Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chào Em, Cô Giáo Của Tôi - Chương 18: Mặc áo nịt ngực quá nhiều




Chủ nhiệm Đào nhìn về hướng hai học sinh vừa chạy thoát, an ủi Ninh Thư: “Mở rộng mạng lưới truy bắt, sẽ có một ngày tóm gọn được mấy đứa.”

Ninh Thư nhớ lại vẻ mặt học sinh vừa rồi, vâng một tiếng, không nói gì thêm. Đột nhiên cô cảm thấy hụt hơi, vừa rồi do chạy quá nhanh sau đó lại dừng lại đột ngột, nên lúc này rất khó chịu. Cô thở không ra hơi, suýt chút nữa thì ngất xỉu trên mặt đất, bỗng nhiên được một bàn tay to lớn giữ lại.

Nghiêm Kiều nhíu mày nhìn xuống Ninh Thư, thấy cô tái mét: “Sao thế? Khó chịu ở đâu?”

Ninh Thư ôm lấy ngực: “Không thở được, khó chịu.”

Nghiêm Kiều nhanh chóng cõng Ninh Thư lên lưng và nói với chủ nhiệm Đào: “Tôi đưa cô ấy tới phòng y tế.”

Chủ nhiệm Đào còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy hai người vụt mất, Nghiêm Kiều cõng Ninh Thư trên lưng chạy được vài mét rồi, ông ta chỉ đành hét lên từ phía sau: “Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm ta một chút.”

Chủ nhiệm Đào hơi lo lắng, ông ta có một người anh họ hàng xa cũng bị như vậy, đột nhiên thở gấp, hô hấp không được, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị ung thư phổi và cũng đã mất được hơn một năm nay rồi.

Ông ta đưa tay lên giữ miệng, lo lắng hét lên: “Nhất định phải kiểm tra cẩn thận đó, nếu phát hiện muộn là cứu không được đâu.”

Ninh Thư sợ đến phát khóc trước lời nói của chủ nhiệm Đào, cái gì mà muộn quá chữa không kịp?

Cô nằm im trên lưng Nghiêm Kiều, cảm thấy tiếng gió rít bên hai tay, anh chạy rất nhanh, còn không ngừng quay đầu lại nói với cô: “Cố gắng một chút nhé, sắp tới rồi.”

Ninh Thư nghĩ đến tình trạng thể chất gần đây của cô. Nếu lần trước chảy máu cam là hiểu lầm thì lần này cô thực sự cảm thấy mình không khỏe. Đã một khoảng thời gian dài rồi, cô thường xuyên thấy thiếu khí, tức ngực, chóng mặt, toàn thân đều như hết hơi. Nhất là khi chạy, cảm thấy không khí lưu thông không đủ. Cô nghi ngờ cơ quan hô hấp của mình có vấn đề, không những thế còn rất nghiêm trọng.

Nghiêm Kiều cảm thấy cổ mình nóng lên sau đó nghe thấy tiếng thút thít của người sau lưng.

Anh nhíu mày, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ninh Thư lau nước mắt của mình trên người Nghiêm Kiều và bắt đầu ngẫm nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra trong cuộc đời mình: “Nếu tôi có gì bất trắc…Thôi bỏ đi, hình như cũng chẳng có gì để dặn dò anh.”

Nghiêm Kiều không thích cô nói những lời này, như thể họ thực sự không liên quan gì đến nhau vậy.

Logic của anh bắt đầu trở nên vô lý: “Không được, trước khi cô chết nhất định phải có điều để dặn dò tôi.”

Ninh Thư lại càng khóc lóc thảm thương: “Anh cũng nhìn thấy rồi à? Tôi sắp chết rồi phải không?”

Nước mắt cô đã thấm ướt hết phía sau lưng áo Nghiêm Kiều, lúc này Nghiêm Kiều mới nhận ra rằng so với việc lo lắng cho sức khỏe và sự sống chết của cô thì việc cô và anh không liên quan gì đến nhau càng khó chấp nhận hơn.

Anh cõng cô lên cầu thang, giọng điệu có chút chua xót: “Thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?”

Ninh Thư lau nước mắt: “Điều duy nhất tôi lo lắng chính là, anh…”

Trái tim Nghiêm Kiều đột nhiên nhảy dựng, hai tay đang ôm đùi cô siết chặt, giọng nói khàn khàn: “Cô nói tiếp đi.”

Ninh Thư tiếp tục thở dốc, nói tiếp câu nói vừa rồi: “Anh phải chăm sóc Lễ Lễ thật tốt.”

Nghiêm Kiều: “…”

“Tốt nhất cô nên ngừng nói để tiết kiệm chút sức lực đi.”

Ninh Thư không nói nữa, hôm nay cô không đeo kính, đến việc khóc cũng thuận tiện hơn, chỉ cần dụi mắt là nước mắt nước mũi cứ thế rơi thẳng lên người anh.

Khi đến phòng y tế của trường, Nghiêm Kiều đặt Ninh Thư ngồi lên ghế, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Ninh Thư ôm ngực: “Cứ nghĩ đến sắp chết lại càng khó chịu hơn.”

Hôm nay, người trực ban là Tôn Hiểu Thiến, cũng chính là bác sĩ khám mũi cho Ninh Thư lần trước.

Bộ dạng Ninh Thư như sắp chết đến nơi: “Cô giáo Tôn, tôi bị hụt hơi, tức ngực, thở không nổi, có phải cơ quan hô hấp của tôi suy yếu rồi không?”

Tôn Hiểu Thiến đeo ông nghe vào, trên mặt lộ ra biểu cảm như thể đã hiểu rõ: “Cô giáo Ninh, tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”

Ninh Thư cầm lấy khăn giấy mà Nghiêm Kiều đưa cho, vừa nói vừa lau nước mắt: “Có phải cô đã sớm phát hiện ra rồi không?”

Tôn Hiểu Thiến liếc nhìn Nghiêm Kiều: “Thầy Nghiêm, thầy có thể ra ngoài trước được không?”

Nghiêm Kiều đứng ngồi không yên: “Không tiện để tôi nghe à?”

Tôn Hiểu Thiến gật đầu: “Quả thực là không tiện, trong trường hợp này chỉ có người thân thiết như người nhà hoặc người yêu mới có thể nghe được.”

Ninh Thư càng khóc dữ dội, trong bệnh viện bác sĩ cũng thường nói như vậy khi thông báo tình hình nguy kịch của bệnh nhân.

Ninh Thư kéo cánh tay Nghiêm Kiều, nhìn anh với khuôn mặt đẫm lệ: “Nghiêm Kiều, anh phải chăm sóc cho Nghiêm Lễ thật tốt, tôi không thể quan tâm tới em ấy nữa rồi.”

Nghiêm Kiều không trả lời, cúi đầu đi ra ngoài với áp lực rất lớn.

Ninh Thư lau nước mắt nhìn Tôn Hiểu Thiến: “Cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc tôi bị bệnh gì, còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa?”

Tôn Hiểu Thiến lấy ông nghe nghe qua một chút.

Ninh Thư không yên tâm: “Trang thiết bị ở đây không tốt lắm, hay là đến bệnh viện lớn làm điện tâm đồ được không?”

Tôn Hiểu Thiến đưa tay cởi cúc áo của Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, cô thực sự là người sợ chết nhất mà tôi từng gặp.”

Cô ấy chỉ vào áo nịt ngực của Ninh Thư: “Trước đây, có phải tôi đã khuyên cô ngừng mặc áo nịt ngực rồi không?”

Nói xong liền kéo kéo trước áo một cái: “Chỗ này chật quá, có phải cô cố ý mua size nhỏ không?”

Ninh Thư lau nước mắt: “Ý cô là sao?”

Tôn Hiểu Thiến cắt áo nịt ngực của Ninh Thư ra làm đôi rồi ném thẳng vào thùng rác: “Cô không bị bệnh gì cả, nhưng mặc áo nịt ngực quá lâu, sau này không được phép mặc nữa.”

Cô ấy cúi xuống nhìn một lượt, kiểm tra xung quanh: “Khuôn ngực không tệ, may mà chưa bị ép đến biến dạng.”

Tôn Hiểu Thiến giải thích: “Mặc áo nịt ngực cả ngày sẽ ảnh hưởng đến quá trình hô hấp và tuần hoàn máu. Dưới áp lực lâu dài, hoạt động ở bộ phận ngực sẽ không được lưu thông bình thường dần dần sẽ gây ra một số bệnh nguy hiểm về vú.”

“Đồng thời nó sẽ gây chèn ép lên các xương sườn, cột sống và các cơ xung quanh, nếu không muốn chết thì sau này đừng mặc áo nịt ngực nữa.”

Ninh Thư cố gắng nhặt chiếc áo nịt ngực từ trong thùng rác lên, nhưng lại bị Tôn Hiểu Thiến đánh vào tay: “Cô muốn chết phải không?”

Mu bàn tay Ninh Thư bị đánh đau đến mức không dám cử động nữa.

Tôn Hiểu Thiến di chuyển thùng rác sang một bên khác, ngăn chặn việc Ninh Thư lấy lại nó.

Ninh Thư cài cúc áo lại, nhìn xuống bộ ngực cao ngất của mình: “Thật sự không được mặc nữa sao?”

Là bác sĩ sẽ không hề muốn nhìn thấy việc bệnh nhân tự hủy hoại cơ thể mình, Tôn Hiểu Thiến thực sự tức giận, giọng nói càng lớn hơn, chỉ vào mặt Ninh Thư mắng mỏ: “Cô đang sống trong xã hội phong kiến à? Ngay cả là thời xưa cũng không đến mức áp bức như vậy, ngực của phụ nữ hoàn toàn được tự do.”

Trên thực tế, rất nhiều nữ sinh trong trường xấu hổ về sự phát triển của bản thân, nên thường xuyên khom lưng khi đi bộ.

Ninh Thư chỉnh đốn lại quần áo, mặc đồng phục học sinh vào, nói nhỏ: “Cô Tôn, cô không hiểu đâu.”

Cô cụp mắt, đôi lông mi che khuất tầm nhìn, không ai biết cô đang nghĩ gì: “Bởi vì một vài lý do gia đình nên tôi không tiện nói.”

Tôn Hiểu Thiến nhìn Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, tôi nhìn người rất chuẩn, trong xương tủy cô không phải kiểu người phong kiến, cô thông minh và dũng cảm.

“Tôi không quan tâm đến lý do gia đình cô là gì, nhưng là một bác sĩ, tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.”

Tôn Hiểu Thiến nhìn Ninh Thư đang ngồi trên ghế, cô mặc trên người chiếc áo đồng phục học sinh, lại không đeo kính, lúc này vẻ mặt có chút thất thần, cảm giác còn xót xa hơn cả việc học sinh mới vào cấp ba phải xa nhà.

Tôn Hiểu Thiến nhớ rất rõ cô ấy đã ngạc nhiên thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy thông tin y tế của Ninh Thư vào năm năm trước, suýt chút nữa còn tưởng cô là một học sinh của trường.

Giọng Tôn Hiểu Thiến đã dịu đi rất nhiều, giống như đang dỗ dành cô em gái, cô ấy vỗ vai cô nói: “Nghe lời đi, đừng mặc áo nịt ngực nữa.”

Ninh Thư thương lượng: “Vậy tôi sẽ không mua áo size nhỏ nữa, mà mặc size bình thường được không?”

Tôn Hiểu Thiến: “Cho dù là kích cỡ nào đi nữa, thì việc mặc cả ngày cũng là không được.”

Cô ấy nghiêm khắc nói: “Sau này còn để tôi thấy cô mặc áo nịt ngực trong trường hay kể cả là ngoài trường, thì đừng trách tôi lột sạch quần áo cô ngay tại chỗ, dù sao thì người bị lộ hàng cũng chẳng phải là tôi.”

Ninh Thư tin rằng, với tính cách của Tôn Hiểu Thiến thì cô ấy hoàn toàn có thể làm được điều đó. Cô không dám nhìn chiếc áo nịt ngực trong thùng rác nữa, không phải vì lời đe dọa của Tôn Hiểu Thiến mà là vì bệnh sợ chết của mình.

Tôn Hiểu Thiến: “Đừng có áp bức ‘chúng nó’ nữa, cố gắng thể hiện sự quyến rũ của chúng đi.”

Tôn Hiểu Thiến mở khóa áo đồng phục của Ninh Thư ra, nắn nắn vào cái, cảm thán nói: “Chỗ này của cô có hình bán cầu rất lý tưởng, đường nét uyển chuyển, vừa đẹp lại vừa bự.”

“Vì là bác sĩ nên tôi nhìn rất nhiều rồi, của cô là đẹp nhất, sau này ai làm bạn trai cô thì đúng là có phúc.”

Ninh Thư đỏ mặt vì câu nói của Tôn Hiểu Thiến, cô vội vàng kéo áo lên: “Sao tự nhiên lại nói đến cái này.”

Tôn Hiểu Thiến biết tính cách của Ninh Thư, nên không trêu chọc cô nữa, sau khi cô ấy liếc nhìn thời gian liền đứng dậy: “Muộn rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, có cần tôi tìm người đến đưa cô về không?”

Ninh Thư mỉm cười: “Tôi không phải học sinh, tôi là giáo viên, mấy tên tiểu tử bên ngoài thấy tôi đều phải đi vòng sang đường khác.”

“Tại sao ư? Có lẽ là sợ tôi sẽ giao thêm bài tập về nhà cho mấy em ấy.”

Tôn Hiểu Thiến nhìn Ninh Thư: “Chỉ cần cô không nói, cũng đừng có đeo kính nữa, thì chẳng ai nhìn ra cô là giáo viên đâu.”

Ninh Thư vừa ra khỏi phòng y tế liền ngửi thấy mùi khói, khiến cô ho khan một tiếng: “Anh đã hút bao nhiêu thuốc vậy? Không sợ chủ nhiệm Đào bắt gặp à?”

Nghiêm Kiều dập tắt điếu thuốc, cẩn thận nhìn Ninh Thư: “Xin lỗi.”

Anh quay đầu nhìn về phía của phòng y tế, nhíu mày thật chặt: “Cô giáo Tôn đã nói gì?”

Ninh Thư rất cảm kích việc chủ nhiệm Đào đã bảo cô mặc đồng phục học sinh, áo khoác ngoài rất rộng rãi, cộng thêm bây giờ cũng đã muộn, cơ bản là không thể nhìn ra cô có mặc áo nịt ngực hay không, nếu không chắc anh sẽ hỏi tại sao cô lại nhét bông vào trong ngực mất.

“Không sao, nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn, uống thật nhiều nước.”

Nghiêm Kiều vẫn không yên tâm: “Cũng phải có nguyên nhân gây bệnh chứ?”

Ninh Thư bắt đầu nói linh tinh: “Nguyên nhân là làm việc quá sức, cộng thêm hay tức giận mới dẫn đến việc tức ngực khó thở.”

Cô nhìn Nghiêm Kiều: “Vì vậy, sau này đừng có chọc tôi tức nữa được không?” Kính của cô vẫn còn trong tay anh, anh còn nợ cô một thỏi son môi nữa.

Hai người xuống lầu, đi về hướng cổng trường, Nghiêm Kiều đột nhiên nói: “Vừa rồi trên sân vận động có phải cô đã thấy tôi và cô giáo Tần rồi không?”

Ninh Thư gật đầu: “Thấy, không tiện làm phiền hai người.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi trường, Nghiêm Kiều quay lại nhìn Ninh Thư: “Quan hệ giữa tôi và cô giáo Tần thực sự không phải như cô nghĩ đâu, cô đừng tức giận, nếu không lại phải vào phòng y tế thì thật không đáng.”

Ninh Thư: “Tôi đâu có giận, tại sao phải giận chứ?”

Nghiêm Kiều nghĩ tới một câu cửa miệng của Triệu Vũ Kiệt, rằng con gái thích nhất là nói một đằng làm một nẻo, khi cô ấy nói không tức giận, mà bạn thực sự nghĩ rằng chẳng có vấn đề gì cả, vì thế không thèm dỗ dành, vậy thì bạn sẽ xong đời.

Nghiêm Kiều giải thích: “Cô giáo Tần nói hôm nay đến phiên tôi và cô ta trực ban, nên đến sân vận động bắt học sinh yêu đương sớm.”

Ninh Thư khá kinh ngạc: “Chủ nhiệm Đào nói hôm nay đến phiên trực của bọn tôi, không thể lại sắp xếp thêm anh và cô giáo Tần cùng đi được.”

Giữa chủ nhiệm Đào và cô giáo Tần thì chắc chắn lời của chủ nhiệm Đào có hiệu lực hơn.

Ninh Thư sau khi suy nghĩ một hồi mới hiểu ra: “Tần Nguyệt Hương lừa anh, cô ta muốn đến sân vận động cùng anh, nên mới nói dối là đi làm nhiệm vụ.”

Ninh Thư quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều: “Đến việc này anh cũng nhìn không ra, cứ cho là phải trực ban thì ít nhất cũng phải đến hỏi chủ nhiệm Đào bản danh sách phân công chứ?”

“Bị một người phụ nữ lừa quay như chong chóng, ngài đúng là giỏi quá đi mà.”

“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho Lễ Lễ biết chuyện này đâu, cũng sẽ không nói với Triệu Vũ Kiệt và La Minh, đặc biệt là hai người sau, nếu nghe thấy chắc sẽ cười đến rụng cả răng luôn quá.”

Nghiêm Kiều: “Cảm ơn cô giáo Ninh đã giữ thể diện cho tôi.”

“Có chuyện gì mà không thể nói với tôi thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên phía trên đầu, Nghiêm Kiều nhìn lên thấy Triệu Vũ Kiệt đang thò đầu ra ngoài cửa sổ ở lầu hai của Thanh Nịnh.

“Kiều muội, có phải em đã làm việc gì có lỗi với anh rồi không, cứ cho là em không cần nghĩ đến anh nhưng Lễ Lễ thì phải làm thế nào?”

Nghiêm Kiều nói với Ninh Thư: “Đầu anh ta có vấn đề, đừng để ý.”

Về đến nhà, Nghiêm Kiều lấy kính của Ninh Thư từ trong túi ra, đưa lại cho cô: “Của cô này.”

Ninh Thư cầm lấy rồi đeo lên, cả ngày không đeo, lúc này cảm thấy có chút khó chịu.

Nghiêm Kiều rót một ly nước đưa cho Ninh Thư, anh bất mãn liếc cô một cái: “Không cận mà cũng đeo kính, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm mình già đi.”

Ninh Thư tháo kính xuống: “Đeo kính sẽ thấy chững chạc và nghiêm nghị hơn, như vậy mới có thể dọa được lũ nhóc nghịch ngợm kia.”

Cô lại đeo lên lần nữa cho Nghiêm Kiều xem, ngay lập tức biến thành khuôn mặt của một giáo viên chủ nhiệm: “Anh xem, thế này có phải lợi hại hơn nhiều không?”

Nghiêm Kiều giúp cô tháo nó xuống, bỏ vào túi của mình tịch thu: “Đừng lúc nào cũng đặt mình ở vị trí đối diện với tụi nhóc.”

Ninh Thư: “Không thì sao, chẳng lẽ lại giống như Tần Nguyệt Hương, đưa học sinh trong lớp đến quán net, cũng không ngăn cấm học sinh yêu đương sớm, lại còn dung túng, nói rằng sau này nhất định sẽ đến uống rượu cưới của các em ấy nữa.”

Cô rất không đồng tình: “Như vậy chẳng ra dáng là một giáo viên chút nào.”

Nghiêm Kiều biết trong một thời gian ngắn khiến cô có thể học được cách giao tiếp tốt hơn với học sinh là điều không thể. Tất cả thiện ý đều không nên phụ bạc. Có thể cô không được mọi người yêu thích, nhưng cô là một giáo viên tốt. Vì vậy, cứ từ từ.

Nghiêm Kiều thản nhiên nói: “Cô với chủ nhiệm Đào đến sân vận động bắt được ai rồi?”

Ninh Thư: “Một nam sinh lớp tôi và một nữ sinh của lớp Tần Nguyệt Hương, cụ thể là ai thì không thể nói với anh, dù sao cũng không phải là Nghiêm Lễ.”

Nghiêm Kiều trở về phòng, rồi lại đi ra, nói với Ninh Thư: “Mang thẻ bảo hiểm y tế của cô đi, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại, cho yên tâm.”

Anh chân thành lo lắng cho cơ thể của cô: “Tức ngực khó thở lâu ngày không phải chuyện đơn giản.”

Ninh Thư đã biết nguyên nhân thật sự của việc đó, chỉ cần sau này không mặc áo nịt ngực nữa là được, cô xua xua tay: “Tôi mệt chết đi được, không muốn đi, khi nào có thời gian tôi tự đi sau cũng được.”

“Hơn nữa, hầu hết các khoa ở bệnh viện đều đóng cửa vào ban đêm.”

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư thu xếp rõ ràng: “Tức ngực, khó thở, đến khoa hô hấp, khoa này có phòng khám ngoại trú ban đêm, trước hết đếm kiểm tra qua với các máy móc trước, sau đó rồi tính tiếp.”

Ninh Thư: “…”

“Chưa có lương, hết tiền rồi.”

Nghiêm Kiều: “Tôi có.”

Ninh Thư: “Thôi, anh là giáo viên mới đến, lương chắc không cao bằng giáo viên lâu năm như tôi, anh còn phải thuê phòng, còn phải nuôi Nghiêm Lễ, quá nhiều khoản cần tiền.”

Nghiêm Kiều không ngờ đây lại là điều mà Ninh Thư lo lắng, anh bất lực mỉm cười: “Anh đây có tiền.”

Nghiêm Kiều đi ra phòng khách, rồi lại quay lại, đưa cho Ninh Thư chiếc mũ bảo hiểm xe máy màu đen: “Không có của phụ nữ, cô dùng tạm của Lễ Lễ nhé.”

Đột nhiên chuông điện thoại của Ninh Thư vang len, là số lạ, cô ấn nhận cuộc gọi, nghe xong vài câu lập tức cau mày.

Sau khi Ninh Thư dập máy, giọng nói có chút lo lắng: “Tạm thời không đi đâu hết, học sinh xảy ra chuyện rồi.”

Nghiêm Kiều khóa của lại, chân dài bước lên motor, rồi quay đầu lại nhìn Ninh thư: “Lên đi.”

“Là học sinh nào của lớp cô?” Về cơ bản thì anh biết tất cả học sinh của lớp Ninh Thư.

Ninh Thư leo lên xe, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng: “Không phải học sinh nào, mà là nửa lớp, hơn hai mươi bạn.”

“Lái nhanh hơn chút đi, nếu không đối phương sẽ gọi cảnh sát mất, nói rằng chỉ cho thời gian là ba mươi phút.”

Sau khi nghe Ninh Thư nói địa chỉ, anh nghiêng đầu về phía cô: “Ngồi vững, ôm eo tôi đi.”

Đây là lần đầu tiên Ninh Thư ngồi motor, lại là một chiếc xe đã được độ: “Liệu có lật xe không đó?”

Nghiêm Kiều: “Không đâu, kỹ thuật của anh đây rất tốt.”