Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 1




Tám giờ rưỡi sáng, còn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc nhưng trong văn phòng của tòa nhà sang trọng nhất Chu Thành đã có dòng người tấp nập gồm trai xinh gái đẹp bắt đầu điểm danh đi làm.

Kỷ Thuỵ mặc bộ đồ ngủ cừu con, không để ý đến những ánh mắt khác thường ở xung quanh, cô bước nhẹ nhàng đến quầy lễ tân: “Hôm nay tôi có thể gặp tổng giám đốc Tạ không?”

Nhân viên lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp: “Chào cô, tôi cũng không rõ về lịch trình của sếp Tạ lắm, tôi có thể giúp cô đặt lịch hẹn trước.” 

“Ba ngày trước cô đã nói muốn đặt lịch hẹn giúp tôi.” Kỷ Thuỵ nhắc nhở.

Nhân viên lễ tân: “Vâng, tôi có thể giúp cô đặt lịch hẹn trước.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Nhìn nhau một lúc, nhân viên lễ tân mỉm cười ngày càng chuyên nghiệp hơn.

“Được rồi, cô đặt lịch hẹn đi.” Kỷ Thuỵ thở dài, cầm một ít đồ ăn vặt miễn phí trên bàn lên, cô thuận tiện hỏi một câu: “Có thể rót cho tôi một ly nước được không?”

Khóe miệng nhân viên lễ tân giật giật nhưng vẫn rót cho cô một ly.

Một tay Kỷ Thuỵ cầm đồ ăn vặt, một tay cầm nước, quay người đi đến ngồi ở khu vực nghỉ ngơi trước cửa sổ sát đất rất lớn.

Cô vừa rời đi thì một cô gái khác lại đến quầy lễ tân, thấp giọng hỏi: “Cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc à?”

“Chưa.” Nhân viên lễ tân vẫn mỉm cười.

Cô gái tặc lưỡi ngạc nhiên: “Rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là cháu gái của sếp tổng đó chứ? Bộ đồ ngủ mà cô ấy đang mặc hình như là của ADS, thương hiệu này không hề rẻ, ít nhất cũng phải năm con số.”

“Cháu gái cái gì chứ? Sếp tổng còn chưa tới ba mươi tuổi, làm sao có thể có một cô cháu gái lớn như vậy? Cô gái trong mộng thì còn khá giống.” Nhân viên lễ tân nhìn Kỷ Thuỵ từ xa, bộ đồ ngủ nhung trắng có họa tiết hình cừu con trông vô hại nhưng lại không phù hợp với không khí toàn người thành đạt trong tòa nhà văn phòng.

Cô ấy nhìn chằm chằm một lúc rồi nói với vẻ mặt chán ghét: “ADS làm âu phục, bộ này của cô ấy vừa nhìn là biết hàng giả, thậm chí không đủ tiền ăn cơm, ngày nào cũng ăn đồ ăn vặt của chúng ta thì làm sao có thể mua nổi hàng hiệu.”

Cô gái gật đầu đồng ý, cũng lặng lẽ đánh giá Kỷ Thuỵ.

Tuy rằng hai người đang lén lút soi mói nhưng Kỷ Thuỵ vẫn nhận ra được ánh mắt ba phần khinh thường hai phần thương hại đó… Cô cắn một miếng bánh mì nhỏ, buồn bã nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ sát đất, xe cộ tấp nập.

Cuộc sống thật vô thường mà!

Vào buổi tối ba ngày trước, cô đang tổ chức sinh nhật lần thứ 21 trong biệt thự do bác cả tặng cho cô, tất cả mọi người trong gia đình đều đang đợi cô thổi nến nhưng khi cô lên lầu lấy đồ uống thì bị xuyên về hai mươi hai năm trước.

Hai mươi hai năm trước, cách một năm trước khi cô sinh ra, cô không mang theo điện thoại di động cũng không mang tiền, cô còn không tìm thấy ba mẹ mình ở thời đại này. Sau khi lang thang không có mục đích hơn nửa đêm thì cô vô tình đi đến khu kinh doanh này, cô đột nhiên nhớ đến chú nhỏ của mình…

Tạ Uyên.

Cô cũng không biết nhiều về người chú nhỏ này lắm, thứ nhất là bởi vì ba mẹ cô luôn nói năng thận trọng mỗi khi nhắc đến anh, còn thứ hai là bởi vì anh đã biến mất một cách bí ẩn vào một ngày trước khi cô được sinh ra. Hình ảnh tư liệu để lại ít đến đáng thương, nếu không phải cô vô tình lục được một bức ảnh trong nhà vào năm cô mười hai tuổi thì chỉ sợ đến bây giờ cô vẫn không biết anh trông như thế nào.

Cô chỉ biết chú nhỏ là bạn tốt của ba mẹ, cũng không có quan hệ huyết thống với cô nhưng trước khi cô chào đời đã lập di chúc chỉ định cô là người thừa kế toàn bộ tài sản đứng tên anh. Tòa nhà văn phòng nơi cô hiện đang ở chính là một trong những phần tài sản thừa kế khổng lồ.

Tuy rằng trước đây cô chưa từng gặp mặt anh nhưng hiện tại cô không quen ai, nên chỉ còn cách mặt dày đến tìm gặp anh. Cô tin rằng một người hào phóng có thể trao toàn bộ tài sản của mình cho con gái của bạn thì chắc chắn phải là một người ấm áp, tốt bụng và chính nghĩa, sẽ không khoanh tay đứng nhìn cô cháu gái không thân chẳng quen vô cớ xuất hiện là cô đâu.

Kỷ Thuỵ nhớ đến khuôn mặt đẹp trai trong bức ảnh kia, đang định đi đến quầy lễ tân để thử vận ​​may lần nữa, cô vừa mới đứng dậy thì nhận thấy không khí trong đại sảnh đã thay đổi một cách kỳ lạ. Những người nói chuyện phiếm tản đi dần, bước đi của mỗi nhân viên đang cầm ly cà phê kiểu Mỹ trong tay càng vội vã hơn, ngay cả nụ cười của cô gái ở quầy lễ tân cũng trở nên chuyên nghiệp hơn.

Là một người con gái hiếu thảo thường xuyên đi làm cùng với người ba là sếp tổng của mình, Kỷ Thuỵ đã nhạy bén nhận ra được nguyên nhân khiến bầu không khí thay đổi…

Chắc chắn là sếp đã tới!

Cô vô thức nhìn về phía cánh cửa xoay, quả nhiên qua cánh cửa kính xoay liên tục nhìn thấy một chiếc ô tô dài. Các vệ sĩ xếp thành hai hàng ở hai bên, tài xế đeo găng tay trắng đi vòng ra phía cửa sau, cúi người mở cửa xe ra.

Khi mọi người đã đứng sẵn sàng vào vị trí tiếp đón, một cây gậy tinh xảo nhẹ nhàng chống xuống đất, sau đó một dáng người cao gầy bước ra khỏi xe.

Xuất hiện rồi!

Người chú nhỏ ấm áp, tốt bụng và chính nghĩa của cô đã xuất hiện!

Tốc độ của cánh cửa xoay đột nhiên chậm lại, người đàn ông cao quý chống gậy xuất hiện trong đại sảnh một cách ung dung. Kỷ Thuỵ sững sờ một lúc trước khuôn mặt còn đẹp hơn trong ảnh của anh, sau đó cô nhìn vào chân trái của anh.

Cô đã đọc qua thông tin của anh và biết rằng anh từng bị tai nạn xe cộ năm mười sáu tuổi khiến chân trái bị tàn tật, bây giờ nhìn thấy cách đi lại của anh không khác quá nhiều so với người bình thường, cũng không biết anh bị thương có nghiêm trọng không.

Trong tiếng chào hỏi “Xin chào sếp Tạ”, Kỷ Thuỵ bị phân tâm trong ba giây, khi vừa tỉnh táo lại và ngước đầu lên thì cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và xa cách của Tạ Uyên.

Vừa rồi, cô đã nhìn chằm chằm vào chân anh mà không e dè gì, thậm chí Tạ Uyên đã nhận ra dù khoảng cách xa như vậy. Giờ phút này, khi bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của anh càng trở nên lạnh lùng hơn, cuối cùng thì người bị anh nhìn chằm chằm đột nhiên cười rộ lên như một đoá hoa: “Chú…”

“Sếp Tạ!”

Có người lướt qua cô, đi như bay về phía Tạ Uyên, chữ “chú” bị nghẹn lại trong cổ họng của Kỷ Thuỵ, cảm xúc gì cũng đều bị đứt đoạn.

Khi người nọ vừa đến gần Tạ Uyên thì đã bị vệ sĩ ấn xuống đất, khóc lóc thảm thiết ngay lập tức: “Sếp Tạ, tôi sai rồi, tôi không nên tiết lộ ngân sách của dự án, tôi thực sự biết sai rồi. Cầu xin sếp Tạ hãy cho tôi một cơ hội nữa, vợ của tôi sắp sinh rồi, tôi không thể mất đi công việc này…”

Đang là giờ làm việc, rất nhiều người đi lại trong đại sảnh, tuy rằng biết không nên hóng chuyện của sếp nhưng nhiều người vẫn không kiềm chế được sự tò mò, đi lòng vòng xung quanh đó, từng cái lỗ tai đều hận không thể vểnh hết lên, chẳng còn chút dáng vẻ chuyên nghiệp ở nơi làm việc nào cả.

Tạ Uyên thu hồi sự chú ý từ trên người Kỷ Thuỵ về, anh nhìn người nhân viên cũ đang úp mặt xuống đất khóc lóc, ra hiệu cho vệ sĩ buông người nọ ra.

Vệ sĩ nhìn nhau rồi làm theo nhưng họ lại canh giữ bên cạnh một cách cảnh giác, đề phòng anh ta lại xông lên lần nữa.

Người nọ cũng khá biết điều, sau khi đứng dậy khỏi mặt đất thì anh ta thật sự không tiến lại gần, chỉ lau nước mắt và cầu xin sự thương xót: “Sếp Tạ, tôi thật sự không cố ý làm lộ bí mật, xin anh hãy nể tình tôi đã làm việc cho tập đoàn nhà họ Tạ mười mấy năm mà tha thứ cho tôi lần này, tôi thật sự…”

“Lần này cậu hại tập đoàn nhà họ Tạ tổn thất gần 60 triệu tệ, nếu tôi giữ cậu lại thì tôi phải giải thích thế nào với những nhân viên khác bị cậu làm tổn thất mất tiền thưởng một quý chứ?” Tạ Uyên nói xong, trong mắt anh hiện lên một tia thương cảm: “Tập đoàn nhà họ Tạ không thể giữ cậu lại được, như vậy đi, để tôi gọi cho sếp tổng Hoành Ý, cậu đi phỏng vấn vị trí mới ở bên kia đi.”

Đây là phẩm chất cha thánh gì vậy! Hại công ty, làm liên luỵ đồng nghiệp mà còn có thể nhận được sự đề cử của sếp tổng để đi làm việc ở công ty lớn khác! Chú nhỏ của cô thật là quá tốt bụng, quá ấm áp, quá chính nghĩa! Đôi mắt của Kỷ Thuỵ sáng lên, cô hận không thể ra nhận người thân ngay tại chỗ.

Tất cả nhân viên có mặt ở đây đều cảm động trước sự rộng lượng của Tạ Uyên, người nọ cũng hơi sốc: “Thật, thật sao?”

“Ừm, đi thôi.” Tạ Uyên nói xong thì đưa tay về phía anh ta: “Đưa thẻ tên của tập đoàn nhà họ Tạ cho tôi.”

“Được, được…” Người nọ bị choáng váng trước tin tức tuyệt vời ngày hôm nay, nhanh chóng đưa thẻ tên cho anh.

Vốn dĩ Tạ Uyên đang định nhận nhưng lại phát hiện ra trên đó đều là nước mắt của anh ta, anh đột nhiên thu tay lại, thư ký bên cạnh lại chủ động nhận lấy. Tạ Uyên mỉm cười dịu dàng, vòng qua người nọ đi đến thang máy riêng.

Vừa hay vị trí của Kỷ Thuỵ gần thang máy riêng, vừa nhìn thấy anh đi về phía mình thì lập tức có chút kích động, vừa bước tới một bước, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cô đã nghe thấy thư ký thấp giọng hỏi anh: “Sếp Tạ, anh thực sự muốn giới thiệu cậu ta đến làm việc ở Hoành Ý sao?”

“Tôi đề cử cậu ta đi tìm cái chết.” Tạ Uyên nói một cách vô cảm.

Nụ cười tươi như hoa mà Kỷ Thuỵ vừa chuẩn bị đột nhiên cứng đờ trên mặt.

Hai người đi ngang qua nhau, đôi mắt hẹp dài của Tạ Uyên hơi nhướng lên nhìn cô, anh hỏi thư ký: “Bảo vệ của công ty làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao loại người nào cũng có thể vào trong?”

Kỷ Thuỵ: “…” Loại người nào này, chắc là không phải nói về người nọ vừa rồi đúng không?

Khi cô lấy lại tinh thần thì Tạ Uyên đã bước vào thang máy, hai người nhìn nhau từ khoảng cách rất xa, Tạ Uyên cầm cây gậy, nở một nụ cười khiêu khích.

Kỷ Thuỵ: “…”

Cửa thang máy đóng lại, bảo vệ nhanh chóng chạy đến. Đối mặt với một cô gái nhỏ nhắn, trông vô hại mặc bộ đồ ngủ cừu con, anh ấy đang định mở miệng khuyên nhủ thì Kỷ Thuỵ giơ tay ngăn lại, cô nói: “Không cần nói gì hết, tôi sẽ ra ngoài ngay.”

Nhân viên bảo vệ thở phào một hơi: “Cảm ơn sự hợp tác của cô.”

Kỷ Thuỵ bước ra ngoài mà không nói một lời nào, bóng lưng gầy yếu trông có chút… đáng thương. Bảo vệ thở dài, vẫn cảm thấy là không nên can thiệp vào việc của người khác.

Đầu tháng ba ở Chu Thành vẫn còn hơi lạnh. Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng với nhiệt độ ổn định quanh năm, bộ đồ ngủ của Kỷ Thuỵ không đủ ấm, cô nhìn quanh một vòng, tìm một quán cà phê để ngồi rồi cứ nhìn chằm chằm vào cửa tòa nhà văn phòng của tập đoàn nhà họ Tạ.

Mặc dù chú nhỏ này của cô không phải là người ấm áp, tốt bụng và chính nghĩa nhưng người duy nhất có thể giúp cô tìm được ba mẹ lúc này chỉ có anh. Vừa rồi, cô đã bỏ lỡ mất cơ hội để nói chuyện nên cô sẽ đợi ở chỗ này cho đến khi anh bước ra khỏi tòa nhà rồi sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh.

Kỷ Thuỵ đã hạ quyết tâm, vẫn luôn ngồi chờ trước cửa sổ sát đất. Mùi thơm của đồ ngọt và hương cà phê trong quán cà phê hòa quyện vào nhau, liên tục tác động vào vị giác của cô. Cô im lặng nuốt nước bọt, giả vờ như không hề đói bụng một chút nào.

Từ sáng đến tối, Kỷ Thuỵ ngồi gần tám tiếng đồng hồ, cuối cùng nhân viên của quán cà phê không nhịn được mà đi tới: “Quý khách, cô có muốn gọi món gì không?”

“Không gọi món thì không thể ngồi ở đây sao?” Kỷ Thuỵ hỏi với ánh mắt tha thiết.

Cô có một đôi mắt cún con, tuy rằng hầu hết thời gian đều khá khó chịu nhưng khi tỏ vẻ đáng thương thì cũng thật sự đáng thương, ít nhất cũng làm nhân viên cửa hàng mềm lòng ngay lập tức: “Không, không phải… Ý tôi không phải như vậy, chỉ là thấy cô chưa ăn gì cả ngày rồi.”

“Cám ơn cô đã quan tâm, thực ra tôi không đói bụng.” Kỷ Thuỵ vừa dứt lời thì bụng lại kêu lên.

Đáy mắt của nhân viên cửa hàng hiện lên một tia ý cười, cô ấy quay lại quầy lấy một ly sữa và một miếng bánh kem đến.

“Tôi mời cô ăn.” Cô ấy mỉm cười nói.

Vành mắt Kỷ Thuỵ đỏ lên: “Cảm ơn cô, khi nào tôi nhận lại ba mẹ thì tôi sẽ bảo họ mua cho cô một căn hộ.”

Cô ngồi đợi ở đây cả ngày, đã nghe thấy nhân viên cửa hàng và đồng nghiệp phàn nàn về giá nhà.

“…Cảm ơn.” Nhân viên cửa hàng buồn cười không nói nên lời.

Sau khi giải quyết xong một ly sữa và một miếng bánh kem vào bụng, Kỷ Thuỵ đã sống lại, cô tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng tòa nhà văn phòng.

Sắc trời dần dần tối xuống, thời gian tan làm đã trôi qua, rất nhiều người lần lượt ra khỏi tòa nhà, chẳng mấy chốc lại trở nên vắng vẻ. Những món mà nhân viên cửa hàng đưa cho đều đã bị tiêu hóa hết, cũng đã đến lúc quán cà phê đóng cửa, Kỷ Thuỵ bước ra khỏi quán cà phê, bị gió lạnh bên ngoài làm cho giật mình, cô nhanh chóng chạy đến trước tòa nhà văn phòng để tránh gió.

Thoáng chốc đã hơn mười giờ, Kỷ Thuỵ vừa lạnh vừa đói, khi sắp không kiên trì được nữa thì cửa xoay đột nhiên mở ra. Cô vô thức quay đầu nhìn lại thì ngay lập tức thấy Tạ Uyên xuất hiện trong đám đông.

“Chú nhỏ!” Lần này cô không còn do dự nữa, lập tức đứng dậy vẫy tay với anh.

Tạ Uyên nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, sau khi nhìn cô thì bước về phía trước một cách vô cảm.

Kỷ Thuỵ: “…”

Sau một lúc cạn lời, cô vội vàng đuổi theo nhưng nhớ đến bài học kinh nghiệm về chuyện người đàn ông bị vệ sĩ ấn xuống đất vào buổi sáng nên cô không dám đến quá gần anh.

“Chú nhỏ! Cháu là Kỷ Thuỵ, có thể là chú không quen biết cháu nhưng chắc hẳn là chú biết Trử Thần nhỉ, ông ấy là ba cháu, ngôi sao nổi tiếng Diệp Thiêm Vũ là mẹ cháu. Cháu biết là chuyện này không thể tưởng tượng được nhưng thực sự cháu đã xuyên không từ hai mươi hai năm sau trở về đây. Một năm sau, chú sẽ biến mất một cách bí ẩn, trước khi biến mất, chú đã để lại toàn bộ tài sản của mình cho cháu, một đứa bé còn chưa chào đời, cháu…”

Các vệ sĩ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, khi nghe được những lời nói của cô, ánh mắt họ không thay đổi chút nào. Ngược lại người thư ký đi theo Tạ Uyên vào buổi sáng, nghe vậy thì không nhịn được mà nhìn cô một cái, tay phải lặng lẽ đút vào túi, sẵn sàng gọi điện cho bệnh viện tâm thần bất cứ lúc nào.

So với bọn họ thì Tạ Uyên trực tiếp hơn, anh dừng lại hỏi cô: “Ba cô họ Trử, mẹ cô họ Diệp, cô họ Kỷ sao?”

Thấy anh chịu dừng lại nói chuyện với mình, Kỷ Thuỵ vội vàng trả lời: “Ba cháu lấy họ của bà nội, cháu lấy họ của ông nội.”

“Ừm, hợp lý.” Tạ Uyên gật đầu: “Cô xuyên tới từ hai mươi hai năm sau sao?”

Kỷ Thuỵ: “Đúng vậy.”

“Một năm sau, tôi sẽ mất tích, sau đó để lại tài sản của mình cho cô?” Ánh mắt của Tạ Uyên dừng lại trên bộ đồ ngủ cừu con của cô.

Kỷ Thuỵ lại gật đầu lần nữa: “Đúng vậy.”

Tạ Uyên không nói gì, im lặng nhìn cô.

Gió thổi lạnh thấu xương, Kỷ Thuỵ hơi run lên: “Chú nhỏ, chú có tin cháu không?”

“Tôi có thể tin.” Tạ Uyên cân nhắc rồi nói: “Vậy với tư cách là người thừa kế tài sản của tôi, cô có thể giúp tôi một việc được không?”

… Cô đến nhờ anh giúp đỡ, tại sao lại trở thành người giúp anh làm việc chứ? Kỷ Thuỵ im lặng một lát, tin chắc rằng nếu cô nói không đồng ý thì người chú nhỏ không dịu dàng, tốt bụng và chính nghĩa này cũng sẽ không giúp cô.

Sau một lúc im lặng, Kỷ Thuỵ gật đầu: “Chú nói đi.”

Tạ Uyên giơ cây gậy lên, chỉ chỉ vào trung tâm mua sắm được trang hoàng sang trọng đối diện: “Đó là trung tâm mua sắm của đối thủ cạnh tranh của tôi, nó sẽ chính thức khai trương sau ba ngày nữa.”

Trong nháy mắt, Kỷ Thuỵ đã hiểu.

“Hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.” Tạ Uyên giao trọng trách cho cô.

Kỷ Thuỵ gật đầu, cũng đưa tay về phía anh: “Chú nhỏ, bây giờ cháu không có cơm ăn, cũng không có chỗ ở, chú có thể giúp đỡ cháu trước một chút được không?”

“Muốn bao nhiêu?”

“Đưa trước…một trăm nghìn tệ?” Kỷ Thuỵ thận trọng đề xuất một số tiền không lớn.

Tạ Uyên quay người rời đi.

“Năm mươi nghìn! Ba mươi nghìn! Nếu không thì chỉ mười nghìn thôi!” Kỷ Thuỵ thấy anh không quay đầu lại thì có chút sốt ruột: “Cháu không biết giá trị của đồng tiền thời đại này, dù sao thì chú cũng phải cho cháu đủ tiền ăn ba ngày chứ!”

Tạ Uyên dừng bước, Kỷ Thuỵ nhanh chóng đuổi kịp anh, cô tỏ ra đáng thương nhìn anh: “Chú nhỏ…”

Tạ Uyên liếc nhìn thư ký, thư ký cũng không biết nên đưa bao nhiêu nên chỉ lấy trong ví ra một ít, độ dày đại khái khoảng 1000 tệ.

Tạ Uyên lấy một tờ trong số 1000 tệ đưa cho cô.

“… Chỉ có 100 thôi sao?” Kỷ Thuỵ nghi ngờ về cuộc sống: “Chú nhỏ, chú đừng lừa cháu, mặc dù cháu chỉ vừa mới xuyên không về đây nhưng cháu cũng biết mua bánh kếp thêm lòng có giá 15 tệ đấy.”

“Có cần hay không?” Giọng điệu của Tạ Uyên ấm áp, giống y như đúc khi nói chuyện với nhân viên cũ vào buổi sáng.

Kỷ Thuỵ lập tức cầm tiền: “Vậy chú nhỏ, chúng ta đã thoả thuận xong, chỉ cần cháu giúp chú thì chú sẽ giúp cháu liên lạc với ba mẹ.”

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, đôi mắt hẹp dài thương hiệu ảm đạm không rõ.

“Được.”

Anh khẽ hé đôi môi mỏng, đồng ý rồi quay người bước vào xe.

Thư ký đi theo sát phía sau, ngồi vào ghế phụ, sau đó hỏi: “Sếp Tạ, tôi cảm thấy đầu óc của cô gái vừa rồi hình như không tốt lắm, thật sự không cần báo cảnh sát sao?”

“Không cần.” Tạ Uyên thờ ơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, Kỷ Thuỵ vẫn còn ngơ ngác đứng đó cầm tờ 100 tệ.

“Một bệnh nhân tâm thần mà thôi, có thể gây ra chuyện gì chứ.” Tạ Uyên nói một cách chậm rãi, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.

Khi xe ô tô khởi động, bóng dáng Kỷ Thuỵ dần dần thu nhỏ lại, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi cửa sổ xe, Tạ Uyên cũng nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Năm ngày sau, lại là một ngày nắng đẹp.

Sau khi Tạ Uyên xử lý xong phần hợp đồng cuối cùng, lúc này cũng chỉ mới khoảng ba giờ chiều, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm con đường đầy xe qua lại phía dưới hồi lâu. Anh đột nhiên chợt nhớ ra điều gì đó: “Tại sao trung tâm mua sắm đối diện đột nhiên hoãn thời gian khai trương lại?”

“Anh còn nhớ cô gái bị bệnh tâm thần mấy ngày trước không?” Thư ký vừa pha cà phê cho anh vừa hỏi.

Tạ Uyên quay đầu lại: “Cô ấy thế nào?”

“Vào ngày khai trương, cô ấy đã dùng tấm lụa đỏ mà người ta cắt băng khánh thành để lấy trộm cây phát tài duy nhất trong trung tâm thương mại.” Thư ký trả lời.

Tạ Uyên: “…”