Đầu Mặc Dương đau đến muốn nứt ra, các dây thần kinh nhảy lên không ngừng đang ầm ĩ đòi nghỉ ngơi và chợp mắt, nhưng chạy trốn không ngừng nghỉ hơn mười ngày liên tục khiến trạng thái tinh thần cả người anh đều có vẻ cực kỳ tệ, mặc dù đã mang kính râm cũng không thể giấu hết vành mắt xanh đen và đôi mắt vằn vện tia máu, huống hồ gì hiện giờ anh còn gầy khủng khiếp, cả người đều tỏa ra hơi thở u ám và tàn nhẫn lờ mờ.
Anh chủ vốn ngủ gà ngủ gật trước quầy quà vặt còn đặc biệt nhìn anh thêm vài lần, dường như đang sợ người thanh niên cao gầy tối tăm đeo túi du lịch lớn này không trả nổi tiền mua đồ hoặc chợt nảy ý định ăn cướp gì đó.
Hiện đang là 7 giờ 18 phút, nam biên tập viên trong bảng tin đọc lệnh truy nã cấp độ A của một người với vẻ mặt lạnh lùng:
Mặc Dương, nam, người Hán, 28 tuổi, cao 1m83, nơi cư trú: khu X thành phố Bắc Kinh, số căn cước: 41xxxxxxxxxxxxx. Cựu tiểu thuyết gia suy luận nổi bật, tổng giám đốc1 công ty Mặc thị.
[1] Ở đây vốn là "Thiếu tổng tài", ban đầu mình nghĩ là con trai tổng giám đốc, nhưng về sau tác giả toàn dùng "Tổng tài" nên mình sửa lại cho đồng bộ. Nếu có thay đổi gì nữa thì mình sẽ sửa lại sau.
Sau khi mất trí giết hai quản lý cấp cao của công ty Mặc thị vào ngày 7 tháng 12 năm nay, bốn ngày sau y lại bắn chết một viên chức chính phủ trên đường. Ngày 16 tháng 12 dùng súng tấn công giám ngục áp giải mình rồi chạy trốn. Hành vi của y cực kỳ ác liệt, thủ đoạn vô cùng nguy hiểm, nghi ngờ tinh thần không ổn định, đề nghị người dân cẩn thận, người cung cấp manh mối sẽ được thưởng năm mươi vạn.
Mặc Dương lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn sáng sủa khác hẳn mình hiện tại, bờ môi mỏng khô nứt cong nhẹ nở nụ cười giễu cợt. Anh cầm một gói mì ăn liền thập cẩm và một chai nước khoáng ra trước tính tiền.
Anh chủ quầy quà vặt thở phào nhẹ nhõm, thì ra chàng trai đeo túi du lịch này không phải kẻ nghèo hay côn đồ gì cả: "Haiz, thời đại này cả tội phạm truy nã cũng đẹp trai như vậy, còn là tiểu thuyết gia và con trai tổng giám đốc nữa, đúng là không hiểu tại sao đang yên đang lành anh ta lại giết người làm gì."
Mặc Dương cười một tiếng, cứ như người anh đang nói tới không phải là mình: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà. Người càng nhân mô cẩu dạng2 càng không phải loại tốt lành."
[2] Thân là người nhưng cử chỉ, hình dạng lại như chó.
Anh chủ nghe thế thì sững sờ, sau đó giơ ngón tay cái khen: "Sâu sắc! Tổng cộng mười ba đồng rưỡi."
Trong lúc Mặc Dương đang tính tiền thì biên tập viên tin tức trên TV đã đọc bản tin khác. Nữ biên tập viên nở nụ cười máy móc giới thiệu tám giờ tối nay sẽ xảy ra trận mưa sao băng phạm vi lớn nhất, kéo dài lâu nhất toàn cầu. Nhắc nhở những người thích thiên văn và những người thích sao băng chú ý quan sát.
"Mưa sao băng à, thứ đó thật ra chỉ là một đống đá lộn xộn liều mạng rơi xuống Trái Đất nhưng bị tầng khí quyển Trái Đất mạnh mẽ khước từ nên bắn ra tia lửa, có gì đáng xem chứ?"
Mặc Dương cắn miếng mì khô phì cười một tiếng.
Có vẻ anh chủ mới nghe thấy cách giải thích kỳ lạ này lần đầu nên trong một lúc không gọi báo cho bạn gái đi ngắm mưa sao băng với mình nổi nữa.
Mưa sao băng xinh đẹp bị nói như "hấp diêm" vậy, người anh em trước mắt có vấn đề về thần kinh đúng không?!
Mặc Dương bị người ta nghi ngờ đầu óc không bình thường chẳng thèm để ý đến ánh mắt kỳ cục của anh chủ, anh xoay người ra khỏi quầy quà vặt, thầm hỏi tối nay mình sẽ ngủ ở đâu. Đã giữa đông rồi, cho dù là huyện thành nhỏ phía Nam nhưng nếu không tìm chỗ tránh gió cũng sẽ bị bệnh. Hơn nữa, anh thực sự rất cần phải an toàn ngủ trọn giấc, cầm cự được đến bây giờ khiến anh cảm giác nói không chừng mình mang dòng máu siêu nhân, hơn nữa còn có nghị lực như nhà khoa học điên.
Khi Mặc Dương đang lang thang không mục đích, trên bầu trời đen nhánh chợt xẹt qua một tia sáng rực.
Mặc Dương ngẩng đầu, nhìn thấy một tảng đá sáng chói xoẹt qua "hấp diêm" tầng khí quyển Trái Đất.
Chếch phía trước là một sườn núi nhỏ mọc ra một gốc đại thụ, chẳng những thích hợp để dựng lều ngủ mà còn không bị người khác nghi ngờ nữa, ai cũng có quyền ngắm sao mà.
Tốt lắm.
Mặc Dương dựng lều dưới gốc đại thụ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cả trai lẫn gái già trẻ lớn nhỏ leo lên sườn núi ngắm mưa sao băng ngạc nhiên kêu lên và khen ngợi, cuối cùng cũng gắng nhắm nghiền hai mắt. Cho dù xung quanh ầm ĩ cũng yên bình, thoải mái và an tâm hơn trong khách sạn, ít nhất không có chó dữ cũng như đặc công và sát thủ như âm hồn bất tán.
Chậc, nhưng mà, chạy trốn mười mấy bữa nay cũng đã là cực hạn rồi, có lẽ chẳng mấy chốc anh sẽ bị đám người kia bắt được rồi khép một cái tội giả dối không có thật như cha của mình, cuối cùng ăn đạn.
À, sai rồi. Anh sẽ không giống cha, anh giết ba người thật, đám người kia hoàn toàn có thể quang minh chính đại buộc tội anh.
Trước khi Mặc Dương nhắm mắt lại đã nghĩ, nếu cứ thế mà bị bắt rồi chết thì vẫn hơi thiệt. Tuy bảo hai mạng đổi ba mạng, nhưng tài sản và đồ cổ nhà anh nhiều như vậy, còn có nửa quyển tiểu thuyết vẫn chưa viết xong, cuối cùng chẳng phải đều hời cho đám quan lớn khốn kiếp kia rồi hả?
Cho dù anh đốt hết đống tiền đó cho quỷ ăn cũng không muốn để lại cho đám chính khách tham quan mục ruỗng từ trong khung ấy nuốt.
Từng ngôi sao băng liên tục xẹt qua bầu trời đêm, hầu hết các quốc gia và người dân trên thế giới đều được chứng kiến trận mưa sao băng kéo dài gần cả ngày này.
Thế nhưng lạ là những nhà thiên văn học cả trong lẫn ngoài nước lại có ý kiến khác nhau về nguồn gốc của trận mưa sao băng dày đặc liên tục, hay còn được gọi là bão sao băng này, có người nói là mưa sao băng Sư Tử, có người nói là mưa sao băng Thợ Săn hay Anh Tiên, còn có người bảo là mảnh vỡ thiên thạch bên ngoài Trái Đất... Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến người bình thường, bọn họ chỉ cần thấy đẹp là được.
Khi Mặc Dương bị tiếng bước chân nhè nhẹ đánh thức thì sắc trời đã sáng tỏ. Ông cụ đến luyện công vào buổi sáng không thèm để ý lều vải dưới gốc cây chút nào. Thị trấn nhỏ ở vùng núi phía Nam của bọn họ có rất nhiều nghệ thuật gia đến chụp ảnh vẽ tranh, ông cụ gặp đến quen rồi.
Lúc này, Mặc Dương trong lều đưa tay phải ấn đầu mình, nghe âm thanh máy móc vang lên ngay bên tai, nhìn dòng chữ hơi mờ xuất hiện trước mặt, anh nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật sự tâm thần phân liệt trong lúc chạy trốn rồi hả?
[Chào ngài, ngài muốn phát tài không?]
[Ngài muốn trở thành chúa cứu thế được mọi người kính trọng chứ?]
[Ngài có muốn làm kẻ thắng của đời người được ôm trái ấp phải không?]
[Chỉ cần chơi trò chơi là có thể lên đến đỉnh cao đời người đó nhá!!]
Mặc Dương: "..."
"Xùy. Tao mới rơi xuống từ đỉnh đời người đây. Không có hứng leo lên lại, mệt lắm."
Giọng nói máy móc và phụ đề kia trầm mặc vài giây, lúc Mặc Dương cảm thấy chuyện này e rằng là ảo giác của anh do không nghỉ ngơi đủ thì âm thanh và dòng chữ hơi mờ kia lại xuất hiện.
[À, vậy cưng ơi, ngài có muốn báo thù rửa hận không?]
[Có muốn giết hết đám xấu xa đổ oan cha mình và mình đồng thời khiến chúng thân bại danh liệt không?]
[Chỉ cần chơi trò chơi thì có thể làm thịt tất cả những người ngài ngứa mắt rồi!]
Mặc Dương lập tức mở mắt ra, đôi mắt phượng dưới kính râm đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh sắc nhọn tột cùng, ngay sau đó khí thế cả người anh trở nên cực kỳ giống một thanh kiếm bén vừa ra khỏi vỏ.
Camellia W: mở hố mới, bộ Bệnh mãi không chết còn 5 chương nữa là xong chính văn, có vẻ mở hố từ bây giờ là vừa, bộ này tạm thời không có beta, mong mọi người thông cảm~