Phần 5/6
17.
Sau chuyện dang dở ở suối nước nóng, Khổng Triệt không thèm xuất hiện trước mặt tôi mấy ngày liền.
Tình cảnh của tôi hình như càng thêm khó khăn.
Tống Ái Lâm sai người lấy ba lô của tôi đi, sau đó đổ hết đồ trong ba lô lên mặt bàn.
Giữa đống sách giáo khoa, một gói nhỏ hình vuông mỏng như tấm thẻ làm cả lớp xì xào bàn tán.
Đó là ba con sói bao bì màu bạc.
Tôi như bị dính trên cột sỉ nhục, nhận đủ loại ánh mắt trào phúng và ghét bỏ.
Lúc này tôi thật sự hết đường chối cãi.
Không ai quan tâm thứ này có đúng là của tôi hay không.
Cái bao nilon nho nhỏ này từ vật dụng kế hoạch hóa gia đình biến thành dao trong tay kẻ bắt nạt.
Bọn họ chỉ cần một người mang tội.
Không ai cần chân tướng.
Tôi bị cô lập.
Sau khi tan học, tôi nhặt ba lô của mình về từ trong thùng rác.
Khổng Triệt yên lặng đến bên cạnh.
Cậu ta giúp tôi thu thập lại đồ vật vương vãi, cũng nhìn thấy thứ đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này.
"Khổng Triệt, mình thật chưa làm chuyện đó bao giờ! Cậu tin mình đi..."
Hai mắt tôi đẫm lệ, đau khổ cầu khẩn người cứu rỗi duy nhất trước mắt.
"Mình muốn tin cậu lắm..." Khổng Triệt nhìn thẳng mắt tôi, ngập ngừng định nói lại thôi.
Tôi khẽ cắn môi: "Mình có thể chứng minh! Mình..."
Khổng Triệt rốt cục cũng nở một nụ cười, cậu ta bẹo má tôi: "Đừng sợ, cứ giao hết cho mình."
18.
Buổi chiều, Khổng Triệt lặng lẽ đưa một tấm thẻ phòng cho tôi.
Tấm thẻ mỏng manh bị kẹp giữa quyển sách, hoàn thành giao tiếp trong im lặng.
Tôi vuốt ve mặt thẻ trơn nhẵn, nhìn xuống vị trí cuối lớp.
Lúc tôi lấy ra thẻ phòng, ánh mắt Phạm Tư Kỳ lập tức thay đổi.
Cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại bị một cái liếc của tôi chặn họng.
"Tôi không giữ chó vô dụng cạnh mình."
Phạm Tư Kỳ vội vàng thành khẩn nhìn tôi, liên tục cam đoan bản thân nhất định sẽ là con chó có ích nhất.
Khóe miệng tôi cong lên nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng: "Được, vậy chứng minh cho tôi xem."
Tôi cầm thẻ phòng đi vào khách sạn, Khổng Triệt đã đợi sẵn trong phòng.
Tôi câu nệ đứng ở cửa, mãi đến khi Khổng Triệt đi tới kéo tay mình:
"Đừng sợ, mình sẽ nhẹ nhàng."
Tôi ngồi bên mép giường, lấy ra một bình nước trái cây trong ba lô uống mấy ngụm nhưng nôn nao quá nên bị sặc.
Khổng Triệt đưa khăn giấy, tôi nhỏ giọng lí nhí nói "Cảm ơn." rồi tiện đặt luôn nước trái cây vào tay cậu ta.
"Cậu uống đi, trước khi ra ngoài mình mới ép, tốt cho sức khoẻ."
Khổng Triệt không muốn bị mấy chuyện nhỏ nhặt này trì hoãn thời gian nên nhận nước ép uống một hơi cạn sạch.
"Mình đi tắm trước, cậu ngoan ngoãn chờ mình nhé."
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, tôi nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc bàn gỗ đối diện thẳng với giường.
Khổng Triệt tắm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã cởi trần đi ra.
Nhưng trạng thái tinh thần của cậu ta không ổn lắm, cố sức chống mắt một hồi cuối cùng vẫn xụi lơ ngủ mê man trên giường.
Tôi vạch mí mẳt cậu ta, xác nhận đã ngủ như chếc thật rồi mới rút thẻ phòng đi ra ngoài.
Phạm Tư Kỳ đi lướt qua tôi trong đại sảnh khách sạn.
Cậu ta không đi một mình mà lợi dụng danh nghĩa của bố mẹ hẹn thầy chủ nhiệm lớp.
Sắp đến kỳ thi đại học, có bữa tiệc đặc biệt đáp ơn thầy cô cũng coi như hợp tình hợp lý.
Chủ nhiệm lớp vui vẻ nhận lời mời.
Phòng bao dưới tầng một bày sẵn rượu ngon, chủ tiệc bận rộn không thể có mặt nhưng rượu thịt đã dâng đủ lên bàn.
Gã trung niên hám rượu nhịn không nổi uống liền tù tì nửa bình rượu, nhân lúc nửa tỉnh nửa mê bị người ta dìu vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
19.
Sau ngày đó, Khổng Triệt xin nghỉ một tuần, không thấy xuất hiện nữa.
Phạm Tư Kỳ chắc phải hận cậu ta lắm mới trộn liều thuốc đủ để biến con người thành quái vật bị dục vọng chi phối vào rượu của chủ nhiệm lớp.
Hôm ấy tôi đợi xong việc rồi cầm đi camera lỗ kim mà trước đó Khổng Triệt giấu kĩ.
Bên trong ngoại trừ video của cậu ta và chủ nhiệm lớp, quả nhiên còn lưu trữ những video khác bẩn thỉu hơn nhiều.
Ví dụ như em gái tôi bị cậu ta dụ dỗ lừa gạt lần đầu tiên như thế nào, sau đó còn bị cậu ta lặp đi lặp lại uy hiếp nhiều lần, từng bước rơi vào Địa Ngục ra sao.
Ngoài em gái tôi, còn có những cô bé khác cũng là nạn nhân.
Tôi cắt riêng video của Khổng Triệt và chủ nhiệm lớp ra, mở to màn hình.
Đó là một vụ c ư ỡ n g h i ế p vô cùng tàn bạo.
Tôi tua nhanh thanh tiến trình, phát hiện đoạn sau cũng toàn là những nội dung tương tự cho nên không còn hứng thú nữa, ngáp một cái rồi tiện tay đóng luôn video.
Lại là một ngày thứ Hai, tôi nhận được tin nhắn của Khổng Triệt.
Cậu ta hẹn gặp tôi.
Tôi vui vẻ đến chỗ hẹn, địa điểm đã đổi thành một nhà nghỉ đơn sơ kín đáo hơn lần trước. Mở cửa ra, Khổng Triệt đang ngồi lặng im trong bóng tối.
Tôi vừa lại gần, cậu đột nhiên xông đến bắt đầu xé rách quần áo trên người tôi.
Tôi không phản kháng, mặc kệ cậu ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng chẳng mấy chốc Khổng Triệt đẩy tôi ra, lại ngồi phịch xuống giường.
Cậu ta bụm mặt, tuyệt vọng khóc sụt sùi:
"Đồ khốn nạn! Súc sinh! Lão già đó hủy hoại cuộc đời tôi..."
Cậu ta không ‘cứng’ được nữa rồi.
20.
Sau khi rời đi, tôi thuận tay đổ sạch nước trái cây mới ép trong bình.
Lượng thuốc tích lũy trong cơ thể cậu ta những ngày qua đã cho thấy hiệu quả rồi thì cũng không cần đưa vào thêm làm gì.
Lại một tuần mới đã đến, thầy chủ nhiệm lên lớp.
Trông ông ta có vẻ sa sút lắm, quầng thâm mắt xanh đen, giảng bài cũng chẳng có điểm gì hấp dẫn.
Mặc dù hiện nay xâm hại giữa nam với nam chưa thể coi là vi phạm pháp luật, nhưng để thoát thân khỏi vụ này, chắc hẳn thầy chủ nhiệm cũng phải dùng đến không ít giao tình và mối quan hệ.
Một tiết học hết sức ru ngủ, cho nên không ai chú ý tới Khổng Triệt đẩy cửa vào lúc nào.
Đợi đến lúc mọi người phát giác ra thì Khổng Triệt đã đâm dao vào gã đàn ông ra vẻ đạo mạo trên bục giảng.
Máu bắn tung toé.
Phòng học lặng ngắt như tờ, sau đó liên tiếp vang lên những tiếng thét.
Tôi nương dòng người chạy về cuối lớp, bóp nát chiếc sim điện thoại tối hôm qua sử dụng để gửi nặc danh video cho Khổng Triệt.
Dưới video còn gửi thêm tin nhắn ghi chú thời gian và địa chỉ khách sạn.
Ác mộng xảy ra một lần rồi đeo bám mãi không buông.
Nạn nhân uể oải suy sụp đến trầm cảm.
Khổng Triệt bị vây trong cảm giác sợ hãi và phẫn nộ, phát điên rồi…
Cảnh sát tiếp nhận vụ án này là người quen.
"Cảnh sát Thân" Thấy ông ấy đi thẳng về phía tôi, cho nên tôi chủ động chào hỏi. "Cảm ơn các chú đã bắt được hung thủ."
Giọng tôi vừa thành khẩn vừa mang chút cảm kích khi sống sót sau tai nạn.
Đội trưởng Thân lại lạnh băng dò xét tôi: "Cậu ta thật sự là hung thủ ư?"
"Chúng cháu đều thấy mà." Tôi một mực giữ vẻ mặt ngây thơ. "Chúng cháu chính mắt thấy, Khổng Triệt tự tay đâm c h ế t thầy Tôn."
"Nhân chứng vật chứng đều ở chỗ này, còn muốn chứng cứ gì nữa?" Tôi cười. "Thầy Tôn dạy cháu như thế đấy."