Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười

Chương 29




Căn phòng có tổng cộng sáu chiếc giường bệnh đơn sơ, được xếp thành một hàng. Trong màn đêm u tối, thị giác vô tình nhìn thấy thật rõ các được ranh. Chiếc cửa sổ được đặt giữa tường kia đã bị một tấm rèm thẳng tắp che kín lại toàn bộ.

Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc.

Tiếng gõ cửa được gõ theo tiết tấu, âm thanh không ngừng vọng lại từ sau cửa kính.

Đường Gia không cảm thấy có gì đáng sợ, chẳng qua có hơi tò mò ở chỗ là đã thời buổi này rồi mà ai lại còn thích chơi mấy cái trò giả ma giả quỷ như thế này thôi.

Nghĩ rồi cô mới xoay người xuống giường nhưng cũng không quên choàng thêm áo khoác, bàn chân mò mẫm tìm kiếm đôi giày trong bóng tối, tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa ra sau tai, kế đến cầm lấy khăn lông lau mặt một chút, cuối cùng là bước thẳng đến bên cạnh cửa sổ. Trong lúc bước đi, cô luôn cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động lớn nào, vì sợ sẽ phá nát buổi hẹn hò lãng mạng của những người khác trong phòng với Chu Công.

Đường Gia đưa tay lên vén rèm.

Đường Gia: “…”

Phía sau lớp cửa kính là nửa thân trên của một người đàn ông.

Dụ Tư Hồng ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ, đùi phải ôm sát vào trong tường, chân trái thì phe phẩy trong không khí. Tay trái anh ôm chặt lấy hông mình, cả người dựa hẳn vào trong, còn tay phải thì không ngừng gõ cửa theo tiết tấu.

Anh thấy rất rõ là có người đang tới, tự tin quơ tay, sau đó vẽ lên ô cửa hai con chữ in.

GE.

Good Evening.

Đường Gia: “…”

Đường Gia bất chợt nhớ lại lời nói của thầy dạy cấp hai của mình, đó là hình ảnh của một ông lão đeo kính với chòm râu bạc miệng không ngừng nói, các em phải hiểu tính cách của mỗi sinh vật. Cô không biết là mình có hiểu gì nhiều về tính chất của sinh vật hay không nhưng bấy giờ cô đột nhiên đã hiểu sâu hơn về cấu tạo đường não khác biệt của con người.

Nửa đêm nửa hôm mà còn dám leo cửa sổ như thế này, đúng thật là không bao giờ ngờ tới luôn.

Hơn nữa, nếu như mà có là cô thì dù có bị dọa đánh chết cũng chẳng dám làm.

Nhưng mà, không hiểu vì sao con tim cô giờ đây lại đang đập loạn xạ, không những thế mà còn nhen nhóm theo đó là cảm giác hạnh phúc, nó tựa như ngọn lửa đang bén dần lên trong đêm tối, chỉ cần một chút nguyên liệu là sẽ bừng lên ngay.

Nhưng mà cô…sẽ không nói ra đâu.

Dụ Tư Hồng thấy cô gần cả nửa ngày trời vẫn không chịu đến cạnh cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực vì thế nên tự ý kéo tấm kính lên.

Đường Gia cúi đầu, khẽ cười. Cô xoay người trở về đầu giường, cầm điện thoại lên quay lại đến cạnh cửa sổ. Dụ Tư Hồng bên cạnh cúi đầu xuống, gương mặt tuấn tú gần như muốn áp mặt hẳn vào cửa sổ, tỏ ra đầy hứng thú nhìn xem cô đang đưa cái gì.

Đường Gia ngẩng đầu nhìn anh, một chút biểu cảm cũng không để lọt ra khỏi tầm mắt, sau đó tay cô áp lên trên bệ cửa sổ, cứ như vậy kéo lên. Cô nhích chân dán vào cạnh cửa sổ xi măng, hai chân nhỏ dài co lại, tay trái từ phần đùi và chân tạo thành một hình tam giác, nửa người trên hơi nhóm về phía trước, bày ra một dáng vẻ co rút.

Ngón tay lướt trên bàn phím điện thoại.



Từ góc độ của Dụ Tư Hồng nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một góc ánh trăng và ánh sáng của điện thoại khẽ chiếu sáng lên đôi gò má cô.

Ngay lúc này đây, trong túi của Dụ Tư Hồng chợt run lên một phát, điện thoại của anh nổi lên thông báo.

Dụ Tư Hồng lấy điện thoại ra nhìn, cúi đầu nhìn.

Ứng dụng thông báo rằng có một ai đó vừa thêm anh vào danh sách bạn mới trên wechat.

Ánh mắt anh trở nên sáng rực.

Anh chắc chắn, tiếp theo đối phương lại gửi đến một dòng tin nhắn màu xanh lá.

“Sao lại lên được đây thế?”

Dụ Tư Hồng mở kho nhãn dán ra, gửi đến một hình ảnh một cậu nhóc đang nằm bất động nhằm thể hiện ra biểu cảm của mình.

Đường Gia khẽ cắn môi dưới để nhịn cười, rồi gửi lại bằng nhãn dán dodge đang trợn mắt, há hốc mồm.

Dụ Tư Hồng: Chíp chíp chíp chíp chíp chíp. JPG

Đường Gia: (Tập XX) Chủ nghĩa cộng sản đang nhìn bạn. JPG

Dụ Tư Hồng: Cắn tay. JPG

Đường Gia: Nhìn đi, lầu trên biến thái quá. JPG

Dụ Tư Hồng: (Hình ảnh cậu bé đang nước mắt lưng tròng) Bà chị à, chị có thể cho em sờ ngực chị đung khum?.JPG

Đường Gia: “…”

Cũng vào lúc này, Đường Gia lướt xuống tường nhà của anh, vô tình nhìn thấy bài viết:

Hy vọng là trong một tương lai không xa sẽ rước được cô bé váy trắng về dinh, sinh ra hai đứa nhỏ xinh xắn. Đầu tiên là một bé gái, đứa nhỏ thứ hai sẽ là một thằng cu. Đợi đến khi đứa đầu kết hôn thì thằng nhóc kia cũng đã vững vàng rồi, khi đó thì tui sẽ về hưu. Mỗi ngày đi dạo vòng vòng hay chơi cờ vây gì đấy, rảnh rỗi thì cùng bà xã đến quảng trưởng nhảy nhót, cuối cùng là tui sẽ ngủm sớm hơn cô ấy.

Đường Gia screenshot lại rồi gửi qua tin nhắn, đồng thời tặng thêm một nhãn dãn với ánh mắt đấy sợ hãi. JPG

Vài giây sau, người kia gửi lại một đoạn tin nhắn y hệt, có điều lần này đã thay đổi chút ít phần đuôi:

Hy vọng là trong một tương lai không xa sẽ rước được cô bé váy trắng về dinh, sinh ra hai đứa nhỏ xinh xắn. Đầu tiên là một bé gái, đứa nhỏ thứ hai sẽ là một thằng cu. Đợi đến khi đứa đầu kết hôn thì thằng nhóc kia cũng đã vững vàng rồi, khi đó thì tui sẽ về hưu. Hằng ngày tui sẽ bưng trà rót nước cho, xoa chân bóp eo, chờ đến khi cô ấy ngủm thì tui sẽ thăng theo cổ lun.

Đồng thời gửi thêm một nhãn dán hình con cá đang thẹn thùng trả lời. JPG

Đường Gia: “…”

Đường Gia đưa tay mở khóa cửa sổ, gió đêm bên ngoài đã nhân cơ hội đó nhanh chóng ùa vào, gió thổi lạnh đến thấu tim. Cô đứng giữa luồng gió khẽ nói: “Sao anh cứ suốt ngày nói mấy câu không đứng đắn thế kia vậy hả?”

Dụ Tư Hồng làm bộ nhìn xung quanh một vòng.

Đường Gia hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”

Dụ Tư Hồng bày ra vẻ nỗi oan đậu nga: “Nhìn thử xem có phải mùa hè mà cũng có tuyết bay không?”

Đường Gia: “…”

Những lời mà Đường Gia muốn nói đã chất đầy một bụng nhưng đến cuối cùng lại chỉ có thể cất ra mấy chữ: “Không đứng đắn gì cả.”

“Có đâu?”

“Vừa nói đó chứ gì?”

“Bóng tối bủa vây tầm mắt, vậy nên em mới không nhìn ra được sự chân thật trong mắt tôi.”

“…”

Đường Gia nói một câu tỏ ra ý định chặn ý đồ của anh lại: “Cái đồ dẻo miệng.”

“Không phải.”

“Sao lại không phải?”



“Rõ ràng là tôi nói nghe ngọt lịm luôn mà.”

“…”

“Lắm lời.”

“Em quá khen, quá khen rồi.”

“…”

“Thật ra thì tôi đứng đắn lắm đấy.”

“Thế anh nói tôi nghe xem, anh đứng đắn ở chỗ nào?”

Dụ Tư Hồng đưa tay đến trước mặt cô rồi lật lại: “Tay nè, mắt cũng có nè, cả người tôi từ trên xuống dưới cũng có nữa.”

“Tôi không nhìn ra.”

“Ớ, em mù à?”

“…”

Dụ Tư Hồng lại tiếp tục hỏi khiến cho Đường Gia có muốn bực cũng chẳng bực được. Cô bảo mình không khó chịu, kế đến anh hỏi cô rằng có muốn hóng mắt cùng mình chút xíu không.

Đường Gia đáp không muốn.

Sau đó cô chỉ vào cái chân bị thương của mình.

Ý là không cần nói cũng biết.

Tôi đang bị thương đấy.

Dụ Tư Hồng bảo vậy thì không được, còn nói là cô cầm nhầm kịch bản rồi.

Đường Gia hỏi lại là làm sao mình có thể cầm nhầm kịch bản được chứ?

Dụ Tư Hồng mới đáp, rõ ràng là hai đứa mình đang diễn cảnh hoàng tử cứu công chúa, chẳng hiểu sao cô lại diễn thành một bộ phim đau khổ rồi.

Đường Gia phản bác lại là, ai rảnh mà đi diễn ba cái này với anh.

Dụ Tư Hồng nhanh nhẹn bắt lấy đường ống bên cạnh cửa sổ, cả người tựa như một con báo khỏe mạnh, chân đạp mạnh vào một góc tường gồ ra, nhanh chóng tiếp đất. Chỉ một động tác thôi mà anh đã có thể đứng vững trên bãi cỏ.

Anh ngẩng đầu, tay trái đút trong túi quần, tay còn lại liên tục vẫy, lớn tiếng: “Xuống nào.”

Lời còn chưa kịp dứt, Đường Gia chẳng thèm vịn lấy vách tường mà nhảy thẳng xuống đất.

Từ lầu hai đo lên thì cũng cỡ 3 mét có.

Dụ Tư Hồng bị cô dọa đến sởn cả tóc gáy, vội vàng dang tay ra đỡ.

Đường Gia ngã đè lên người anh, cả hai vì tác động mạnh mà bật ngửa ra trên mặt đất.

Không có chút ước lượng nào mà thả rơi tự do.

Dụ Tư Hồng bị cô đè hẳn cả người lên mình, khẽ nhíu chặt đôi mắt: “Nặng…” Anh liếc nhìn sang ánh mắt của Đường Gia, cố gắng lên tiếng: “Quan trọng vẫn luôn là chào hỏi trước bà chị ạ!”

Dụ Tư Hồng cõng Đường Gia đến trước sân cỏ vẫn còn ẩm ướt, cô lấy từ trong túi ra một hộp thuốc Marlboro, bật hộp quẹt mồi đầu thuốc, khói trắng lượn lờ trong màn đêm.

Dụ Tư Hồng nghiêng đầu nhìn sang cô: “Em ráng cai thuốc đi.”

Đường Gia trả lời: “Anh quản tôi làm gì, ngay cả mẹ tôi còn không quản tôi được nữa là.”

Dụ Tư Hồng khẽ hừ: “Mẹ của em không quản được em thì tôi đây lại càng muốn cố gắng, nếu không thì còn ai có thể khuyên em được chứ?”

Đường Gia im lặng một lúc, sau đó lấy đầu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay nhét vào miệng anh.

Cùng lúc này cô bật cười::”Anh có muốn hay không?”



Dụ Tư Hồng cắn điếu thuốc, rút từ trong ngón tay cô ra rồi dụi nó xuống mặt đất: “Là một dũng sĩ chân chính thì phải dám đối mặt với sự tăm tối của đời người, dám nhìn thẳng vào nó. Kể cả có là múa khỏa thân!” Anh hiên ngang lẫm liệt nhìn xuống đất mà nói: “Tôi từ chối.”

Đường Gia khẽ lên tiếng: “Xem anh kìa.”

Cô vòng hai tay lên cổ đối phương, siết chặt.

Bọn họ đi tới một nơi, Đường Gia đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy như thế nào mới gọi là bạn?”

Cô kết hợp với tình huống và bản thân, nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong những năm tháng vừa qua. Nhớ đến lần đầu tiên cả hai gặp nhau ở London, khi ấy người đó đã mỉm cười nhìn cô, một nụ cười có hơi hướng e dè. Nhớ cả khuôn mặt của người nọ đang rơi nước mắt trong trung tâm mua sắm.

Dụ Tư Hồng nói: “Bạn mà, phải chia ra nhiều loại lắm.”

“Chia ra thành loại sao? Vậy chia như thế nào?”

“Bạn 100 tệ và bạn 1 triệu tệ.”

Dụ Tư Hồng phân tích cho cô hiểu: “Em nghĩ xem, em và bạn mượn tiền nhau nhé, không cần biết là người đó mượn một trăm ngàn hay một triệu, chỉ cần đối phương không cho mượn thì sẽ không làm bạn được nữa rồi.”

Đường Gia nhẹ đánh vào anh: “Tôi không đùa đâu nhé.”

“Có nói đùa với em đâu, tôi đứng đắn vậy mà.” Anh nói tiếp: “Giữa bạn bè không muốn mượn tiền, nhưng nếu bạn mà lại không mượn tiền thì làm sao em biết ai là bạn, đúng không? Em suy nghĩ thử xem, một người hỏi mượn tiền em, em cho họ mượn bao nhiêu thì sẽ biết là người ta có coi mình là bạn không? Từ đó có thể tự định nghĩa ra trong lòng rằng đây là thể loại bạn gì. Mà đến khi em đi hỏi mượn tiền của người nọ, vậy thì em sẽ mượn được bao nhiêu, cũng chẳng biết được lúc mình hỏi mượn thế trong lòng họ sẽ nghĩ gì về mình. Cho nên có bạn 100 tệ cũng có bạn 1 triệu tệ.”

Đường Gia lại đánh anh một cái: “Cả một bụng không đứng đắn.”

”Nữa, oan quá đi mất. Tôi khóc cho cô bé xem.”

Đường Gia bật cười: “Anh khóc hả? Vậy khóc đi, khóc đi.”

“Huhuhuhu.” Anh nghĩ đến giọng mình khi khóc thì tự bật cười.”

Cuối cùng Dụ Tư Hồng nói: “Đem bạn 100 tệ với bạn 1 triệu tệ, nhìn là thấy mình ngu lâu mà lại đi trách người khác à?”

Đường Gia đấm anh một phát, sau đó không nói gì.

Dụ Tư Hồng cõng Đường Gia tiếp tục đi, bọn họ đi đến đồng cỏ cao gần bằng một người cạnh bên tòa nhà, vừa định dạt cỏ để ngồi xuống thì bỗng từ đâu vọng đến một giọng nói yếu ớt.

Tựa như là hai người đang cãi nhau.

Đường Gia và Dụ Tư Hồng đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng yên lặng lắng nghe.

Đó là một cuộc cãi vã giữa một cặp nam nữ.

Giọng nam trầm thấp nói: “Em biết đó, chúng ta không phải là làm từ thiện, cứ coi như là không phải vậy đi, bọn họ cũng sẽ chết! Em nhìn tỷ lệ người chết ở Châu Phi đi, ít ra trước khi chết thì họ cũng được gọi là có công cống hiến, đây cũng gọi là vinh dự của mấy người đó!”

Giọng nữ kia kích động đáp trả: “Trước giờ em vẫn luôn coi anh là một người tốt.”