Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 46




Bởi vì đột nhiên tìm được ba, Kỷ Thuỵ kích động đến mức cả đêm không thể ngủ ngon, có lúc cô mơ thấy mình trở về thời không ban đầu, có lúc cô mơ thấy được đoàn tụ với người mẹ phiên bản trẻ, dù là giấc mộng nào thì cũng tốt đẹp và hạnh phúc. 

Mãi cho đến khi trời gần sáng ngày hôm sau, cô đột nhiên mơ thấy ở trên thế giới này xuất hiện hai bản thân, mỗi tay của chú nhỏ nắm một người, tỏ ý sẽ chia cho mỗi người bọn cô một nửa tài sản.

Kỷ Thuỵ đột nhiên tỉnh dậy, cô nhảy ra khỏi giường và chạy ra ngoài mà không kịp suy nghĩ gì. Vừa đúng lúc Tạ Uyên đi đến tầng này của cô, hai người chạm mắt nhau, Kỷ Thuỵ vọt tới trước mặt anh mà không kịp suy nghĩ.

“Làm gì vậy, muốn đánh tôi sao?” Tạ Uyên hơi nhướng mày khi nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của cô.

Kỷ Thuỵ còn có chút tức giận: “Chú nhỏ! Cho dù trên thế giới này có hai cháu giống nhau như đúc thì tài sản của chú cũng chỉ có thể cho một mình cháu, không được phép chia cho người khác, cho dù người khác đó cũng là cháu!”

“… Nói tầm bậy tầm bạ cái gì vậy.” Tạ Uyên nghe không hiểu, anh dứt khoát định nghĩa rằng cô đang nói mớ.

Kỷ Thuỵ lại không bỏ qua, cô nắm lấy cánh tay anh bắt anh phải hứa với mình, Tạ Uyên bị cô làm ồn ào đến mức đau đầu, nói trên thế giới này sao có thể có hai người giống nhau như đúc chứ.

“Đương nhiên sẽ có, năm sau mẹ cháu sẽ sinh cháu ra!” Kỷ Thuỵ cây ngay không sợ chết đứng. 

Tạ Uyên dừng lại một chút, cuối cùng anh cũng biết cô đang lo lắng điều gì.

Vốn dĩ anh không để ý tới vấn đề nhàm chán này nhưng khi nhìn thấy cô đứng chân trần trên thảm, trong mắt tràn đầy sự hoảng loạn thì anh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Bạn học Kỷ Thuỵ.”

Kỷ Thuỵ lập tức đứng thẳng dậy.

“Tôi rất bận rộn, có vô số việc phải làm mỗi ngày, thực sự không còn sức lực để nuôi quá nhiều trẻ con.” Tạ Uyên rũ mắt xuống và lặng lẽ nhìn cô: “Cho nên có một mình cô là đủ rồi, nếu lại có thêm một “cô” nữa đến thì tôi cũng sẽ gọi người ném văng người đó ra ngoài.”

Kỷ Thuỵ há miệng theo bản năng, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Thấy cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn, Tạ Uyên tùy ý sờ sờ đầu cô rồi đi xuống lầu ăn sáng. Kỷ Thuỵ im lặng nhìn chăm chú vào dáng người đang thong thả đi xuống lầu của anh, đột nhiên cô không nhịn được mà ôm chặt ngực.

Chú nhỏ quá đẹp trai, thật sự khiến người ta rung động, đôi tay Kỷ Thuỵ ôm ngực, những cảm giác bất an sinh ra trong lúc ngủ mơ lập tức tan thành mây khói, vì thế cô đi về phòng với thể xác và tinh thần vui vẻ.

“Không ăn sáng à?”

Giọng nói của Tạ Uyên truyền đến từ phía sau, Kỷ Thuỵ xua xua tay: “Cháu muốn ngủ tiếp một chút!”

Tạ Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau khi vào phòng bếp thì anh gọi người chừa lại một phần ăn sáng cho cô.

Ngủ đến hơn mười giờ, Kỷ Thuỵ mới từ từ tỉnh dậy, cô kéo rèm ra, ánh mặt trời lập tức tràn vào đầy phòng. Cô quay trở lại giường với tâm trạng vui vẻ, vừa duỗi người vừa chia sẻ với Diệp Phi tin tốt rằng mình đã tìm được ba.

“Em còn cho rằng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể tìm được ông ấy nhưng kết quả là tối hôm qua ông ấy bất ngờ tự tìm tới, đứng dưới ánh đèn đường trước cửa nhà em. Chị Phi, chị không biết được đâu, dáng vẻ của ba em lúc đó thật sự là quá đẹp trai, trong ba giây, em đã nghĩ còn đẹp trai hơn cả chú nhỏ.”

“Tất nhiên, sau khi bình tĩnh lại thì em vẫn cảm thấy chú nhỏ là người đẹp trai nhất thế giới. Hôm nay em còn hỏi chú ấy có khi nào sẽ chia tài sản cho người khác hay không, chị đoán xem chú ấy đã nói gì? Chú ấy nói chỉ muốn nuôi một mình em a a a a! Quả nhiên, sức hấp dẫn của cô lớn nhà họ Kỷ không ai có thể sánh bằng!”

Kỷ Thuỵ đã gửi một loạt tin nhắn thoại dài dòng bla bla nhưng Diệp Phi chưa trả lời một tin nào. Trước tiên cô nói cho hết sự phấn khích của mình, hận không thể tập vài hiệp quyền anh quân sự trên giường.

Diệp Phi được bảo mẫu chăm sóc trong khoảng thời gian này, sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều, cũng càng ngày càng thích ngủ hơn. Cô tìm chị ấy mười lần thì có tám lần là chị ấy đang ngủ, khi nào tỉnh dậy thì mới trả lời cô. Kỷ Thuỵ đã gửi hơn mười tin nhắn thoại, cô cũng không quan tâm khi không nhận được tin nhắn trả lời, lại cầm điện thoại di động bắt đầu quấy rối Tạ Uyên.

Thật ra cô cũng muốn trò chuyện với ba mình nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn từ bỏ… Cho anh ấy thêm một chút thời gian đi, đột nhiên xuất hiện một cô con gái chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, trông anh ấy có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra thì cũng phải chấp nhận dần.

Nằm trên giường đến mười một giờ, Kỷ Thuỵ vừa định xuống lầu ăn cơm thì Diệp Phi lại gọi điện thoại đến, cô nhanh chóng nằm lại trên giường.

Khi cuộc gọi được kết nối, Kỷ Thuỵ tràn đầy năng lượng: “Chị Phi! Chào buổi trưa!”

Diệp Phi không biết cô không phải là người ở thời không này nhưng cũng biết cô đang tìm kiếm ba mẹ mình, khi nghe được cô nói đã tìm thấy rồi thì chị ấy lập tức vui vẻ chúc mừng: “Tốt rồi… Chúc mừng em đã tìm được ba nhé.”

Kỷ Thuỵ giật mình trước giọng nói yếu ớt của chị ấy: “Tại sao giọng chị nghe có vẻ yếu ớt vậy, bệnh rồi sao?”

“Không có.” Điện thoại phát ra âm thanh sột soạt sột soạt, chắc là Diệp Phi trở mình: “Tối hôm qua thức khuya.”

“… Tại sao phải thức khuya? Không phải bây giờ lịch trình của chị đã điều chỉnh lại bình thường sao?” Kỷ Thuỵ cau mày.

Diệp Phi thở dài: “Đừng nhắc tới nữa.”

Tối hôm qua cô ấy đang ngủ thì người đàn ông điên đó đột nhiên đến nhà, câu đầu tiên anh ấy nói chính là hỏi cô ấy có phải đang mang thai không. Diệp Phi sắp phát điên rồi, cô ấy hoàn toàn không biết làm sao mà anh ấy lại biết được chuyện này, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi anh ấy có phải đầu óc có vấn đề không.

Tất nhiên là không nói dối anh ấy.

Anh ấy nhìn chằm chằm Diệp Phi một lúc lâu rồi cuối cùng để lại một câu “Đợi tôi đi công tác về rồi nói tiếp.” và rời đi.

Tên đàn ông chó bước đi một cách thoải mái, cô ấy lại không thể ngủ được, trằn trọc mãi cho đến gần sáng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Diệp Phi muốn tố cáo với Kỷ Thuỵ nhưng nghĩ đến việc còn giấu cô chuyện cái thai, sau ba giây rối rắm thì cô ấy bỏ cuộc, chỉ mơ hồ nói rằng có người làm ồn ào trong khu dân cư, làm ồn đến mức chị ấy không ngủ được.

“Hơn nửa đêm còn làm phiền người khác nghỉ ngơi, thật là không có ý thức!” Trong lòng Kỷ Thuỵ tràn đầy sự tức giận.

Diệp Phi tỏ vẻ đồng ý: “Không có ý thức!”

Hai người cùng nhau mắng một câu, Kỷ Thuỵ đột nhiên nhớ ra chuyện chú Lý định ký hợp đồng với cô ấy, cô vội vàng nói rõ mọi chuyện: “Chị Phi, chị đừng trách em tự đưa ra quyết định, em chỉ định thảo luận vấn đề này với chú Lý một chút. Nếu chị đồng ý thì thứ hai tuần sau có thể ký hợp đồng, còn nếu không muốn thì cũng không sao đâu, em từ chối là được.”

“Công ty giải trí Thần Tinh sao? Đó là một công ty lớn nổi tiếng lẫy lừng trong giới, ai không ký là kẻ ngốc.” Diệp Phi vừa nghe sự nghiệp vai phụ của mình có thể có cơ hội mới thì lập tức phấn khích.

Kỷ Thuỵ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em hẹn gặp với chú ấy nhé?”

Diệp Phi vừa định đồng ý thì đột nhiên nghĩ đến tình huống hiện tại có chút phức tạp của mình, cô ấy dừng lại một chút và thở dài nói: “Trước mắt em cứ từ từ đã, ngày mai chị định về quê một chuyến, chắc mất khoảng một tuần, đợi đến khi chị trở lại thì lại nói chuyện này có được không?”

“Tại sao đột nhiên lại phải về quê?” Kỷ Thuỵ khó hiểu.

Em họ kết hôn, vốn định là thứ tư tuần sau sẽ về nhưng bây giờ… bởi vì muốn trốn người nào đó, cũng muốn thuận tiện nghĩ kỹ xem nên xử lý đứa bé trong bụng như thế nào nên cô ấy quyết định về quê sớm hơn vài ngày. Thật khó để nói với Kỷ Thuỵ những lời này, vì vậy Diệp Phi phải nói dối một chút: “Tham dự tiệc cưới, sẵn tiện dành thời gian ở bên ba mẹ.”

“Chị có thể tự về được không? Nếu không thì em về với chị nhé.” Kỷ Thuỵ không yên tâm lắm.

Diệp Phi cười: “Hiện tại sức khỏe của chị rất tốt, không cần em đi cùng.”

Thật ra nếu Kỷ Thụy có thể đi cùng mình về quê thì cũng khá tốt nhưng khi Diệp Phi nghĩ đến khuôn mặt luôn cau có của ba mẹ mình thì cuối cùng vẫn không nỡ để bé con dễ thương nhà mình chịu thiệt thòi.

Kỷ Thuỵ nghe tin sẽ không thể gặp được chị Phi thân yêu trong một tuần thì cô lập tức bắt đầu lẩm bẩm với cô ấy. Dù có là chị gái cool ngầu đến đâu cũng sẽ bị cô lẩm bẩm đến mức tan chảy, cô ấy đành phải chấp nhận số phận và an ủi cô. Đợi cho đến khi thật vất vả mới cúp máy được, cô ấy quay đầu lại nhìn mình trong gương, khóe môi vẫn còn nhếch lên.

“Cô Diệp và cô Kỷ thực sự giống như chị em ruột vậy, không chỉ trông giống nhau mà còn có mối quan hệ rất tốt.” Bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa trưa, đợi Diệp Phi nói chuyện điện thoại xong thì mỉm cười bước tới.

Chị gái cool ngầu bị nhìn thấy dáng vẻ cười tươi như hoa thì lập tức không được tự nhiên mà lấy khẩu trang ra, vừa đeo nó lên vừa thuận miệng trả lời: “Trông rất giống nhau sao?”

“Rất giống, đặc biệt là đôi mắt đó, quả thực như được đúc ra từ cùng một khuôn.” Bảo mẫu đã chăm sóc cô ấy lâu như vậy nên đã quen với dáng vẻ né tránh khi không trang điểm của cô ấy.

“Có thể là duyên phận.” Diệp Phi mỉm cười, sờ sờ chiếc bụng nhỏ như bị ma xui quỷ khiến.

Xét về thời gian thì vẫn chưa đến một tháng, chỗ đó vẫn bằng phẳng như cũ. Cô ấy bất ngờ nhận ra được mình đã làm gì, nụ cười trên môi lập tức biến mất.

Bởi vì trong lòng có tâm sự nên Diệp Phi đã lên máy bay trở về quê vào sáng sớm hôm sau, đợi khi Kỷ Thuỵ thức dậy thì cô ấy đã về đến nhà an toàn.

Sau khi chắc chắn rằng chị Phi thân yêu có thể chăm sóc bản thân thật tốt ở nhà thì cuối cùng Kỷ Thuỵ cũng yên tâm, bắt đầu chuyên tâm mong chờ đến thứ hai…

Ba gửi tin nhắn cho cô nói sẽ đi công tác về vào thứ hai, còn hẹn cô cùng nhau đi ăn tối vào ngày hôm đó.

Lần gặp mặt trước còn chưa nói được mấy câu đã chia tay, sau đó thì ba lập tức đi công tác, cô cũng không dám làm phiền nhiều. Mỗi lần nhắn tin đều phải suy nghĩ rất lâu mới chọn được một câu thích hợp nhất để gửi, cô sợ sẽ làm phiền đến người ba phiên bản trẻ này.

Khi nhận được tin nhắn Trử Thần nói muốn ăn tối cùng nhau, tình cờ là Kỷ Thuỵ đang ở trong văn phòng của Tạ Uyên, sau khi đọc tin nhắn thì cô đột nhiên phấn khích mà la lên một tiếng.

Tạ Uyên đang đọc tài liệu bị cô làm cho giật mình, sau khi anh lấy lại tinh thần thì lập tức hiểu ra điều gì đó, anh bình tĩnh hỏi một câu: “Anh ta đã nói gì với cô?”

“Nói muốn ăn cơm cùng với cháu!” Đôi mắt Kỷ Thuỵ sáng lấp lánh.

Vẻ mặt Tạ Uyên không có cảm xúc gì: “Đã ăn cơm với tôi tám trăm lần rồi, chưa bao giờ thấy cô vui vẻ như vậy.”

“Sao có thể giống nhau được, đây là lần đầu tiên cháu ăn cơm với ba hồi còn trẻ!” Kỷ Thuỵ giải thích.

Tạ Uyên: “Tôi không trẻ sao?”

“Cũng không phải…”

“Tôi còn nhỏ hơn anh ta một tuổi.”

“Chú nhỏ, chú không thể như thế được…”

“Bạn học Kỷ Thuỵ, làm người không nên có tiêu chuẩn kép.” Tạ Uyên lạnh lùng kết luận.

Kỷ Thuỵ im ​​lặng một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: “Chú nhỏ, có phải chú ghen tị hay không?”

“Dáng vẻ của tôi giống như rất rảnh rỗi sao?” Tạ Uyên đột nhiên đặt tài liệu xuống.

Kỷ Thuỵ: “…” Ừm, rất rảnh rỗi.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không thể nói như vậy, Kỷ Thuỵ đi đến bên cạnh anh, cô đấm bóp vai cho anh một cách ân cần chu đáo: “Đừng nhỏ mọn như vậy mà chú nhỏ, cháu kích động trong bữa cơm đầu tiên sau khi nhận lại ba cũng là chuyện bình thường mà, chú thông cảm một chút đi.”

“Ừm, thông cảm.” Tạ Uyên liếc xéo cô một cái: “Chờ sang năm, Kỷ Thuỵ nhỏ được sinh ra đời, tôi muốn tặng cháu ấy một căn nhà…”

Lời còn chưa dứt, Kỷ Thuỵ đã bịt miệng anh lại.

“Ba mẹ, cô dì chú bác đều sẽ tặng nhà, chú đừng tặng, của chú đều là của cháu, cháu không muốn chia cho người khác.” Cô gái hiếu thảo có giọng điệu nhẹ nhàng, xem ra nếu anh dám phản bác thì sẽ bị ngộp thở đến chết ngay tại chỗ.

Tạ Uyên biết điều mà không nói nữa, đợi sau khi cô buông tay ra thì mới chậm rãi nói: “Quỷ keo kiệt.”

“Cháu không phải quỷ keo kiệt, cháu chỉ đang bảo vệ tài sản thuộc sở hữu của mình thôi.” Kỷ Thuỵ hừ nhẹ một tiếng, cô gõ gõ bấm bấm điện thoại di động, cuối cùng chỉ trịnh trọng trả lời Trử Thần bằng một chữ [Được.]

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ đắn đo suy nghĩ của cô rồi cuối cùng hỏi một câu: “Chỉ một chữ thôi thì có phải lạnh lùng quá hay không?”

“Cháu sợ gửi quá nhiều sẽ khiến ông ấy sợ hãi.” Kỷ Thuỵ có chút xấu hổ: “Cháu và ông ấy cách nhau hơn mười mấy năm, trước hết cháu phải để lại ấn tượng tốt với ông ấy mới được.”

Tạ Uyên nghe vậy thì lập tức không có phản ứng gì, vào ngày đầu tiên khi Kỷ Thuỵ lại tấn công anh bằng tin nhắn lần nữa thì anh đột nhiên trả lời lại một câu: [Từ giờ trở đi, mỗi ngày chỉ có thể gửi ba tin nhắn cho tôi, gửi nhiều hơn sẽ bị chặn.]

Kỷ Thuỵ: [?]

Tạ Uyên: [Chuyện này không thể thương lượng.]

Kỷ Thuỵ… cảm thấy như bầu trời sụp đổ.

Sau khi về nhà, Diệp Phi bận duy trì liên lạc để giữ tình cảm với bạn bè và người thân ở quê, chú nhỏ lại nghiêm cấm cô gửi tin nhắn như tấn công, người ba bên kia lại không dám liên hệ vì để duy trì hình tượng tốt đẹp, Kỷ Thuỵ cảm thấy giống như mình đã mất tất cả chỉ trong một đêm.

May mắn thay, thứ hai sắp đến rồi.

Kỷ Thuỵ đã bắt đầu chọn quần áo từ sáng, sau khi tham khảo ý kiến ​​của một số người trạc tuổi ba mình như chú Lý và Ngô Việt thì cuối cùng cô đã chọn được quần jean với áo phông trắng, lại cột kiểu tóc đuôi ngựa cao, cả người đều lộ ra dáng vẻ trẻ trung năng động.

Sau khi chọn lựa xong, cô vui vẻ đi tìm Tạ Uyên giữa những lời khen ngợi của quản gia và những người khác.

Tất nhiên Tạ Uyên nhớ chuyện hôm nay cô sẽ đi ăn tối với ba ruột của mình, anh đã cảm thấy khó chịu không thể tả được từ lúc sáng, khi nhìn thấy cô xuất hiện trong văn phòng của mình, vốn dĩ anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Anh – Tạ Uyên, thực sự đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình ở tuổi hai bảy.

Tạ Uyên cụp mắt xuống, cây bút ký tên lướt soàn soạt qua những trang bên trong hợp đồng.

Tưởng Cách, người đang đợi ở bên cạnh: Có nên nhắc anh rằng anh đã ký nhầm chỗ hay không… Thôi bỏ đi, dù sao cũng không quan trọng.

Mặc dù Tạ Uyên đã cố hết sức để kiềm chế nhưng Kỷ Thuỵ vẫn phát hiện ra tâm trạng thật sự của anh không vui, vì thế trên khuôn mặt nhỏ còn tràn ngập sự chờ mong vừa rồi lập tức bắt đầu tràn ngập sự lo lắng: “Chú nhỏ… Chú không vui sao?” 

Tạ Uyên ngước mắt lên nhìn về phía cô, khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô thì anh dừng lại một chút, mặt mày đột nhiên thả lỏng ra vài phần: “Không có.”

“Vậy tại sao chú không nói lời nào?” Kỷ Thuỵ bước qua.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang tiến đến trước mặt một lúc, đột nhiên cảm thấy mình giống như người phụ huynh của một gia đình đã ly hôn, vì bảo vệ sức khỏe tinh thần của con cái mà chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ, ra vẻ rộng lượng khi nhìn thấy con cái đi gặp một người giám hộ khác… Chẳng bao lâu sau, anh đã cảm thấy chán ghét với loại hình dung này của mình.

“Chú nhỏ?” Thấy anh không nói lời nào, Kỷ Thuỵ lại gọi anh lần nữa.

Tạ Uyên bừng tỉnh: “Ừm… Hợp đồng này có chút vấn đề, tôi đang suy nghĩ nên sửa như thế nào.” 

Thì ra không phải không vui vì cô sẽ đi ăn tối với ba, Kỷ Thuỵ lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi lại bắt đầu ríu rít. Nhìn thấy cô khôi phục lại sức sống một lần nữa, tâm trạng của Tạ Uyên cũng tốt hơn một chút… cho đến khi cô rời khỏi văn phòng để đi tìm Trử Thần.

“Lấy một bản khác tới đây.” Tạ Uyên ném bản hợp đồng trong tay vào thùng rác, áp suất thấp xung quanh không thể thu lại được nữa.

Thư ký Tưởng, người đã trải qua nhiều trận chiến trả lời một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài nhưng khi đi đến cửa thì anh ấy không thể nhịn được mà dừng lại: “Sếp Tạ.”

Tạ Uyên ngước mắt lên.

“Anh có cảm thấy… tính chiếm hữu của mình đối với cô Thụy Thụy có chút quá lớn không?” Tưởng Cách đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định khéo léo chỉ ra sự thật mà người ngoài cuộc tỉnh táo có thể nhận ra bởi vì tình cảm mấy năm nay với Tạ Uyên: “Tính chiếm hữu này dường như đã vượt quá mức độ nên có giữa chú với cháu gái.”