Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 63




Tạ Uyên bình tĩnh lại một lúc lâu, đợi cho đến khi hơi tỉnh táo lại một chút mới đi về phía nhà ăn, vừa đúng lúc Kỷ Thuỵ bưng mì nước từ trong phòng bếp ra, sau khi nhìn thấy anh thì lập tức yêu cầu anh ngồi xuống.

“Ăn cái gì vậy?” Tạ Uyên hỏi.

Kỷ Thuỵ trả lời: “Mì nước và trứng chiên.”

Tạ Uyên kéo bát lại, chỉ thấy nước mì trong bát có màu trắng, mì được nấu vừa chín tới đang chìm nổi trong nước, bên cạnh còn có một quả trứng gà được chiên vàng và dùng hành lá xanh tươi để trang trí.

Vào ban đêm như thế này, một bát mì nước nóng hổi cũng đủ để khiến người ta gục ngã.

“Nếm thử xem có ngon không?” Kỷ Thuỵ ôm mặt một cách mong đợi.

Tạ Uyên mỉm cười nhẹ, nhận lấy đôi đũa và ăn một miếng, sợi mì dai và mặn mà, rất hợp khẩu vị của anh.

“Rất ngon.” Anh nói ra sự thật.

Kỷ Thuỵ cười một tiếng và thúc giục anh ăn nhanh lên.

Tạ Uyên lại ăn thêm một miếng nữa, anh ngước mắt lên: “Không phải cô cũng chưa ăn sao? Tại sao không làm nhiều hơn một bát?”

“Trong nhà chỉ còn lại chút mì sợi thủ công này, những loại mì sợi khác đều có vị không ngon.” Kỷ Thuỵ giải thích.

Tạ Uyên nghe vậy thì lập tức muốn đẩy bát sang cho cô, Kỷ Thuỵ nhìn ra được ý định của anh nên nhanh chóng ngăn lại: “Không cần, không cần, trong tủ lạnh còn có thứ khác để ăn, cháu đã hâm nóng lại rồi, tùy tiện ăn tạm gì đó là được.”

Ba phút sau, Tạ Uyên nhìn chân giò pha lê, gân bò om nước sốt, thịt lợn om dưa chua và cua hoàng đế xào cay trước mặt cô, sau một lúc lâu im lặng thì anh hỏi: “Đây là  ăn tạm chút gì đó của cô sao?”

“Là ăn tạm đó.” Một tay Kỷ Thuỵ cầm chiếc bánh bao hấp, một tay cầm đũa, ăn đến cực kỳ vui vẻ: “Đều là đồ ăn thừa của bữa trưa.”

Tạ Uyên tức giận mà cười: “Vậy thì tôi cũng muốn tùy tiện ăn chút.”

Anh đưa tay kéo chân giò pha lê gần nhất lại, Kỷ Thuỵ nhanh chóng nắm lấy mép đĩa ở phía bên kia: “Không được! Chú mới vừa uống rượu xong nên không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ này được, ngoan ngoãn ăn mì đi!”

“Tôi không muốn, tôi cứ muốn ăn cái này đó.” Tạ Uyên thấy cô nắm chân giò đến chết không buông thì lại kéo cua hoàng đế xào cay: “Cua không có dầu mỡ, tôi ăn cua.”

“… Cua chiên trước rồi mới xào, làm sao chú biết không có dầu mỡ chứ! Hơn nữa cho nhiều ớt cay như vậy, chú chịu được sao?!” Kỷ Thuỵ nhanh chóng bảo vệ.

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ bảo vệ đồ ăn của cô, đột nhiên buông tay ra: “Tôi muốn ăn.”

Giọng điệu bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự không vui.

Kỷ Thuỵ dừng lại một chút, cẩn thận nhìn về phía anh, chỉ thấy anh rũ mi mắt xuống ngồi ở đó, toàn thân giống như rơi vào áp suất thấp.

Cũng không biết đã đi đâu để xã giao, xã giao đến mức áo sơ mi đều bị nhăn nhúm, hai cúc áo trên cùng bị cởi ra, nút tay áo cũng không biết tung tích, tay dài và chân dài bị lún vào ghế dựa, lộ ra vài phần uất ức và chán nản sa sút.

… Còn không phải là để anh ăn thanh đạm một chút sao, có đến nỗi uất ức như vậy không? Kỷ Thuỵ mím môi, ngượng ngùng đẩy con cua đến trước mặt anh: “Vậy, vậy chú ăn cái này đi.”

Đôi mắt Tạ Uyên khẽ nhúc nhích, anh bình tĩnh nhìn về phía cô.

“Không phải là không cho chú ăn mà là sợ chú ăn xong thì dạ dày sẽ không được thoải mái.” Kỷ Thuỵ đi vòng qua, kéo ghế dựa bên cạnh anh và ngồi xuống, cô vừa vỗ lưng để an ủi anh vừa giải thích: “Cháu không có bảo vệ đồ ăn mà, chú nhỏ là người tốt nhất trên thế giới đối với cháu, cái gì cũng cho cháu, sao cháu có thể giành đồ ăn với chú chứ, chú nói xem có đúng không hả chú nhỏ?”

Tạ Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Nói thì hay đấy.”

“Cháu không chỉ nói hay đâu mà cháu làm cũng giỏi đấy, đợi chút, cháu sẽ đem đồ ăn này bỏ lại tủ lạnh hết, đợi ngày mai chú nhỏ tỉnh rượu thì chúng ta lại cùng nhau ăn có được hay không?”

Kỷ Thuỵ nói, tay lại bí mật di chuyển con cua trở về, sau khi bị Tạ Uyên phát hiện, cô mỉm cười một cách ngượng ngùng: “Bây giờ chú thực sự không thể ăn được.”

Đôi mắt của cô luôn trong trẻo, từ trước đến nay Tạ Uyên luôn thích nhìn chằm chằm để ngắm nó nhưng bây giờ anh lại vô thức tránh né, giống như mỗi lần nhìn thấy thì sẽ bị nhắc nhở một lần rằng những suy nghĩ sinh ra trong lòng anh có bao nhiêu ghê tởm và đáng khinh.

Cô tin tưởng anh như vậy, nếu biết anh có tồn tại những suy nghĩ như thế với mình thì nhất định sẽ chán ghét anh.

“Chú nhỏ, chú nhỏ?” Kỷ Thuỵ ngày càng tiến gần hơn.

Tạ Uyên duỗi một ngón tay ra với khuôn mặt vô cảm, chọc vào trán cô để đẩy xa ra. Kỷ Thuỵ phối hợp mà phát ra âm thanh ui da một tiếng, quay trở lại vị trí của mình sau vài cú xoay người khoa trương.

“Tôi không muốn ăn đồ ăn thừa.” Tạ Uyên khẽ liếc mắt nhìn cô một cái.

Đây là sự từ bỏ. Kỷ Thuỵ cười hì hì và cầm đũa lên một lần nữa: “Cháu ăn, cháu thích ăn đồ ăn thừa nhất.”

Khoé môi Tạ Uyên cong lên một chút, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô thì nụ cười lại phai nhạt đi vài phần.

Anh ăn hết sạch bát mì, đến hành lá xắt nhỏ cũng không còn sót lại, Kỷ Thuỵ ngạc nhiên đủ rồi thì uyển chuyển hỏi anh có muốn lấy thêm đồ ăn khác không.

Tạ Uyên từ chối và chống gậy trở về phòng.

Ăn xong bát mì thì đã gần mười hai giờ, sau khi tắm rửa xong và nằm xuống giường thì đã gần một giờ sáng. Tạ Uyên lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đầu óc vẫn còn choáng váng, cảm thấy giống như đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên mặt nước.

Đã đánh răng rồi nhưng hương vị của bát mì nước dường như vẫn còn đọng lại trên môi và răng, anh vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy đôi mắt quá mức trong trẻo kia của Kỷ Thuỵ.

… Không được, anh không thể lại suy nghĩ về điều đó nữa, cũng không thể uống rượu nữa, là một người trưởng thành thì phải có khả năng tự khống chế cơ bản. Anh cần phải bình tĩnh lại, mau chóng loại bỏ những cảm xúc không nên có, nếu không một khi bị Kỷ Thuỵ phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc.

Tạ Uyên hít thật sâu mấy hơi, sau khi cảm thấy tâm trạng tốt và bình tĩnh hơn một chút thì anh nhắm mắt lại định đi ngủ.

Cạch, cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.

“Chú nhỏ.” Có người gọi anh.

Tạ Uyên đột nhiên mở mắt ra, anh khó khăn mà điều chỉnh ánh mắt tập trung vào cô gái nhỏ mặc đồ ngủ ở cửa: “… Tại sao cô lại đến đây?”

“Cháu đến xem chú.” Thấy anh chưa ngủ, Kỷ Thuỵ lập tức chạy vào, ngồi ở mép giường nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

Đôi mắt Tạ Uyên giật giật, cảm thấy cảnh tượng này có chút kỳ quái…

“Cô nhìn chằm chằm tôi lâu như vậy làm tôi có loại cảm giác như mình sắp chết rồi.” Anh nói sự thật.

Kỷ Thuỵ không nói nên lời: “Đó là bởi vì chú vẫn luôn nằm, chú ngồi dậy thì sẽ không có loại cảm giác như vậy.”

Tạ Uyên dừng một chút, anh ngồi dậy theo lời đề nghị của cô, quả nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều.

Sau đó căn phòng lại đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tạ Uyên đã tắt đèn trước khi nằm xuống, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, ánh đèn ngủ mờ ảo, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy nhau mà lại không thể nhìn rõ nhau nhưng cũng không ai chịu chủ động đi bật đèn.

Sự yên tĩnh lan rộng, Tạ Uyên, người mới vừa hạ quyết định lại bắt đầu suy nghĩ miên man bất định, những quyết tâm trước đó dường như đã vứt cho chó ăn dưới ánh sáng mờ ảo như vậy trong nháy mắt.

Thật sự không được, cứ trực tiếp thổ lộ đi, không thành công thì dọa cô chạy mất, bản thân cũng đỡ phải rối rắm như thế này. Sếp Tạ bạo dạn hơn, trực tiếp nói thẳng: “Kỷ Thuỵ, tôi có chuyện muốn nói với cô…”

“Có phải chú bị bắt nạt hay không?” Kỷ Thuỵ cũng lên tiếng cùng lúc.

Tạ Uyên đột nhiên có chút ngơ ngác: “Cái gì?”

“Chú đừng nói dối cháu, cháu đã đoán được rồi.” Kỷ Thuỵ dừng lại một chút, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Từ lúc trở về thì chú rất kỳ lạ, có phải hôm nay bị bắt nạt trong tiệc rượu hay không?”

Đầu óc Tạ Uyên vẫn còn hỗn loạn, khi đang không biết phải trả lời như thế nào thì Kỷ Thuỵ bật đèn lên một tiếng cạch, căn phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng. Anh vô thức nheo mắt lại, đợi khi thích ứng được thì anh mới phát hiện đôi mắt của Kỷ Thuỵ hình như đang đỏ hoe.

Một chút ý xấu vừa nảy sinh lập tức tiêu tan bởi vì khóe mắt ửng đỏ của cô, Tạ Uyên cúi người về phía trước, đưa tay lau lau khoé mắt của cô: “Suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy, ai dám bắt nạt tôi chứ?”

“Đã nói là cháu đã đoán được rồi, chú không cần lừa cháu như một đứa trẻ nữa.” Kỷ Thuỵ cau mày, cô nắm lấy bàn tay đang lau tới lau lui trên mặt mình với vẻ không đồng tình: “Cháu không khóc, chú lau cái gì mà lau.”

Tạ Uyên: “…” Ồ, tôi cho rằng cô khóc.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Kỷ Thuỵ chân thành nhìn anh: “Chú nhỏ, sự phát triển của tập đoàn nhà họ Tạ đã rất tốt rồi, sau này chú không cần lại phải vì một, hai dự án mà chịu uất ức như vậy, cùng lắm thì chúng ta kiếm ít tiền hơn một chút nhưng mà tuyệt đối không thể chịu bắt nạt.”

Tạ Uyên nhìn vào đôi mắt chân thành tha thiết của cô, bật cười: “Nếu như tôi kiếm được ít hơn thì số tiền cô có thể thừa kế cũng sẽ ít hơn.”

“Cháu không quan tâm đến tiền bạc đâu, cháu chỉ hy vọng chú nhỏ có thể khỏe mạnh và hạnh phúc.” Kỷ Thuỵ tỏ vẻ nghiêm túc.

Tạ Uyên hơi nhướng mày: “Vậy nếu tôi phá sản, cô cũng không chê sao?”

“Đương nhiên sẽ không, nếu chú phá sản thì cháu sẽ trộm tiền trong nhà để nuôi chú, dù sao thì cháu cũng có thể đi làm, chú xem, cháu đã làm công việc dọn dẹp ở quán bar khá tốt đấy chứ?” Kỷ Thuỵ nói xong thì khẽ cười một tiếng, đột nhiên cô lại buồn bã bò đến trên chăn của anh: “Cháu có thể nuôi chú nhỏ, tuy rằng cháu vừa lười vừa tham ăn nhưng cháu có thể nuôi chú, sau này chú không cần phải nỗ lực làm việc như vậy.”

Tạ Uyên nhìn cô gái nhỏ đang vùi mặt vào trong chăn, anh vô thức đưa tay sờ đầu cô nhưng ngón tay vừa chạm vào tóc thì lại mạnh mẽ kiềm chế.

Kỷ Thuỵ bình tĩnh lại một lúc rồi mới ngẩng đầu lên: “Chú nhỏ, vừa rồi chú muốn nói cái gì với cháu?”

Tạ Uyên: “… Không phải bác Chung đã chuẩn bị lò nướng BBQ sao?”

Kỷ Thuỵ: “?”

Mười phút sau, trong nhà kính trồng hoa.

Kỷ Thuỵ nhìn Tạ Uyên đang cố gắng nhóm lửa, cô yếu ớt nói: “Chú nhỏ, cháu đã ăn no rồi, nếu không thì…”

“Cháy rồi!” Tạ Uyên vội vàng nhìn cô một cái: “Mang những xiên đó qua đây đi, đợi than cháy trắng là có thể nướng.”

“Hay là vẫn nên trở về ngủ đi.” Kỷ Thuỵ nhỏ giọng nói thầm một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn mang những xiên mà bác Chung chuẩn bị sẵn tới.

Đương nhiên Tạ Uyên không phải là người giỏi nhóm lửa, anh đã làm rất lâu trong khói lửa mịt mù mới đốt than tới trạng thái bình thường, kết quả lại bởi vì dầu từ xiên nướng chảy xuống than mà đã khiến ngọn lửa bùng cháy trở lại.

Kỷ Thuỵ nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của anh, trong lúc nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười nhưng lại hết cách với anh nên đành phải ở bên cạnh, thỉnh thoảng giúp đỡ anh một chút. Kết quả là chơi rất vui, cô trực tiếp đẩy Tạ Uyên ra, tự mình nướng.

Hai người lăn lộn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nướng được một bàn lớn đồ ăn ngon, tuy rằng màu sắc của món ăn ngon có chút đen nhưng mọi thứ đều nằm trong mức chấp nhận được.

“Nó rất hợp với một lon bia nhỏ.” Kỷ Thuỵ cầm một cây thịt dê xiên lên, sau khi nếm thử thì cảm khái.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Với cái gì mà với, không được phép uống rượu bia.”

Kỷ Thuỵ dừng lại và đột nhiên trở nên vui vẻ.

“Cười cái gì?” Tạ Uyên bối rối không hiểu.

Kỷ Thuỵ vẫn vui vẻ: “Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhớ tới lúc cháu vừa đến nhà họ Tạ, chú đã dẫn cháu đến gặp chú Lý để xin lỗi, còn muốn cháu uống hết rượu trên bàn.”

Tạ Uyên không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, trên mặt anh lập tức hiện lên một tia không được tự nhiên: “Không để cô uống thật, chỉ là làm ra vẻ thôi…”

“Nếu ra vẻ không có tác dụng thì cháu phải uống đến hết sao?” Kỷ Thuỵ nói một cách đầy ẩn ý.

Tạ Uyên lặng lẽ cầm ly nước lên.

Một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Trước đây tôi không đối xử tốt với cô.”

Kỷ Thuỵ khó hiểu ngẩng đầu lên.

“Cô có ghi hận tôi hay không?” Tạ Uyên hỏi.

Kỷ Thuỵ suy nghĩ cẩn thận rồi chân thành lắc đầu.

“Chú nhỏ, mặc dù ở lập trường của chú thì chúng ta mới vừa quen biết nhau mấy tháng nhưng ở trong thế giới của cháu thì cháu đã quen biết chú rất nhiều, rất nhiều năm.” Kỷ Thuỵ tràn đầy ý cười: “Chú nhỏ là một trong những người thân yêu, thân yêu nhất của cháu, cho dù chú có làm cái gì thì cháu cũng đều sẽ không ghi hận chú.”

“Nhưng cô sẽ bỏ nhà ra đi.” Tạ Uyên mỉm cười.

Lần này đến lượt Kỷ Thuỵ cầm ly uống nước.

Một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng phản bác: “Làm sao mà người một nhà ở bên nhau lại không cãi nhau chứ, cháu còn cãi nhau với ba ruột và mẹ ruột đấy.”

Đúng vậy, người một nhà, ở trong thế giới của cô thì anh chính là người nhà của cô, không có gì khác với Trử Thần, Diệp Phi hay là ông Kỷ cả, nếu đột nhiên mối quan hệ chuyển biến thì nhất định cô sẽ tan vỡ.

Trử Thần nói đúng, trẻ con có thể không có chừng mực nhưng người lớn thì không được.

Tạ Uyên mím môi, anh nhìn bắp nướng trong tay, đột nhiên mất cảm giác thèm ăn.

Mới vừa ăn tối xong, cả hai đều không đói, chỉ ăn một chút liền bỏ xuống nhưng họ lại không buồn ngủ gì. Sau khi cả hai nhìn nhau hồi lâu thì Tạ Uyên đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Kỷ Thuỵ hỏi.

Tạ Uyên: “Phòng tập thể hình.” Cho dù là sếp tổng thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể duy trì được vóc dáng.

Kỷ Thuỵ nhanh chóng giữ chặt anh lại, cười nói: “Tập thể hình vào giờ này, chú định không ngủ sao?”

“Dù sao cũng ngủ không được.” Tạ Uyên thực sự định thức trắng đêm không ngủ.

“Không được, như vậy sẽ rất có hại cho cơ thể.” Kỷ Thuỵ nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nên cô mở điện thoại di động ra, bật một đoạn nhạc vui vẻ: “Chúng ta vận động một chút rồi đi nghỉ ngơi.”

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ quơ tay múa chân của cô, anh từ chối chơi như thế này, Kỷ Thuỵ cũng không quan tâm, cô xoay vòng vòng một mình cũng rất vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, loại hoa được trồng trong nhà kính trồng hoa chính là hoa hồng đỏ, là loại hoa hồng có màu sắc thường thấy nhất, là chủng loại bình thường nhất. Tất cả hoa hồng còn không thể đắt bằng tấm pin năng lượng mặt trời trong nhà kính trồng hoa nhưng trong một đêm mưa nhỏ như vậy, giữa tiếng nhạc vui vẻ, có người mặc váy ngủ nhảy múa nhẹ nhàng giữa muôn hoa làm cho từng đóa hoa hồng đều trở nên cao quý.

Tạ Uyên nhất thời không nghe thấy gì cả, chỉ cảm thấy nhịp tim đập vào màng tai như tiếng chày nhỏ, đập đến mức anh hoa mắt chóng mặt, giống như mình đang ở trên biển đầy giông bão.

Cơn say của anh dường như cuối cùng cũng đã chờ được cơ hội, nó đã dùng hết sức lực để phản công vào lúc này.

Anh duy trì vẻ trang nghiêm và bình tĩnh cuối cùng, chống gậy bước đi mà không quay đầu lại, khi Kỷ Thuỵ xoay một vòng trở về thì anh đã đi tới cửa của nhà kính trồng hoa, bóng lưng dường như đang chạy trối chết.

“Chú đi làm gì vậy!” Kỷ Thuỵ lớn tiếng hỏi.

Tạ Uyên: “Về phòng, ngủ.”

Kỷ Thuỵ: “…” Còn chưa gọi cô theo đó.

Bốn giờ rưỡi sáng đúng là thời điểm thích hợp cho một giấc ngủ sâu. Tưởng Cách, người đã vất vả lắm mới vào được phòng ngủ vào nửa đêm trước, ngủ say đến mức không biết hôm nay là hôm nào, anh ấy đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động làm bừng tỉnh.

“Alô?” Đầu óc vẫn còn choáng váng nhưng giọng nói lại giả vờ như đã tỉnh táo.

Tạ Uyên: “Cậu nói đúng, tình cảm không thể giấu được.”

Tưởng Cách: “?”