Mùa hè là mùa không thể đoán trước được, mới giây trước trời quang mây tạnh, giây sau liền đổ mưa, so với trái tim khi yêu thầm còn khó lường hơn. Trương Mẫn thở dài nhìn màn mưa qua lớp kính thủy tinh của cửa hàng tiện lợi, hôm nay phải tăng ca, người giúp việc trong nhà vì mới lên chức bà ngoại nên xin về quê mấy hôm, dù bụng có đói anh cũng không thể bỏ tật xấu kén chọn, tay chân mềm nhũn lướt xem đồ ăn ngoài một vòng, cuối cùng quyết định xuống lầu mua một chiếc bánh mì ăn cho đỡ đói, nào ngờ vừa mới thanh toán xong thời tiết liền thay đổi, mưa đến bất chợt.
Trương Mẫn thấy băng ghế dài bên cửa sổ không có ai, nghĩ thầm dù sao anh cũng không vội, chi bằng đợi tạnh mưa rồi hẳn đi. Anh hiếm khi trải nghiệm mấy chuyện như ngồi ăn ở cửa hàng tiện lợi hay gì đó, có chút mới lạ chọn một vị trí trong cùng rồi ngồi xuống, vừa ăn bánh mì vừa ngắm thành phố trong cơn mưa mùa hạ. Mưa rơi thật nhanh, ánh đèn ven đường bị hạt mưa chia thành nhiều đám sương, mọi người không kịp trở tay trú mưa dưới mái hiên, có người vội vội vàng vàng, cùng có vài đôi tình nhân âu yếm dưới tán ô, bả vai đều bị mưa làm cho ướt sũng. Cơn mưa này tựa một chiếc kính vạn hoa tinh xảo, con người và vạn vật bên trong hỗn loạn xoay vòng, bày ra một vẻ đẹp vội vã. Đèn trong cửa hàng tiện lợi có màu vàng nhạt, mang lại một cảm giác ấm áp không thể giải thích, Trương Mẫn nuốt xuống nửa miếng bánh mì, còn chưa kịp chậm rãi thưởng thức vị ngọt trên đầu lưỡi, lại nhìn thấy người kia bước vào cửa hàng tiện lại trong một đêm mưa mùa hạ.
Triệu Phiếm Châu gần như ướt hết cả người, mái tóc không dài lắm rũ xuống, đến cả hàng mi dài cũng mờ sương. Áo thun trắng trên người cậu đang dán sát vào cơ thể cậu, lộ ra vóc dáng vô cùng hấp dẫn, mấy múi cơ bụng sắp xếp chỉnh tề, khe rãnh rõ ràng, Trương Mẫn thậm chí có chút ngại ngùng, chỉ có thể cụp mắt tiếp tục cắn bánh mì, cố gắng giả vờ thành một cây nấm nhỏ không có cảm giác tồn tại.
"Trương tổng." Đáng tiếc trời phụ lòng người, người nọ không hiểu mà chào hỏi cây nấm nhỏ, ánh mắt liếc qua chiếc bánh mì trong tay anh, hoàn toàn không quan tâm bộ dạng của mình bây giờ gây sát thương với Trương Mẫn lớn đến mức nào: "Anh ăn tối bằng bánh mì?"
Trương Mẫn vô thức xoa xoa túi ni lông trong tay: "Sao cậu lại ở đây?"
"Em... Em tan ca tiện đường ghé mua nước."
"Ồ? Theo tôi biết cục cảnh sát của thành phố chúng ta không ở gần đây, cậu thuận đường nào vậy."
"Em đến dưới lầu công ty anh xem thử có thể gặp được anh không." Triệu Phiếm Châu đột nhiên giống như lười che giấu liền nói thẳng ra, khiến cho Trương Mẫn có chút mờ mịt. "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, sao lại ăn tối bằng bánh mì?"
Trương Mẫn nhất thời mất đi khả năng phòng ngự, từ người sắt biến về thành chú gấu nhỏ ngốc nghếch, có chút ủy khuất nói tiếp: "Dì giúp việc xin nghỉ rồi, không có gì ăn."
"Anh không thích ăn đồ ăn ngoài." Triệu Phiếm Châu gật đầu nói ra những lời này, khuấy động mười năm rồi lại nhào nặn lại thành một đoàn, vô số đêm mưa trong mười năm cũng chỉ tụ thành một giọt, nhẹ nhàng vỗ vào kính thủy tinh trước mặt Trương Mẫn, rồi trượt xuống, hòa vào cùng những giọt mưa khác. Không biết cậu vô ý hay cố tình đụng vào tay Trương Mẫn, lời nói ra còn mê hoặc lòng người hơn cả phù thủy: "Muốn đến nhà em ăn cơm không?"
Trương Mẫn run lên, ký ức sống động của năm hai mươi tuổi chợt hiện lên trong đầu, khiến anh tức giận vô cớ: "Lần trước tôi đã nói rồi, tôi đã nhận được lời xin lỗi của cậu, Triệu Phiếm Châu, cậu không cần phải làm vậy."
"Không phải." Khi Triệu Phiếm Châu sốt ruột ngữ khí vẫn rất chậm rãi, nhưng sẽ cau mày, tận lực biểu đạt vẻ lo lắng của cậu: "Em không muốn anh mang bụng đói đi ngủ."
Trương Mẫn tức đến sắp bật cười, xem tôi là đứa nhóc ba tuổi à? Để bụng đói đi ngủ cũng nhiều lần rồi, chẳng lẽ hôm nay gặp được cậu thì sau này không cần như vậy nữa? Triệu Phiếm Châu, cậu không phải Bồ Tát, không cần phổ độ chúng sinh. Trương Mẫn quay đầu không nhìn cậu, giọng điệu cứng rắn hơn rất nhiều: "Đừng tìm tôi nữa, tôi sống rất tốt, cậu không cần áy náy, cũng không cần để trong lòng. Quên những chuyện trước kia đi, chừa cho tôi chút tự trọng được không? Tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
Lời này rõ ràng có chút tuyệt tình, Trương Mẫn nuốt vị đắng chát trong miệng xuống, anh nhìn chằm chằm chiếc bánh mì không chịu nhìn Triệu Phiếm Châu một cái, đến khi cảm thấy bên cạnh trống không. Trương Mẫn ý thực được anh vẫn luôn nín thở, đến khi phổi bắt đầu phản kháng mới phục hồi tinh thần lại thở phào một hơi. Anh không dám quay đầu nhìn Triệu Phiếm Châu rời đi, chỉ dựa vào tiếng chuông gió treo trước cửa để phán đoán xem người nọ đã trở về trong mưa chưa, nhưng bốn phía im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi trên kính cùng tiếng hoạt động của điều hòa, yên tĩnh đến tịch mịch. Trương Mẫn hạ vai xuống, chiếc bánh mì trong tay đột nhiên trở nên thật khó nuốt, anh vuốt tóc đứng dậy muốn ra về, lại nhìn thấy một chiếc ô bằng nhựa mà cửa hàng tiện lợi nào cũng bán, nó được một bàn tay mảnh mai đưa qua.
"Em vừa mới mua." Triệu Phiếm Châu như thở dài nói: "Đừng để mắc mưa."
Trương Mẫn nằm trên giường lăn tới lăn lui, không khỏi suy nghĩ lời nói của mình hôm nay có nặng quá không, anh là một người thuần lương, dường như đã hoàn toàn quên mất những lời nói gây tổn thương của Triệu Phiếm Châu, thậm chí còn khiến anh từng bệnh nặng một trận. Anh cuộn tròn trong chăn, trái tim rung động như muốn nứt ra làm hai nửa lải nhải bên tai anh. Một nửa nói, anh nói chuyện không lưu tình như vậy, lỡ cậu ấy không tới tìm anh nữa thì phải làm sao đây? Một nửa còn lại tức giận đến nỗi suýt chút nữa nhảy lên gõ đầu đối phương: "Không đến thì không đến! Không phải sẽ tốt hơn sao? Đây không phải điều anh muốn sao?"
Đúng vậy, không phải sẽ tốt hơn sao. Trương Mẫn mơ màng nghĩ, lê thân thể nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Trương Mẫn như ý muốn không nhìn thấy bóng dáng Triệu Phiếm Châu nữa, ngay cả tin nhắn Wechat cũng không có. Anh vừa bận rộn đến mức không kịp nghỉ ngơi, vừa lắng nghe từng nhịp đập của tim mình. Tâm trạng anh không tốt lắm, nhân viên cũng rất thức thời không dám đến phiền anh, hai ngày nữa gì giúp việc mới về, khiến cho dạ dày trống rỗng của anh đau đớn. Anh định sang cửa hàng khá mua bánh mì, dặn dò thư ký Tiêu vài câu liền quyết định phá lệ về nhà nghỉ ngơi sớm --- Trương Mẫn như vậy cực kỳ hiếm thấy, anh luôn đặt công việc lên đầu, lúc nào cũng liều mạng, thư ký Tiêu nghe thấy anh muốn nghỉ sớm vô cùng lo lắng hỏi anh có cần gọi bác sĩ không. Trương Mẫn xua tay từ chối ý tốt vô dụng này, đến khi cửa thang máy mở ra ở lầu một lại nhìn thấy thủ phạm khiến anh khó chịu cả ngày.
Triệu Phiếm Châu ngồi trên sô pha trong đại sảnh, đôi chân dài không có chỗ đặt, trên mặt bàn cẩm thạch trước mặt có đặt mấy hộp gì đó, cách xa như vậy Trương Mẫn vẫn có thể ngửi được mùi hương béo ngậy của thịt kho tàu bên trong.
Anh muốn bỏ đi, lại bị Triệu Phiếm Châu nhanh mắt bắt được, đợi anh hối hận cũng đã muộn rồi. Triệu Phiếm Châu thu dọn đồ trên bàn, bước hai bước đã đến trước mặt anh, như thể hôm qua chưa từng xảy ra việc gì cả: "Hôm nay anh tan làm sớm hơn em nghĩ đó."
"Đúng vậy." Trương Mẫn nhìn dáng vẻ thản nhiên của tên thủ phạm, quên mất hôm nay anh đã trộm nhớ đến Triệu Phiếm Châu bao nhiêu lần, ngữ khí nóng nảy thiếu kiên nhẫn: "Tôi đau đầu, về nhà ngủ!"
"Sao lại đau đầu?"
"Mắc mưa đau đầu có gì đáng ngạc nhiên?" Trương Mẫn gây sự hỏi.
"Không phải em mua ô cho anh rồi sao?" Giọng Triệu Phiếm Châu trầm xuống, nhíu mày, phảng phất điệu bộ của Triệu lão sư đối với nhóm trợ lý thường ngày, Trương Mẫn không hiểu sao hơi co rúm lại, nhưng vẫn cứng miệng:
"Không muốn dùng!"
Triệu Phiếm Châu có chút bất đắc dĩ, đối mặt với Trương Mẫn tức giận như một chú cá nóc thế này cậu không biết phải xử lý thế nào, Trương Mẫn trong trí nhớ của cậu là một người vui vẻ, thông minh, tính tình rất tốt, lần đầu biết anh còn có một mặt như vậy. Triệu Phiếm Châu lùi một bước, chuyển chủ đề: "Đây là đồ ăn em nấu cho anh, hẳn đều là món anh thích ăn, anh mang về dùng lò vi sóng hâm nóng lại rồi ăn."
"Tôi không cần, tôi không đói." Ánh mắt Trương Mẫn đảo qua đảo lại trên hộp cơm, cố gắng nhìn rõ mấy món ăn còn lại ngoài thịt kho tàu, còn không quên mạnh miệng, Triệu Phiếm Châu muốn nói gì đó, lại bị tiếng "Ùng ục---" cắt ngang, lập tức nhướng mày cười nửa miệng nhìn Trương Mẫn.
Trương Mẫn hận không thể làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày ngay bây giờ, đời này của anh dù không thể rực rỡ chói lọi cũng không thể mất mặt như vậy được, đã vậy mỗi lần đều là cùng một người. Triệu Phiếm Châu vẫn muốn trêu chọc anh, khóe mắt sâu khiến cậu thoạt nhìn có chút đáng yêu, lời nói ra lại thiếu đánh thật sự: "Không đói sao, nhưng hình như bụng không không nghĩ vậy."
Mẹ nó! Trương Mẫn không nhịn được chửi thề trong lòng, nhưng đúng là anh rất đói, mà đồ ăn trong hộp lại ngon như vậy, anh chắc chắn rằng nếu không lấy về nửa đêm đói đến tỉnh thì sẽ hối hận đến mức khóc thành tiếng. Anh nghiến răng nhận lấy túi ni lông trong tay Triệu Phiếm Châu, ngay cả câu cảm ơn cũng không kịp nói, ai biết Triệu Phiếm Châu cũng không có ý buông tha anh, đi theo anh từng bước, còn nắm lấy tay anh khi anh định mở cửa ghế lái.
"Làm gì vậy!" Trương Mẫn suýt chút nhảy dựng lên, nơi bị Triệu Phiếm Châu chạm vào có cảm giác nóng bỏng như ẩn như hiện, giống như vừa cầm ớt, anh trợn tròn mắt hét lên.
"Anh đau đầu không nên lái xe, rất nguy hiểm, em đưa anh về."
"Cậu không đi làm sao, cảnh sát Triệu, bác sĩ Triệu?"
"Em đã nói rồi, em xin nghỉ phép." Triệu Phiếm Châu đã lên xe, vừa nói chuyện vừa thắt dây an toàn, Trương mẫn tiến thoái lưỡng nan, đành phải ngồi vào ghế phó lái, đóng sầm cửa xe lại.
Thiết bị dẫn đường của Trương Mẫn rất dễ dùng, Triệu Phiếm Châu không tốn quá nhiều sức đã đưa Trương Mẫn về đến nhà, thậm chí còn mặt dày lấy lý do "giúp anh hâm đồ ăn" để vào cửa. Trương Mẫn bị cậu dùng lý do "tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ" bắt nằm yên trên giường, nghe thấy tiếng người nọ bận rộn trong bếp của mình, đột nhiên cảm thấy như đã qua một đời. Kẽ hở mà thời gian dài đằng đẵng cũng không thể lấp lại được Triệu Phiếm Châu dễ dàng lấp lại như khi ấy sửa mái nhà, Trương Mẫn cảm thấy tay chân mềm nhũn như ngâm trong nước ấm, lần đầu tiên hiểu thế nào là: "Cởi chuông cần có người buộc chuông."
Tay nghề Triệu Phiếm Châu vẫn tốt như trước, có lẽ còn tốt hơn nửa, nhưng lồng ngực Trương Mẫn đã tràn đầy không thể phân ra được cảm xúc dư thừa. Sau khi ăn cơm xong, Triệu Phiếm Châu giúp anh mát xa đầu, dạ dày và tim Trương Mẫn không thể từ chối, đành phải gối đầu vào lòng Triệu Phiếm Châu, ngay giây đầu tiên ngón tay Triệu Phiếm Châu chạm vào anh đã không nhịn nỗi mà rơi nước mắt.
Đáng ngạc nhiên là Triệu Phiếm Châu cũng không hoảng hốt trước cảm xúc đột ngột này, cậu nhẹ ngàng dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt Trương Mẫn rồi giấu những giọt nước mắt ấy vào tay mình. "Sao vậy?" Triệu Phiếm Châu khẽ hỏi, tựa như một nhà thực vật học đang trò chuyện với bướm vậy.
"Triệu Phiếm Châu, nếu cậu không có ý đó thì đừng làm vậy nữa... Đừng khiến tôi hiểu lầm nữa. Cậu biết tôi thích cậu --- Tôi từng thích cậu, không cảm thấy như vậy rất quá phận sao?" Trương Mẫn đột nhiên đau lòng, cố chấp không muốn mở mắt, để lông mi đánh vỡ nước mắt trên mặt.
"Em có ý đó." Triệu Phiếm Châu lại lau nước mắt cho anh, thanh âm ập vào tai Trương Mẫn trở nên mơ hồ: "Khi đó em... Chỉ là quá ghen, em còn tưởng anh thích người khác, sáng hôm đó em vừa đánh nhau một trận với bạn vì anh, về đến nhà liền nhìn thấy anh... Em ghen, em ghen với bản thân đến mức nói ra những lời thiếu suy nghĩ, xúc phạm anh, em thật sự, thật sự xin lỗi anh." Triệu Phiếm Châu nói tới đây, hít sâu một hơi: "Em không cầu anh vẫn còn thích em, em chỉ muốn bắt đầu lại một lần nữa mà thôi, anh không cần thích em, em thích anh là đủ rồi, được không?"
Chỉ mấy câu ngắn lại mang đến lượng thông tin quá lớn, bộ não nhỏ hỗn loạn của Trương Mẫn có chút choáng ngợp, theo bản năng quay đầu, lại phát hiện nước mắt càng trào ra mãnh liệt: "Ai còn thích cậu? Cậu ghen thì có thể làm nhục tôi như vậy sao? Bây giờ cậu lại chạy đến nói với tôi như vậy, không sợ tôi đã có người mình thích rồi sao? Không sợ tôi..." Trương Mẫn giơ chiếc nhẫn trên ngón giữa lên, đắc ý quơ quơ: "Không sợ tôi đã đính hôn rồi sao?"
Triệu Phiếm Châu nắm lấy ngón tay Trương Mẫn, ngữ khí ôn nhu: "Em đã hỏi thư ký Tiêu rồi, anh còn chưa yêu đương, đừng nói đến đính hôn, nhẫn này chỉ dùng để đuổi mấy người có ý với anh mà thôi."
Sao chuyện gì cũng nói với Triệu Phiếm Châu vậy, thư ký Tiêu, cậu thật sự chết chắc rồi!
Trương Mẫn thẹn quá hóa giận rút ngón tay ra, hung hăng như chú gấu nhỏ muốn bảo vệ lọ mật: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, mau đi đi, tôi thấy cậu càng thêm đau đầu."
"Được." Triệu Phiếm Châu cũng không muốn ép anh đưa ra câu trả lời thuyết phục gì đó trong thời gian ngắn như vậy, dù sao giữa bọn họ cũng không chỉ có một câu xin lỗi, còn có năm tháng sông dài, bắt đầu lại cũng không phải là chuyện chỉ cần mở miệng nói ra liền có thể làm được.
"Vậy về đến nhà em nhắn tin cho anh."
"Không cần, không cần nhắn tin cho tôi!" Trương Mẫn kéo chăn lên, cuộn thành một đoàn có chút quái dị mà đáng yêu.
"Vậy em về đây?"
"Về nhanh đi."
Đến khi Trương Mẫn nghi thấy tiếng cửa lớn mở ra rồi đóng lại mới xoay người xem thử, quét mắt qua một vòng xác định Triệu Phiếm Châu đã thật sự rời khỏi rồi mới ôm chăn lăn lộn trên giường, có chút choáng váng lấy mở điện thoại đăng nhập tài khoản Wechat cũ, ngựa quen đường cũ lôi cái tên mà anh đã xem qua hàng trăm lần ra khỏi danh sách đen, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy toàn thân như kiệt sức, lại lăn qua lộn lại trên giường thêm mấy lần nữa.
Trời ạ, anh nằm trên chiếc giường lớn ngọt ngào cùng kinh hỉ nghĩ thầm, trời ạ, Triệu Phiếm Châu nói thích mình.
Mình đang nằm mơ sao?
Anh dùng bàn tay vỗ vỗ vào gương mặt nóng bừng của mình để đảm bảo rằng anh đang tỉnh táo, không nhịn được trở mình thêm lần nữa, xoa loạn mái tóc dài.
Em ấy nói em ấy thích mình.