Giáp sĩ tuần thành làm đến quá nhanh, huynh đệ Mật thị cùng Khang công tử đều không kịp ứng phó.
Lúc đó, bên ngoài phủ Khang công tử tập hợp lượng lớn người dân, trong đó không thiếu người khám thính tin tức của các thị tộc, phát hiện tình huống biến hóa, nhanh chóng mang tin tức trở về.
Gia chủ các nhà phản ứng không đồng đều, có người tiếp tục quan sát, có người suy nghĩ mưu tính sau lưng, cũng có người dự định đổ thêm dầu vào lửa, làm cho sự tình trầm trọng hơn.
Hai người trước không đề cập tới, người thứ ba bao hàm nhiều phe phái thế lực, hoặc là bất mãn Mật thị và Khang công tử, hoặc là muốn tiến một bước tổn hại thanh danh của Huyền công tử, hoặc cũng không thích song phương muốn một hòn đá hạ hai con chim.
Nghiên cứu về căn bản, quốc quân chỉ có một con trưởng, thứ tử lại không phải một mình Khang công tử. Nếu Mật thị đánh vỡ quy tắc trước, muốn đẩy Khang công tử thượng vị, gia tộc khác tự nhiên có thể làm theo.
Ai nói người đến sau không thể ngồi lên cao?
Một chuyện có vẻ như đơn giản, càng ngày càng nhiều thế lực nhúng tay vào, rất nhanh trở nên rắc rối phức tạp.
Liệu sự việc của Mật Võ có ổn thỏa không, Mật thị sợ là rơi vào khốn cục, đối với Huyền công tử càng cáu giận.
Làm người bất ngờ chính là, Túc Hổ trước sau án binh bất động, ngoại trừ phái người tìm hiểu tin tức, cũng không bất kỳ hành động nào.
Điều này làm cho rất nhiều người xem không hiểu. Cơ hội cực tốt, hắn sẽ không làm gì? Hay là nói, sau lưng còn có một mưu tính sâu hơn?
Không chờ gia chủ các nhà làm rõ, quốc quân đột nhiên truyền xuống ý chỉ, cưỡng ép ấn xuống trận phong ba này.
"Từng người về phủ, Huyền công tử tiền phạt ba mươi, đóng cửa hai mươi ngày. Khang công tử tiền phạt năm mươi, đóng cửa hai mươi ngày."
Trong ý chỉ không đề cập đến Mật thị, cũng không đề cập đến sự việc đầu đuôi câu chuyện, càng chưa nói ai đúng ai sai, trực tiếp tiến hành xử phạt đối với hai đứa con trai, xem như là đánh năm mươi đại bảng.
Mặt ngoài nhìn như công chính, nhưng lại làm cho Khang công tử cực kỳ bất công.
Dùng quỷ kế chính là Huyền công tử, không tha thứ chính là Huyền công tử, lệnh hạ nhân ở trước phủ của hắn gây sự chính là Huyền công tử, hắn không hề làm gì cả, dựa vào cái gì cũng đồng thời bị phạt?
Vô cùng bất công!
Điều này làm cho Khang công tử luôn luôn tự cao tự đại phẫn uất bất mãn, muốn phát tiết tại chỗ, lại bị Mật Võ dùng sức kéo. Tính khí táo bạo của Mật Kỷ cũng bị chặn lại.
Huynh đệ Mật thị hung hăng bá đạo không phải giả, chung quy không phải là người ngu.
Những sự tình Mật phu nhân có thể hiểu được, hai người tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cũng có thể hiểu rõ mấy phần.
Vô luận là xuất phát từ nguyên nhân nào, quốc quân tỏ rõ thái độ, thân là nhi tử, Khang công tử tuyệt đối không thể chống đối, bằng không sẽ gieo mối họa.
Khang công tử lòng tràn đầy buồn giận không được phát tiết, sắc mặt đương nhiên sẽ không tốt. Người truyền chỉ trên mặt không biểu hiện, âm thầm ghi nhớ mỗi chi tiết nhỏ, chỉ đợi sau khi trở về bẩm lên quốc quân.
Quốc quân tự mình xử phạt hai nhi tử, giáp sĩ tuần thành tự nhiên rút về.
Các gia nô người hầu theo đoàn người tản đi, rất nhanh không thấy tăm hơi.
Chỉ trong chốc lát, trước phủ Khang công tử chỉ còn dư lại hạ nhân, tỳ nữ gây ra hỗn loạn.
"Công tử, những người này nên đưa về nhị công tử." Mật Võ mở miệng nói.
Trong lòng Khang công tử tràn đầy ngạt thở, nghe thấy lời ấy, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên. Nhưng nhớ tới trước mắt là cữu phụ (cậu) của hắn, muốn lên vị trí thế tử còn phải dựa vào đối phương, hắn nhất định sẽ rút kiếm ngay tại chỗ.
Thân là trưởng tử quốc quân, thế lực gia mẫu hết sức quan trọng, cho dù hắn không phải chi chính, thuở nhỏ cũng là nhận hết ân sủng, đã từng không xem Chất Huyền vào mắt, chưa từng chịu qua ức hiếp như vậy?
"Công tử, nghe ta một lời." Mật Võ tiếp tục khuyên bảo, "Chuyện hôm nay không bình thường, không làm quốc quân không vui."
Một lời như nước lạnh rơi trên đầu Khang công tử, hắn dần dần tỉnh táo lại.
Vào lúc này, mấy chiếc xe la chậm rãi đi tới, dừng lại bên đá cách phủ không xa. Người đánh xe lao nhao nhảy xuống, cúi người hành lễ,nói là phụng mệnh Huyền công tử, mang hạ nhân tỳ nữ về.
"Mang về?" Khang công tử mới vừa đè xuống hỏa khí trong nháy mắt lại bị bốc lên.
Mật Võ vội vàng kéo hắn, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Mật Kỷ, không cho hắn manh động.
Người đánh xe lần thứ hai hành lễ, nhìn huynh đệ Mật thị túm Khang công tử hồi phủ, đóng lại đại môn, vừa mới đứng lên, mang hạ nhân bị thương nâng lên xe la, hạ nhân còn lại cũng có vị trí.
Về phần hai mươi người bị quất bị đông, chỉ có thể đi theo sau xe.
Trời lạnh đất đông, trên người bọn họ mang thương tích, lại quỳ lâu trong tuyết, thần trí đều có chút mơ hồ. Dù vậy, bọn họ cũng không dám lưu lại, dù có bò cũng phải đuổi theo đội ngũ.
Trở lại với quý phủ của Huyền công tử, kết cục chưa chắc sẽ tốt. Ở lại chỗ này, Khang công tử không những sẽ không thương hại, ngược lại sẽ trúc giận lên bọn họ, chỉ có một con đường chết!
Đội ngũ xuôi theo đường dài tiến về trước, vết bánh xe và dấu chân trùng điệp, rất nhanh bị tuyết rơi bao phủ.
Khang công tử bị túm trở lại bên trong phủ, cưỡng ép tính khí nghe Mật Võ giáo huấn. Chờ tiễn đi hai vị cữu phụ, rốt cục cũng bạo phát, tay áo quét qua thư án, rút bội kiếm vọt tới sân chém lung tung, tỳ nữ hạ nhân sợ hãi không dám tới gần, nhát gan trốn trong hành lang run lẩy bẩy.
"Chất Huyền, Chất Huyền!"
Khang công tử phẫn nộ rít gào, kiếm trong tay lần lượt chém xuống, ba cái cây to bằng miệng bát trong viện bị chặt hết.
"Nhục nhã hôm nay, ngày khác tất báo!"
Lúc đó, Chất Huyền đang nghe phủ lệnh báo cáo đột nhiên hắt hơi một cái, ra hiệu phủ lệnh không cần lo lắng, bưng thuốc đắng lên uống một hơi cạn sạch, mi tâm không tự chủ nhíu chặc.
Thật sự là quá khổ.
Hạ nhân đưa trà lên, Chất Huyền uống một hơi, vị ngọt hòa tan vị đắng, trong miệng lại dâng lên vị chát, so với trước cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Không cần."
Miễn cưỡng uống xong hai cái, Chất Huyền ngừng uống trà, sai hạ nhân đưa một chén nước ấm, cuối cùng cũng đè vị chát đầy miệng xuống.
"Công tử, Khang công tử sợ là sẽ không giảng hoà." Phủ lệnh cho biết.
"Vậy thì như thế nào?" Chất Huyền ho khan hai tiếng, uống cạn toàn bộ nước ấm, ra hiệu hạ nhân không cần tiến vào nữa.
Chuyện hôm nay vừa là để cho quốc quân yên tâm, cũng là hắn thăm dò đối với khắp nơi. Tuy tình huống phát triển có hơi ngoài dự kiến, tóm lại cũng không sai lệch quá nhiều.
Hắn đã chết một lần, hiếm thấy trời cao cho hắn một cơ hội, dù thế nào hắn cũng phải cẩn thận sống sót. Không cầu sống lâu trăm tuổi, ít nhất phải sống thọ và chết tại nhà.
Khang công tử có ghi hận hay không, không phải là vấn đề lớn đối với hắn.
Hắn không muốn chết, Khang công tử sẽ không từ bỏ truy đuổi quyền lực, hai người nhất định là đối thủ không chết không thôi. Quan hệ một mất một còn, hận nhiều hận ít thì có liên quan gì?
Oan ức ngày hôm nay tính là gì?
Nghiêm túc so đo, những ngày làm cho đối phương oan ức còn ở phía sau.
So với Khang công tử, hắn quan tâm thái độ của các gia chủ thị tộc hơn.
Xem ra đến bây giờ, vẫn làm cho hắn thoả mãn.
Quốc quân tạm thời sẽ không bỏ qua cho con trưởng duy nhất, Trung quân sẽ không thay đổi lập trường. Mật thị không tìm được thời cơ ra tay thích hợp, đa số gia chủ thị tộc bảo trì bàng quang, trong vòng mấy năm tính mạng của hắn không cần phải lo.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không phạm sai lầm.
Thân là một thương nhân thành công, trải qua trong gia tộc ngươi lừa ta gạt, ngay cả khi thay địa điểm, đổi một nhóm đối thủ, Chất Huyền nghĩ mình có thể ứng phó, nhiều lắm là mất công tốn sức một chút.
Không cầu đại công, đeo lên vài chiếc mặt nạ, bảo mệnh không thành vấn đề.
Chất Huyền có chút xuất thần, phủ lệnh cho là hắn bệnh thể suy yếu, hổ thẹn không nên làm cho hắn hao tâm tốn sức như vậy.
"Công tử mới khỏi, nên an dưỡng nhiều, gia nô đáng chết!"
Nhìn ra phủ lệnh tự trách, Chất Huyền vung vung tay, làm cho hắn không cần như vậy.
"Quân thượng ra lệnh ta đóng cửa, vừa vặn dưỡng bệnh. Ngươi tự mình đưa tiền phạt đi, trở về liền bế phủ, bất kể ai tới cũng không gặp. Còn mang những người kia về, tách ra nhốt lại, nói cho bọn họ biết, đem sự tình biết nói ra, ta có lẽ sẽ tha cho bọn họ một mạng."
Biết cái gì, Chất Huyền không có nói rõ, xem những người này biết cái gì, có thể lấy nó đổi lấy tính mạng bản thân.
Bên trong phủ quốc quân, Tây Nguyên Hầu ngồi sau án, một bên nghe hạ nhân bẩm lên, một bên lau trường kiếm trong tay.
Thân kiếm dài ba thước ba tấc, ra khỏi vỏ phong mang bức người. Cán kiếm là một ngọa hổ, hung mãnh doạ người. Có thể nói là thần binh lợi khí.
Thanh kiếm này chính là Nhân vương ban cho Tây Nguyên Hầu đời thứ nhất, sau khi truyền được ba đời thì đến tay hắn, coi như là biểu tượng của quốc quân.
Đồng dạng vương ban kiếm, thế gian chỉ có bốn thanh, trừ thanh hắn nắm giữ trong tay, thuộc về Bắc An Hầu, Đông Lương Hầu và Nam U Hầu, tượng trưng cho tứ đại chư hầu, thay Trung Đô Nhân vương trông coi tứ phương.
Tây Nguyên Hầu lau đi lau lại thân kiếm.
Trải qua năm tháng, trường kiếm sắc bén như trước, nghiêng thân kiếm, có thể thấy rõ đôi mắt chiếu lên mặt sắc lạnh, u ám, lạnh lùng.
Hạ nhân bẩm báo xong xuôi, nằm rạp trên mặt đất không dám lên tiếng.
Trong điện có lửa than cấp ấm, nhưng không thấy một chút hơi khói.
Gạch xanh hơi nóng, nhưng hạ nhân không cảm giác được, chỉ cảm thấy hàn ý dày đặc, lạnh thấu xương, hàm răng va chạm vào nhau.
"Đứng lên." Tây Nguyên Hầu cuối cùng cũng lên tiếng.
Hạ nhân như được đại xá, không dám đứng lên, dùng đầu gối lui ra cửa điện.
Giây lát, quốc quân triệu Dương phu nhân. Vì sinh ra công tử tuổi nhỏ, chưa rời phủ sống một mình, tự nhiên được gọi đến trước vua.
Dương phu nhân không bằng mỹ mạo Mật phu nhân, nhưng tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, cực kỳ có năng lực làm vừa lòng quân tâm. Chỉ trong chốc lát, thì có tiếng cười từ trong điện truyền ra. Hạ nhân trông coi ở ngoài điện trao đổi ánh mắt, tất cả đều hiểu rõ, Dương phu nhân sẽ được sủng ái một thời gian.
Về phần Mật phu nhân, chỉ cần Mật thị không ngã, Khang công tử vẫn còn, bên người quốc quân sẽ có một chỗ của nàng. Về phần tốt hay xấu, vậy thì nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí [1].
[1] Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí.
(Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau)
Tin quốc quân sủng ái Dương phu nhân và Minh công tử truyền ra, bên trong Tây Đô Thành vẫn chưa tạo ra nhiều sóng lớn.
Khang công tử và Huyền công tử đóng cửa, Mật thị ngừng công kích, Dương thị vẫn là kém chút hỏa hậu. Cộng thêm Trung quân Túc Hổ tọa trấn, trong thành rất an ổn, dù cho có người muốn gây ra sự cố, cũng là ném chuột sợ vỡ bình.
Trong khoảng thời gian này, Chất Huyền chuyên tâm điều dưỡng thân thể, thực sự chấp hành ý chỉ quốc quân, đóng cửa phủ, ai tới cũng không gặp.
Thuốc của Tang thái y rất hiệu quả, dùng thuốc năm ngày, cơn ho của hắn giảm bớt, thể lực dần dần khôi phục, bắt đầu có thể xuống giường đi lại. Sau khi tinh thần chuyển biến tốt, Chất Huyền không còn nằm dài trên giường, ra lệnh cho phủ lệnh đưa thẻ tre trong thư thố đến, mỗi ngày dựa bàn xem.
Đối với thay đổi của Chất Huyền, phủ lệnh tuy có nghi hoặc, nhưng lòng trung thành, trước sau im miệng không nói.
Điều này làm cho Chất Huyền hết sức hài lòng.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Chất Huyền đọc xong hơn nữa tàng thư trong phủ, bút tích cũng không khác nguyên thân. Ngôn hành cử chỉ hơi có thay đổi, kiêu ngạo như trước, thỉnh thoảng sẽ lỗ mãng kích động, cũng không còn nóng nảy dễ tức giận.
Gặp sinh tử đại nạn, tính tình sản sinh biến hóa vốn là chuyện đương nhiên. Chỉ là có người chuyển biến tốt, có người chuyển biến xấu, thậm chí chui vào ngõ cụt.
Chất Huyền thay đổi không tính quá tốt, nhưng tuyệt đối không phải chuyện xấu. Như vậy tính tình vừa có thể làm cho quốc quân yên tâm, cũng sẽ không làm cho Túc Hổ chống đỡ hắn thất vọng, đúng mực giữa bắt bí, quả thực làm cho hắn phải mất một phen suy nghĩ.
Đợi đến thời gian bế phủ kết thúc, Chất Huyền lập tức đem "Thư hối cãi" chuẩn bị kỹ càng đưa tới quốc quân phủ. Ngôn từ khẩn thiết, tỏ rõ oan ức ở cuối, tâm nắm quyền không có nửa phần che lấp, rất là hài lòng quốc quân.
Ngày đó đưa thư thì có ban thưởng đưa tới, cũng truyền ý chỉ quốc quân, cuối mùa cùng Bắc An Hầu đi săn ở ngoại thành, Huyền công tử cùng đi.