Vốn quen biết Từ Minh Triết rất lâu rồi nhưng Cao Mỹ Lệ chưa từng nghe anh kể về cuộc đời mình như thế nào. Hôm nay biết rồi mới thấy được Từ Minh Triết đáng thương thế nào, người cho anh động lực chính là cô, còn cô lại khiến anh đau khổ suốt bao năm qua, còn không ngừng buông lời cay độc đến anh năm lần bảy lượt như thế. Nhưng những điều đó dường như đối với Từ Minh Triết không là gì cả, anh vẫn xem như không có gì, trong lòng chỉ có một mình Cao Mỹ Lệ cô.
“Minh Triết.” Cao Mỹ Lệ không kiềm được cảm xúc mà bật khóc, Từ Minh Triết thấy thế liền lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc…”
“Tại sao… tại sao anh lại yêu tôi nhiều đến thế chứ? Tôi đã làm đau anh nhiều như vậy tại sao lại…”
“Yêu thì cần gì nhiều lí do, em chỉ cần biết tôi yêu một mình em là được.” Từ Minh Triết xoa đầu cô nói.
Cao Mỹ Lệ nhìn anh, cô ôm lấy anh, nếu như cô có thể biết về anh sớm hơn, nếu như cô nhận ra người đàn ông này tốt thế nào thì bản thân đã có một tình yêu đẹp và hạnh phúc biết bao rồi.
“Hôm nay như vậy đủ rồi, chúng ta về nhà thôi, em cũng mệt rồi.” Từ Minh Triết nói rồi đứng dậy.
Cao Mỹ Lệ ngồi đó, cô đưa tay ra kéo áo anh: “Khoan… khoan đã…”
“Tôi còn có chuyện chưa nói với anh.” Cao Mỹ Lệ nói.
“Hửm?” Anh quay đầu lại nhìn cô.
“Thật ra… thời gian bên cạnh anh… tôi… tôi đã mang thai rồi.”
Nói xong cô kéo tay anh đặt lên bụng mình: “Ở đây… ở đây có con của chúng ta.”
Từ Minh Triết ngơ ra, anh mỉm cười rồi xoa đầu cô: “Tôi đã biết trước rồi.”
“Hả?”
“Tờ giấy khám thai trong túi xách của em tôi đã nhìn thấy, tôi không muốn ép em nói ra, tôi đợi em tự mình nói cho tôi biết.” Từ Minh Triết bảo.
“Anh… anh biết trước rồi sao?” Cao Mỹ Lệ bất ngờ, cứ nghĩ đã giấu được anh nhưng chính bản thân mình lại làm bại lộ lúc nào không hay.
Phải rồi tờ giấy đó… cô quên béng đi mất.
“Thế… em tính sao đây? Ở đây đã có con của tôi và em rồi, em định sẽ như thế nào?” Từ Minh Triết nhìn cô hỏi.
“Mỹ Lệ, chúng ta bỏ qua hận thù có được không?” Từ Minh Triết nắm lấy tay cô.
Cao Mỹ Lệ nhìn anh, cô im lặng. Thù hận sao? Ý anh chính là bỏ qua việc trả thù Ninh Giang Thành và Thẩm Thiên Hương sao.
Không thể, cô đã luôn mong chờ cơ hội tốt để cho cả hai người họ một bài học, cô không thể bỏ lỡ nó như vậy.
Nhưng mà…
“Minh Triết, anh sẽ kết hôn với tôi chứ?” Cao Mỹ Lệ hỏi.
Từ Minh Triết không suy nghĩ gì nhiều mà liền gật đầu: “Nếu em muốn chúng ta sẽ lập tức tổ chức hôn lễ.”
“Mỹ Lệ, bây giờ chúng ta cũng có con rồi… tôi muốn cùng em sống một cuộc sống hạnh phúc, muốn cho em một danh phận, muốn cho con chúng ta một mái ấm hoàn chỉnh.” Từ Minh Triết bảo.
“Tôi biết chuyện thù hận của em nói bỏ qua không dễ dàng gì, nhưng mà…”
Từ Minh Triết đủ tỉnh táo nhận ra vấn đề, nếu như cứ để cô lấn sâu vào tội ác tình yêu giữa họ sẽ biến mất mãi mãi, kể cả đứa nhỏ còn chưa chào đời này.
Cao Mỹ Lệ im lặng, thấy cô không đáp gì, anh đoán việc này rất khó đối với cô. Anh đứng dậy, xem ra cứ tùy cô quyết định, vì ban đầu thỏa thuận của họ cô là tình nhân của anh, còn anh giúp cô trả thù.
Cao Mỹ Lệ nhìn Từ Minh Triết đang bước đi, cô đứng dậy chạy đến ôm lấy anh từ phía sau.
“Em đồng ý, em đồng ý bỏ qua tất cả, chúng ta làm lại mọi thứ có được không?”
Từ Minh Triết đứng đơ ra.
“Được, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại.”
…
Từ gia.
Từ Minh Triết ngồi bên cạnh giường, anh nắm lấy tay cô, nhìn cô ngủ thế này anh mới yên tâm làm sao. Cuối cùng mọi thứ cũng bỏ qua, cả hai quyết định không sống trong quá khứ dằn vặt bản thân mình nữa.
Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ: “Mẹ, có phải mẹ luôn bên cạnh con không?”
Anh chọn hạnh phúc của mình và cô cũng như đứa con nhỏ, anh học cách chấp nhận và bỏ qua. Việc thù hận nhau kéo dài chỉ đau khổ, chi bằng nhắm mắt cho qua, anh và cô có thể bắt đầu lại, thời gian cho ta làm lại tất cả, quan trọng rằng ta có nhận ra lỗi lầm sớm để quay lại được hay không mà thôi.
“Mỹ Lệ, cảm ơn em.”
Bỏ qua như thế này đối với cô không dễ dàng gì. Nhưng việc làm mẹ đã khiến cô thay đổi nhiều hơn, Cao Mỹ Lệ cũng biết suy nghĩ hơn nhiều. Đứa con này xuất hiện thật sự khiến cho cả anh và cô nhận ra rất nhiều điều.
“Cảm ơn con.”
…
Một tháng sau.
Hôm nay Từ Minh Triết nghỉ làn chủ động lái xe đưa cô đi khám thai. Lần đầu được làm ba nên anh rất phấn khích, từ lúc cả hai đã chấp nhận nhau tình cảm cũng trở nên tốt hơn, anh luôn dành thời gian chăm sóc cho hai mẹ con cô là trên hết.
Từ Minh Triết nắm tay Cao Mỹ Lệ bước vào, nào ngờ lại gặp Ninh Giang Thành đang ngồi đó.
“Trùng hợp nhỉ?” Ninh Giang Thành nhìn cả hai chào hỏi.
Cao Mỹ Lệ bất ngờ.
“Trùng hợp thật.” Trái với cô Từ Minh Triết lại rất bình tĩnh, anh dìu cô ngồi xuống ghế.
“Xem ra anh cũng làm ba rồi.” Ninh Giang Thành hỏi chuyện.
“Đúng vậy, lần đầu làm ba còn nhiều điều chưa biết.” Từ Minh Triết đáp.
“Không sao, sau này anh sẽ biết. Khi làm ba làm mẹ rồi sẽ khiến con người ta thay đổi rất nhiều.” Ninh Giang Thành nói tiếp.
“Thế hai người chừng nào kết hôn?” Ninh Giang Thành hỏi.
“Cô ấy muốn sinh con xong sẽ kết hôn.” Từ Minh Triết trả lời.
Lúc này Thẩm Thiên Hương cũng khám xong, cô bước ra Ninh Giang Thành liền đi đến đỡ cô.
“Gặp người quen sao?” Thẩm Thiên Hương nhìn cả hai.
Cao Mỹ Lệ đơ ra, sao cả ba người họ lại bình tĩnh như vậy chứ?
“Chúc mừng anh Minh Triết.” Thẩm Thiên Hương nhìn anh nói.
“Cảm ơn em.”
“Còn cô nữa, lần đầu làm mẹ rất vất vả đó, có gì nhớ nói cho anh ấy biết.” Thẩm Thiên Hương nhìn Cao Mỹ Lệ bảo.
“Cô… mọi người…” Cao Mỹ Lệ lắp bắp.
“Chúng ta đều làm ba làm mẹ rồi, trưởng thành suy nghĩ lên chứ.” Ninh Giang Thành nói.
Cuộc trò chuyện cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, mọi người bình tĩnh đến lạ không ai hiểu được.
Nếu là như trước kia, chắc chắn chỗ này đã được bao quanh bằng sát khí của Từ Minh Triết và Ninh Giang Thành rồi. Bây giờ đã trở thành hai ông bố, dường như khiến hai người đàn ông này thay đổi rất nhiều.
Bọn họ… cứ thế chấp nhận cho qua đi mọi thứ!