Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 36




Đêm thứ hai, tại phòng ngủ bỏ trống trên tầng hai, Tạ Uyên nằm ở trên giường với vẻ mặt lạnh lùng, trong đầu anh cứ liên tục xuất hiện câu nói “Một cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp không có tiền để dùng là một chuyện rất nguy hiểm.” kia của Tưởng Cách. Mỗi lần nhịn không được muốn chuyển chút tiền cho cô thì anh lại bình tĩnh lại khi nhìn thấy thông báo chuyển tiền trên điện thoại di động.

Thậm chí bởi vì cô không muốn dính líu quá nhiều đến anh nên đã cố ý chuyển tiền trong WeChat trực tiếp vào thẻ ngân hàng của anh mà không phải là chuyển tiền cho anh trên trang đang nhắn tin.

“Nuôi lâu như vậy, lại nuôi ra một kẻ vô ơn.” Vẻ mặt Tạ Uyên vô cảm, ném điện thoại xuống giường lần thứ mười.

Nửa giờ sau, anh cầm điện thoại lên lần thứ mười một, nhìn lịch sử trò chuyện trên giao diện nhắn tin đã dừng lại vào hai ngày trước, tức là vài giờ trước khi cô bị bắt cóc…

Kỷ Thuỵ: [Chú nhỏ, hôm nay mấy giờ chú tan làm, cháu đi đón chú nhé.]

Tạ Uyên: [Không được phép ra khỏi cửa.]

Phía dưới là mười biểu tượng cảm xúc “Đả đảo nhà tư bản” mang tính báo thù của Kỷ Thuỵ.

Cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều bức ảnh kỳ lạ như vậy, lần nào cô cũng gửi cho anh một đống ảnh như một đứa trẻ ba tuổi, khiến điện thoại của anh kêu không ngừng trong rất nhiều cuộc họp, lúc đó anh rất muốn chặn cô.

Bây giờ thì tốt rồi, thế giới yên bình, không còn ai làm phiền anh nữa, thật sự là sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Vẻ mặt của sếp Tạ đang sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần càng ngày càng u ám, sau đó anh ném điện thoại di động sang một bên lần thứ mười một.

Khi sếp Tạ cầm điện thoại lên lần thứ mười bảy thì trời cũng đã sáng, cả đêm sếp Tạ không ngủ, đứng dậy đi xuống lầu, điều đó khiến quản gia đang cầm ấm nước chuẩn bị đi ra ngoài giật mình.

“Cậu chủ, cậu bị bệnh sao? Tại sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy?” Quản gia quan tâm hỏi.

Mặt sếp Tạ không có biểu cảm gì: “Không bị bệnh, tôi thật sự rất khoẻ.”

… Thật sự hoàn toàn không nhìn ra khoẻ ở chỗ nào. Quản gia hắng giọng: “Hay là hôm nay xin nghỉ một ngày đi, ở nhà nghỉ ngơi.”

“Không cần.” Tạ Uyên nói xong thì lướt tới nhà ăn như một bóng ma.

Đầu bếp mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên, khi nhìn thấy Tạ Uyên cầm dao nĩa lên thì như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ta vội vàng hỏi: “Cậu chủ, tôi có thể chụp một bức ảnh được không?”

Tạ Uyên cau mày: “Tại sao lại muốn chụp ảnh?”

“Thuỵ Thuỵ yêu cầu.” Đầu bếp có chút xấu hổ.

Tạ Uyên dừng lại một chút, vẻ mặt hơi thay đổi, gần như trở nên vui vẻ: “Cô ấy muốn chú chụp ảnh sao?”

“Đúng vậy…”

“Thật quá nhàm chán.” Ngoài miệng thì Tạ Uyên châm biếm nhưng lại ngồi thẳng dậy, chỉnh lại áo sơ mi và cổ tay áo một chút.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, anh mới nói một cách tự phụ: “Chụp đi.”

“Được, được.” Đầu bếp nhận được sự cho phép thì nhanh chóng bấm mở camera trên điện thoại di động, sau đó canh chuẩn chính xác vào… món ăn trước mặt Tạ Uyên, bấm chụp tanh tách.

Nụ cười trên môi của Tạ Uyên cứng đờ.

Không khí trong nhà ăn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đầu bếp run lên một chút, không nhạy bén mà bước sang một bên để gửi tin nhắn cho Kỷ Thuỵ.

“Cô ấy nhờ chú… chụp ảnh bữa sáng sao?” Giọng điệu của Tạ Uyên giống như nước đọng.

Người đầu bếp cũng không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, vào lúc năm giờ sáng, cô ấy hỏi tôi có món ăn nào tương đối bổ dưỡng, cách làm đơn giản và giá rẻ hay không, nói muốn giúp một người bạn điều dưỡng sức khỏe nhưng kinh phí không đủ. Tôi nghĩ bữa sáng của cậu chủ rất phù hợp với yêu cầu của cô ấy nên tôi nghĩ ngay đến việc sau khi làm xong sẽ chụp một bức ảnh gửi cho cô ấy, kết quả là vừa rồi chỉ lo nấu nướng nên khi bưng lên bàn mới nhớ ra là chưa chụp ảnh, thật xin lỗi cậu chủ.”

“Nói ra thì Thuỵ Thuỵ thực sự vừa hiểu chuyện lại tốt bụng, quan tâm đến bạn bè như vậy, hơn năm giờ đã gửi tin nhắn, ngay cả khi cô ấy mới vừa tới nhà lúc trước hình như cũng không thức dậy sớm như vậy…”

Vừa nói, anh ta vừa gõ cách làm cụ thể lên màn hình, sau khi gửi qua cho Kỷ Thuỵ thì vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Tạ Uyên vẫn còn giữ nguyên tư thế như vừa rồi, cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Anh ta ho khụ một tiếng: “Cậu chủ…”

“Chú Trịnh, chú tới nhà này bao nhiêu năm rồi?” Tạ Uyên nói một cách thờ ơ.

Đầu bếp đột nhiên rất căng thẳng: “Hai, hai mươi năm rồi.”

“Hai mươi năm.” Tạ Uyên cụp mắt xuống, nhìn sữa bò, bánh mì và trứng gà trên mặt bàn, không khí xung quanh anh ngày càng thấp xuống: “Đơn giản lại rẻ tiền.”

Sau khi Tạ Uyên rời đi, quản gia mới cầm ấm nước rỗng quay lại, vừa đến nhà ăn thì đã nhìn thấy vẻ mặt khóc tang của đầu bếp.

Quản gia cầm ấm nước lại bị giật mình lần nữa: “Biểu cảm của ông là sao vậy?”

“Ông nhìn kìa.” Đầu bếp ra hiệu cho bác ấy nhìn về phía chiếc bàn.

Quản gia nhìn qua thì thấy sữa bò, bánh mì và trứng gà.

“Chuẩn bị cho tôi sao?” Quản gia vui vẻ: “Khách sáo như thế làm gì? Tôi tự mình xuống phòng bếp tuỳ tiện ăn chút gì đó là được rồi.”

“Tưởng bở, ai chuẩn bị cho ông chứ.” Họ đã là đồng nghiệp của nhau hai mươi năm rồi, nói chuyện cũng thoải mái hơn so với những người khác. Đầu bếp thở dài, rầu rĩ nói: “Đây là bữa sáng của cậu chủ, cậu ấy đã bỏ đi mà không thèm động đến một miếng.” 

Quản gia nhớ đến sắc mặt khó coi của Tạ Uyên, gật đầu nói: “Có lẽ là cậu ấy không thoải mái lắm nên ăn không ngon miệng.”

“Tôi cảm thấy không phải.”

“Vậy thì là gì?”

“Có khả năng là tôi phải thất nghiệp rồi.” Đầu bếp nói.

Quản gia: “…” Câu này có liên quan đến câu trước sao?

Không ngủ ngon cũng không ăn sáng, sếp Tạ có thể so với vũ khí hạt nhân, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ để uy hiếp toàn bộ trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Tạ. Với tư cách là cận thần của vua, Tưởng Cách bị một nhóm trợ lý đẩy mạnh vào văn phòng để khuyên hôn quân.

Tạ Uyên đang đứng trước cửa sổ kính sát đất, tỏa ra khí đen u ám, vừa ngẩng đầu đã thấy Tưởng Cách loạng choạng đi vào phòng.

Thư ký Tưởng ho nhẹ một tiếng, nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Chào sếp Tạ.”

“Đi ra ngoài.”

“Được ạ.” Thư ký Tưởng quay người rời đi ngay, khi mở cửa thì đột nhiên anh ấy nghe thấy một tiếng cành cạch.

Cửa bị khóa từ bên ngoài.

… Quả nhiên không nên đưa chìa khóa văn phòng cho trợ lý. Tưởng Cách duy trì nụ cười và đi tới bên cạnh Tạ Uyên: “Sếp Tạ, một giờ nữa sẽ có cuộc họp xuyên quốc gia, cần anh có mặt mười phút.”

“Ừm.”

“Buổi trưa có một cuộc hẹn ăn cơm với sếp Lưu của Công nghiệp nặng Phân Bích, chúng ta phải xuất phát lúc mười một giờ.”

Tạ Uyên nhìn về phía anh ấy.

“Còn có buổi chiều, cần bàn kế hoạch giữa năm…”

“Tưởng Cách.” Tạ Uyên bình tĩnh ngắt lời anh ấy.

Tưởng Cách: “Làm sao vậy, sếp Tạ?”

“Cậu đã nói những chuyện này một giờ trước rồi.” Tạ Uyên bình tĩnh nói.

Tưởng Cách: “…”

“Có phải cậu không có đủ việc làm không?” Nhà tư bản giơ con dao mổ lên.

Thư ký Tưởng vội vã chạy trốn: “… Cô Thuỵ Thuỵ vẫn chưa về nhà sao?”

Sắc mặt Tạ Uyên tối sầm, thành công bị chuyển sự chú ý: “Không phải việc của cậu.”

“Chỉ là tôi có chút lo lắng, theo những gì điều tra được, trong tay người bạn họ Diệp kia của cô ấy hình như không quá dư dả, ngày thường tự nuôi sống bản thân còn khó khăn, bây giờ lại có thêm cô Thụy Thụy, chỉ sợ rằng một ngày ba bữa cũng là một vấn đề.” Tưởng Cách hơi đẩy mắt kính lên: “Tôi sợ cô Thụy Thụy chịu không nổi cuộc sống nghèo khó như vậy.”

Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái và châm biếm: “Yên tâm đi, cô ấy không chỉ chịu đựng được mà còn rất vui vẻ nữa, năm giờ đã dậy để nấu cơm cho người ta.”

Tưởng Cách ngay lập tức hiểu được tại sao hôm nay tâm trạng của anh lại đặc biệt không tốt như vậy.

“Điều này vừa hay chứng minh được rằng cô ấy thực sự đang quá không ổn.” Vẻ mặt Tưởng Cách nghiêm túc.

Tạ Uyên dừng lại và cau mày: “Có ý gì?”

“Sếp Tạ, anh hãy nghĩ xem, lần cuối cùng cô Thụy Thụy làm bữa sáng cho anh là khi nào?” Tưởng Cách đẩy đẩy mắt kính.

Vẻ mặt Tạ Uyên thờ ơ: “Cũng chỉ làm vài bữa khi vừa mới đến nhà họ Tạ.”

“Đúng vậy, lúc vừa mới đến nhà họ Tạ, có nguy cơ bị đuổi ra ngoài bất cứ lúc nào, trong lòng cô Thụy Thụy không có cảm giác an toàn nên mới nghĩ đến cách làm bữa sáng để lấy lòng anh.” Tưởng Cách nói một cách ẩn ý.

Ánh mắt Tạ Uyên trở nên lạnh lùng: “Cô ấy đang cố lấy lòng Diệp Phi đó à?”

“Ăn nhờ ở đậu thì ít nhất cũng phải siêng năng một chút.” Tưởng Cách cân nhắc nói.

Tạ Uyên đột nhiên không nói nữa.

Tưởng Cách ra vẻ khó xử mà thở dài: “Chắc hẳn bây giờ cuộc sống của cô Thụy Thụy đang rất khổ sở, nếu thật sự không được thì chúng ta đón cô ấy về đi.”

Tạ Uyên quay người đi ra ngoài, Tưởng Cách vừa gửi tin nhắn cho người bên ngoài mở cửa vừa nhanh chóng đi theo sau.

Khi đi đến gần cửa, Tạ Uyên đột nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?” Tưởng Cách nhận được tin trợ lý đã mở khóa cửa, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Tạ Uyên đã quay người lại.

Vẻ mặt Tạ Uyên vô cảm: “Cuộc sống khổ sở như vậy cũng không quay lại thì chứng tỏ rằng nhà họ Tạ thật sự không có gì xứng đáng để cô ấy lưu luyến.”

Tưởng Cách: “…” 

Tạ Uyên: “Tôi không có mặt mũi cỡ nào mới chủ động đi đón cô ấy chứ?”

Tưởng Cách: “…”

Tâm sự thất bại.

Mặc dù tâm sự thất bại nhưng rõ ràng Tạ Uyên đã mất tập trung vào buổi chiều, không ít người đã may mắn thoát nạn bởi vì việc này.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc dài đằng đẵng, các nhân viên thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thư ký Tưởng đáng thương còn phải đi cùng sếp Tạ tan làm.

“Hôm nay thời tiết không tệ.” Tưởng Cách giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng phớt lờ áp suất thấp ở hàng ghế phía sau: “Sếp Tạ, dù sao vẫn chưa đến giờ cơm tối, hay là bảo Tiểu Vương đưa chúng ta đi dạo một vòng nhé?”

“Đi thẳng về nhà.” Tạ Uyên từ chối.

Tưởng Cách: “Đừng mà, đi ra ngoài dạo một chút đi.”

Tạ Uyên cau mày, ngước mắt nhìn về phía anh ấy.

Tưởng Cách cười cười, giả vờ như không nhìn thấy anh đang không vui: “Dù sao về nhà cũng không có việc gì để làm.”

Lý do này thật sự không đủ để tác động đến người khác nhưng không biết sao Tạ Uyên lại như vậy, anh im lặng hồi lâu nhưng vẫn ngầm đồng ý. Tưởng Cách lập tức ra hiệu cho người lái xe quay đầu, tài xế gật đầu, lái thẳng sang một con đường khác.

Vẫn còn chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, xế hộp hạng sang đi thẳng một đường thông suốt, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ từ rừng rậm sắt thép biến thành cảnh ao hồ và sân vườn, quả thực tâm trạng của Tạ Uyên dễ chịu hơn rất nhiều.

Xế hộp hạng sang chạy từ từ rồi bất giác đến ngôi làng trong thành phố.

Khác với những khu thương mại lộng lẫy và xa hoa, những tòa nhà được sử dụng lâu đời nhất ở đây luôn là nơi có nhiều người nhất, có những năm, đường xá chật hẹp và đông đúc, vô số xe đạp và xe đạp điện di chuyển ở chỗ này. Ngày thường chiếc xế hộp hạng sang luôn chạy rất nhanh nhưng ở đây muốn di chuyển dù chỉ một chút cũng khó.

Những chiếc siêu xe luôn không hợp với môi trường quá cũ, chạy về phía trước với tốc độ nhanh thì không biết có bao nhiêu người nhìn qua với ánh mắt đánh giá. Tuy rằng biết mặt kính đã được xử lý đặc biệt nên họ không thể nhìn thấy chút gì bên trong xe nhưng nhiều ánh mắt sáng rực như vậy vẫn khiến cho Tạ Uyên cảm thấy khó chịu.

“Còn bao lâu nữa?” Anh cau mày hỏi.

Tưởng Cách: “Đi thêm hơn ba trăm mét là sẽ đến đường lớn.”

Hơn ba trăm mét, ngày thường thì chỉ cần đạp ga là được nhưng bây giờ… Tạ Uyên liếc nhìn con đường tắc nghẽn phía trước thì càng cau mày hơn.

“Còn nhớ hồi mới vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã thuê ở đây, khi đó ngày nào cũng ăn mì sợi, thỉnh thoảng có thể đi đến quán ăn để ăn một dĩa cơm, chẳng khác nào ăn Tết.” Tưởng Cách giống như không có chú ý tới tâm trạng của Tạ Uyên, vừa lo nghĩ tới chuyện cũ của mình vừa cúi đầu gửi tin nhắn cho ai đó: “Quán cơm nhỏ đó hình như vẫn còn mở cửa, cách đây không xa. Sếp Tạ, hay là chúng ta đến đó nếm thử đi, xem thử nó có còn vị như trước không?”

Tạ Uyên nhắm mắt lại để chợp mắt một lát: “Không có hứng thú.”

Tưởng Cách biết anh sẽ từ chối, sau khi cười cười thì đóng điện thoại di động lại, bắt đầu nhìn xung quanh.

Một lúc lâu sau, anh ấy đột nhiên tỏ ra kinh ngạc một tiếng: “Tại sao cô Thụy Thụy lại ở chỗ này?”

Tạ Uyên đột nhiên mở to mắt ra.

Bên ngoài đám đông, Kỷ Thuỵ mặc một chiếc quần đùi và áo ngắn tay rộng thùng thình, mang một đôi dép lê rất kém chất lượng. Cô mới vừa ra khỏi khu dân cư cũ và đang đi dạo đến siêu thị nhỏ ven đường.

“Không ngờ lại gặp được cô ấy ở chỗ này.” Tưởng Cách kinh ngạc nói.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ nhắn kia cho đến khi cô biến mất ở cửa của siêu thị, lúc này anh mới nói với vẻ mặt vô cảm: “Tưởng Cách.”

“Hả?”

“Tôi không phải kẻ ngốc.”

Tưởng Cách: “…”

“Làm sao mà cậu có thể gọi cô ấy ra ngoài được?” Tạ Uyên hỏi một cách thờ ơ.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ấy biết Kỷ Thuỵ sống ở đây nhưng điều kỳ lạ chính là làm sao anh ấy có thể tính toán thời gian một cách chính xác để đảm bảo rằng Kỷ Thuỵ có thể xuất hiện đúng lúc trong tầm mắt của họ khi xe của họ đi ngang qua nơi này.

Tưởng Cách: “Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao, tôi đã từng ở chỗ này một khoảng thời gian, tôi biết khá rõ khoảng cách từ mỗi tòa nhà đến cửa vào khu dân cư.” Tưởng Cách thấy mình bị vạch trần rồi nên cũng không giả vờ nữa: “Về phần làm sao thuyết phục cô ấy thì… nói cho cô ấy biết trứng gà ở cửa khu dân cư đang giảm giá là được.”

“… Cái gì?” Lông mày Tạ Uyên dần dần nhíu lại.

“Trứng gà đang được giảm giá, bảo cô ấy mau tới mua.” Tưởng Cách lặp lại một lần nữa.

Tạ Uyên: “…”

Tuy rằng lần đầu tiên Kỷ Thuỵ xuất hiện ở trước mặt anh là khi thậm chí không có tiền để mua bánh kếp thêm lòng nhưng Tạ Uyên chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ có liên quan đến “trứng gà giảm giá”. Vào giờ phút này, tâm trạng của anh rất phức tạp, giống như nhìn thấy con cún cưng được nuôi dưỡng cẩn thận của nhà mình chạy lên núi trông gà cho người ta, anh không có một chút vui vẻ nào cũng có sự tức giận không thể chối cãi.

Thật khó để nói, chính là phức tạp.

“Sếp Tạ, đi đến gặp cô ấy đi.” Tưởng Cách khuyên nhủ.

Tạ Uyên im lặng, không từ chối cũng không đồng ý.

Tưởng Cách thấy vậy thì ra hiệu cho tài xế tìm chỗ vắng vẻ để đỗ xe. Tài xế mới vừa rẽ vào phần đất trống trước cửa của một quán ăn ven đường thì nghe thấy Tạ Uyên đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy bọn tôi cãi nhau là do ai sai?”

“Thành thật mà nói thì hẳn là cả hai đều sai, cô ấy không nên có điện thoại mà không liên hệ với anh, anh…” Thư ký Tưởng giàu kinh nghiệm nhìn vẻ mặt của ông chủ một cái, sau khi xác nhận có thể nói thì mới chậm rãi mở miệng: “Anh không nên dạy dỗ cô ấy trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng nhìn Thuỵ Thụy vô âu vô lo nhưng cũng là một cô gái, cũng cần thể diện. Lúc ấy, anh thật sự có chút làm cho cô ấy xấu hổ.”

Lông mi cụp xuống của Tạ Uyên giật giật, anh không nói gì.

Tưởng Cách đẩy mắt kính lên một chút, suy nghĩ rồi cuối cùng cũng bày tỏ sự hoang mang trong lòng: “Thật ra tôi không hiểu lắm, lúc ấy tại sao anh lại tức giận đến như vậy.”

Anh ấy đã làm việc ở tập đoàn nhà họ Tạ hơn mười năm, hơn phân nửa thời gian đều đi theo Tạ Uyên, anh ấy khá hiểu tính cách của Tạ Uyên. Anh luôn luôn bình tĩnh trong cuộc sống, luôn luôn kiềm chế. Anh ấy thực sự không hiểu được tại sao anh lại tức giận như thế khi Kỷ Thuỵ quên liên lạc với anh.

Sau khi Tưởng Cách hỏi xong, trong xe lập tức im lặng, ngay khi anh ấy cho rằng Tạ Uyên sẽ không trả lời thì đột nhiên nghe thấy anh nói: “Trong nhà đã yên tĩnh rất nhiều năm, trong khoảng thời gian này đột nhiên trở nên rất náo nhiệt.”

Tưởng Cách dừng một chút, không hiểu rõ ý của anh lắm.

“Yên tĩnh thật tốt, náo nhiệt càng tốt hơn.”

Bên ngoài cửa sổ xe, cô gái nhỏ dường như đã nhận ra mình bị lừa, bĩu môi bước ra khỏi siêu thị. Cô đứng ở ven đường, cúi đầu gõ chữ trên điện thoại di động, chỉ trong chốc lát điện thoại di động của Tưởng Cách rung lên một tiếng. Tuy rằng Tạ Uyên không nhìn vào điện thoại di động của Tưởng Cách nhưng từ dáng vẻ hậm hực của cô gái nhỏ thì cũng có thể đoán ra đó chắc chắn là biểu tượng cảm xúc tay đấm chân đá nào đó.

Gửi tin nhắn xong thì cô gái nhỏ đứng ở bên đường, dường như đang chờ đợi ai đó. Cơn gió hè nóng bức thổi khiến má cô ửng hồng, dáng vẻ đáng yêu làm cho người ta rất thích.

“Náo nhiệt càng tốt.” Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ và lặp lại bốn chữ này một lần nữa: “Nhưng đêm đó tôi đột nhiên hiểu ra rằng phần náo nhiệt này không phải của tôi.”

Cô gái nhỏ bên đường nhìn xung quanh, sau khi người cô đợi đến thì lập tức chào, thậm chí sợi tóc cũng lộ ra sự vui sướng.

“Cậu xem, rời khỏi nhà họ Tạ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cô ấy.” Tạ Uyên thu hồi tầm mắt, anh nhắm mắt lại lần nữa: “Về nhà, sau này đừng đến nữa.”

Nếu sự náo nhiệt không phải của anh, thay vì tức giận và lưu luyến thì mau chóng từ bỏ những thứ không thuộc về mình thì hơn.

Tưởng Cách nhìn gương mặt trẻ tuổi của Tạ Uyên trong gương chiếu hậu, phải mất một lúc lâu anh ấy mới nhớ ra rằng doanh nhân mới nổi này, người đã một tay khôi phục toàn bộ tập đoàn nhà họ Tạ, năm nay cũng mới hai mươi bảy tuổi thôi.

Ở tuổi hai mươi bảy, một người bình thường có năng lực cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học bốn hoặc năm năm thôi, vậy mà anh đã một mình chống đỡ một đế chế kinh doanh trong nhiều năm như vậy. Thế cho nên khi bản thân ở cùng với anh thì anh ấy luôn xem nhẹ tuổi tác của anh.

Một độ tuổi vẫn chưa thể đối phó hoàn hảo với được và mất.

Tưởng Cách thở dài trong lòng, ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.