Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 16




Bắt đầu từ rạng sáng, bầu trời đã âm u, đến trưa cuối cùng cũng đã bắt đầu mưa nhỏ. Tạ Uyên đứng trước cửa sổ sát đất, thản nhiên nhìn thế giới dưới chân mình. Chẳng biết gió lớn đột nhiên nổi lên từ lúc nào, thổi bay cây cảnh tứ phía. Người đi đường tản mát lẻ tẻ chật vật lại vội vàng, phải chạy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Nước mưa giống như dây cót của máy gia tốc, mỗi một sinh vật bị nhiễm phải dường như đều bị ấn phải nút tua nhanh.

“Đã lâu lắm rồi Chu Thành không có gió lớn như thế này, tin tức bảo rằng do chịu ảnh hưởng của bão, bây giờ chỉ là mưa nhỏ, đêm nay sẽ có mưa to.” Tưởng Cách bước vào cửa, đưa cho anh một cốc cà phê: “Nhiệt độ đã hạ đi rất nhiều rồi, có cần tôi gọi điện thoại về nhà bảo bọn họ đưa áo khoác đến không?”

“Không cần đâu.” Tạ Uyên nhận lấy cốc cà phê, dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy. Một giây sau anh trông thấy cái gì đó, động tác khuấy cà phê cũng đột nhiên dừng lại.

Tưởng Cách thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, liền trông thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo da, đội túi xách ở trên đầu, vô cùng gấp gáp chạy xộc vào một chiếc taxi.

Tưởng Cách bật cười: “Chắc là cô Thụy Thụy không thích phong cách Punk như này đâu, cũng chẳng có chiếc túi nào giống vậy cả.”

“Cô ấy có.” Tạ Uyên quét mắt nhìn anh ấy một cái: “Vừa mua hôm qua, 199 tệ.”

Tưởng Cách trầm mặc một giây, đưa tay đẩy gọng kiếng: “Sếp Tạ rất quan tâm đến cô Thuỵ Thụy nhỉ, đến việc cô ấy mua cái gì mua lúc nào cũng đều biết cơ mà.”

“Nếu như cậu bắt đầu nhận được rất nhiều tin nhắn từ khi cô ấy mua chiếc túi này, nghe cô ấy nhấn mạnh bây giờ mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mình biết hưởng thụ cuộc sống như thế nào, cậu cũng sẽ có ấn tượng sâu giống như thế này thôi.” Tạ Uyên không cảm thấy điều này có vấn đề gì cả.

Tưởng Cách cảm khái: “Bị khủng bố tin nhắn mà cũng không block cô ấy, sếp Tạ quả nhiên rất khoan dung với cô Thụy Thụy.”

Tạ Uyên: “…”

Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, Tưởng Cách tỏ vẻ vô tội, mở miệng: “Có vấn đề gì không?”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Tạ Uyên im lặng.

Tưởng Cách mang vẻ mặt ôn hòa: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói, từ sau khi cô Thụy Thụy đến, dường như sếp Tạ vui hơn trước đây rất nhiều.”

“Chú nhỏ, khoảng thời gian cháu đến đây, chú có vui hơn trước kia một chút nào không?” Giọng nói của Kỷ Thụy đột nhiên xuất hiện bên tai, Tạ Uyên buông lỏng ngón tay, để mặc cho chiếc muỗng nhỏ rơi vào trong cốc cà phê.

“Sau này ít học theo cách nói chuyện trong mấy bộ phim truyền hình nhàm chán lại, lương căn bản của thư ký trong phim thường đến trăm vạn, cậu có không?” Giọng điệu của Tạ Uyên cũng âm u hơn.

Tưởng Cách đau khổ ôm lấy tim: “Cậu chủ, anh quả nhiên giết người không dao.”

Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẩy.

Hai người nói chuyện với nhau, nửa tiếng đồng hồ cứ trôi qua như thế. Trong nửa tiếng đồng hồ này, Tạ Uyên đã nhìn đồng hồ mười lần, quay đầu tám lần, đáng tiếc điện thoại vẫn luôn nằm lẳng lặng trên bàn, màn hình điện thoại từ đầu đến cuối đều đen thui giống hệt như đã tắt máy.

Anh lặng im một lát, trong đầu đột nhiên nảy ra bốn chữ: Không đến nỗi nào?

Là một thư ký xuất sắc với khứu giác nhạy bén, Tưởng Cách lập tức nhận ra được điều không phù hợp, nhưng anh ấy lại không hỏi thẳng xem có phải hai người đã cãi nhau hay không, mà đổi sang một cách khác uyển chuyển hơn –––

“Hôm nay trời mưa, cô Thụy Thụy có đến hay không nhỉ.”

Tạ Uyên nghe vậy, lãnh đạm quét mắt nhìn anh ấy một cái.

“Gần đây cô ấy ngày ngày đến đưa tin, tôi thật sự cũng có chút nhớ cô ấy đấy.” Tưởng Cách mỉm cười: “Bằng không tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhé, bảo người đón cô ấy đến cùng dùng cơm?”

“Không cần.” Tạ Uyên từ chối không chút nghĩ ngợi, sau thoáng chốc dừng lại, anh nhàn nhạt bổ sung: “Hiếm khi mới được yên tĩnh.”

Ha, mạnh miệng! Ý cười của Tưởng Cách càng sâu hơn: “Vậy sếp Tạ cùng đến nhà ăn với tôi nhé, hay là tôi gọi cơm đến cho anh?”

Vốn cho rằng Kỷ Thụy không ở đây, anh sẽ chọn vế sau, ai ngờ Tạ Uyên chỉ là dừng lại trong một chớp mắt đã lựa chọn vế trước… Mặt trời mọc đằng Tây ư? Tưởng Cách hơi nhíu mày lại, nhường ra một con đường cho sếp tổng đại nhân.

Sếp Tạ với thư ký Tưởng lại đến nhà ăn để ăn cơm. Ban đầu, nhân viên của tập đoàn nhà họ Tạ còn thấy kinh ngạc và mới lạ, đến bây giờ thì đã chẳng còn thấy gay cấn chút nào nữa rồi, nhiều lắm là khi đi qua họ sẽ lịch sự nhường hàng.

Nhưng điều tương đối hiếm lạ hôm nay chính là cô gái luôn đi theo sếp Tạ đến nhà ăn kia hôm nay lại không đến.

Phát giác được ánh mắt khó hiểu của người chung quanh, Tưởng Cách khẽ ho một tiếng: “Chỉ có hai người chúng ta đến dùng cơm, đúng là có chút kỳ quái nhỉ.”

Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái: “Pháp luật quy định hai nam không thể ăn cơm cùng nhau à?”

“Vậy thì không có… Sếp Tạ muốn ăn cái gì?” Thư ký ưu tú luôn duy trì được thái độ tốt nhất ở bất kỳ thời điểm nào: “Suất ăn hay là mì đây?”

“Cá trụng.”

Tưởng Cách: “?”

“Huyết vịt cay*, thịt xào ớt ngâm, thỏ cay tê, thêm một phần súp lòng.” Tạ Uyên bình tĩnh nói ra tên món ăn.

*(毛血旺): là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm, được chế biến từ Tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ… kèm theo những gia vị đặc biệt do đầu bếp Tứ Xuyên chế biến.

Tưởng Cách không nói cả một hồi lâu, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Có phải cay quá rồi không?”

Tạ Uyên đặt cây gậy đi bộ xuống, tao nhã nhìn về phía anh ấy.  

“… Đi ngay đây.” Tưởng Cách quay đầu bước đi.

Nửa tiếng sau, cuối cùng bốn món ăn và một bát súp đã được mang lên đầy đủ.

Tuy nhà ăn của tập đoàn nhà họ Tạ có đủ mọi món ngon ở khắp nơi, nhân viên cũng thường xuyên gọi mấy món chính trong bữa tiệc, nhưng rất hiếm thấy ai gọi một bàn thức ăn lớn như hai người, nhất là liếc mắt một cái toàn là màu đỏ, thậm chí trong súp cũng nổi lềnh bềnh ớt cựa gà.

“Không phải bảo rằng mười sếp tổng thì có hết chín người mắc bệnh về dạ dày hay sao? Chẳng lẽ sếp Tạ là người duy nhất không mắc bệnh ư?” Có người nhỏ giọng thầm thì lúc di ngang qua.

Người bên cạnh tặc lưỡi hai tiếng: “Bớt xem tiểu thuyết lại đi nhé, sếp tổng trong hiện thực là người có thể chất tốt, người mắc bệnh dạ dày là lũ chó điên đảo tăng ca ngày đêm như chúng ta đây này.”

Tưởng Cách yên lặng đẩy gọng kính một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Uyên ngồi ở đối diện: “Sếp Tạ, còn không ăn là sẽ nguội đấy.”

“Hiếm khi chúng ta cùng ăn cơm ở nhà ăn, cậu không đăng lên trang cá nhân để giữ kỷ niệm sao?” Tạ Uyên đột nhiên hỏi.

… Xui đến tận mạng mới phải ăn cơm cùng sếp mỗi ngày, có gì đáng giữ kỷ niệm đâu chứ. Tưởng Cách mặt mỉm cười, vô cùng chuyên nghiệp lách tách chụp vài tấm ảnh của bàn ăn, lúc đăng lên trang cá nhân còn cố ý tag cả Kỷ Thụy vào nữa.

“Như thế này được chưa?” Anh ấy hỏi.

Tạ Uyên không vui: “Cậu tag cô ấy làm gì, lát nữa lại chạy đến đây cho mà xem.”

Tưởng Cách tiếp tục mỉm cười: “Tôi bỉ ổi.”

“Hả?” Nhà ăn quá ồn, Tạ Uyên không nghe rõ.

“… Không có gì, tag cô ấy vào like bài cho tôi, sếp Tạ anh cũng biết rồi, tôi tương đối ít bạn bè, mỗi một like với tôi mà nói đều vô cùng quan trọng.” Thư ký Tưởng – người có hàng nghìn bạn bè trên WeChat cất cao giọng nói.

Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, không nói gì nữa.

Hai người ăn một bữa cơm chậm nhất từ trước đến giờ, đợi đến khi đã đặt đũa xuống, trong phòng ăn đã chẳng còn ai, mà thức ăn trên bàn thì còn lại hai phần ba.

“… Đóng gói đi sếp Tạ, tôi muốn giữ lại dành cho bữa tối.” Tưởng Cách thở dài. Ăn một bữa cơm tốn đến tận hai tiếng đồng hồ, Kỷ Thụy không like bài viết trên trang cá nhân cho anh ấy, cũng không gửi cho Tạ Uyên bất kỳ tin nhắn nào.

Quả nhiên hai chú cháu đã cãi nhau.

“Tùy cậu.”

Sắc mặt của Tạ Uyên nhàn nhạt, chống gậy đi bộ đi ra ngoài. Tưởng Cách bất đắc dĩ nhìn món ăn gần như không được động tới một cái, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn từ chức.

Ba giờ chiều, Tạ Uyên vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Kỷ Thụy.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đi, phảng phất như cả Chu Thành đều đã đến buổi tối từ lâu rồi. Trong từng mảng mây đen lớn thỉnh thoảng lại xẹt qua vài tia chớp điện, tiếng sấm bí bách cho thấy sắp có mưa to. Các kênh truyền thông lớn đã liên tiếp phát mấy tin dự báo mưa bão sấm chớp, vì lý do an toàn, tổng bộ của tập đoàn nhà họ Tạ được tan làm sớm. Cả toà nhà đều đã tiến hành tắt điện để đảm bảo an toàn, Tạ Uyên bình thường thích ngồi xe ở tầng trệt cũng thỏa hiệp đi đến gara dưới tầng hầm.

“Sếp Tạ, đi thôi.” Tưởng Cách bước đôi chân dài đến trước một bước để mở cửa xe.

Tạ Uyên đi đến bên cạnh xe, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua.

“Sếp Tạ?” Tưởng Cách thấy anh cứ đứng đấy bất động, khó hiểu nhắc nhở một tiếng.

Tạ Uyên: “Kỷ Thụy sẽ không đột nhiên chạy đến đấy chứ?”

“Làm sao có thể!” Tưởng Cách thốt ra, một giây sau lại bắt gặp ánh mắt dò xét của anh, lập tức chuyển đổi lời nói trong miệng tận ba lần: “… Tuy cô ấy rất muốn đến tìm anh, nhưng dựa theo tính cách của quản gia, chắc sẽ không để cho cô ấy đi ra ngoài.”

Tạ Uyên cảm thấy cũng đúng, lúc đang cúi người tiến vào xe, xe thể thao ở bên cạnh đột nhiên vang lên hai tiếng tích tích.

“Ồ, sếp Tạ, tan làm về nhà đấy hả?” Lý Diệc Sính mới từ thang máy đi đến cười tươi như gió xuân.

Tạ Uyên tùy ý liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào bàn tay phải bó thạch cao của anh ta: “Sếp Lý đã gãy một tay rồi mà vẫn đến đi làm à?”

“Sếp Tạ què một chân nhưng vẫn còn đi làm đây này, tôi gãy một cái tay có là gì đâu chứ.” Lý Diệc Sính chế giễu lại.

Tạ Uyên quay đầu hỏi Tưởng Cách: “Quay phim lại chưa? Sếp Lý của công nghệ Tinh Thần chế giễu người tàn tật.”

Trong điện thoại di động của Tưởng Cách truyền ra giọng nói của Lý Diệc Sính: “Sếp Tạ què một chân vẫn còn đi làm đây này, tôi gãy một cái tay có là gì đâu chứ.”

Lý Diệc Sính im lặng: “Anh chế nhạo tôi trước!”

“Tôi có lòng tốt quan tâm, còn anh thì đang công kích tôi.” Tạ Uyên bình tĩnh phản bác.

Lý Diệc Sính cười mỉa mai: “Anh có lòng tốt quan tâm à?”

“Anh không tin thì thôi vậy.” Tạ Uyên quay đầu dặn dò Tưởng Cách: “Đăng lên mạng đi, mua một ít dư luận viên, mua vài bài quan hệ công chúng, nhất định phải khiến cổ phiếu của nhà họ Lý giảm hai điểm.”

“Vâng.” Tưởng Cách đồng ý.

Lý Diệc Sính xù lông: “Tạ Uyên, có phải anh điên rồi hay không, chuyện hại người không có lợi cho mình cũng làm, chẳng trách…”

Nói được nửa câu, anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhất thời bình tĩnh lại, dường như mình đã hoàn toàn thắng.

“Chẳng trách cái gì?” Hiếm khi anh ta chỉ nói một nửa, Tạ Uyên càng thấy hứng thú hơn

Lý Diệc Sính khẽ xì một tiếng: “Không có gì, sau khi trở về anh sẽ biết thôi.”

Tạ Uyên cảm thấy chẳng còn hứng thú nữa, cúi người ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes-Benz.

“Này!” Lý Diệc Sính gõ gõ cửa sổ xe: “Sau này làm mấy chuyện tích đức đi nhé, nếu không vận xui đến rồi, anh cũng không gánh nổi đâu.”

Lời đáp trả của Tạ Uyên chính là xả vào mặt anh ta một làn khói xe ô tô.

Mây đen càng lúc càng nhiều, sắc trời cũng càng ngày càng mờ, tài xế cố gắng lái xe, muốn về đến nhà họ Tạ trước khi cơn mưa lớn ập đến, đáng tiếc tài xế chỉ mới đi được một nửa, mưa to đã bất ngờ ập xuống.

Bầu trời xám xịt phảng phất như rạch ra một cái động lớn, nước mưa đổ xuống từ trong động, khiến cả Chu Thành đều ướt dầm dề. Trong tiếng sấm sét vang dội, cần gạt nước được vận hành với tốc độ nhanh nhất, tầm nhìn phía trước vẫn rất hạn hẹp, vẻ mặt của Tưởng Cách dần dần trở nên lo lắng, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn Tạ Uyên một chút.

Vào lần thứ năm anh ấy quay đầu sang, Tạ Uyên nhàn nhạt mở miệng: “Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì thế?”

“Không có gì.”

Một tia sét đánh qua, thoáng chốc soi sáng trong xe, Tưởng Cách vờ như không trông thấy sắc mặt tái nhợt và bàn tay dùng sức nắm cây gậy đi bộ đến trắng bệch của anh.

Vụ tai nạn ô tô vào mười một năm trước cũng xảy ra vào lúc mưa to như thế này.

Tưởng Cách quay đầu lại nhìn thẳng phía trước, đột nhiên có chút hối hận vì không ngủ lại ở công ty, nhưng bây giờ có nói cái gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, anh ấy chỉ có thể vờ thoải mái bật radio trên ô tô lên, mở âm lượng lên lớn nhất, cố gắng át đi tiếng ồn ào ở thế giới bên ngoài.

“Ồn ào quá.” Tạ Uyên lắng nghe bài rap bùng nổ đột ngột, lập tức nhíu mày lại.

Tưởng Cách biết nghe lời phải: “Tôi chuyển kênh khác.”

Nói rồi, lại chuyển sang kênh khác, là kênh tin tức: “Sau hai tháng lẩn trốn, băng cướp do người họ Tiền cầm đầu hiện đã chạy đến Chu Thành, gây ra ba vụ án trong vòng hai ngày, hiện tại kêu gọi mọi tầng lớp xã hội và cộng đồng tích cực…”

“Chu Thành còn có chuyện này nữa ư.” Tưởng Cách khẽ nói: “Sếp Tạ, gần đây anh ít ra ngoài một chút nhé, mỗi lần ra ngoài nhớ đưa theo vệ sĩ, đừng nên xem thường.”

Tạ Uyên nhắm mắt lại không hề tiếp lời, Tưởng Cách yên lặng chuyển lại kênh rap.

Tạ Uyên: “…”

Sau nửa tiếng lái xe thật chậm, cuối cùng xe cũng đã tiến vào tòa nhà của nhà họ Tạ. Gần như ngay khi vừa bước xuống xe, mắt cá chân trái của Tạ Uyên đột nhiên mất sức, suýt chút nữa cả người đã mất cân bằng.

“Cẩn thận!” Tưởng Cách với quản gia đồng thời vươn tay ra.

Tạ Uyên nắm chặt lấy gậy đi bộ, chậm rãi thở ra một hơi: “Căng thẳng như vậy làm cái gì.”

“… Mặt đất trơn trượt, cậu chủ cẩn thận.” Quản gia nặn ra một nụ cười, sau khi cẩn thận đưa mắt nhìn anh đi vào phòng khách, lại nhìn về phía ô tô dưới mái hiên một lần nữa, thấy mãi vẫn chẳng có ai xuống, không khỏi hỏi một câu: “Thụy Thụy đâu?”

Tạ Uyên đã đi vào đến phòng khách, dừng bước chân lại.

“Không phải cô ấy ở nhà hay sao?” Tưởng Cách hỏi.

Quản gia bật cười: “Sao lại thế được, sáng sớm cô ấy đã ra ngoài rồi, bảo rằng đi tìm chú nhỏ mà.”

“Không thể nào.” Tưởng Cách bất đắc dĩ: “Hôm nay sếp Tạ ở công ty cả ngày, nếu cô ấy có đến, sao bọn tôi lại không biết được.”

“A… Vậy không phải là cô ấy lén ra ngoài dạo phố đấy chứ, lần trước cô ấy đã nhìn trúng một chiếc xe máy, nhưng vì không có bằng lái xe, cậu chủ không cho cô ấy mua, không phải cô ấy lén lút đi mua rồi chứ?” Quản gia nhíu mày phân tích.

Tưởng Cách lắc đầu: “Điện thoại của sếp Tạ cũng không hề nhận được tin nhắn chi tiêu, chắc chắn hôm nay cô ấy không hề mua đồ.”

Trong lòng quản gia hơi hồi hộp một chút: “Không đến công ty cũng chẳng hề đi mua đồ, vậy cả ngày nay cô ấy đi đâu, không phải gặp chuyện gì rồi chứ…”

Bác ấy còn chưa nói dứt lời, điện thoại của Tạ Uyên đã vang lên một tiếng, tất cả mọi người đồng thời nhìn sang… Tưởng Cách thề, trong ba giây Tạ Uyên mở điện thoại ra xem, mặc dù biểu cảm của anh không hề thay đổi, nhưng rõ ràng không khí quanh người đã giảm xuống đáng kể. Cả người giống như đều bị bao trùm trong sương tuyết, ánh mắt lạnh thấu xương như muốn đánh người khác.

“Sếp Tạ?” Anh ấy chủ động hỏi thăm.

Tạ Uyên không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo bức người, phảng phất như muốn khoét ra một cái lỗ trên màn hình điện thoại.

“Sếp Tạ, sao thế?” Tưởng Cách lập tức đi về phía anh.

Lúc này, Tạ Uyên mới ngước mắt nhìn anh ấy một cái: “Không cần tìm nữa, cô ấy sẽ không trở về đâu.”

Tưởng Cách dừng một chút, thoáng nhìn tin nhắn Lý Diệc Sính gửi đến cho anh: [Tiền mà Thụy Thụy nợ anh tôi đã trả xong, hai người coi như không ai nợ ai, từ giờ trở đi tôi sẽ chăm sóc cô ấy, anh cách xa cô ấy một chút.]

Lòng Tưởng Cách thấy hơi hồi hộp, đang muốn nói gì đó, Tạ Uyên đã lạnh mặt đi lên lầu. Bóng lưng gầy gò thẳng tắp lộ ra một sự u ám và sự phẫn nộ không quá rõ ràng.

Lúc này anh mới nhớ ra, dường như hôm nay chính là ngày cuối cùng của tháng tư. Ngày cuối cùng của tháng tư, cơn mưa đá mà Kỷ Thụy nhắc đến cũng chưa từng xuất hiện, bản thân Kỷ Thụy cũng bỏ trốn mất dạng.

“Thư ký Tưởng, lời cậu chủ nói lúc nãy có ý gì thế?” Quản gia nhận thấy có điều gì không đúng, lòng bác ấy vẫn luôn chập trùng: “Cái gì gọi là Thụy Thụy sẽ không về nữa, cô ấy đi đâu rồi?”

Tưởng Cách hoàn hồn, sau một lúc trầm mặc mới thở dài nói: “Chính là ý trên mặt chữ, cô ấy… sẽ không trở về nữa. Thời gian không còn sớm nữa rồi, tôi phải về đây, xin hãy chú ý đến sếp Tạ một chút, chắc là đêm nay tâm trạng của anh ấy sẽ không tốt lắm đâu.”

“Chuyện này…” Quản gia vẫn còn hồ đồ.

Tưởng Cách bất đắc dĩ cười cười, quay người lên xe.

“Đi thôi.” Anh ấy nói với tài xế.

Tài xế đáp lại một tiếng, lái xe xông vào trong màn mưa.

Vẫn là buổi chiều, nhưng sắc trời đã tối như đêm khuya, chiếc xe màu đen đã được cải tiến di chuyển chậm rãi trong làn nước cao gần mười centimet, cống thoát nước ven đường thỉnh thoảng phát ra những âm thanh chói tai.

Tưởng Cách lẳng lặng ngồi trên xe, trong đầu hết lần này đến lần khác hiện lên bóng lưng lúc lên lầu của Tạ Uyên.

Tuy nói như vậy cũng không quá phù hợp, nhưng anh ấy thân là người làm công chăm chỉ, vậy mà thật sự có một khoảnh khắc thấy đồng tình với ông chủ ăn ngon mặc đẹp của mình.

Vừa rồi trông Tạ Uyên thật đáng thương.

Tưởng Cách yếu ớt than thở một tiếng, đang tìm một chai nước để uống, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của sếp Tạ.

Anh ấy vươn tay ra hiệu cho tài xế dừng lại bên đường, lúc này mới kết nối điện thoại: “Sếp Tạ, sao…”

“Gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy trở về đây.” Giọng điệu của Tạ Uyên âm u, giận dữ ầm ầm, hết sức căng thẳng.

Tưởng Cách đầu tiên sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức đồng ý, sau đó móc ra điện thoại dự bị bấm dãy số của Kỷ Thụy.

Bíp… Bíp… Bíp… Cuộc gọi của quý khách không có người nhận, xin gọi lại sau.

Tưởng Cách tiếp tục gọi, giọng nói tương tự phát ra hết lần này đến lần khác, cuộc gọi với Tạ Uyên trên chiếc điện thoại khác vẫn luôn được duy trì kết nối, giọng nữ nhắc nhở điện thoại không có người nhận cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, thuận theo dòng điện với tín hiệu truyền đến bên tai Tạ Uyên.

Lần gọi thứ bảy, Tưởng Cách thầm nghĩ nếu như lần này vẫn không có ai nghe, vậy anh ấy sẽ không gọi nữa.  

Tích –––

Kết nối thành công.

Ánh mắt Tưởng Cách sáng lên: “Cô Thụy Thụy!”

“… Là tôi.” Giọng nói của quản gia từ trong điện thoại di động truyền đến, lộ ra mấy phần lo lắng: “Vừa rồi tôi nghe thấy trong phòng Thụy Thụy có tiếng động cho nên mới đến xem thử, kết quả trông thấy điện thoại và thẻ phụ đều đặt ở trên bàn. Cậu nói xem trong tay cô ấy không có tiền mặt, cũng không mang theo điện thoại và thẻ ngân hàng, một thân một mình có thể đi đâu được đây.”

Tưởng Cách hít sâu một hơi, cảm thấy mọi chuyện có vẻ tệ đi rồi.

Sau khi nói qua loa vài câu anh ấy cũng cúp điện thoại, Tưởng Cách nhìn màn hình trò chuyện với Tạ Uyên, nhíu mày bảo: “Sếp Tạ, cô Thụy Thụy chẳng mang theo thứ gì ra ngoài cả, bây giờ đang mưa lớn như vậy, có cần tôi gọi điện thoại cho Lý Diệc Sính để xác định một chút về tình hình của cô ấy không?”

Trong điện thoại di động lặng im một lát, lại truyền đến giọng nói ủ dột của Tạ Uyên: “Dám không mang theo gì cả đã ra ngoài, chắc chắn có người tiếp ứng… Nếu đã lập kế hoạch từ trước rồi thì còn lo lắng làm gì nữa, đợi hết mưa rồi lại tính sổ với cô ấy.”

Dứt lời, anh dứt khoát cúp điện thoại.

Tưởng Cách nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện điện thoại đã kết thúc, không khỏi thở dài một tiếng.

“Thư ký Tưởng, tôi đưa cậu về nhà nhé?” Tài xế chủ động hỏi han.

Tưởng Cách nghĩ nghĩ: “Không vội, tìm một chỗ gần đây ăn tối trước đi, tôi luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.”

Tài xế cũng cảm thấy thế, vậy nên vui vẻ đồng ý.

Nhà tổ họ Tạ, phòng ngủ trên tầng ba.

Cửa kính thủy tinh có hiệu quả cách âm vô cùng tốt che giấu đi tất cả tiếng mưa rơi ồn ào, toàn bộ phòng ngủ đều rơi vào một sự yên tĩnh giằng co. Tạ Uyên buông mắt ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, cuối cùng bước vào phòng tắm với gương mặt vô cảm.

Vừa bước vào cửa, anh cầm lấy bàn chải đánh răng và một chiếc cốc, trông thấy cái chậu ngâm chân đặt ở góc tường, hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn, mặt không đổi sắc ném đồ trên tay xuống đất.

Quản gia vừa bước vào đã nghe được một tiếng động lớn, sau khi ngẩn người, bác ấy vội hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

Tạ Uyên nhắm hai mắt lại, bình tĩnh hô hấp lại một chút.

“Tôi không sao.” Anh nghe thấy mình bình tĩnh cất giọng.

Trong gương, vẻ mặt của anh nghiêm nghị đáng sợ, quanh thân lộ ra sự tức giận lạnh thấu xương.

Tạ Uyên nhìn mình như thế này, vừa không thể kiềm nén được cảm xúc dâng trào của mình, vừa cảm thấy khó hiểu.

Chẳng qua chỉ là một kẻ lừa gạt thôi mà.

Chẳng qua chỉ là một kẻ dối trá đầy sơ hở, thậm chí ngay từ đầu anh đã biết cô là một người không đáng tin, là một người có đầu óc không được bình thường cho lắm, kết quả của ngày hôm nay cũng đã nằm trong dự đoán của anh từ lâu rồi… Anh không rõ vì sao mình lại tức giận như vậy, chẳng lẽ bởi vì đã lâu rồi không có ai dám lừa anh như thế này hay sao?

Tạ Uyên đối mặt với bản thân ở trong gương, hồi lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo một chút.

Cửa phòng tắm vẫn còn đang đóng, quản gia không biết về tình hình cụ thể của anh, thấy trong phòng tắm không có động tĩnh gì cả, bèn lo âu đi đến cửa: “Cậu chủ, cậu thật sự không có chuyện gì đấy ư?”

Vừa dứt lời, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

“Tìm tôi có việc gì?” Tạ Uyên bình tĩnh mở miệng.

Quản gia ngại ngùng cười một tiếng, vờ như không thấy cái xác của bàn chảy đánh răng và cái cốc nằm dưới đất: “Thật ra cũng chẳng có việc gì, tôi đang muốn đến hỏi cậu chủ một chút xem có cần sai người ra ngoài tìm Thụy Thụy hay không, lúc ra ngoài cô ấy chẳng mang theo thứ gì cả, bây giờ lại mưa lớn như vậy, tôi sợ cô ấy…”

“Cô ấy ở nhà Lý Diệc Sính.” Tạ Uyên cắt ngang lời bác ấy: “Rất an toàn.”

Quản gia sững sờ: “Đang yên đang lành, cô ấy đến nhà cậu Lý làm cái gì, rất thân với cậu Lý ư?”

“Chuyện này bác phải hỏi cô ấy chứ.” Vẻ mặt Tạ Uyên hơi tối đi.

Quản gia thấy thế lập tức không dám tiếp tục đề tài này nữa, chỉ thận trọng nói: “Cậu gọi điện thoại cho cậu Lý xác định cô ấy ở nhà họ Lý rồi ư?”

Tạ Uyên trầm mặc không nói.

Quản gia khuyên nhủ: “Nếu không có gọi điện thoại, vậy thì hãy gọi một cuộc để xác nhận đi, gần đây hình như có tội phạm trốn thoát lẩn trốn đến Chu Thành, xác nhận một chút cũng yên tâm hơn mà…”

“Bây giờ cô ấy đã chẳng có bất cứ quan hệ gì với tôi cả.” Tạ Uyên mặt không biểu cảm, cắt ngang lời bác ấy một lần nữa.

Quản gia bị sự lạnh lùng trong giọng nói của anh khiến cho sững sờ, những lời còn lại đột nhiên nghẹn ở cổ họng.

“Cũng chẳng có liên quan gì đến nhà họ Tạ nữa, sau này bác ít nhắc đến cái tên này khi ở nhà đi.” Tạ Uyên nhàn nhạt nói.

“Vâng… Vâng.” Quản gia vẫn còn hơi sững sờ, sau khi đồng ý thì mờ mịt đi ra ngoài.

Tạ Uyên nhìn bóng lưng chậm chạp của bác ấy, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên.

“Bác Chung.” Trước khi quản gia bước ra khỏi cửa, Tạ Uyên đột nhiên gọi bác ấy lại.

Quản gia vội vàng quay đầu: “Tôi đây.”

“… Thật xin lỗi, tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, nói có hơi nặng lời.” Tạ Uyên đổi sắc mặt khác, trông có hơi khó xử.

Quản gia nhìn người thanh niên mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn này, mặc dù mấy năm qua dùng cách dục tốc bất đạt để nhanh chóng trưởng thành, trở thành một chuẩn mực thành công đáng tin trong mắt người đời. Nhưng trong mắt bác ấy, đây vẫn là một đứa bé sẽ khóc thầm trong chăn mỗi đêm sau khi mất đi ba mẹ của trước kia.

Bác ấy hơi bất đắc dĩ, cười cười: “Tôi hiểu mà, cậu chủ, tôi hiểu hết đấy, tôi chỉ… chỉ là có hơi lo cho Thụy Thụy mà thôi.”

Lo lắng về an nguy của cô, cũng lo cô thật sự sẽ không quay lại nữa.

Trang trí ở tòa nhà tổ nhà họ Tạ gần như không hề thay đổi, người làm ở nhà họ Tạ cũng vẫn là những người từ trước đến giờ, từ sau khi ông chủ và bà chủ qua đời trong tai nạn xe, mọi chuyện trong nhà họ Tạ dường như đều đã ngừng lại.

Thụy Thụy chính là dòng nước duy nhất tràn vào cái hồ nước nhà họ Tạ đã yên tĩnh nhiều năm này.

“Gọi điện thoại cho cậu Lý đi, không có mâu thuẫn gì không thể giải quyết được cả.” Quản gia lại mở miệng, sau đó quay người rời đi.

Tạ Uyên đứng tại chỗ trầm mặc thật lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần rồi, chân trái lại truyền đến từng cơn đau thắt. Anh đột nhiên nhớ đến cái hôm đợi Tưởng Cách đến đón ở cửa quán bar ngày hôm đó, kết quả đợi quá lâu khiến chân trái vô cùng đau đớn, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ để dựa vào, cô trông thấy bụi bặm trên người anh, liền lập tức mang một cái ghế đến –––

Chú nhỏ, trong quãng thời gian cháu đến nhà họ Tạ, chú có vui vẻ hơn trước đây một chút nào không?

Tạ Uyên chậm rãi hít vào một hơi, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lý Diệc Sính, kết quả còn chưa ấn vào danh bạ, đã nhận được cuộc gọi đến của Lý Diệc Sính.

Lòng anh hơi hồi hộp một chút, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, bèn nhận điện thoại không chút nghĩ ngợi.

“Tạ Uyên! Anh bắt đại tiên của tôi đi đâu rồi!” Lý Diệc Sính vô cùng giận dữ: “Làm người cầm lên được thì cũng phải buông xuống được, bây giờ cô ấy đã không muốn ở lại nhà họ Tạ rồi, tại sao anh lại không thả người! Có phải anh…”

“Kỷ Thụy không ở chỗ của anh sao?” Tạ Uyên lập tức cắt ngang.

Lý Diệc Sính cười gằn một tiếng: “Cô ấy có ở đây hay không lòng anh không rõ hay sao? Tôi đã nói mà, cô ấy rời đi sao anh lại chẳng có chút phản ứng nào được, thì ra là ở tại chỗ đợi tôi, tôi nói cho anh biết, giam giữ người phi pháp sẽ phải ngồi tù đấy, anh…”

“Lý Diệc Sính! Buổi sáng anh không có đến đón cô ấy sao?” Tạ Uyên nghiêm khắc chất vấn.

Lý Diệc Sính bị giọng điệu của anh khiến cho sững sờ, mở miệng lần nữa, khí thế cũng yếu đi rất nhiều: “Tôi, hôm nay tôi có ba cuộc họp, làm sao có thời gian đi đón cô ấy được, vả, vả lại cô ấy cũng đâu có bảo tôi đến đón, tôi cho cô ấy địa chỉ, chuyển tiền vào Wechat cô ấy, tự cô ấy gọi xe đến đây mà…”

“Chết tiệt!” Thái dương Tạ Uyên hằn lên gân xanh, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phải chửi tục: “Ngay cả điện thoại cô ấy còn không cầm theo, anh chuyển tiền vào WeChat cho cô ấy thì có ít lợi gì hả! Anh có biết bên ngoài đang đổ mưa to không, còn cả tội phạm lẩn trốn nữa?”

Lý Diệc Sính giật mình, đang muốn mở miệng phản bác, điện thoại di động đột nhiên truyền đến tiếng máy bận tút tút.

Anh ta mờ mịt nhìn điện thoại, hồi lâu sau, trong đầu đột nhiên nảy ra hai chữ: Hỏng bét!

Tạ Uyên đen mặt nhanh chân đi ra ngoài, bởi vì anh đi quá gấp, thân thể cứ lắc lư không vững, hoàn toàn không hợp với yêu cầu thường ngày anh dành cho bản thân. Nhưng giờ phút này anh không hề để ý đến những điều này, chỉ vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Tưởng Cách.

“Liên hệ với công ty vệ sĩ khắp Chu Thành bằng tốc độ nhanh nhất, bảo bọn họ triệu tập tất cả nhân viên, tất cả đều ra ngoài tìm người cho tôi.”

“Cô ấy không có tiền, hẳn là đi không xa đâu, gọi người quan sát dọc khắp các con đường, xem thử cô ấy có tránh ở đâu hay không.”

“Tất cả mọi chuyện đều phải được tiến hành trong bí mật, đừng để chưa tìm được người mà tin tức tìm người đã truyền ra ngoài trước!”

Tạ Uyên vừa nói vừa đi ra ngoài, tuy quản gia không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh khó coi như vậy, đoán chắc có liên quan đến Kỷ Thụy, thế là vội vã gọi một người tài xế khác đến.

Tạ Uyên ngồi lên xe, tài xế cẩn thận hỏi: “Sếp Tạ, bây giờ đi đâu?”

Tạ Uyên trầm mặt, yên tĩnh hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đi dọc về phía trước theo con đường này, cố gắng lái chậm một chút.”

“… Vâng.”

Ầm ầm –––  Lại phải trải qua tiếng sấm cả một đường, ánh chớp ngắn ngủi vạch phá một đường nhỏ trên bầu trời, lại nhanh chóng bị những đám mây đen che kín.

Cơn mưa to này dường như không hề có điểm dừng, sự thay đổi của thời tiết khiến con người và vạn vật trông nhỏ bé đến vậy đấy. Tạ Uyên nhìn xuyên ra ngoài qua cửa sổ kính mờ ảo do bị nước chảy, mơ hồ nhận thấy có vẻ như mình đang bị bóp cổ, nhưng anh không hề nhắm mắt lại, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào bất cứ một cái bóng nào khả nghi ở bên ngoài cửa sổ xe.

Chỉ mới hơn năm giờ chiều nhưng sắc trời đã đen kịt, ô tô chậm chạp di chuyển trên mặt đường đọng nước. Dưới tình trạng tầm nhìn cực kỳ hạn hẹp, gần như chẳng thể thấy rõ bất cứ cảnh tượng gì ở ven đường, cứ tiếp tục tìm như thế này, hiệu suất quá thấp.

Tạ Uyên lặng im thật lâu, đột nhiên mở cửa sổ xe ra, nước mưa lập tức vẩy vào bên trong.

“Sếp Tạ…”

“Tăng tốc.” Tạ Uyên xoa xoa mặt, chỉ cảm thấy ánh mắt đã rõ hơn rất nhiều.

Tài xế đành phải đạp mạnh chân ga.

Ô tô một đường đi về phía trước, cách mỗi mấy phút, Tưởng Cách sẽ gọi điện thoại đến nói cho anh biết tình hình của việc giám sát. Lúc nhận được cuộc điện thoại thứ ba, giọng điệu của Tưởng Cách trở nên nặng nề khó khống chế: “Chiếc xe taxi chở cô ấy đã thả cô ấy xuống khi vừa đến Lục Hoàn, bên đó toàn là nhà kho, ngay cả một bóng người còn không có…”

“Nói điểm chính.” Tạ Uyên lạnh giọng cắt ngang lời anh ấy.

Tưởng Cách trầm mặc một giây, bảo: “Cũng may, lúc ấy chỉ đang mưa nhỏ, cô ấy đợi ở ven đường nửa tiếng, cuối cùng ngồi lên một chiếc xe rởm sắp hỏng đi đến ngoại ô hướng Tây… Sau khi kiểm tra biển số, đó không phải xe của dịch vụ gọi xe trực tuyến, không đủ tiêu chuẩn để chở khách.”

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí trong xe càng trở nên căng thẳng hơn.

Trong tiếng mưa rơi rung trời, xe tải quảng bá không ngừng thông báo về phương hướng mà đám tội phạm kia đã tháo chạy đến, thỉnh thoảng lại xuất hiện những từ như ‘Lục Hoàn’, ‘ngoại ô phía Tây’. Tài xế cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tạ Uyên qua kính chiếu hậu, cũng không nhìn ra được chút cảm xúc nào ở trên mặt anh. Sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, bèn quyết định mở miệng nói: “Cô Thụy Thụy ở hiền chắc chắn sẽ gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Tạ Uyên không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn ra bên ngoài xe.

Cả quãng đường tiếp theo, thỉnh thoảng Tưởng Cách vẫn gọi điện thoại đến, tài xế dựa vào tin tức để điều chỉnh tuyến đường mới cho kịp thời, sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ô tô cũng dừng lại bên ngoài một trang trại sau một tiếng đồng hồ. 

Mặc dù vẫn còn mưa, nhưng phần sân của trang trại vẫn khô ráo nhờ có mái che khổng lồ, cách vài bước lại có một đống lửa, mấy người trẻ tuổi tụm năm tụm ba vây quanh đống lửa, đàn ghita, ca hát, nhảy múa. Có người vây quanh lò nướng, chia sẻ những món ngon nóng hổi vừa mới ra lò. Cũng có người đơn độc ngồi trong góc kể chuyện ma. Một tia sét đánh xuống, khiến đám người sợ hãi liên tục la hét.

Lại có người lúc đầu hóng chuyện, sau đó lại tiến đến bên cạnh đống lửa để nhảy múa, cuối cùng ăn chút gì đó ở cạnh lò nướng, bay nhảy khắp nơi giống như hoa bướm, loay hoay đến mức chóp mũi đầy mồ hôi.

Cô quả thật vô cùng vui vẻ, thậm chí bước chân cũng rất nhanh nhẹn.

Những người chủ của trang trại cười ha hả nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt thoáng thấy ngoài cửa sân có người, bèn vội vã chạy đến hỏi thăm: “Chào anh, anh muốn nghỉ chân lại đây ư?”

“Không ở lại.” Giọng nói của Tạ Uyên lành lạnh: “Tôi tìm người.”

“Tìm người?” Cô chủ khó hiểu.

Tạ Uyên nâng bàn tay lạnh thấu xương lên, chỉ vào một cô gái đang bay nhảy giữa đám đông: “Là người đó, là con bướm đó.”

Dưới đáy mắt cô chủ thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng vẫn cất cao giọng gọi một tiếng Thụy Thụy.

Kỷ Thụy nghe tiếng thì vui sướng quay đầu, vội vã đối diện với một đôi mắt lạnh lùng. Đầu tiên cô thấy sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì khiếp sợ mở to hai mắt: “Chú nhỏ?”

“Thật hiếm thấy.” Toàn thân Tạ Uyên ướt đẫm, mái tóc xõa trước trán vẫn còn đang nhỏ nước, giọng nói khi cất lên vẫn còn đang run rẩy: “Vẫn còn nhớ tôi đấy à?”