Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười

Chương 5




Edit: Mỳ.

Sau khi xe bus dừng lại.

Đầu xe hướng về một con dốc thoai thoải, bên dưới là một bãi cạn, nước sông chảy róc rách. Nước dâng lên do mưa, giữa sông nổi lên vài tảng đá trắng xám to lớn, bị nước chảy đến xói mòn. 

Cách nhánh sông là một khu rừng xanh um tươi tốt, tô lên trên mặt nước màu xám xanh bạt ngàn. Ánh mặt trời như lớp lụa trắng phấp phới trong gió, trông chẳng khác gì mảnh tàn dư sau khi mặt trời thay da đổi thịt khi được tái sinh.

Hướng dẫn viên dẫn khách du lịch qua sông như đang lùa vịt: “Ngoài phân bố dọc theo khu rừng phía nam Kenya, các bộ lạc Maasai còn có các hoạt động ở phía bắc Tanzania(1). Bọn họ rất tôn sùng bò, họ cho rằng bò chính là vị thần linh đã ban cho bọn họ lễ vật, có thể xây dựng mối quan hệ giữa con người và thần thánh.”

Phần lớn du khách đến đây đều là những hippies(2) trẻ tuổi đến từ Châu Âu và Hoa Kỳ. Tổ tiên của các thanh niên da trắng này, cách đây hơn 50 năm đã dám xách túi và đặt chân đến khắp mọi xó xỉnh trên thế giới với lối sống lang thang.

Bây giờ nhìn bọn họ giống như những chú khỉ hoang dã, thậm chí còn có người xắn thẳng ống quần lên để lội xuống nước. 

Hướng dẫn viên du lịch giận đến mức giậm chân: “Dừng lại! Dừng lại!”

Đường Gia gấp cuốn sách giới thiệu hình bò đen và bò trắng lại thành một khối đậu phụ, cẩn thận nhét lại vào túi rồi cùng đám đông tiến về phía trước.

Năm người Châu Á bọn họ là những người cuối cùng bước xuống sông.

Người đàn ông trung niên mập mạp đi đầu, rồi đến cô gái trang điểm đậm. Đường Gia theo sau bọn họ, phía sau cô là Dụ Tư Hồng còn Chu Bằng thì đi cuối. 

#

Dụ Tư Hồng đút hai tay vào túi, đôi chân thẳng tắp đang sải bước về trước.

Nhưng sau đó, lại rút chân về.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa
2. Đông Tuyết
3. Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
4. Sủng Ái Quá Độ
=====================================

Anh nhướng mi: Cô vợ hung dữ vẫn còn đang đứng trên khối đá trước mặt anh.

Bởi vì người đàn ông mập mạp đi đầu có hơi nặng dẫn đến những cử động cũng chậm theo, làm chậm tốc độ của mọi người trong đoàn. Dụ Tư Hồng giả vờ đi khắp nơi ngắm phong cảnh xung quanh, nhưng lỗ tai lại vểnh lên cố gắng nghe lén cuộc đối thoại của Đường Gia và cô gái trang điểm đậm.

Cô gái trang điểm đậm: “Cô cũng gan thật đó, tuy rằng có hướng dẫn viên đi cùng thì cũng gọi là an toàn, nhưng mà cô đến đây một mình thật à?”

Anh nghĩ: Cô vợ hung dữ không chỉ mỗi dữ dằn thôi đâu, lá gan của cô ấy cũng lớn lắm, còn dám một mình chạy đến chợ phù thủy cơ mà. 

Đường Gia: “Không sao, tôi không gan dạ đâu.”

Cô gái kia ngẩng đầu liếc nhìn Dụ Tư Hồng rồi nghiêng đầu đến gần tai Đường Gia.

Dù thế nhưng vẫn không thoát khỏi thính giác nhạy bén của Dụ Tư Hồng.

Cô gái trang điểm đậm: “Cô lừa tôi đấy à, anh chàng đẹp trai kia không phải là bạn trai cô thật ư?”

Anh nghĩ: Mắt tinh đấy, vừa nhìn đã biết tôi đẹp trai rồi.

Đường Gia: “Không phải, tôi không quen anh ta.”

Cô gái trang điểm đậm: “Cũng đúng, nếu là bạn trai thì ai lại sẵn sàng tát thẳng vào mặt bạn trai mình như thế.”

Đường Gia: “…”

Cô gái kia lại hỏi tiếp: “Cô làm nghề gì?”

Đường Gia: “Bác sĩ.”

Anh nghĩ: Cô vợ hung dữ nhà anh là bác sĩ à?

Người kia lại hỏi: “Trông cô có vẻ khá ít nói ha?”

Anh nghĩ: Không chỉ ít nói mà còn hung dữ.

Đường Gia: “Mỗi người đều có một tính cách khác nhau mà.”

Người đàn ông trung niên phía trước lớn tiếng gọi tên cô gái trang điểm đậm, cô ấy vội quay lại không nói chuyện với Đường Gia nữa. Nhìn thấy đoàn người đã đến đầu kia con sông, bất chợt cô ấy trượt chân, vô tình kéo theo Đường Gia.

Vừa nhìn thấy cả hai đồng loạt ngã xuống sông, Dụ Tư Hồng nhanh chóng dùng tay đỡ Đường Gia. 

Ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm. 

Đường Gia liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên cánh tay được Dụ Tư Hồng giữ lại.

Dụ Tư Hồng buông cánh tay cô ra còn khẽ phủi một cái, tựa như trên tay vừa dính bụi, tỏ vẻ:

Tôi không muốn đụng cô đâu nha. 

Tôi đang ghét bỏ cô đó.

Đường Gia: “…”

#

Buổi lễ trưởng thành bắt đầu.

Nơi cử hành nghi lễ nằm sâu trong rừng.

Ở giữa là nơi cao nhất được dùng để xây dựng làm “Thánh Đường”.

“Thánh Đường” có hình dạng như một nhà kho đựng nông phẩm, nóc được lợp bằng lá cây xanh ngăn ngắt. Khoảng chừng 20 mét ngoài “Thánh Đường”, có một cành cây cao bằng một người được cắm thật chặt xuống nền đất, tạo thành một dãy hàng rào để chặn những du khách, phụ nữ, trẻ em của tộc Maasai bên ngoài khu vực cử hành nghi lễ. 

Tiếng còi trầm lắng vang lên làm cả bầu không khí như rung chuyển, kèm theo đó là tiếng hét cao và nhịp nhàng của những người đàn ông thuộc bộ tộc Maasai mạnh mẽ.

Hơi thở cổ kính và vui vẻ của Châu Phi xuyên qua vùng đất cao. 

Bãi cỏ còn vương hơi ẩm, Đường Gia ngồi trên mặt đất cùng với mọi người. Nhìn những chiến binh Maasai với mái tóc nhuộm đỏ tay cầm gậy dài, đi chân trần, phần thân được che lại bởi hai mảnh vải đỏ đen, họ hét lên trước tiếng la hét của các trưởng lão, sau đó họ đồng loạt dùng những cây gậy dài đó cắm lên nóc của “Thánh Đường”. 

Hướng dẫn viên đứng bên cạnh giới thiệu: “Tiếp theo chính là phong tục uống máu bò, người Maasai quan niệm rằng máu bò sẽ đem đến cho họ sức mạnh vô tận. Sau đó các chiến binh ngồi xung quanh nhà ca hát rồi mới vào rừng để làm nghi lễ và một bài kiểm tra bí mật.”

Có người lên tiếng hỏi: “Bài kiểm tra đó là gì thế?”

Hướng dẫn viên nhìn người vừa đặt ra câu hỏi, cười xấu xa: “Dùng nước tiểu của bò để tắm rồi sau đó họ sẽ bị kiến cắn.”

Người đặt câu hỏi kêu lên: “Disgusting! (Thật kinh tởm!)”

#

Hai con bò một đen một trắng được dắt đến chính giữa đặt xuống đất. Trưởng lão chủ trì buổi lễ cầm một con dao dài, dứt khoát cắt đứt cổ bò. Dòng máu nóng hổi lập tức ứa ra, các chiến binh lần lượt quỳ xuống, môi chạm vào nơi vừa cắt và bắt đầu uống máu tươi. 

Một phần máu được cho vào túi da bò màu nâu đã được chuẩn bị sẵn trước đó, và rồi họ úp ngược ra chén gốm có hình hoa văn sặc sỡ.

Chén gốm được đem đến trước mặt du khách.

“Thử tí đi.” Bọn họ nói.

Đoàn khách: “…???”

Dụ Tư Hồng đưa tay nhận chén gốm, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng của máu truyền đến. Anh cúi đầu, mùi tanh nhanh chóng xông vào mũi.

Chu Bằng nghía đầu sang: “Chết tiệt! Không hổ danh bộ tộc của Châu Phi dã man, uống máu thật luôn!”

Đường Gia nhìn hai người họ, thờ ơ cất tiếng: “Heo và bò thường hay có các ấu trùng sán dây, chúng sẽ sinh sản hàng ngàn quả trứng trong ruột non. Sau khi ấu trùng phát triển, một số có thể sẽ xâm nhập vào hệ tuần hoàn máu, cuối cùng sẽ xâm nhập vào não, tiếp tục sinh sản và cư trú trong đó.”

Dụ Tư Hồng đang bưng chén gốm trên tay ngừng lại một lát, sau đó lặng lẽ chuyển sang tay của Chu Bằng.

Chu Bằng: “…”

Mặt Chu Bằng đầy ngạc nhiên và nghi ngờ: “Kinh khủng như vậy hả?” Anh ta cúi đầu nhìn chén chất lỏng trên tay, tựa như có thể thấy được vô số nhưng con trùng nhỏ li ti đang bơi lội trong biển máu. 

Đường Gia ngồi bên trái Chu Bằng, dùng đầu ngón tay vuốt tóc: “Không, tôi gạt các anh đó.”

Chu Bằng: “…”

Chu Bằng hạ chén xuống, hơi gãi đầu: “Chuyện này…Người đẹp, cô cũng rất là hài hước đốt.”

Đường Gia hé miệng: “Đúng là heo và bò có ấu trùng, nhưng chỉ ở trong thịt sống thôi. Chỉ cần không ăn heo sống, bò sống là được.”

Dụ Tư Hồng ngồi bên phải Chu Bằng ngã người nằm xuống đất, hai tay gác sau cổ, trong miệng ngậm điếu thuốc. Tàn thuốc đã tắt trên nền trời kèm theo đó là một làn khói trắng mờ ảo.

Anh nhìn Chu Bằng và Đường Gia rồi quay đầu trở lại nhìn lên bầu trời xanh. 

Chu Bằng nhìn về phía Đường Gia, lau tay lên quần rồi duỗi tay ra, nhoẻn miệng cười: “Chuyện này…Người đẹp, tôi tên là Chu Bằng. Chữ Bằng là từ ghép của từ Bằng và Điểu(3), nó là từ trong cái gì đó Tử…”

Đường Gia: “ ‘Trang Tử’(4)?”

Chu Bằng vỗ đùi: “Đúng rồi! Chính là ‘Trang Tử’!” Anh ta la lên hai tiếng rồi nói nguyên một tràng như đã học thuộc lòng: “Biển Bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, nó…nó…nó…”

Dụ Tư Hồng chán nản nói ra: “Hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời.”

Anh nói đúng vào lúc Đường Gia nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, khuôn mặt anh lạnh lùng, cứng ngắc quay đi rồi tiếp tục nhìn mây trời như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đường Gia cũng thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Bằng nói: “Tên anh nghe hay đó.” Cô lịch sự lùi lại: “Đường Gia, Gia trong lễ hội.”

Dụ Tư Hồng ngậm điếu thuốc rồi nhìn lên trời, trong đầu bỗng nghĩ đến một câu: Đất Nam có gia mộc, trời Bắc có tương tư.

Anh bị chính bản thân dọa đến mức nổi hết cả da gà, khói tràn vào cổ họng khiến anh không khỏi ho khan.

Chu Bằng thẳng thắn khen cô: “Người đẹp có tên dễ nghe thật, còn trẻ mà đã biết nhiều như vậy, thật là giỏi.”

Đường Gia lơ đễnh: “Bởi vì đây là những gì tôi học được, hiểu biết cũng là một phần trong công việc mà.”

“Cô Đường học ngành gì?”

“Tôi học y.”

Chu Bằng mở to mắt: “Bác sĩ à!”

Đường Gia khẽ gật đầu.

Chu Bằng xoa tay: “Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ sợ mỗi bác sĩ, có đánh chết tôi cũng không muốn vào bệnh viện.” Anh ta cười lên thành tiếng, lộ ra dáng vẻ có phần ngượng ngùng: “May mắn thay, sức khỏe tôi còn rất tốt nên chẳng cần phải lo mấy mũi kim kia.”

Dụ Tư Hồng ngậm điếu thuốc: Vậy mà nói bản thân bắt chuyện không chuyên nghiệp, chẳng phải bây giờ cậu đang rất lưu loát sao.

Anh nhấc đầu gối lên chọc mạnh vào sau lưng Chu Bằng một cái.

Chu Bằng quay đầu, nghiến răng há miệng trừng anh.

Dụ Tư Hồng hất nhẹ tàn thuốc rồi nhướng mày nhìn anh ta.

Chu Bằng: “…”

Đường Gia không chú ý đến những gì hai người kia làm bên kia, khi nghe vậy cô chỉ trả lời: “Bác sĩ cũng là con người, nếu anh không tưởng tượng quá lên thì sẽ không đáng sợ như thế đâu.”

Chu Bằng giục cô kể về mấy chuyện trong bệnh viện.

Cô gái trang điểm đậm và người đàn ông trung niên cũng lại gần để nghe.

Đường Gia kể cho họ nghe về mấy chuyện nhỏ trong phòng cấp cứu.

Cô gái kia chê vô vị: “Thật là nhàm chán. Có chuyện gì hay ho hơn không!”

Đường Gia lẳng lặng suy nghĩ một hồi: “Khi tôi mới vào khoa cấp cứu, đối diện là khoa hậu môn trực tràng. Bởi vì phải trực đêm nên bọn tôi cũng hay trò chuyện với nhau. Phòng cấp cứu của khoa bọn họ thường xuyên tiếp nhận những bệnh nhân vì té mà khiến cho vật lạ tiến vào đường đấy.”

Chu Bằng không kịp phản ứng kèm theo vẻ mặt sững sờ, còn cô gái trang điểm đậm thì bịt miệng cười, đưa tay vỗ lên vai Đường Gia.

Đường Gia vuốt tóc làm như không có chuyện gì xảy ra: “Chẳng hạn như bút máy, sửa rửa mặt, bàn chải đánh răng, ừm…hình như vẫn còn dính.”

Chu Bằng kêu to: “Mẹ kiếp, bất cẩn vậy!”

Mọi người chung quanh đều đưa mắt sang nhìn anh ta.

Chu Bằng không biết gì, chỉ thở dài: “Đúng là trên đời này, cái quái gì cũng có thể xảy ra. Khi còn bé, một thằng nhỏ trong làng của tôi dùng bút để chống mặt, cuối cùng bị cây bút chì cắm vào lỗ mũi xuyên lên đến tận não chết luôn. Giờ nhớ lại vẫn thấy sợ.” 

Mọi người nhìn chằm chằm vào anh ta.

Chu Bằng nhìn chung quanh rồi tự đưa tay sờ lên mặt, không dính gì mà. Anh ta kinh ngạc hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

Mọi người vẫn nhìn anh ta trong im lặng.

Anh ta nóng nảy: “Đừng có nhìn tôi nữa!”

Dụ Tư Hồng che trán không nói. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, tay kéo cổ áo Chu Bằng khiến anh ta ngã xuống đất rồi mới thấp giọng nói: “Cậu mà còn làm mất thể diện thêm lần nữa thì tí nữa về, cậu phải viết bản kiểm điểm 10,000 chữ.”

Nghĩ đến bản kiểm điểm, trong lòng Chu Bằng không khỏi run rẩy. Đừng nói là 10,000 chữ, cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ được. Anh ta cất giọng không phục: “Cậu lạm dụng chức quyền!”

Dụ Tư Hồng bỗng nhiên muốn bóp chết anh ta, nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không những chỉ lạm dụng chức quyền, mà còn dùng việc công để báo thù riêng.” Anh rút điếu thuốc ra: “Sao hả, có ý kiến gì không?”

Chu Bằng lộ ra vẻ mặt phàn nàn: “Không có ý kiến! Thật sự không có ý kiến!”

Dụ Tư Hồng lại dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc ngậm lại trong miệng. Anh ngồi thẳng người dậy, vừa quay đầu đúng lúc thấy Đường Gia đang cúi đầu, cô nở lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nó giống như một cơn gió mát thổi tới, lại có phần giống như tuyết đang bắt đầu rơi.

Nhất là cái cúi đầu nhẹ nhàng kia, trông cô hệt như một đóa sen nước bị gió thổi đến thẹn thùng.

Tiếng sét vang lên trong đầu anh, điếu thuốc cũng rơi ra khỏi miệng. 

Chú ThíchBắc Tanzania: Cộng hòa Thống nhất Tanzania là một đất nước ở bờ biển phía đông châu Phi. Phía bắc giáp Kenya, hồ Victoria và Uganda, phía tây giáp Rwanda, Burundi và đối diện Cộng hòa Dân chủ Congo qua hồ Tanganyika, phía nam giáp Zambia, Malawi hồ Nyasa và Mozambique. Bờ biển phía đông là Ấn Độ dương.Người Hippies: Hippie có nguồn gốc từ những năm 60 tại Bắc Mỹ và Tây Âu. Đa số họ thuộc thế hệ của “Những đứa con của hoa” và “bùng nổ trẻ em” hay thế hệ sau. Họ sở hữu một niềm tin cốt lõi xoay quanh những giá trị về hòa bình và tình yêu. Những giá trị theo họ chính là mấu chốt trong một xã hội càng ngày càng được toàn cầu hóa, và họ thường hay được gắn liền với hình ảnh những nhóm người bất bạo động, chống chính phủ.Từ ghép tên Chu Bằng: 周鹏, từ 鹏 (Bằng) được ghép bởi hai chữ 朋 (Bằng) + 鸟 (Điểu).Trang Tử.Cho mọi người, ai muốn tìm hiểu về bài mà Chu Bằng giới thiệu tên mình nha: Đây.Tên của Đường Gia, chữ 嘉 (Gia) được lấy trong cụm từ 嘉年华.Phong tục của người Maasai, đây là ngôi làng có thật ở Châu Phi mọi người nhé