sống hàng ngày của cô.
Khi cả hai đến một khu mua sắm cao cấp trong trung tâm thành phố, Lưu Thụ Bân đã đặt trước bàn trong nhà hàng, đến món ăn cũng đã gọi xong rồi.
“Tôi không biết cô thích ăn gì, nên mỗi món đều gọi một ít.”
Các món ăn đã gọi thì không thể hoàn lại, vì vậy Ninh Thư chỉ đành nói: “Khiến anh phải tốn kém rồi.”
Chẳng ai là không thích khi được yêu thương chăm sóc, Ninh Thư nhìn Lưu Thụ Bân gắp đồ ăn cho cô, trong lòng nảy lên một tia áy náy, những lời nói của Nghiêm Kiều vẫn đang ươm mầm trong lòng, cô không thể nói rằng bản thân mình không hề nghi ngờ hay đề phòng anh ta.
Sau khi ăn trưa xong, Lưu Thụ Bân đưa Ninh Thư trở lại trường học, rồi lại lấy một đống đồ từ trong cốp xe ra đưa cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn xuống, logo trên túi đều là những nhãn hiệu đắt tiền, bao gồm cả quần áo và túi xách, cũng như đủ loại thuốc bổ, đông trùng hạ thảo, yến sào. Bình thường khi bắt gặp những cửa hiệu đó cô toàn lướt qua, thậm chí ham muốn mua sắm cũng chẳng có, bởi vì mua không nổi.
“Những thứ này quá đắt giá, tôi không thể nhận.”
Lưu Thụ Bân mỉm cười: “Không sao, tôi tình nguyện tiêu tiền vì cô.”
“Lần trước mua túi cho cô, cô đã trả lại tiền cho tôi, lần này đừng khách sáo vậy nữa.” Anh ta nhìn cô, nói những lời cảm động: “Sau này tiền của tôi cũng sẽ là của em.”
Trước khi Ninh Thư có cơ hội trả lại đồ cho Lưu Thụ Bân thì anh ta đã mở cửa lên xe phóng đi.
Những thứ này nhất định không thể mang về trường, cũng may Vĩnh Ninh Lý gần đó, nên Ninh Thư chỉ đành về nhà trước, đợi sau này tặng lại anh ta những món đồ có giá trị tương tự. Ninh Thư lòng đầy tâm sự đi về phía Vĩnh Ninh Lý, trên đường bắt gặp Tần Nguyệt Hương đang trở về trường sau khi ăn trưa.
Tần Nguyệt Hương nhìn thoáng qua đống túi lớn nhỏ trên tay Ninh Thư: “Cô giáo Ninh đi shopping à?”
Ninh Thư: “Không, có người tặng.”
Tần Nguyệt Hương đột nhiên hiểu ra: “Là đối tượng xem mắt của cô tặng phải không?”
Cô ta liếc mắt một vòng quanh người Ninh Thư: “Số cô thật tốt, tìm được một người lắm tiền, sau này trở thành phu nhân trong gia đình giàu có rồi, sẽ chẳng ở cùng đẳng cấp với những người bình thường như bọn tôi nữa.”
Phân tầng thực ra chẳng cần nói đến, nhưng nhất định có thể sống tốt hơn hầu hết mọi người, muốn mua gì liền mua đó.
Tần Nguyệt Hương vỗ vai Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, cô là một giáo viên dạy Ngữ văn, nhất định phải có tư cách là một giáo viên dạy văn, đừng để vàng son mê hoặc.”
Ninh Thư: “Cô đang nói cái gì thế?”
Tần Nguyệt Hương cười cười: “Trước mặt tôi đừng giả bộ ngây thơ nữa được không? Ở đây làm gì có ai khác.”
Tần Nguyệt Hương nhìn tên nhãn hiệu khác nhau trên những chiếc túi của Ninh Thư: “Lần trước cô chẳng phải vì mua, mua cái gì ấy nhỉ? Tóm lại là mua một món đồ gì đó rất đắt mà phải ăn mì liền hai tháng, cô quên rồi sao?”
Ninh Thư: “Đó cũng không phải là mua cho tôi, mà là mua đồng hồ tặng cho ba mẹ tôi.”
Tần Nguyệt Hương bĩu môi: “Hư vinh chính là hư vinh, mất công viện cớ làm gì?”
Ninh Thư không ham hư vinh, cũng chẳng sợ mất mặt: “Chẳng có gì cần giấu giếm, quần áo tôi mặc trên người, bao gồm cả giày dép túi xách, từ trên xuống dưới cộng lại chẳng vượt nổi ba trăm tệ, cô tin không?”
Với tinh thần thật thà, cô lại bổ sung thêm một câu: “Không bao gồm nội y, nội y của tôi đều rất đắt, mấy trăm tệ một bộ.”
Đặt biệt là chiếc áo nịt ngực bên trong, để phát huy tốt tác dụng, thít chặt bằng phẳng, nên cô đã chọn loại tốt nhất.
Tần Nguyệt Hương sờ sờ vào vải áo trên người Ninh Thư, sau đó nhìn chiếc quần tây và giày của cô: “Chất lượng và kiểu dáng vỉa hè, cô bị mua đắt rồi, một trăm còn chưa tới.”
Ninh Thư trợn tròn mắt: “Có phải lại muốn cãi nhau nữa không?”
Tần Nguyệt Hương: “Nào dám, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô, đừng để hư vinh làm mở mắt mà thôi.”
Tiếng chuông báo chuẩn bị vào học từ trường vọng lại, Tần Nguyệt Hương có tiết đầu tiên buổi chiều, nên quay người đi thẳng.
Ninh Thư xách đồ của mình trở lại Vĩnh Ninh Lý, trên đường đi không ngừng nghĩ về những gì Tần Nguyệt Hương vừa nói. Nếu cô thực sự là một người phụ nữ ham hư vinh, một khi lòng tham tiền bạc và vật chất trỗi dậy qua một thời gian sẽ không thể rời bỏ Lưu Thụ Bân. Đột nhiên nghĩ đến cuộc xung đột giữa Nghiêm Kiều và Lưu Thụ Bân ở sân bóng, đột nhiên Ninh Thư có một suy đoán rất đáng sợ. Lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Thụ Bân thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi hàng hiệu, từ đó anh ta đã coi cô như một người phụ nữ hám tiền hám của?
Sau đó, bắt đầu dùng vật chất tấn công cô, cố gắng dùng hư vinh để kiểm soát cô, khiến cô không thể rời bỏ anh ta. Nếu những gì Nghiêm Kiều nói là sự thật, thì mục đích của Lưu Thụ Bân hoàn toàn không phải cô mà là lợi dụng cô để cô giới thiệu các học sinh nữ trong trường cho anh ta.
Đúng giữa trưa, Ninh Thư bỗng nhiên rùng mình trong ánh nắng ấm áp, như thể đột nhiên rơi vào một động băng cực lớn, cả người vô cùng lạnh lẽo. Tất cả những điều này chỉ là suy đoán, Ninh Thư không dám khẳng định, cũng không dám nghĩ thêm nữa. Điều duy nhất khiến cô do dự đó là Lưu Thụ Bân rất tốt với cô, anh ta gọi một bàn đầy đồ ăn, lại còn tự tay gắp nó cho cô.
Kết quả là chưa đến buổi tối, di chứng của cả bàn đồ ăn đó đã bắt đầu phát tác. Ninh Thư đang sửa lại bài kiểm tra trong phòng làm việc thì mũi cô đột nhiên chảy máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt giấy, cô hoa mày chóng mặt, cứ tưởng màu đỏ đó là mực từ bút chảy ra. Sau đó liền chảy thành dòng, bề mặt giấy trắng bị nhuộm một màu đỏ rực. Ninh Thư vội vàng nhấc bài kiểm tra lên, với khăn ăn lau vết máu trên giấy.
Cô giáo Quách ở một bên nhìn thấy liền sửng sốt: “Lau mũi trước đi đã, ngẩng đầu lên, lúc này rồi mà còn lo đến bài thi à?”
Cô giáo Quách nhanh chóng giúp Ninh Thư bịt mũi lại, mấy giáo viên bên cạnh cũng chạy tới giúp: “Sao đột nhiên lại ra nhiều máu vậy? Đến phòng y tế cầm máu nhanh lên.”
Một giáo viên khác cầm điện thoại lên gọi 120: “Phòng y tế chỉ cấp cứu những vấn đề gấp gáp, vẫn nên đến bệnh viện thì hơn, cô ra nhiều máu quá.”
Ninh Thư sợ hãi nhìn bàn tay đầy máu của mình: “Không phải tôi mắc bệnh nan y gì rồi đó chứ? Bài kiểm tra mới chấm được một nửa, tôi vẫn chưa muốn chết.”
Cô giáo Quách bảo Ninh Thư đừng có nói nhảm, sau đó cùng một giáo viên khác đưa Ninh Thư đến phòng y tế trường.
Nữ giáo viên đó là một giáo viên thực tập, rất nhát gan, nhìn thấy người mình bị máu của Ninh Thư dính vào, sợ đến bật khóc: “Cô giáo Ninh, chị chịu khó một chút, nhất định phải cố gắng lên.”
Khi cô ấy khóc, Ninh Thư cũng khóc theo.
Cứ thế cho tới phòng y tế, máu vẫn không ngừng chảy, lượng máu nãy giờ còn nhiều hơn số máu bị chảy từ nhỏ tới giờ cộng lại của cô: “Tôi là nhóm máu A, hay là gọi báo cho bệnh viện trước để người ta chuẩn bị.”
Nữ giáo viên vội vàng dùng khăn giấy ấn vào mũi Ninh Thư, vừa khóc vừa an ủi cô: “Cô giáo Ninh, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Trời ơi, dọa chết tôi rồi, tôi có một đứa em họ hàng xa, lúc nào cũng thế này, cứ tự nhiên lại chảy máu mũi.”
Ninh Thư: “Sau đó thì sao? Không có chuyện gì chứ?”
Nữ giáo viên: “Phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết, con bé ấy bị ung thư vòm họng, giai đoạn cuối, đã mất được gần nửa năm rồi.”
Ninh Thư: “…”
Bị dọa đến nỗi khóc không nổi luôn rồi.
Nữ giáo viên vội vàng nói: “Cô giáo Ninh đừng sợ, chưa chắc cô đã là ung thư vòm họng, tôi nghe nói có một số người có bệnh lý về máu cũng có thể chảy máu mũi.”
Ninh Thư lau máu trên mũi: “Bệnh lý về máu mà cô nói có phải bệnh máu trắng không?”
Nữ giáo viên: “Hình như là đúng.”
Cả hai suýt chút nữa ôm lấy nhau khóc lóc, cô giáo Quách nhìn không nổi nữa đành lên tiếng: “Cứ để bác sĩ khám xem thế nào đã.”
Trong giờ học thể dục, có một học sinh bị căng cơ, nên Nghiêm Kiều phải đưa em ấy đến phòng y tế, vừa đến nơi đã thấy Ninh Thư mặt đầy máu đang ngồi bên trong khóc lóc.
Cậu học sinh lấy thuốc uống rồi rời đi trước, Nghiêm Kiều ở lại, vươn tay kéo một chiếc ghế đến.
Cô giáo Quách: “Cảm ơn thầy Nghiêm.” Nói xong liền đỡ Ninh Thư ngồi xuống ghế.
Bác sĩ của trường đến kiểm tra, giúp Ninh Thư cầm máu, sau đó hỏi cô vài câu: “Chế độ ăn uống của cô gần đây thế nào? Trưa nay cô ăn gì?”
Ninh Thư nhớ lại: “Súp gà nấm, canh đuôi bò, bào ngư…Tôi nhớ không rõ lắm.”
Bác sĩ trường: “Đây đều là những đồ đại bổ, cộng thêm thời tiết giao mùa hanh khô, nóng trong người nên vỡ mao mạch, không vấn đề gì, chú ý chế độ ăn uống thanh đạm, bổ sung thực phẩm giải nhiệt như cà chua, cần tây, mướp đắng… Tôi viết lại vào giấy cho cô.”
“Nếu không yên tâm có thể đến bệnh viện kiểm tra.”
“Súp gà, canh đuôi bò, bào ngư, khi ăn vào thời điểm giao mùa không phải muốn tốt cho cô mà là đang hại cô.”
Cô giáo Quách và nữ giáo viên còn lại thấy không có vấn đề gì nên cũng thả lỏng, thở phào một hơi, hai người họ vẫn còn phải lên lớp nên nhờ Nghiêm Kiều chăm sóc Ninh Thư một chút.
Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư ra khỏi phòng y tế, nhìn vết máu trên quần áo cô: “Có đồ để thay không?”
Ninh Thư cúi đầu lẽo đẽo đi theo Nghiêm Kiều, cô cứ nghĩ anh sẽ hỏi cô rằng tại sao không nghe lời anh, không tin tưởng anh, mà vẫn hẹn hò với Lưu Thụ Bân, hẹn hò cái kiểu gì mà phải đến cả phòng y tế luôn rồi?
Ninh Thư cảm thấy có chút xấu hổ khi nghĩ đến việc mình sợ chết vừa rồi, giọng nói lí nhí: “Trong văn phòng có một chiếc áo khoác.”
Cô có thể mặc áo khoác để che đi vết máu bên trong, nhưng thời tiết này hơi nóng, mặc vào sẽ rất khó chịu, lại có mùi máu, thật khó ngửi.
Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư tới văn phòng của giáo viên Thể dục ở bên cạnh, cầm một chiếc áo sơ mi trắng trên ghế ném qua cho cô: “Thay cái này đi, tôi chưa mặc đâu.”
Nói xong anh bước ra khỏi văn phòng, trước khi đóng cửa lại nói: “Tôi đứng ở ngoài.”
Ninh Thư cầm áo của Nghiêm Kiều đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, thấy mùi thơm thoang thoảng của nước giặt. Cô nhìn size trên cổ áo, 3XL, chắc phải đến một mét chín mất, không hổ là giáo viên Thể dục, người cao như vậy. Áo của anh đủ lớn để che lấp mông cô, tay áo cũng quá dài, khiến phần tay áo như đồ diễn của diễn viên kịch.
Nghiêm Kiều nhìn thấy Ninh Thư mở cửa đi ra: “Cô không chỉnh lại một chút à?”
Ninh Thư xắn ống tay áo lên: “Thế này là được rồi.”
Nghiêm Kiều bước tới, chỉnh lại cho ngay ngắn mấy gấu áo Ninh Thư vừa xắn lên, gọn gàng, tự nhiên hơn cô làm rất nhiều.
Anh lại cúi đầu xuống, với lấy eo cô. Ninh Thư vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, hiện tại đang là giờ học, hành lang không có ai, cô khép cổ áo lại, rụt người lại: “Anh muốn làm gì?”
Nghiêm Kiều: “Cô nghĩ tôi muốn làm gì?”
Ninh Thư: “Không dám nói, nói ra sợ anh bảo là tôi mắng anh.”
Nghiêm Kiều: “Vậy thì đừng nói.”
Anh hơi khom người xuống, kéo gấu áo cô vừa nhét vội nhét vàng vào cạp quần ra, sau đó khéo léo thắt lại vào eo cô. Ninh Thư trầm mặc nhìn người đàn ông trước mặt, tư thế này quá ái muội, nhưng anh lại rất có chừng mực, ngón tay chỉ luồn vào lớp vải áo sơ mi mà không hề chạm vào cơ thể cô, giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.
Ninh Thư nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Nghiêm Kiều đứng dậy, lùi lại một bước để xem xét, làn da cô rất trắng, đường viền cổ áo hơi hở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn thanh tú, nhìn đến vòng eo thon gọn dường như có thể ôm hết bằng một cánh tay, cùng với chiếc quần jeans ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Anh vừa lòng híp mắt: “Thế này mới đẹp.”
Một giáo viên nữ trở lại văn phòng lấy đồ trông thấy Ninh Thư, cười nói: “Cô giáo Ninh, phong cách Tomboy rất hợp với cô đó.”
Lối ăn mặc của Ninh Thư rất bảo thủ và cổ hủ, cô chưa từng nghe qua từ này: “Phong cách gì?”
Nữ giáo viên: “Phong cách Tomboy, giống như mặc trộm quần áo của bạn trai vậy, rất gợi cảm.” Nói xong liền rời đi.
Ninh Thư quay đầu lại nói với Nghiêm Kiều: “Nói là giống thôi chứ không phải là bạn trai thật.”
Nghiêm Kiều: “Biết rồi.”
Hai người đều không ai đề cập tới Lưu Thụ Bân, ba chữ này giống như bom hẹn giờ vậy, không nhắc đến thì năm tháng êm xuôi, còn hễ nhắc đến thì không phải tôi chết cũng sẽ là anh toi.
——
Tại căn cứ trên lầu hai Thanh Ninh, Triệu Vũ Kiệt rót cho Nghiêm Kiều một ly bia: “Làm sao thế? Cả tối chẳng thấy sủa câu nào?”
“Thất tình à?”
Nghiêm Kiều châm một điếu thuốc, nhìn khói thuốc bay lên từ đầu ngón tay: “Đã nói rồi, trước khi Lễ Lễ vào đại học…”
“Đừng nói nữa.” Triệu Vũ Kiệt ngắt lời Nghiêm Kiều: “Trước khi Lễ Lễ vào đại học sẽ không tính đến chuyện yêu đương, tôi nghe câu này sắp mòn cả tai rồi.”
Nghiêm Kiều hít một hơi thuốc lá, cổ họng hơi cay cay.
“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ Tiểu Chu đi vào, trên tay bưng theo một chiếc khay: “Chè đường phèn nấm tuyết chì còn lại một bát thôi.”
“Gầy đây chuyển mùa, thời tiết hanh khô quá, miệng tôi sắp nứt nẻ hết rồi, tôi muốn chè đường phèn nấm tuyết để hạ hỏa.” Triệu Vũ Kiệt nói: “Tôi là người ít tuổi nhất trong số mấy người ngồi đây, hai anh trai có thể tiếp nối tinh thần Khổng Dung nhường lê* được không?”
*Câu chuyện này dùng để dạy trẻ em phải khiêm tốn trong mọi việc và anh chị em nên hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau.
La Minh không thích ăn mấy thứ này: “Ngọt chết cha, chị em phụ nữ mới thích ăn.”
Nghiêm Kiều liếc nhìn Triệu Vũ Kiệt một cái: “Không nhường.”
Triệu Vũ Kiệt giả bộ ôm ngực, vẻ mặt đau lòng: “Cậu thay đổi rồi, trước kia ngoài Lễ Lễ ra thì người cậu yêu thương nhất là tôi, bây giờ thì sao, cậu đã yêu bản thân cậu hơn yêu tôi rồi.”
“Tôi muốn ly hôn với cậu, Lễ Lễ sẽ sống cùng tôi.”
“Lão hàng xóm” La Minh ngồi bên cạnh không sợ nhà chưa đủ loạn, còn khoác vai Nghiêm Kiều: “Kiều muội, em có thể theo anh, với điều kiện là phải cướp được Lễ Lễ lại, nếu không anh cũng chẳng thèm em nữa đâu.”
Tiêu Chu đứng một bên, đỏ mặt nhìn Nghiêm Kiều che miệng cười trộm.
Nghiêm Kiều liếc nhìn La Minh và Triệu Vũ Kiệt: “Biến mẹ hết đi.”
“Tiêu Chu, gói bát bát chè lại, tôi mang về.”
La Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Kiều: “Không phải trước giờ cậu đều không thích ăn đồ ngọt à, đặc biệt là nấm tuyết, đến đụng đũa cũng không thèm.”
Triệu Vũ Kiệt cũng nhìn qua, hai người chằm chằm liếc nhìn động tĩnh của Nghiêm Kiều. Cộng thêm cả tiểu Chu, ba người sáu con mắt, không lên tiếng âm thầm giao lưu linh hồn tra hỏi Nghiêm Kiều.
Nghiêm Kiều cầm hộp chè nấm tuyết lên: “Đi đây.”
Một lúc sau, Nghiêm Kiều đứng ở cửa nhà, nghiêng đầu nhìn, thấy đèn trong phòng Ninh Thư vẫn sáng, biết rằng cô chưa ngủ. Anh đặt hộp chè lên bàn ăn, liếc nhìn lên lầu, sau đó lại cúi đầu nhìn hộp chè nấm tuyết đường phèn, rồi đi lên phòng Ninh Thư, vừa giơ tay lên lại hạ xuống. Sau đó, lại đi xuống nhà, lôi điện thoại ra, mở khung chat của Ninh Thư trên Wechat ra gõ một dòng: “Tôi đem chè nấm tuyết đường phèn về, cô có muốn xuống ăn một chút không?”
Sau khi gõ xong, lại xóa đi gõ lại dòng mới: “Có ăn chè nấm tuyết không? Nếu không ăn tôi ném đi đây.”
Anh đưa tay đến nút gửi tin nhắn, nhưng vẫn không ấn xuống, sau đó ném điện thoại sang một bên rồi đi lên lầu một lần nữa. Đi đi lại lại bên ngoài mười phút.
Cuối cùng quyết định đứng ở cửa phòng Ninh Thu gõ một cái: “Bếp ga dùng thế nào?”
Ninh Thư mở cửa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt tối sầm của Nghiêm Kiều, như thể không phải anh đang cầu cứu sự giúp đỡ của cô mà là đến để ám sát cô vậy.
Ninh Thư đi xuống phòng bếp, chỉ dẫn lại một lần: “Dùng như thế này.”
“Rất nhiều bạn học sinh trong lớp tôi giống hệt như anh, có một vấn đề mà giảng đi giảng lại, nhưng vẫn không thể nhớ nổi.”
Ninh Thư mắc bệnh nghề nghiệp, gõ gõ lên bếp: “Lần trước tôi cũng đứng ở đây hướng dẫn rồi.”
Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Nghiêm Kiều đi tới trước bàn ăn, không nghiêm túc nghe giảng, lần sau nếu gặp phải chuyện tương tự mà vẫn không biết làm, bị trừ điểm thì đừng có kêu.
Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều đang mở chiếc hộp gói đồ ăn, mùi thơm của đường phèn và nấm tuyết xộc thẳng vào mũi. Vừa rồi Lưu Thụ Bân gọi cho cô, hỏi cô có đói không, bảo rằng anh ta nấu ít tổ yến rồi mang qua cho cô. Ninh Thư vừa nghe đến những thứ vừa bổ dưỡng vừa đắt tiền như tổ yến, sống mũi lập tức cảm thấy nóng ran, như muốn trào máu ra lập tức.
Cô cảm ơn lòng tốt của Lưu Thụ Bân qua điện thoại và nói rằng cô đã tắm rửa xong đang chuẩn bị đi ngủ rồi. Cô không muốn gặp Lưu Thụ Bân bây giờ.
Vốn dĩ Ninh Thư rất đói bụng, bị hương thơm này hấp dẫn, lại càng thấy đói hơn, cô sốt sắng nhìn Nghiêm Kiều: “Anh muốn đun lại à?”
Nghiêm Kiều ừm một tiếng, động tác hơi dừng lại: “Thôi bỏ đi, quá phiền phức, không ăn nữa.” Nói xong liền cầm lên muốn đem đi vứt.
Ninh Thư vội vàng ngăn cản: “Đừng!”
“Ai hay bát cơm đầy, từng hạt là vất vả, sao anh lại cứ thế đem đi vứt, quá lãng phí.” Cô nhìn anh nói: “Hay là cho tôi đi.”
Nghiêm Kiều đứng bên thùng rác, muốn vứt chiếc hộp trong tay lại không thể vứt, anh rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, bất đắc dĩ đưa nó qua: “Cho cô cũng được, nhưng sáng mai phải mua đồ ăn sáng cho tôi.”
Ninh Thư mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Không thành vấn đề.”
Nghiêm Kiều đi vào bếp lấy một chiếc chén sứ trắng, đổ chè trong hộp ra, đẩy tới trước mặt Ninh thư, rồi xoay người đi lên lầu.
Ninh Thư chạm vào bát, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, không nguội không nóng, rất vừa ăn, không hiểu tại sao anh lại cần phải đun lại. Để tránh cho bản thân ăn phải thực phẩm gây nóng, Ninh Thư lấy điện thoại ra search một lúc, chè nấm tuyết đường phèn có tác dụng giải nhiệt. Cô yên tâm vừa ăn vừa xem điện thoại.
Một cư dân mạng đặt câu hỏi, anh ta nói vợ mình nóng trong người, bị chảy máu cam, thì nên ăn gì để giải nhiệt. Có người trả lời rằng ăn chè nấm tuyết đường phèn là tốt nhất, lại còn đẹp da. Ninh Thư ăn đến miếng cuối cùng, đột nhiên hiểu ra.
Cô không ngừng phủ nhận trong lòng với những suy đoán không tốt của mình về Lưu Thụ Bân là vì trước giờ chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, sự do dự, lưu luyến duy nhất của cô cũng chỉ vì Lưu Thụ Bân tốt với cô về mặt đó.
Ninh Thư nhìn xuống chiếc bát sứ đã trống rỗng, trong lòng đột nhiên hiểu ra, cái gì là tốt hư ảo và cái gì là tốt thực sự. Cô biết Nghiêm Kiều là một người thông minh, anh thậm chí còn có thể làm được câu hỏi bổ sung trong đề thi toán, anh biết thắt vạt áo sơ mi thế nào cho đẹp, người như vậy tại sao lại có thể không biết dùng bếp ga cơ chứ?
Nửa giờ trước, cô nghe thấy tiếng lên xuống lầu của Nghiêm Kiều, lại nhìn thấy khung tin nhắn Wechat của anh lúc nào cũng trong tình trang đang soạn. Cuối cùng cũng chỉ hỏi cô một câu, dùng bếp ga thế nào.
Ninh Thư cởi áo nịt ngực ra đi tắm, cô lật đi lật lại vẫn không ngủ được, cô có thể tin tưởng anh không?
Một lúc sau, Ninh Thư gõ cửa phòng Nghiêm Kiều: “Anh ngủ chưa?”
Nghiêm Kiều đứng cạnh cửa, vừa lau tóc vừa hỏi: “Có việc gì à?”
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều, phát hiện ánh mắt anh có chút bất thường, cứ nhìn chằm chằm vào người cô, nhìn hồi lâu rồi lại rời đi, cuối cùng dừng lại trên ngực cô, giọng nói trở nên có chút khàn khàn: “Tại sao lại nhét bông vào trong rồi? Ý cô là gì?”
Ninh Thư: “…”
Nghĩ đến việc anh đem chè giải nhiệt về cho cô, nên cô đành nhẫn nhịn: “Không có nhét bông.”
Nghiêm Kiều: “Bọt biển cũng vậy, chẳng khác gì nhau.”
Ninh Thư tức giận phi luôn về phòng, bực bội hì hụi cuốn áo nịt ngực vào, rồi lại quay lại lần nữa: “Được rồi, lấy bông ra rồi, có thể nói chuyện được chưa?”
Nghiêm Kiều quan sát một chút: “Không đẹp, không đáp ứng được thẩm mỹ của tôi, hay là cô quay về phòng nhét bông vào lại đi.”