Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười

Chương 17




Edit: Mỳ.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi rảnh rỗi thì Dụ Tư Hồng sẽ đến. Cứ như vậy, anh đã tìm ra quy luật làm việc của đối phương. Vào ngày thứ bảy, anh đi theo đội tuần tra của Nhật vào thành phố.

Hai tay đút trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc. Nhìn bọn họ đang đứng xa vác súng đi tuần tra và trao đổi.

Cuối cùng, cậu nhóc tên Eiji đã rời khỏi đội.

Anh gõ tàn thuốc rồi theo sau.

Dụ Tư Hồng hòa mình vào dòng người, theo Eiji vào một con hẻm nhỏ. Cậu ta dừng lại bên một bức tường hẹp với lớp sơn bong tróc, đưa tay vén quần.

Dường như nhận ra gì đó không phải, động tác tay cũng chợt dừng rồi vội vã xoay người lại.

Bấy giờ, cậu ta nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.

Vì vậy cả cơ thể cậu ta không khỏi căng thẳng, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”

Dụ Tư Hồng trả lời: “Tôi đến để gặp cậu.”

Eiji lại hỏi: “Anh đến gặp tôi làm gì chứ?”

“Để tám về chuyện đời người một chút.”

“…”

#

Lúc Dụ Tư Hồng rời khỏi con ngõ nhỏ kia, ánh mặt trời cũng đã vừa tát. Anh khẽ vuốt thật nhẹ lên khóe miệng, hít một hơi thật sâu.

Sau đó trở về doanh trại, tìm doanh trưởng thành thật khai báo chắc là sẽ được tha thứ ngay thôi.

Doanh trưởng ngồi đọc sách phía sau bàn kim loại dài.

Anh dừng lại trước cửa phóng.

Doanh trưởng ngẩng đầu: “Cậu đã làm gì mà phải tới đây.”

Anh đáp: “Tự thú.”

Doanh trưởng: “…”

Nghe thế doanh trưởng lại hỏi: “Cậu đã giết người hay phỏng hỏa gì à, không lẽ lại giở trò lưu manh với con gái nhà lành ư?”

Anh đáp: “Đều không phải ạ.”

Doanh trưởng tò mò: “Vậy cậu muốn tự thú cái gì?”

“Thưa, là đánh người, có thể sẽ làm hỏng cả nền hòa bình thế giới ạ.”

Doanh trưởng: “…”

Sau đó, Dụ Tư Hồng đã kể hết toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến đuôi ra.

Doanh trưởng hỏi anh: “Cậu có biết, lúc cha cậu gửi cậu đến đây, câu nói cuối cùng của ông ấy là gì không?”

“Thưa, không ạ.”

“Vậy cậu thử đoán một chút xem nào.”

Dụ Tư Hồng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thằng nhóc này là nỗi nhục của nhà bọn tôi. Nếu anh muốn đánh thì cứ đánh, miễn đừng đánh chết nó là được.”

Doanh trưởng: “…”

Bấy giờ ông nổi điên lên đáp: “Cha cậu đã dặn tôi là phải dạy bảo cậu cho thật tốt.”

“À.”

“…”

Doanh trưởng lại hỏi: “Vậy giờ cậu nghĩ gì?”

“Thưa, không biết là thật hay giả?”

Bấy giờ doanh trưởng chỉ muốn quăng nguyên quyển sách vô mặt anh: “Cậu thử nói giả cái nữa đi!’

Dụ Tư Hồng đắn đo một hồi mới lên tiếng: “Tôi xin lỗi đảng, xin lỗi nhân dân, xin lỗi…”

Doanh trưởng tức giận mắng: “Cậu bớt đến phòng của tôi đi!”

“Thưa, ngài kêu tôi nói giả.”

“…”

“Nói thật!”

“Tươi mát và sảng khoái ạ.”

“…”

Dụ Tư Hồng nói tiếp: “Trước khi làm tôi đã suy nghĩ đến, cậu ta không có bằng chứng. Cứ coi như đã nhìn thấy được mặt của tôi, cũng chỉ là người câm ăn vàng, ngay cả có khổ cách mấy cũng không thể nói ra được. Tôi đến đây đúng là để thanh lọc không khí, đề phòng ngừa, với cả..” Anh lại bổ sung thêm một câu nữa: “Chuyện này chỉ một mình tôi làm, ngài đừng nói cho mấy người khác biết. Chủ yếu là để tránh cho bọn họ bô bô ra vào rồi lại lộ ra ngoài.”

Bọn họ ở đây là các đồng đội khác trong đội.

Doanh trưởng nghiêm nghị nhìn anh: “Đã xem phim Mỹ bao nhiêu lần rồi? Muốn tự mình là anh hùng hả?”

“Thưa, không.” Dụ Tư Hồng trả lời đàng hoàng: “Tôi chỉ xem của Nhật thôi.”

“…”

#

Dụ Tư Hồng ở trong phòng đang nằm trên giường, phần lưng của anh dựa hẳn lên đầu giường, trên gối đặt một quyển sách, lật từng trang từng trang một.

Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Người bước vào là Chu Bằng.

Với gương mặt đậm chất dân tộc, anh ta không thể nào giấu được sự tò mò, nhìn Dụ Tư Hồng từ trên xuống dưới.

Dụ Tư Hồng đặt sách xuống: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”

Chu Bằng sờ sau gáy: “Nghe bảo doanh trưởng phạt cậu à? Cậu đã làm gì ông ấy thế?”

Dụ Tư Hồng cụp mi: “Cậu muốn biết à?”

Chu Bằng gật đầu: “Muốn chứ.”

Dụ Tư Hồng ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Chu Bằng nghe theo lời anh, bước đến ngồi xuống cạnh mép giường.

Dụ Tư Hồng nhích lại gần anh ta, hạ giọng nói: “Bởi vì tôi sờ mông của doanh trưởng.”

Dứt câu, anh đã nghiêng người trở lại dựa lên đầu giường, tiếp tục cúi đầu lật sách.

Thật lâu sau không thấy đối phương đáp trả.

Vậy nên Dụ Tư Hồng ngẩng đầu lên xem.

Mặt Chu Bằng đỏ au, biểu cảm giống như gà rừng vừa bị cắt đứt gân cổ.

Anh ta lảm nhảm: “Cậu…Cậu thật ngạo mạn.”

Dụ Tư Hồng: “…”

Thằng ngốc này thật sự tin những lời anh nói là thật đó trời.

Chu Bằng chà xát lòng bàn tay, ngượng ngùng hỏi: “Vậy tôi hỏi cậu cái này nha…Mông của doanh trưởng có gì khác với mông mấy người kia không?”

Dụ Tư Hồng: “…”

Dụ Tư Hồng vô lực khoát tay: “Biến, cút.”

Chu Bằng không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cút đi khỏi phòng.

Hồi lâu sau anh ta quay lại, nét mặt có chút…thương hại.

Dụ Tư Hồng thắc mắc, hỏi: “Sao nữa?”

“Doanh trưởng đưa chỉ thị xuống, bảo là cậu đến phòng ông ấy viết kiểm điểm.”

“Bảng kiểm điểm?”

“Đúng vậy…”

Dụ Tư Hồng không biết làm sao, đành xoay mình xuống giường. Đi tìm laptop, chuẩn bị tinh thần gõ chữ.

Chu Bằng nhìn những động tác của anh thì lên tiếng: “Với cả…”

Dụ Tư Hồng quay đầu hỏi: “Còn gì nữa?”

“Doanh trưởng bảo là không được phép dùng laptop, ông ấy muốn cậu phải viết bằng tay.”

“…”

#

Chiếc xe dừng lại trên con đường đất đỏ.

Đường Gia dùng tay áo lau cửa kính, nghiêng đầu ra ngoài ngắm nhìn. Một tảng đá lớn màu nâu đất nằm trên một con đường bằng phẳng, trên đó có vài chữ in đậm “Doanh Trại Trung Quốc” được sơn màu đỏ tươi. Bên dưới là dòng chữ màu xanh da trời “CHN BATT”.

Phía sau phiến đá lớn là một cánh cổng màu xanh, điểm cao nhất của cổng được dán một ngôi sao năm cánh màu đỏ, bên cạnh là một bậc thang nghiêng, trên đỉnh bậc thang là một bàn điều khiển kính thiên văn đơn giản.

Đằng sau cánh cửa sơn xanh là khu vực nơi cây cối bao trùm.

Đường Gia theo sau mọi người xuống xe.

MSF duy trì quan hệ hợp tác với đội y tế các nước. Đội y tế này chủ yếu đảm bảo sức khỏe cho cán bộ, chiến sĩ đóng quân, nhưng đang trong thời gian làm nhiệm vụ cũng sẽ sử dụng lợi thế về công nghệ, thiết bị của mình để hỗ trợ MSF tiến hành tư vấn và phẫu thuật cho một số bệnh nhân khó. Cung cấp dịch vụ khám hình ảnh và xét nghiệm các loại.

Lần này đến chủ yếu là để hai bên giao lưu với nhau.

Sau khi buổi giao lưu kết thúc, Đường Gia nói với trưởng đoạn: “Cha tôi có bạn làm ở đây, nhân tiện đây tôi cũng muốn đến thăm bác ấy một chút.”

“Có lâu lắm không?”

“Sẽ nhanh thôi mà.”

“Vậy thì được. Đi sớm về sớm nhé.”

“Được.”

Lục Đào từng học chung trường đại học với cha Đường Gia, khi cô còn bé thì cả hai nhà cũng thường xuyên đến thăm hỏi. Chẳng qua là sau khi cha cô qua đời, những cuộc gặp mặt kia cũng dần nhạt đi.

Gần đây Đường Gia mới biết, thì ra khi còn trẻ bác Lục đã đến đây đóng quân và trở thành doanh trưởng.

Lục Đào nói: “Hồi cháu còn bé, lớn hơn cỡ này một chút. Lúc nào cháu cũng nắm tay cha, mở to mắt nhìn mọi người xung quanh mà lại chẳng nói câu nào. Bác cứ nghĩ hoài, sinh cô bé này ra thật tốt, trong ánh mắt của cháu như chứa đầy năng lực.”

Đường Gia nhìn người đàn ông tóc đã trở thành màu hoa râm, khóe mắt dần nóng lên, khẽ gọi một từ: “Bác.”

Lục Đào vỗ thật nhẹ vào bả vai cô: “Đừng khóc nào.”

Hai người bưng tách trà, ngồi xuống tán gẫu với nhau.

Ly trà được làm bằng sứ trắng, được vẽ lên đó vài nét hoa văn, mặt cốc lượn lờ lên một lớp hơi nước.

Lục Đào nhấp một ngụm trà: “Năm đó bọn bác đi học, điều kiện gia đình cũng không được tốt mấy. Chậu rửa bằng nhựa dùng để rửa mặt, quần áo, ngoài ra còn có thể dùng để tắm, rửa chân, xà phòng to bằng lòng bàn tay, ấy vậy mà dùng được cả năm cơ đấy. Quốc gia đã sản xuất ra các món đồ tốt như thế, sao lại bỏ được, phải dùng hết thôi. Thế mà lại tiết kiệm được cả một khoản tiền, đến những ngày đầu năm thì tìm ai đó đáng để tin tưởng mà gửi về nhà cho cha mẹ và anh chị em trong nhà.”

Đường Gia lặng lẽ ngồi nghe ông nói.

Lục Đào lại tiếp tục: “Bác không phải là kiểu người hay vâng lời, tuy cha cháu thân tâm ngay thẳng nhưng lại vẫn luôn rất trung thành. Bác lúc nào cũng phạm phải sai lầm, vì quá mệt mỏi nên cha cháu đã cùng chịu phạt cùng bác.”

Đường Gia bưng ly trà, nhiệt độ qua chén sứ lại nóng đến thấu da, xộc thẳng vào trong trái tim: “Cha cháu vẫn luôn như thế.”

Có lẽ là vì trong lòng dường như có một cây thước, vừa mới lại vừa thẳng, không nhìn được sự oai phong không chính đáng, thế nên mới dễ dàng đứt gãy.

Cuối cùng, sinh mạng đó cũng đã lìa trần.

Cả một khoảng thời gian trò chuyện, phần lớn đều là Lục Đào nói còn Đường Gia thì ngồi nghe. Ông kể về những câu chuyện thú vị thời đại học, kể đến những khi tuyết rơi dày qua đến đầu gối nên bọn họ phải liên tục xúc, dùng băng tuyết để cất thành cầu, đứng nơi góc tường nhìn lén các đôi nam nữ hôn nhau…

Lục Đào cười: “Đều là do bác hùng hổ kéo cha cháu, chứ không thì ông ấy cũng chẳng thèm đi.”

Ông còn nói: “Lần nào bác cũng bảo là: Tôi đi trước nhé, cậu không đến cũng được. Mỗi lần như thế cha cháu đều tức đến mức giậm chân, nhưng đúng là khi bác đi thật thì ông ấy cũng theo sau.”

Đường Gia nghe thế thì bật cười.

Lục Đào tiếp tục nói: “Vốn dĩ bọn bác đã tính xong hết rồi. Ông ấy sinh con trai, bác sinh con gái, hoặc là ngược lại cũng được. Đợi đến lúc đó sẽ cho bọn nhỏ chơi chung, để bọn chúng dần có cảm tình với nhau. Sau này lớn lên nếu vẫn còn có thể thì có thể thành một đôi.”

Đường Gia nói: “Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng lại không thể.”

Lục Đào khẽ cười: “Đúng vậy. Đâu ai ngờ hai người đường ai nấy đi. Cuối cùng thì cả hai đều sinh được con gái thôi đâu.”

Bọn họ đang luyên thuyên nói chuyện thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.

Lục Đàp nhìn sang: “Tiểu Dụ đấy à? Vào đi.”

#

Dụ Tư Hồng đẩy cửa ra, ngậm giấy bút bước vào.

Trước mắt anh là doanh trưởng đang ngồi đối diện với hướng mình, ông ấy đang ngồi cùng một người phụ nữ trẻ tuổi đang quay lưng về phía mình.

Mái tóc được cắt lên khá ngắn, làm lộ ra cả một chiếc cổ trắng như tuyết.

Anh không khỏi buồn bực, sao lại nhìn quen mắt thế nhờ.

Anh chỉ liếc nhìn thật nhanh, rồi thu lại tầm mắt. Bước về phía trước vài bước, chuẩn bị đặt giấy bút lên bàn.

Mãi cho đến khi anh sắp đến gần chiếc bàn, thì người phụ nữ kia quay đầu lại.

Khuôn mặt tựa như một trái trái xoan, mái tóc đen như mực, đôi mắt ngấn nước.

Xém xíu nữa anh đã thốt lên tên người nọ nhưng đã vội vàng nuột ngược lại vào trong.

Lục Đào mắng: “Cậu lớn đến mức này rồi mà cầm giấy bút cũng có thể rơi hay sao? Người ngoài không biết lại còn tưởng rằng cậu bị cái gì dọa sợ đáy!”

Dụ Tư Hồng cắn răng, khom người, lấy tay nhặt tờ giấy lên.

Lục Đào giới thiệu cả hai với nhau, ông chỉ ngón tay vào Đường Gia nói: “Đây là con gái của bạn cũ tôi, con bé họ Đường, tên chỉ một chữ Gia, là Gia trong Gia Khánh.” Sau đó ông quay đầu lại chỉ vào Dụ Tư Hồng mà giới thiệu với Đường Gia.

Lục Đào bổ sung: “Cháu đừng thấy thằng nhóc này hiền lành mà nghĩ khác. Nó liều mạng lắm nhưng được cái lòng dạ lại không tồi, luôn mang trong mình một tấm lòng nhiệt huyết, thằng bé cũng tốt lắm.”

Đường Gia ngước mắt lên nhìn anh.

Từng đường nét anh tuấn, hàng mi đen nhánh. Ánh mắt thẳng tắp nhìn sang, mang theo trong đó là một chút hứng thú không nói thành lời.

Trong lòng cô dâng lên một chút áy náy.

Đường Gia do dự một lúc mới đưa tay ra.

“Xin chào.” Cô nói.