Nghiêm Kiều gặp Lâm Thu Hàm ở lối vào bệnh viện. Lần trước anh đưa Lữ Hủy Hủy ra khỏi phòng Ninh Thư, đang nghĩ xem nên sắp xếp cho em ấy ở đâu mới có thể loại trừ Ninh Thư ra khỏi phiền phức, đang trên đường lại gặp Lâm Thu Hàm. Tình cờ là Lâm Thu Hàm và Lữ Hủy Hủy lại quen biết nhau, cô ta là giáo viên dạy mỹ thuật của em ấy, nên Nghiêm Kiều đã nhờ giúp đỡ, nhưng chưa có dịp cảm ơn.
Lâm Thu Hàm nhìn thấy Nghiêm Kiều, đã chủ động đề nghị anh mời cơm, Nghiêm Kiều liền thuận tiện chọn luôn một quán ăn ở cửa bệnh viện, coi như đã trả xong món nợ ân tình.
Sau khi dùng bữa xong với Lâm Thu Hàm, anh quay lại cổng trường học, kiểm tra một lượt thời khóa biểu, thấy tiết thứ hai buổi chiều mới phải lên lớp, muốn về Vĩnh Ninh Lý gặp Ninh Thư nhưng lại sợ lây bệnh cảm cúm sang cho cô. Không phải là không thể nói việc bản thân mình đang bị cảm cho cô biết, mà là vì lý do khiến anh bị cảm vẫn chưa đến thời điểm nói ra. Anh không muốn nói với cô rằng đó là do mình bị nhiễm lạnh khi mỗi tối đều đứng bên bức tường ngoài cổng để gọi điện cho cô lúc mười giờ. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rằng anh đã phát hiện cuộc gọi của mẹ cô mỗi tối đều là giả, đó chỉ là tấm ảnh chụp màn hình cuộc gọi đến mà thôi.
Anh nhất định phải chuyển sự phụ thuộc vào mười giờ mối tối đó từ mẹ cô sang anh, khiến cô chủ động thoát khỏi sự tự lừa dối bản thân để cô có thể dựa dẫm vào những con người tồn tại thực sự bên cạnh mình.
Nghiêm Kiều đến Thanh Nịnh, ôm chiếc bình giữ nhiệt uống nước. Uống nhiều nước sẽ mau khỏi bệnh, anh muốn khỏi thật nhanh.
Triệu Vũ Kiệt và Nghiêm Kiều ngồi cùng nhau, hai người tôi một cốc cậu một cốc nước ấm như thể đang uống bia.
Triệu Vũ Kiệt nhướng mày: "Sao vừa rồi lại thấy cậu và Lâm Thu Hàm về cùng nhau? Chuyện này là thế nào?"
"Nói cho cậu biết, nếu cậu dở trò lừa gạt, thì đừng trách tôi không nể tình anh em chúng ta, lúc đó tôi nhất định sẽ đứng về phía cô giáo Ninh."
Nghiêm Kiều lại giải thích lý do một lần nữa: "Việc tôi ăn cơm với Lâm Thu Hàm đừng có nói linh tinh, nếu như đến tai Ninh Thư, tôi sẽ tìm cậu tính sổ."
Triệu Vũ Kiệt thở dài: "Cậu cũng thông minh đó chứ, còn biết mời cơm người ta ở cổng bệnh viện, sợ ăn ở quanh đây sẽ bị cô giáo Ninh bắt gặp chứ gì, bản năng sinh tồn của đàn ông đã có gia đình thật là mạnh."
Nghiêm Kiều: "Tâm trạng lúc cô ấy đến Thanh Nịnh ăn cơm thế nào, có ăn hết cơm không?"
Triệu Vũ Kiệt ném cho Nghiêm kiều một cuốn sổ nhỏ: "Tiểu Chu ghi lại đó, cậu tự xem đi."
Cuốn sổ nhỏ này được Nghiêm Kiều dành riêng để ghi thực đơn, những món Ninh Thư thích ăn anh đều ghi lại, món nào rất thích sẽ được đánh dấu năm sao, thích bình thường sẽ đánh dấu bốn sao, cứ như vậy sắp xếp theo thứ tự. Thực đơn hôm nay là do Nghiêm Kiều lên sẵn, tiểu Chu viết mấy dòng chữ bên dưới nó.
Sườn xào chua ngọt 3/4, tức là đã ăn hết 3/4 đĩa sườn xào chua ngọt. Rau xanh 1/5, cô ấy chưa bao giờ thích ăn rau xanh. Canh trứng cà chua 1/2, cũng tạm được. Khoai tây xào 2/3, cũng ổn. Trứng hấp thịt băm 1/1, món này đã ăn hết.
Sau khi đọc xong, Nghiêm Kiều lật mở trang mới lên thực đơn cho bữa trưa mai, viết xong lại ném cho Triệu Vũ Kiệt: "Gà xào bỏ ít cay một chút, trái cây tráng miệng là cam, dặn tiểu Chu chuẩn bị đi nhé."
Triệu Vũ Kiệt bày tỏ sự kính phục: "Sao ngày nào cậu cũng như đang chăm sóc thai phụ thế?"
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó: "Cô giáo Ninh lúc đến ăn cơm rất bình thường, mới đến còn cười đùa với tôi ở dưới lầu, đến khi ra về thì gặp mấy thầy giáo trong đội Thể thao của cậu, ở tiệm trà sữa đối diện."
"Hình như cô ấy nói vài câu gì đó với trưởng đoàn thể thao, sau đó thì đi tới trường học, tôi đứng phía sau gọi nhưng cô ấy không nghe thấy, không biết có phải do tâm trạng không tốt không?"
Triệu Vũ Kiệt nói xong liền thấy Nghiêm Kiều đột ngột quay đầu nhìn, đó là hướng của khu Vĩnh Ninh Lý.
Nghiêm Kiều từ trên ghế đứng phắt dậy, cau mày hỏi: "Cậu có nghe thấy tiếng còi không?"
Triệu Vũ Kiệt ngoáy ngoáy lỗ tai, không hiểu đáp: "Không nghe thấy, cho dù là tiếng còi thì cũng là từ phía trường học, cậu nhìn về hướng Vĩnh Ninh Lý làm gì?"
Anh ta còn chưa nói dứt câu, đã thấy Nghiêm Kiều chạy tới bên cửa sổ, trực tiếp nhảy thẳng xuống mái hiện, tiếp đất, người còn chưa đứng vững đã lao thẳng về phía Vĩnh Ninh Lý.
Triệu Vũ Kiệt thấy anh va phải người đi đường, lại suýt chút nữa bị xe điện tông trúng, liền đứng bên cửa sổ lầu hai hét lớn: "Con mẹ nó cậu vội đi đầu thai à? Không muốn sống nữa sao?"
Nghiêm Kiều thậm chí không thèm quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất ở cuối phố Thiên Đường.
Triệu Vũ Kiệt không biết tiếng còi mà Nghiêm Kiều nói là gì và tại sao nó lại phát ra từ hướng Vĩnh Ninh Lý. Anh ta cũng chưa từng thấy Nghiêm Kiều chạy nhanh như vậy.
Nghiêm Kiều từ phố Thiên Đường rẽ vào khu Vĩnh Ninh Lý, tiếng còi vang lên một lúc rồi dừng hẳn. Âm thanh hàng ngày anh nghe thấy nhiều nhất chính là tiếng còi, buổi sáng hướng dẫn học sinh tập thể dục, học sinh toàn trường chạy, các bài tập thể dục giữa giờ, cùng với những tiết học của các lớp, tất cả đều kèm theo tiếng còi. Hầu hết mọi người đều không phân biệt được sự khác nhau của nó, nhưng thực ra mỗi người thổi sẽ phát ra âm thanh khác nhau, to, nhỏ, hay đều đều, kiểu nào cũng có. Tiếng còi thậm chí còn có thể bộc lộ cảm xúc, vui buồn khác nhau.
Nghiêm Kiều chạy đến nhà, tiếng còi đã dừng từ lâu, nhưng bên tai anh vẫn không ngừng văng vẳng thứ âm thanh đó. Trước giờ anh chưa từng nghe thấy tiếng còi như vậy, nó đột ngột dừng lại khi đang ở mức cao độ, như thể người thổi đột nhiên mất đi sức lực, mất đi sự tức giận.
Rất khó hiểu, một nỗi buồn vô hạn bỗng nhiên trào dâng trong lòng anh, càng về gần đến nhà nó lại càng dữ dội hơn, thôi thúc anh chạy thật nhanh, như thể chỉ cần anh chậm một bước thì sẽ đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất cuộc đời anh.
Nghiêm Kiều chạy về tới nhà, lập tức mở cửa phòng khách ra. Anh thấy cô gái mình yêu thương đang khỏa thân đứng giữa phòng khách, chiếc còi trắng anh cho cô vẫn đeo trên cổ, máu từ mu bàn tay cô chảy dọc xuống chân, cùng với đó là quần áo vương vãi khắp mặt đất. Không có tiếng la hét hay khóc lóc, toàn bộ cảnh tượng này giống như một vở kịch câm. Đôi mắt cô bị ánh sáng đột ngột chiếu vào làm chói mắt, cô quay đầu liếc nhìn anh, nước mắt đã khô lúc này lại trực trào ra. Cô máy móc nhìn xuống chiếc còi trước ngực mình, rồi lại ngước lên nhìn anh, dường như vẫn không dám tin. Khi anh đưa chiếc còi đó cho cô, anh đã nói rằng, chỉ cần cô thôi nó thì anh sẽ lập tức xuất hiện. Cô cứ tưởng rằng anh sẽ không đến.
Nghiêm Kiều đóng cửa lại, từng bước đi về phía Ninh Thư, thấy cô không phản kháng anh liền ôm cô vào lòng. Anh không nói, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ ôm chặt lấy cô, để cơ thể cô bớt run rẩy. Anh bế cô lên lầu, lau sạch máu trên tay, khử trùng, sau đó băng bó lại và đắp chăn cho cô, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong im lặng. Ninh Thư chưa bao giờ thấy Nghiêm Kiều như vậy, cho dù anh tức giận, thậm chí là phẫn nộ cũng không như vậy. Không ai biết trong giây tiếp theo anh sẽ làm gì.
"Là ai?"
Giọng anh rất trầm và tĩnh, thậm chí đến cây kim rơi trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy.
Ninh Thư vùi mình vào trong chăn, chậm rãi xoay người, một lúc lâu sau mới ló đôi mắt ra khỏi chăn, như một đứa trẻ mở to đôi mắt nhìn anh: "Nghiêm Kiều, em không có nhà nữa rồi."
Từ khi cô được sinh ra, cô đã không có nhà.
Giọng nói của cô rất thấp và nhẹ nhàng, như không hề có cảm xúc, cũng chẳng có chút tình cảm nào cả: "Em không có nhà."
Nghiêm Kiều ôm Ninh Thư cùng chăn bông lên, nhìn vào mắt cô nói: "Đây chính là nhà của em, những nơi có anh đều là nhà của em."
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: "Em có thể sống ở đây cả đời, không ai dám đuổi em đi, cũng không ai bỏ rơi em."
"Em còn có thể chuyển hộ khẩu về đây, trên giấy tờ nhà đất sẽ thêm tên em vào đó."
Người con gái trong tay anh gục xuống khóc, không chỉ lặng lẽ rơi nước mắt nữa, cô khóc rất lớn, như thể vỡ òa, giống tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ khi vừa chào đời.
Cô khóc lóc một hồi, rồi đột nhiên đẩy anh ra: "Anh tránh ra, anh biến ra chỗ khác!"
Nghiêm Kiều nhặt chiếc chăn bông bị cô đạp rơi xuống đất lên quấn lại cho cô: "Đừng để bị lạnh, cũng đừng chạm vào vết thương trên tay."
Sau khi bình tĩnh lại một chút, anh liếc nhìn cô, sau đó nhanh chóng rời tầm mắt: "Nếu em không vui, muốn trút giận, thì trước tiên hãy mặc quần áo vào đã, sau đó anh để em thoải mái đánh anh."
Trên người cô chỉ còn đúng chiếc quần lót ren đen, gần như khỏa thân hoàn toàn.
Ninh Thư quấn chăn, chỉ về phía cửa: "Cút!"
Cô lại nghĩ đến cảnh anh và Lâm Thu Hàm trong hàng ăn ở cổng bệnh viện và bắt đầu dùng chân đá anh. Nhưng anh lại không hề nhúc nhích, đợi cô đánh mắng đủ rồi mới đứng dậy lấy trong tủ ra một bộ quần áo đưa cho cô, rồi quay người, không nhìn cô.
Ninh Thư mặc quần áo vào, đi tới mở cửa, chỉ ra ngoài: "Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh biến ra ngoài cho em."
Thấy Nghiêm Kiều vẫn không nhúc nhích, Ninh Thư: "Anh có biến đi không? Nếu không đi thì em đi." Cô nói xong liền đi ra phía ngoài.
Nghiêm Kiều nắm lấy cánh tay Ninh Thư, ôm cô quay trở lại giường. Cô dùng hết sức lực vùng vẫy, không muốn anh chạm vào người mình. Nhưng bàn tay anh lại như sắt thép, vừa nóng vừa cứng, cô không thể thoát khỏi dù chỉ là một chút, sau đó bị anh nhét vào trong chăn.
Nghiêm Kiều: "Đừng tức giận, em nghỉ ngơi trước đi đã." Anh cho rằng là do bản thân mình tới muộn, nên cho dù cô có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng là điều đương nhiên. Không bảo vệ được cô chính là sơ suất của anh.
Nghiêm Kiều bước ra khỏi cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ninh Thư nằm trên giường, nhìn xuống miếng băng trên mu bàn tay, khi cắn lên đó, cô không hề cảm thấy đau, lúc Nghiêm Kiều giúp cô xử lý vết thương cũng vậy, nhưng lúc này cuối cùng đã cảm nhận được, nỗi đau đớn đến xuyên tim. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Nghiêm Kiều từ trong nhà đi ra, anh đang đứng trong sân gọi điện thoại. Kết thúc cuộc gọi đó, lại cúi đầu nhìn xuống điện thoại, gọi một cuộc khác. Ninh Thư không biết anh đang làm gì.
Nếu mở Weibo lúc này, cô sẽ thấy có người đã mua hotsearch và đứng đầu lượt tìm kiếm là tin tức về vụ Từ Mỹ Lan xúc phạm học sinh. Sức khỏe tinh thần của thanh thiếu niên và vấn đề đạo đức nhà giáo luôn là điểm nóng được xã hội quan tâm. Ban đầu nó chỉ là một mẩu tin tức nhỏ, nhưng hiện tại nó đã là mối quan tâm chung của cư dân mạng cả nước.
Vốn dĩ Từ Mỹ Lan là một giáo viên có thâm niên, đã làm việc chăm chỉ hơn hai mươi năm trong nghề, đợi đến khi sự việc lặng lẽ qua đi sẽ phục chức lại cho bà ta, nhưng sự việc lại quá rùm beng, nên nhà trường chỉ đành đuổi việc Từ Mỹ Lan, để đem lại cho học sinh bị xúc phạm cùng gia đình học sinh và xã hội một kết quả thích đáng.
Nghiêm Kiều nhìn vào màn hình điện thoại, nữ sinh bị lăng mạ kia đã nhận được kết quả tương đối công bằng. Còn Ninh Thư của anh thì sao, mười sáu năm tổn thương cô đã phải chịu đựng thì ai là người bù đắp lại cho cô.
Anh chạy một mạch về nhà, vừa mở cửa đã thấy cô khỏa thân đứng giữa phòng khách, máu chảy ròng ròng từ mu bàn tay xuống đất, khoảnh khắc đó anh thực sự muốn lập tức giết chết Từ Mỹ Lan. Nhưng giết người là phạm pháp, anh không thể chết cũng không thể ngồi tù, anh có chỉ có thể sống thật tốt, như vậy mới có thể chăm sóc Ninh Thư. Tất cả những gì Từ Mỹ Lan đã làm với Ninh Thư có thể được coi là hành hạ tinh thần, ngược đãi trẻ em và sự lạnh nhạt thờ ơ của Ninh Chấn Hải chính là trợ thủ đắc lực cho bà ta. Hiện tại Ninh Thư đã trưởng thành, nếu ra tòa rất khó lấy được bằng chứng, cơ hội thắng kiện rất mong manh. Điều này đòi hỏi phải đào bới những vết sẹo của cô hết lần này đến lần khác và đó không phải là những gì anh muốn thấy. Anh chưa từng đánh phụ nữ, cho dù có tìm người đánh cho Từ Mỹ Lan một trận thì điều này thực ra cũng chẳng giúp ích được gì cho Ninh Thư, nếu bà ta phát điên lên ngược lại chẳng hề có lợi với cô.
Nghiêm Kiều lại gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, tiêu tốn rất nhiều tiền cũng như tận dụng đủ các mối quan hệ. Ngay sau đó, phụ huynh học sinh bị xúc phạm đã đăng bài lên Weibo, yêu cầu cơ quan liên ngành giám định tâm thần của Từ Mỹ Lan. Rất nhiều học sinh từng bị Từ Mỹ Lan dạy dỗ, chửi bới trước đây, cùng với những người đã và đang học đều lên tiếng, họ sẵn sàng đứng ra xác nhận trạng thái tinh thần không bình thường của Từ Mỹ Lan. Trong đó có một học sinh đã tốt nghiệp nhiều năm, nói rằng anh ta hiện đang làm việc tại một bệnh viện tâm thần và sẵn sàng cung cấp những giấy tờ có liên quan để hỗ trợ. Sự việc này cứ thế tiếp tục được lên men.
Ninh Thư đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn Nghiêm Kiều đi đi lại lại trong sân hết vòng này đến vòng khác, thi thoảng lại ngồi xổm xuống đưa tay lên ôm đầu. Anh đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía cô. Ninh Thư nhanh chóng kéo rèm, quay lưng lại.
Nghiêm Kiều lên lầu gõ cửa: "Anh vào nhé?"
Bên trong không lên tiếng, nhưng cửa không khóa nên anh biết là cô để cửa cho mình. Ninh Thư cuộn tròn người trong chăn, như một quả bóng, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó cảm nhận được một bên đệm trũng xuống. Anh nằm xuống bên cạnh, ôm cô qua lớp chăn. Cô dùng hết sức giãy giụa trong chăn, nhưng không thoát ra được, liền chui đầu ra ngoài cắn mạnh lên cổ tay anh, nhưng anh lại như không hề biết đau, cứ để mặc cho cô cắn, mà không hé răng nói một lời nào, cứ thế cho đến khi trên da hằn sâu vết răng, xung quanh còn hơi rỉ máu.
Anh dùng trán mình, nhè nhẹ: "Là tại anh đến muộn, xin lỗi em."
Anh muốn hôn lên môi cô, nhưng lại nghĩ cơn cảm cúm của mình còn chưa khỏi hẳn, nên đành phải nhịn xuống.
Ninh Thư cúi đầu, cuộn tròn cơ thể lại, giọng nói vừa trầm vừa thấp, rõ ràng là đang vô cùng tức giận: "Em đang giận anh vì việc đó à?"
Cô không phải trẻ con, nên cũng sẽ không gây sự vô cớ, đương nhiên biết rằng Nghiêm Kiều không thể một ngày hai mươi bốn giờ ở bên cạnh mình, Từ Mỹ Lan khi nào phát tiết chẳng ai có thể đoán trước được.
Nghiêm Kiều: "Có phải vì em đã biết trưa nay anh không hề có cuộc họp nào đúng không?"
Ninh Thư mím môi không nói gì.
Nghiêm Kiều thấy không thể giấu giếm được nữa nên đành nói: "Là do anh bị cảm cúm, nên phải đến bệnh viện, nhưng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là cảm lạnh thông thường, uống chút thuốc là khỏi."
Ninh Thư ngẩng đầu, cau mày: "Tại sao anh lại bị cảm?"
Nghiêm Kiều: "Trong lúc dạy học, mặc ít áo quá, nên không cẩn thận bị trúng gió."
Anh nghiêng đầu: "Anh không muốn em bị lây bệnh."
Ninh Thư nghi ngờ nhìn Nghiêm Kiều: "Nếu chỉ là cảm cúm thì chỉ cần nói với em một tiếng là được, không nhất thiết phải giấu giếm vậy chứ?"
Lợi dụng lúc Nghiêm Kiều đang không đề phòng, cô đẩy mạnh anh ra, dùng chân đạp lên người anh, đuổi anh ra khỏi giường, vừa khóc vừa mắng chửi: "Anh là vì hẹn hò với Lâm Thu Hàm, em thấy rồi, đã thấy cả rồi, hai người ăn cơm trong một nhà hàng ở cổng bệnh viện."
Cô quệt nước mắt nước mũi lên chăn bông, ấm ức đến mức không thốt nên lời: "Anh còn cười với cô ta."
Nghiêm Kiều từ sàn đất đứng dậy, nhìn người con gái đang khóc lóc trên giường, lúc này mới biết rốt cuộc cô tức giận anh là vì lý do gì. Anh còn tưởng rằng cô vẫn đang đắm chìm trong sự tổn thương mà Từ Mỹ Lan gây ra. Cô mạnh mẽ hơn anh nghĩ, cũng quan tâm để ý tới anh nhiều hơn những gì anh tưởng tượng.
Nghiêm Kiều đứng bên giường, ánh mắt sâu thẳm chan chứa yêu thương, nhìn thẳng vào cô nói: "Đúng vậy, buổi trưa anh ăn cơm cùng Lâm Thu Hàm, còn cười với cô ta."
Ninh Thư bật khóc chỉ tay về phía cửa: "Anh cút ra ngoài, đừng bao giờ bước chân vào đây nữa, căn nhà này và cả Lễ Lễ đều là của em, anh đi mà tìm Lâm Thu Hàm của anh đi."
Ninh Thư vừa khóc vừa nói: "Cô ta xinh đẹp, dáng người lại cao ráo gợi cảm, còn biết vẽ tranh, ở cô ta cái gì cũng tốt."
Cô còn chưa dứt lời, đã bị người đàn ông bên cạnh hôn lên môi. Cả người anh áp xuống người cô, một tay chống xuống giường, tay còn lại tóm chặt cánh tay bị thương của cô, không để cô tùy ý chạm vào vết thương.
Cô dùng chân đá văng chiếc chăn bông, hung hăng đạp lên người anh, lấy đầu gối thụi vào người anh, đồng thời mím chặt môi không cho anh hôn. Nhưng anh vẫn không chịu nhả môi cô ra, nên cô chỉ đành cắn anh, cắn rách da trên môi anh, cho đến khi nếm thấy mùi máu tưới. Còn anh thì như không hề biết đau, cho dù có bị đấm đá, gặm cắn đến thế nào anh vẫn dịu dàng hôn cô.
Cô vừa mím chặt môi, vừa nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh: "Anh bị cảm, đừng có truyền bệnh sang em, anh cút ra!"
Nghiêm Kiều xoay đầu cô lại, khống chế không nổi bản thân, anh bất chấp tất cả: "Lây thì lây, chết cùng chết." Nói xong lại hôn xuống môi cô.
Không biết đã qua bao lâu, dường như cô đã mất hết sức lực, dần dần từ bỏ giãy giụa. Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, cạy mở hàm răng của cô, dùng đầu lưỡi chen vào, nụ hôn nhẹ nhàng lúc này đã biến thành một cuộc xâm chiếm mãnh liệt, anh hận không thể xé nát cô ra rồi đem cô nuốt xuống bụng.
Một lúc lâu sau, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, sau đó đến vành tai ửng đỏ, giọng nói trầm khàn: "Người phụ nữ mà anh muốn chiếm lấy từ đầu tới cuối chỉ có mình em."
Cô bị anh giam cầm, không thể động đậy. Xuyên qua lớp chăn bông, cùng bộ quần áo ngủ, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng, cứng như thép nằm giữa hai người.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, khóc lóc mắng chửi anh: "Đồ lưu manh, cầm thú!"
Nhìn người con gái trên giường, thở hổn hển tức giận vì cơn ghen, hai mắt ngập nước, cùng đôi môi bị anh hôn đến đỏ mọng, Nghiêm Kiều không thể bình tĩnh nổi, máu trên người chỉ dồn về một chỗ, bức bách như sắp nổ tung. Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, anh quay người trở về phòng, một lúc lâu sau mới quay lại.
Ninh Thư lau nước mắt ngẩng đầu nhìn anh, quần anh đã phẳng phiu trở lại, không nghĩ cũng biết anh đã làm gì, dù sao thì cũng chẳng thể cắt bỏ nó đi.
Nghiêm Kiều đã bình tĩnh trở lại, sợ Ninh Thư không tin lời giải thích của mình, vì vậy anh lấy điện thoại ra, định gọi cho Lâm Thu Hàm, yêu cầu cô ta giải thích với Ninh Thư, nhưng lại phát hiện mình không có số điện thoại của Lâm Thu Hàm, đến Wechat cũng không kết bạn. Anh giải thích với cô rằng, mình mời Lâm Thu Hàm ăn cơm là vì chuyện lần trước của Lữ Hủy Hủy, vì anh đang còn nợ ơn người ta. Lời giải thích này Ninh Thư có thể chấp nhận, anh là vì cô nên mới mắc nợ cô ta. Nhưng cô không thể chấp nhận được việc anh cười như vậy với người phụ nữ khác. Sau một thời gian dài theo chân chủ nhiệm Đào đi bắt mấy học sinh yêu đương sớm, cô đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm. Chủ nhiệm Đào nói rằng, khi một nam một nữ ở riêng cùng nhau, nếu người đàn ông nghiêng đầu khẽ nở nụ cười, mang theo chút ngại ngùng, nếu không phải đang yêu thì cũng là sắp yêu. Trước giờ, chủ nhiệm Đào chưa bao giờ ra về trắng tay.
Ninh Thư rời ánh mắt của mình khỏi quần Nghiêm Kiều: "Vậy anh nói xem tại sao anh lại cười với cô ta như vậy?"