Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 24: Bị thương nặng




Chắc tại thằng bé nghe tôi giới thiệu những tập tục tốt đẹp của người Việt mê quá nên mới thốt ra một câu như vậy đây mà.

Tôi mỉm cười, "Tất nhiên rồi. Việt Nam luôn chào đón con."

Có cậu nhóc và con mèo bầu bạn, một ngày trôi qua trong bốn bức tường với tôi mà nói cũng không tính là quá tệ.

Đến 5 giờ chiều, một vệ sĩ gõ cửa phòng bảo là đến giờ cậu bé phải ra về. Mẹ của cậu bé đang chờ bên ngoài hành lang, tôi cũng không tính giữ lại cậu bé làm gì, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cậu nhóc.

Căn phòng im ắng trở lại như ban đầu, chỉ còn mình tôi và con mèo.

Người duy nhất để tâm sự đã đi mất rồi.

Trong phòng có mỗi cái ti vi nhưng không xem được vì tôi không biết tiếng. Điện thoại, máy tính hay các thiết bị lại càng không có. Nhốt tôi ở chốn này, Châu Mặc Lâm hoàn toàn kiểm soát sự tự do của tôi.

Haizzz! Không biết các cung tần mĩ nữ thời xưa đã làm gì để cuộc sống gò bó trong cung cấm bớt tẻ nhạt nhỉ? Chứ tôi không có điện thoại để dùng là đã thấy nhạt nhẽo lắm rồi.

Sực nhớ ra là hoàng hôn trên vịnh Manila rất đẹp, tôi bê cái ghế dựa và bế em mèo ra cửa sổ sát đất ngồi ngắm nhìn.

Philippines nổi tiếng với nhiều điểm du lịch lãng mạn trong đó có vịnh Manila. Nhiều người truyền tai nhau rằng đây là nơi ngắm hoàng hôn lãng mạn nhất nên ghé thăm một lần trong đời.

Một cảnh sắc tươi đẹp vào lúc hoàng hôn, khi ánh sáng cuối ngày chuyển dần từ vàng, cam phủ lên mọi cảnh vật bên bờ vịnh tạo nên bức tranh lãng mạn.

Ôm con mèo vào lòng, tôi dường như muốn quên hết ưu phiền của cuộc sống để tận hưởng thời khắc tuyệt diệu này của thiên nhiên.

Đẹp thật đấy, quả không ngoa khi nói đây là một trong những vùng vịnh đẹp nhất thế giới.

Phía xa, dưới ánh hoàng hôn là vòng đu quay khổng lồ MOA Eye đang chầm chậm quay...

Cảnh tuy đẹp nhưng lý trí không cho phép tôi quên đi nỗi đau của quá khứ...

Cũng vào một buổi chiều hoàng hôn như vậy, tôi bị người ta ép buộc phải từ bỏ tất cả mọi thứ đế đến nơi không thuộc về mình...

Xem ra, tôi vẫn còn hận Châu Mặc Lâm nhiều lắm. Nhiều đến mức mỗi khi ở bên hắn, tôi lại thấy căm ghét sự vô dụng của bản thân.

Vô dụng vì lỡ ỉ lại vào hắn.

Sẽ như thế nào nếu tôi được sống trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ, anh chị em? Chuyện tôi đang trải qua, liệu có xảy đến với tôi không? Nó sẽ mang một kết quả khác chứ?

Tôi phát ra một tiếng thở dài não nề... Con mèo như cảm ứng được cảm xúc của tôi, nó nhổm dậy dụi đầu vào tay tôi. Phì cười trước hành động đáng yêu của con vật lắm lông này, tôi giơ tay vuốt ve lên bộ lông mềm mại óng mượt của nó.

Châu Mặc Lâm là một người khó hiểu, lúc thì lạnh lùng, lúc thì rất biết để tâm tới cảm xúc của người khác. Hành động của anh ta khiến tôi phân vân, không biết phải hành xử thế nào cho đúng.

Suy cho cùng, tôi có nên tiếp tục hận anh ta?

Mà tại sao tôi cứ phải phân vân một điều không chắc chắn vậy nhỉ?

Anh ta làm tôi nhức đầu quá!

Tôi vỗ vỗ má, quyết định không suy nghĩ tới chuyện khiến mình buồn bực này nữa...

Ngoài kia, hoàng hôn dần kết thúc... Những ánh đèn điện ngoài đường bắt đầu thi nhau thắp sáng.

Đúng 6h 30 phút, phục vụ phòng đẩy bữa tối lên cho tôi dùng. Không phải người tôi gặp sáng nay, lần này là một cô gái có nước da màu bánh mật, mái tóc đen thẳng được búi gọn ra đằng sau, dáng người nhỏ con và hơi gầy gò.

Nhìn thấy tôi, cô phục vụ thoáng dừng lại một chút, sau đó cô ấy tiếp tục công việc đang làm của mình. Dọn bữa tối lên cái bàn nhỏ ở góc phòng, cô hỏi tôi có muốn cần gì hay sử dụng những dịch vụ khác của khách sạn không. Tôi lắc đầu nói không cần và cảm ơn cô ấy.

Một mình buồn chán không có việc để làm, tôi hết chơi đùa với con mèo rồi lại dỡ tung đống chăn ga gối đệm của khách sạn. Dỡ tung rồi lại tìm cách gấp gọn giống như cũ.

Khi tôi sắp chìm trong nỗi cô đơn vô tận của thời gian thì những tiếng động dồn dập ngoài hành lang liên tục tác động vào màng nhĩ... tôi ôm con mèo, bất giác co rụt người lại.

Nối tiếp sau đó, tiếng đập cửa 'rầm rầm' khiến tôi càng hoảng sợ hơn, đứng ngây người quên cả phản ứng.

Người bên ngoài mất hết kiên nhẫn, đạp bay cửa vào trong...

Châu Mặc Lâm xông vào phòng, nhìn thấy tôi anh ta u ám không nói nửa lời túm lấy cánh tay tôi, lôi nhanh ra ngoài.

"Khoan đã, có chuyện gì vậy? Anh đang làm tôi đau đấy." Châu Mặc Lâm dừng lại, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn tôi. Tôi có làm sai chuyện gì đâu, sao anh ta lại nhìn tôi như thế?

Tôi định hỏi anh ta nhưng khựng người lại vì phát hiện trên người anh ta toàn là máu tươi tanh nồng... Tôi khiếp đảm che miệng...

"Trân, đừng sợ, không phải vết máu của tôi. Người của bố tôi sắp đuổi tới đây, chúng ta phải đi ngay lập tức." Hắn vuốt nhẹ lên má tôi, ánh mắt phức tạp nói tiếp. "Trung Thông đang bị thương nặng, tôi cần sự giúp đỡ của em."