Châu Mặc Lâm không trả lời câu trầm trồ của tôi, hắn chỉ đơn giản nói: "Em thích là được."
Tôi cau hai hàng lông mày...
"Tôi nhận ra, anh làm cái gì cũng thờ ơ thì phải."
Hắn cụng vào trán tôi, ánh mắt vụt sáng, môi nở một nụ cười đen tối và xấu xa. "Nhưng em phải công nhận rằng riêng mỗi lần chúng ta thân mật, tôi không hề thờ ơ có đúng không? Tôi có thờ ơ thật, em đã không run rẩy ở dưới thân tôi rồi."
"Châu Mặc Lâm này." Tôi lẩm bẩm gọi hắn. "Có ai từng nói là anh rất biến thái không?"
"Không, đây là lần đầu tôi được nghe đấy."
Tôi "..."
Hết nói nổi, tôi xoay mặt nhìn ra biển.
"Em trai anh, Châu Kiến Thành từng nói anh là người cấm dục. Nhưng theo những gì tôi thấy thì không phải."
Nghe tôi nhắc lại câu nói của Châu Kiến Thành, hắn không phủ nhận, xoay mặt tôi nhìn vào tròng mắt hắn.
"Nó nói đúng, tôi là người lạnh lùng cấm dục. Ngoại trừ làm với em ra, tôi chưa từng làm việc này với người phụ nữ khác."
"Ôi!" Tôi che miệng ngạc nhiên kêu lên.
Tôi nào có dám nghĩ... đó là sự thật. Vậy là... trong khoảnh khắc vô tình, tôi và hắn đều dành lần đầu cho nhau thật đấy à?
Có tin được không?
Tôi hoang mang nhìn vào tròng mắt sâu đến hút hồn của hắn.
"Thật sự là vậy. Ngủ với em, tất cả là bản năng nguyên thủy thôi thúc và dẫn dắt tôi." Hắn mân mê bờ môi tôi một cách triền miên và dịu dàng.
Ờ tôi có nói là tôi không tin anh đâu. Ngay cái việc hôn môi cũng trúc trắc và không có kỹ xảo là đủ biết rồi đó. Chẳng qua... một người đàn ông nam tính như vậy lại nói mình chưa một lần ngủ với phụ nữ, nó quá khó tin.
"Vậy trước đó anh không có dục vọng à?" Tôi tò mò nên đã bạo dạn hỏi một câu không nên hỏi.
"Không, tôi rất bận và không có thời gian suy nghĩ tới thứ đó."
Cái gì cơ? Đầu tôi nghiêng qua một bên để nghe ngóng tiếp.
"Lúc đến tuổi vị thành niên, tận mắt chứng kiến bố tôi ngoại tình, tôi đâm ra ác cảm với chuyện đó."
Hả, còn có cả chuyện này nữa á? Tôi trân trối nhìn khuôn mặt phủ một tầng sương của Châu Mặc Lâm.
"Sau này, bị người ta tính kế khá nhiều tôi đã quá quen với việc tắm nước lạnh nhằm áp chế cơn dục vọng đáng ghê tởm ở trong người." Hắn dừng lại một lúc và nhìn tôi rất lâu. "Cho đến khi chạm vào ánh mắt thuần khiết của em... Tôi đánh cược, sao mình cứ phải nhịn cảm giác đó, thử một lần buông thả theo dục vọng có sao đâu."
"E hèm." Tôi ngượng ngùng nhích mông sang chỗ khác, anh không sao nhưng tôi thì có sao đấy. Anh đã thô lỗ đi vào cơ thể khô khốc của tôi như vậy mà...
Tôi đã đau đớn và tuyệt vọng biết bao... cả thể xác lẫn tinh thần...
Hắn không để tôi nhích xa bèn bắt lấy hông tôi, kéo tôi ngồi lên đùi hắn và khóa chặt tôi trong lòng. Không những vậy, còn dí sát mặt mình như để xem thật rõ phản ứng ngượng ngùng của tôi.
Tôi đẩy cái đầu của hắn ra xa, lấp liếm nói. "Thật chẳng giống anh gì cả, anh nên quay trở về lúc mặt lạnh thì tôi mới thấy quen."
"Nếu biết trước có một ngày sẽ như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên đối xử dịu dàng với em hơn."
Đúng lúc tiếng sóng biển đánh vào mạn tàu tạo thành một tiếng động lớn, tôi giả vờ như mình không nghe thấy gì và ngẩng đầu lên nhìn biển trời.
Bên kia chân trời bắt đầu có sự biến hóa.
Tôi reo lên nhằm phân tán sự chú ý của hắn. "Oa, bình minh tới kìa. Anh Lâm, mau nhìn xem, bình minh đẹp chưa kìa!"
Khoa trương hơn, tôi còn lắc lắc cánh tay hắn nữa.
Nhưng Châu Mặc Lâm không để mấy câu nói vô nghĩa của tôi lọt vào tai. Hơi thở nam tính vây hãm khiến tôi choáng ngợp, đôi môi ấm áp chạm nhẹ lên vầng trán tôi. Và cũng cái chạm nhẹ ấy, hắn lặng lẽ rê xuống dưới, vươn tay giữ gáy rồi cúi đầu hôn tôi.
Lập tức môi lưỡi triền miên... Một nụ hôn cuồng si mang đầy hơi thở chiến đoạt...
"Châu Mặc Lâm!" Tôi khẽ gọi hắn một tiếng, muốn dừng lại nụ hôn này. Nhưng mà lại phát hiện âm thanh phát ra từ dây thanh quản của mình khàn khàn hơn so với lúc bình thường.
Ánh nắng dịu êm đầu ngày lẳng lặng chiếu lên và bao trùm lấy cơ thể chúng tôi.
Cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ và tuyệt đẹp, ấy vậy mà tôi không có cơ hội chiêm ngưỡng tuyệt tác của tạo hóa. Bờ môi ấm nóng đó đã cướp hết ý thức của tôi đi rồi.
Mặc cho tôi kháng nghị, hắn hôn không biết chán, đưa lưỡi khuấy đảo và càn quét khoang miệng tôi.
Mãi đến khi có những vị khách khác lục tục kéo nhau đi lên boong tàu ngắm bình minh, chúng tôi mới tách nhau ra.
Thở hổn hển vì nụ hôn dài hơi vừa rồi, tôi vỗ ngực ổn định hơi thở rồi liếc xéo hắn một cái. "Không có người đi lên anh định hôn tôi đến bao giờ?"
Hắn chạm mũi lên má tôi, động tác nhìn như giống hôn má nhưng không phải vậy, chỉ là một cái chạm nhẹ bình thường mà thôi.
"Hôn đến khi em không nhớ rõ mục đích mình lên đây để làm gì."
"Xì, đồ hâm này." Tôi cáu kỉnh đấm một cái vào vai hắn.