Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 62: 62: Buông Xuôi




Hai hàng mi dần dần khép lại, tôi bình thản đón chờ lưỡi hái của Tử Thần vung lên và đem linh hồn tôi đi.

Tưởng chừng như hồn sắp lìa khỏi xác, Hàn Thiên Lãnh tức giận ném tôi ngã ra giường. Tôi ôm cổ ho khù khụ trừng mắt nhìn hắn.

"Được, nếu đã không muốn một phát bóp chết tôi thì hãy hành hạ, giày vò tôi cho tới chết đi."

Tròng mắt màu đen của Hàn Thiên Lãnh bừng bừng lửa giận. Hắn chống tay xuống giường, giam hãm tôi trong vòng tay của hắn cùng hơi thở nóng rực như hơi lửa phả lên mặt tôi.

"Tại sao? Tại sao tôi phải làm vậy? Cô nghĩ rằng làm thế tôi sẽ tha cho cô một mạng à?"

"Không, tôi đã nói rồi, tôi không còn gì để luyến tiếc." Tôi máy móc nhắc lại cho anh ta nhớ.

Hàn Thiên Lãnh nhớn mày, như đang kiểm chứng lời tôi nói có bao nhiêu phần trăm là thật. Và rồi, hắn kéo người tôi dậy, hay bàn tay to lớn bưng mặt tôi lên.

"Mai Huyền Trân, tôi tuyệt đối không phải là người tốt đi hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Nhưng đã có chuyện gì khi cô trở thành tình nhân của Châu Mặc Lâm thế?"

Đôi mắt tôi dần mất đi sự linh động vốn có của nó, thờ ơ không mở miệng.

Thực ra tôi cố tình chọc tức Hàn Thiên Lãnh là để anh ta có cơ hội động thủ, để anh ta xuống tay kết thúc cuộc sống nực cười như một trò hề của tôi.

Bỗng một ngày phát hiện mình có tình cảm không nên có với kẻ đã cướp đi cuộc sống yên bình, cảm giác ấy khó chịu tới mức nào đây? Đáng lẽ ra tôi phải căm hận Châu Mặc Lâm mới đúng... Nhưng mà... Nhưng mà... tôi phải làm gì để cái thứ tình cảm chết tiệt đó biến mất?

Và lại, tôi còn là một thế thân nữa. Thà rằng, mình chết đi, mọi chuyện có lẽ tốt hơn...

"Nói đi, nói tôi nghe." Giọng điệu của Hàn Thiên Lãnh mềm mỏng đi rất nhiều, nhưng tôi không quan tâm.

Sợ hắn nhìn thấu, tôi cụp mắt xuống, cố gắng che giấu nội tâm phức tạp và ra sức từ chối đến cùng.

"Anh không cần phải biết mấy chuyện đó. Nó không đáng để nghe đâu."

"Không, cô phải nói... Chưa bao giờ có một cô gái nào khiến tôi tò mò nhiều như cô. Rốt cuộc trong cái đầu gan lỳ cóc tía này đang chứa những gì thế?"

Tôi gỡ hai bàn tay đang bám chặt lấy hai má mình, lắc đầu từ chối.

"Không, không tôi không thích nhắc lại quá khứ đen tối đó."

Thoát ra được, tôi vùng chạy rời khỏi căn phòng của Churai. Lúc đi đến cửa phòng, mắt thấy Churai trần truồng nằm sõng soài trên sàn nhà sau cú xô ngã từ Eric, tôi bèn ngồi xổm xuống, cởi áo khoác mỏng đang mặc trên người chùm lên thân thể không một mảnh vảo che thân của cô bé. Lúc này, tôi mới yên tâm đứng dậy rời đi.

...

Chiang Mai, buổi tối...

Tôi ngồi dựa lưng vào đầu giường, nghiền ngẫm lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Bày ra bộ dạng khoanh tay chờ chết như thế rồi, vậy mà tôi vẫn sống sờ sờ... Tôi của hiện tại không biết những ngày sau mình phải sống như thế nào nữa. Thà rằng lúc đó Hàn Thiên Lãnh không nương tay, bóp chết tôi ngay thì bây giờ tôi không cần nghĩ nhiều.

Thỏ ở trong bầy sói, có khả năng sống sót sao?

"Rầm!"

Tôi bị giật mình bởi tiếng động bên ngoài cửa phòng, trong vài giây tâm trạng đang bất an lại thêm sự căng thẳng... Lại là chuyện gì tiếp theo đây?

Đúng là bọn họ không để tôi được yên thân...

Cánh cửa gỗ đang khép hờ bị một lực vô cùng mạnh tác động vào. Eric như ma như quỷ xuất hiện đằng sau đó. Cậu ta âm u nhìn tôi...

"Chị đẹp, chị làm tôi rất tức giận!"

À, ý cậu ta là tôi phá hỏng chuyện tốt vào trưa nay đó hả?

Tôi vô cảm nhìn kẻ điên khoa tay múa chân...

"Vì chị dám kêu cứu, tôi không có cơ hội ăn chị. Đã thế còn bị anh Lãnh đập một gậy oan vào đầu."

Oan? Đổi lại là tôi, tôi đập chết cậu ta từ đời tám hoánh nào rồi.

"Chị thấy tôi buồn nôn vì quan hệ với trẻ vị thành niên?"

Phát hiện tôi bài xích, Eric tức giận túm khuỷu tay tôi.

"Được, tôi sẽ dẫn chị đến một còn buồn nôn hơn thế nhiều."

Cậu ta hằn học kéo tôi đi ra ngoài, ngoài bãi đất trống có một xe Jeep to chình ình đậu ở đó. Eric cưỡng chế tôi ngồi vào trong xe...

Bàn tay bất giác siết lên dây an toàn ở trước ngực. Tôi nghiến răng, không rõ Eric định dẫn tôi đến những đâu. Nhưng qua giọng điệu phẫn nộ tới mức muốn ăn tươi nuốt sống tôi, chắc đấy không phải là một nơi tốt lành...

Dường như quen thuộc đường đi ở đây, Eric vừa ung dung lái xe vừa lẩm nhẩm vài câu hát vu vơ. Đường rừng rất xấu, liên tục xóc nảy khiến tôi bao phen suýt bị văng ra ngoài xe.

Trời tối đen như mực, ánh đèn pha ô tô rọi sáng đường đi, tôi nhìn rõ những thân cây cổ thụ cùng nhiều bụi rậm mọc um tùm, xanh tốt. Thỉnh thoảng, dưới đường có bắt gặp vài thú rừng nhỏ, động vật lưỡng cư và côn trùng bay đập vào cửa kính xe.

Chiếc xe Jeep xóc nảy đi mãi đi mãi, cuối cùng đi lên một con đường bằng phẳng.

Giao lộ bên kia là một thị trấn rực sáng dưới ánh đèn nhân tạo...