Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chào Em, Cô Giáo Của Tôi - Chương 16: Bức thư tình




Cảnh sát sắp tới, Lưu Thụ Bân liếc nhìn Ninh Thư trước khi bị còng tay dẫn lên xe bằng ánh mắt u ám: “Cô báo cảnh sát?”

Cảnh sát ấn đầu Lưu Thụ Bân nghiêng xuống, nhét vào trong xe: “Câm miệng.”

Một lúc sau, cả nhóm đều được đưa về đồn, Lưu Thụ Bân bị tạm giữ để thẩm vấn, còn Chu Tư Dao được đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Ninh Thư và Nghiêm Kiều đã lấy xong lời khai, đang ngồi ở phòng đợi.

Nghiêm Kiều quay sang nhìn Ninh Thư thấy cô cau mày: “Đừng lo lắng, đã không sao rồi.”

Ninh Thư tự trách: “Đều tại tôi, không sớm phát hiện ra Lưu Thụ Bân không ổn, lại cũng không nghe lời anh.”

“Không phải lỗi của cô, lỗi là do tên súc sinh kia.” Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Cô đã làm rất tốt, nếu không kịp phát hiện ra vấn đề, chỉ cần chậm một bước thôi thì hậu quả sẽ rất tai hại.”

Ninh Thư càng nhíu mày sâu hơn: “Chu Tự Dao thật sự không sao chứ?”

Nghiêm Kiều đưa một cốc nước cho Ninh Thư: “Em ấy quả thực đã bị tên kia đụng vào, nhưng may là cấp cứu kịp thời nên không bị xâm phạm.”

“Em ấy đã may mắn hơn Lý Kiều Kiều rất nhiều.”

Lý Kiều Kiều chính là nữ sinh lớp A5 đột nhiên không chịu tới trường, Ninh Thư nghĩ tới lần trước, khi gặp em ấy ở trung tâm mua sắm, lúc đó vừa nhìn thấy cô em ấy đã tỏ ra sợ hãi, la hét ầm ỹ. Đến giờ Ninh Thư mới biết, hóa ra người Lý Kiều Kiều sợ không phải cô mà là người đứng sau lưng cô – Lưu Thụ Bân.

Sau khi vụ việc xảy ra, Lưu Thụ Bân đã dùng đoạn video quay lại đe dọa Lý Kiều Kiều, nói rằng nếu cô bé dám lên tiếng, anh ta sẽ gửi nó cho ba mẹ và bạn bè em ấy. Nên Lý Kiều Kiều chỉ đành nói rằng em ấy không chịu đến trường vì áp lực học hành quá lớn. Chỉ một chút nữa thôi, thì Chu Tư Dao sẽ trở thành Lý Kiều Kiều thứ hai.

Ninh Thư cắn môi, cô bị Lưu Thụ Bân làm cho tức giận đến mức cả người run lên bần bật: “Sao trên đời này lại có loại cầm thú đó được chứ.”

Nghiêm Kiều đưa tay lên ôm lấy vai Ninh Thư, nhẹ nhàng vỗ vai cô, giúp cô bình tĩnh trở lại.

“Ninh Thư.” một cảnh sát bước vào: “Ra đây một chút.”

Ninh Thư đứng lên, nghi ngờ nói: “Không phải vừa rồi đã lấy xong lời khai rồi sao?”

Viên cảnh sát nhìn Ninh Thư, giọng nói không hề ấm áp: “Không phải phòng lấy lời khai mà là phòng thẩm vấn.”

Nghiêm Kiều đứng phía sau Ninh Thư: “Ý anh là gì?”

Ninh Thư quay đầu lại, nhìn thấy sự thù địch trong mắt Nghiêm Kiều, cô kéo tay áo anh lại, thấp giọng nhắc nhở: “Đây là đồn cảnh sát.”

Nghiêm Kiều có thể đoán ra, chính xác là cái tên súc sinh Lưu Thụ Bân muốn đưa Ninh Thư vào chỗ chết, anh bình tĩnh nhanh chóng nói với Ninh Thư: “Lát nữa cảnh sát sẽ hỏi cô, cứ có gì nói đấy là được.”

Biết cô rất nhát gan, anh đưa tay lên xoa mái tóc cô: “Đừng sợ, tôi ở ngay ngoài cửa.”

“Tôi sẽ không đi đâu hết, mà ở cửa đợi cô.”

Ninh Thư từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, là một tấm gương điển hình biết nghe lời, thậm chí chưa bao giờ trốn học chứ đừng nói đến việc vào phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát.

Đèn trong phòng thẩm vấn sáng trắng khiến người ta nhức mắt, trước khi đóng cửa, Ninh Thư quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Kiều đang đứng cách cửa không xa. Điều này có vẻ không đúng quy định nên anh đã bị một viên cảnh sát kéo ra cảnh cáo.

Anh có dáng người cao lớn, phải đến một mét chín, cao hơn nhiều so với người bình thường, khuôn mặt lúc nào cũng lôi thôi hay tỏ vẻ lạnh lùng và không dễ kích động, lại vừa kiêu hãnh và phóng túng.

Ninh Thư mỉm cười với Nghiêm Kiều để anh yên tâm. Nửa giờ sau, Ninh Thư từ cuối hành lang đi tới, nhìn thấy Nghiêm Kiều đang đứng đợi cô, lúc này anh cũng đang quay đầu lại nhìn cô.

Ninh Thư bước tới: “Không sao rồi, cảm ơn anh.”

Điểm mấu chốt mà Ninh Thư bị hỏi trong phòng thẩm vấn chính là cô có nhận đồ của Lưu Thụ Bân hay không, nếu có thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Đây cũng là lý do tại sao Lưu Thụ Bân dám cắn chặt lấy Ninh Thư, muốn kéo cô xuống nước.

Ninh Thư trong lòng mừng thầm, cũng may tối qua cô đã gõ cửa phòng Nghiêm Kiều, anh có yêu cầu cô trả lại đồ cho lưu Thụ Bân, nên sáng sớm nay anh đã giúp cô gửi chuyển phát nhanh đống đồ đó đi.

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Tôi không nhận ngân phiếu đâu.”

Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Vậy đưa anh tiền mặt?”

Thấy Nghiêm Kiều thờ ơ, có vẻ hài lòng, Ninh Thư nói: “Nếu anh bảo tôi ngấm ngầm giúp Nghiêm Lễ để em ấy có được một suất thi đấu giải của tỉnh hay của thành phố thì xin lỗi, như vậy không công bằng với các học sinh khác.”

Nghiêm Kiều cười: “Nếu Lễ Lễ nhà chúng tôi muốn có vị trí đó thì thằng bé có cần đi cửa sau không?”

Ninh Thư nghĩ ngợi một chút: “Cũng có lý.”

Người này không muốn tiền, cũng không có điều gì liên quan tới Nghiêm Lễ, cô không đoán ra được anh muốn gì.

Ninh Thư: “Anh cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần tôi có nhất định sẽ cho anh.”

Nghiêm Kiều: “Mời tôi ăn cơm.”

Ninh Thư mỉm cười, giọng điệu táo bạo: “Không vấn đề, đây cũng được tính là yêu cầu sao, hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Nghe tôi nói hết đã.” Nghiêm Kiều lùi lại một bước, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Ninh Thư một vòng, khá không hài lòng với bộ dạng của cô lúc này: “Như thế này chắc chắn là không được.”

Ninh Thư nhìn xuống bản thân, áo phông đen, quần xám, giày đen, cô cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả: “Thế này không được?”

Nghiêm Kiều cong môi: “Lần trước đi ăn với Lưu Thụ Bân thế nào thì lần này đi ăn với tôi cũng phải vậy.”

Ninh Thư còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi xách, cô liếc mắt nhìn rồi bắt máy: “Mẹ.”

“Con biết mẹ không muốn làm hại con, mẹ cũng không biết Lưu Thụ Bân là người như vậy, con không trách mẹ.”

“Con không sao, ba mẹ đừng tới.” Ninh Thư liếc nhìn Nghiêm Kiều: “Mẹ yên tâm, có thầy giáo khác ở trường tới đây cùng con, mọi việc sẽ được giải quyết nhanh thôi, một lát nữa là có thể về nhà rồi.”

……

Cuối cùng thì ba mẹ Chu Tư Dao cũng không tới, nghe nói bọn họ đang đưa em trai em ấy đi du lịch nước ngoài, nên không thể đến được. Ninh Thư đưa Chu Tư Dao về nhà mình ở biệt thự trong khu Vĩnh Ninh Lý. Sau khi Chu Tư Dao ngủ thiếp đi, Ninh Thư mới ra khỏi phòng, định ngồi trong sân một lát. Đêm nay, chắc chắn mất ngủ, tốt hơn hết là ra ngoài ngắm trời đêm rồi đợi bình minh.

Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều cũng chưa ngủ, anh đang ngồi trên ghế, ngậm điếu thuốc lá trên môi, đầu thuốc lập lòe sáng.

Thấy Ninh Thư, Nghiêm Kiều vội dập tắt điếu thuốc: “Không ngủ được à?”

Cô đã tắm rửa xong và thay một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà bằng chất liệu cotton màu hồng, cổ áo búp bê, không đeo kính, mái tóc buông hờ trên vai, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, làn da trắng ngần dưới ánh trăng, tổng thể trông hệt như búp bê vậy. Anh cảm thấy rất đẹp, nên nhìn thêm một lúc, đột nhiên có suy nghĩ muốn giấu cặp kính cận của cô đi, khiến cô mãi mãi trẻ trung và mềm mại như lúc này.

Nghiêm Kiều: “Khi nào ba mẹ Chu Tư Dao tới?”

“Chiều mai.” Ninh Thư và Nghiêm Kiều đang ngồi cạnh nhau: “Chu Tư Dao có một cái tên thường gọi ở nhà, là Chiêu Đệ*.”

*Chiêu đệ: tức là trong những gia đình có lối suy nghĩ cổ hủ, phong kiến, trọng nam khinh nữ, khi sinh đứa con đầu tiên là con gái thì sẽ đặt tên gọi ở nhà là Chiêu Đệ, chiêu tức là chiêu mộ, tìm kiếm, đệ tức là em trai, có nghĩa là họ cầu mong đứa con tiếp theo của họ sẽ là con trai.

Nghiêm Kiều rời ánh mắt khỏi khuôn mặt Ninh Thư: “Là Chiêu Đệ trọng nam khinh nữ?”

Ninh Thư nhìn bầu trời đen kịt phía xa: “Có một câu nói nhất định anh đã từng nghe, những đứa trẻ không có ô thì bắt buộc phải học cách chạy thật nhanh.”

“Nhất là những đứa trẻ không được cha mẹ mình và số phận ưu ái, chúng phải chăm chỉ làm việc, cố gắng không bị gia đình hoặc số phận ruồng bỏ.”

Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Ninh Thư: “Sao lại cảm thông như vậy, đừng nói với tôi rằng trong nhà cô cũng có một đứa em trai đó nhé.”

Ninh Thư híp mắt cười nhìn Nghiêm Kiều: “Anh thấy tôi giống vậy sao?”

Nghiêm Kiều: “Không giống, ba mẹ cô đối xử với cô rất tốt, mỗi mày đều đúng mười giờ gọi điện tới hỏi han tình hình của cô.”

Ninh Thư vén tóc lên tai, đưa hai tay lên che mắt, khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì.

Ninh Thư không nói thêm gì nữa, cô trở vào phòng rót hay ly nước, đưa Nghiêm Kiều một ly.

Nghiêm Kiều đón lấy ly nước: “Nghe nói Chu Tư Dao luôn tỏ ra không tôn trọng cô.”

Ninh Thư: “Em ấy chưa bao giờ thích tôi, nghĩ rằng tôi đang cố tình nhắm vào em ấy.”

Trong lớp có rất nhiều học sinh không thích cô, thực ra cô đều biết cả.

“Nếu như là người khác tôi sẽ không quan tâm.” Ninh Thư nhìn một khóm trúc đào bên cạnh tường, giọng nói dịu đi một chút: “Nhưng các em ấy không phải là ‘những người khác’, mà là học sinh của tôi.”

Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều: “Ví dụ, nếu hôm nay anh là người bị Lưu Thụ Bân quấy rối, anh nghĩ xem tôi có bận tâm tới không?”

Nghiêm Kiều thấy hơi buồn nôn: “Đổi ví dụ khác đi.”

Ninh Thư: “Được, đổi thành ai bây giờ?”

Nghiêm Kiều không chút do dự nói: “Triệu Vũ Kiệt hoặc là La Minh cũng được.”:))

Ninh Thư muốn đổi một hoàn cảnh khác: “Nếu hôm nay Lưu Thụ Bân bị Triệu Vũ Kiệt quấy rối, tôi nhất định sẽ mặc kệ.”

Nghiêm Kiều: “Nói đúng lắm, tôi cũng mặc kệ.”

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư và nói tiếp: “Chu Tư Dao như vậy với cô tại sao cô lại tốt với em ấy vậy, không cảm thấy làm thế là không đáng sao?”

Đèn trong sân mờ ảo, những con bướm đêm chập chờn qua lại.

Đột nhiên Ninh Thư hỏi Nghiêm Kiều: “Nghề nghiệp của tôi là gì?”

Nghiêm Kiều: “Giáo viên.”

Ninh Thư: “Giáo viên có nghĩa vụ gì?”

Nghiêm Kiều: “Dạy học.”

Ninh Thư: “Còn gì nữa?”

Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Thư: “Trồng người.”

Anh hiểu ngay ý của cô, cũng giống như bác sĩ cứu người bị thương, lính cứu hỏa chữa cháy và những người cứu trợ thiên tai hay công nhân xây dựng nhà cửa, thì nhiệm vụ của một giáo viên là dạy và giáo dục mọi người. Góc nhìn của học sinh cấp ba là chưa trưởng thành, còn thiếu hiểu biết, giống như những cái cây mọc cạnh nhau cần người làm vườn giúp chúng đứng cho ngay ngắn. Đây không phải là một lời phàn nàn mà là bổn phận của một người thầy.

Nghiêm Kiều biết Ninh Thư là một giáo viên tốt và việc chăm sóc Chu Tư Dao cũng nằm ngoài nghĩa vụ của một giáo viên, nhưng anh cảm thấy có gì đó không đúng, như thể cô đang dùng lý do này để che đậy điều gì đó vậy.

Nghiêm Kiều không kìm được lòng, lại hỏi: “Nhà cô thực sự không có em trai sao?”

Ninh Thư bật cười: “Không, anh không tin có thể xem hộ khẩu nhà tôi.”

“Hơn nữa anh cũng có thể nhìn ra ba mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, hoàn toàn khác với gia đình Chu Tư Dao.”

Nghiêm Kiều chỉ đành nghĩ rằng mình đang quá đa nghi. Hai người không ai nói thêm câu nào, Ninh Thư dựa vào lưng ghế nhắm mắt một chút, lại phát hiện mình ngủ không được, chỉ có thể mở to hai mắt ngắm nhìn bầu trời.

Có thể đêm tối sẽ khiến người ta mất cảnh giác, rất nhiều bí mật không muốn nói đều bị tiết lộ trong hoàn cảnh này.

Ninh Thư nói nhỏ: “Thật ra tôi biết bó hoa hồng trong ngày Nhà giáo là do Nghiêm Lễ mua, còn thiệp chúc mừng là của Tạ Thành Thành.”

Hai cậu nói rằng đó là ý tưởng của cả lớp, ban đầu cô còn cho rằng là như vậy, nhưng sau đó nghĩ lại, mới phát hiện là không phải.

“Sai rồi.” Nghiêm Kiều tiếp lời: “Bó hoa đó không phải do Lễ Lễ mua.”

Ninh Thư tự giễu cười: “Đừng có lừa tôi nữa, tôi biết không phải do học sinh cả lớp mua.”

Nghiêm Kiều: “Là tôi mua.”

Ninh Thư: “Anh đang cướp công của Nghiêm Lễ đấy à?”

“Tiền tiêu vặt của nó đều là do tôi cho, nó tiêu tiền của tôi.” Nghiêm Kiều nhìn vào mắt Ninh thư: “Vậy nên bó hoa đó là do tôi mua.”

Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều, anh sáng của những ngọn đèn rơi xuống mắt anh, như thể cả bầu trời đầy sao đang ở trong đó, sâu thẳm, sáng ngời.

“Được rồi, vậy cảm ơn anh, học sinh Nghiêm Kiều.”

Sau đó, hai người lại không ai lên tiếng, lúc này có một hai con muỗi đang bay vòng vòng, Ninh Thư về phòng lấy bình xịt đuổi muỗi, xịt lên cánh tay Nghiêm Kiều, không khí xung quanh bị mùi thơm của bạc hà xâm chiếm. Đằng xa vọng lại tiếng ếch kêu, đánh thức những người đang say giấc, bốn căn nhà cách đó không xa đồng loạt sáng đèn. Màn đêm bỗng bớt hiu quạnh.

Ninh Thư đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Khi tới Học Hải, ở trong phòng ngủ chăm sóc Chu Tư Dao, tôi nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Lưu Thụ Bân, hai người nói cái gì thế?”

Nghiêm Kiều tựa vào lưng ghế, nhìn lên trời: “Không có gì.”

Lưu Thụ Bân nói rằng anh là một tên tiểu nhân, hỏi anh có dám thừa nhận bản thân không có ý gì với Ninh Thư hay không. Anh không kịp trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào. Đột nhiên quên luôn việc đó, anh hoàn toàn không cần phải để ý đến Lưu Thụ Bân. Nhưng với câu hỏi cuối cùng đó của anh ta đã khiến anh đấu tranh tư tưởng rất lâu.

Nghiêm Kiều ngước mắt lên quang cảnh trước mặt, khoảng sân đã được Ninh Thư dọn dẹp lại một lần nữa, còn trồng một ít rau và hoa, nó không còn giống căn nhà ma ám mà người mọi người đi qua đều phải né tránh nữa.

Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Ninh Thư: “Đừng quên cô còn nợ tôi một bữa cơm đó.”

Ninh Thư cười: “Yên tâm, tôi là người giữ chữ tín, không quỵt đâu mà lo.”

“Tôi có một tật xấu.” Nghiêm Kiều mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong lên: “Lòng tự trọng của tôi tương đối cao, không chấp nhận bị phân biệt đối xử.”

Trực giác Ninh Thư cho biết cái người này sắp nói ra chuyện gì đó xấu xa: “Anh nói thẳng đi.”

Nghiêm Kiều: “Lần đầu hẹn hò với Lưu Thụ Bân cô ăn diện thế nào, thì hôm ăn cơm với tôi cũng phải như thế, nếu không chính là chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, coi thường tôi.”

Anh liếc nhìn ngực cô: “Cho dù là bông hay gì đi nữa thì cũng phải nhét vào nhiều hơn so với lần gặp Lưu Thụ Bân.”

Ninh Thư bực tức nói: “Tôi đã nói rồi, không có nhét bông, cũng không nhét bọt biển.”

Nghiêm Kiều: “Thật không? Tôi không tin.”

Ninh Thư che ngực lại, giơ chân đá vào bắp chân Nghiêm Kiều, chửi bới: “Đồ lưu manh, anh nhìn chỗ nào thế?”

Nói đến đây, Ninh Thư mới nhớ ra: “Anh trả son môi lại cho tôi, hơn hai trăm tệ một cây đó.”

Nghiêm Kiều dựa vào lưng ghế, hai tay đặt ở sau đầu, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Tôi nói rồi mà, ném đi rồi.”

Ninh Thư: “Trả son lại cho tôi.”

Nghiêm Kiều: “Không có thật, tôi là đàn ông giữ cái đó làm gì?”

Ninh Thư sốt sắng, nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Kiều: “Ai mà biết được, ngộ nhỡ anh rình lúc nào không có người liền đem ra tô trộm thì sao.”

Nghiêm Kiều đưa tay lên xoa xoa mái tóc Ninh Thư, ngữ khí đem theo sự sủng ninh mà chính bản thân mình cũng không nhận ra: “Đây là cô nói đó, chứ nếu Triệu Vũ Kiệt dám nói thế với tôi, tôi sẽ khiến cậu ta chẳng thể ngắm nổi bình minh hôm nay rồi.”

Ninh Thư hầm hừ tức giận, không muốn nói chuyện với Nghiêm Kiều nữa, cô ngồi lại trên ghế thêm một lúc, mặc cho Nghiêm Kiều trêu chọc thế nào cô cũng mặc kệ anh.

Khi những tia nắng đầu tiên buông xuống, Chu Tư Dao bước ra khỏi phòng. Cô gái đang mặc bộ đồ ngủ và đi dép lê của Ninh Thư, lúc này đang đứng trước cửa, những ngón tay túm chặt lấy bộ quần áo trên người, hơi cúi đầu, còn chưa lên tiếng đã bắt đầu khóc: “Cô Ninh, em xin lỗi.”

Ninh Thư đứng dậy đi lại gần, không nói gì chỉ ôm chặt cô bé vào lòng thật lâu. Kể từ ngày hôm đó, cho tới sau này, Chu Tư Dao lên đại học, kết hôn, sinh con, đến khi tuổi già sức yếu cũng không bao giờ gọi Ninh Thư là bà già Ninh nữa. Cô bé luôn nói với mọi người rằng, đây là cô giáo Ninh, người thầy tốt nhất trên thế giới.

Vào ngày thứ năm sau khi Lưu Thụ Bân bị bắt, Ninh Thư có tiết dạy ở lớp A5, vừa vào liền thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời rơi xuống người em ấy, đột nhiên khiến người ta có một cảm giác rất ấm áp. Cô gái vẫn không cười, nhưng cũng không gục ngã và la hét nữa, khiến mọi người thấy hy vọng rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ.

Đứng trên bục giảng, Ninh Thư mở sách ra, đẩy gọng kính trên sống mũi lên: “Một bạn đứng lên đọc thuộc lòng.”

Bên dưới ồ lên một tiếng, lớp học đang hỗn loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả học sinh đều cúi đầu, lúc này chẳng ai dám nhìn giáo viên cả.

Ánh mắt Ninh Thư rơi vào cô gái duy nhất bên cửa sổ đang không cúi đầu: “Lý Kiều Kiều, em đọc đoạn một đi.”

Lý Kiều Kiều đứng dậy, bắt đầu đọc thuộc lòng, cô bé đã nghỉ học quá lâu nên không thuộc lắm, rất nhiều câu vấp váp, đến đoạn cuối thì ngừng hẳn.

Sau một lúc im lặng, trong lớp bỗng vang lên tiếng vỗ tay. Lý Kiều Kiều đứng giữa những tiếng vỗ tay đó, sắc mặt khẽ cảm động, tuy nhợt nhạt nhưng lại xinh đẹp vô cùng.

Sau khi tan học, Ninh Thư ra khỏi lớp A5, như thường lệ cô đứng ở cửa sau của lớp A6, nhìn ngó kiểm tra xung quanh, trong lớp đang loạn như cào cào, vệ sinh lớp cũng không tốt. Ninh Thư nhặt một tờ giấy bị vo tròn trên mặt đất, vừa định ném vào thùng rác thì lại mở ra xem. Thật không thể tin được, hóa ra đó là một bức thư tình.

Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy hoa mày chóng mặt, như thể mình sắp tận thế đến nơi, không phải là bị chủ nghiệm Đào hay Tần Nguyệt Hương truy sát thì cũng sẽ là Nghiêm Kiều, Triệu Vũ Kiệt hoặc La Minh.

“Cô Ninh.” một giọng nói vang lên từ phía sau: “Cô đang nhìn cái gì thế?”

Chủ nhiệm Đào chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Ninh Thư, cô nhanh chóng vo tròn tờ giấy lại, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Không có gì ạ.”

Chủ nhiệm Đào không để ý lắm, ông ta nhìn qua phòng học của lớp A6 một vòng rồi bảo Ninh Thư đến bên ngoài hành lang: “Tiết tự học tối nay tôi với cô ra sân vận động để tóm mấy đứa yêu đương nhé.”

Ninh Thư vừa nghe thấy hai từ yêu đương, lập tức như muốn chết đến nơi.

Chủ nhiệm Đào hạ giọng, nói một cách thần bí: “Lần này phải bí mật hành động, lát nữa tôi sẽ gửi chiến lược sang điện thoại cô, chúng ta sẽ bất ngờ đi tóm tụi nó.”

“Cô chú ý đến đồ ngụy trang, hỏi mượn bộ đồng phục của học sinh mặc vào.”

Ninh Thư cả kinh: “Hả?”

“À!”

“Được.”

Chủ nhiệm Đào tràn đầy tinh thần ‘chiến đấu’, không chú ý đến sự khác thường của Ninh Thư: “Hết giờ tự học buổi tối sẽ gặp nhau ở gốc cây thứ ba từ trái qua phải, over.”