Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu! - Chương 24: Ký khế ước




Thời gian chậm rãi qua đi.



Sau một ngày, tới lúc Thư Di thương tích khắp người đẩy cửa vàng bước ra sắc trời đã tối,



Trên tay nàng lỉnh kỉnh những xấp bùa màu vàng cùng bút lông, nghiên đá các loại, đan dược cấp một, ngọc giản cùng vài bản ghi chép ngắn khác dùng cho tu luyện công pháp.



Hai người đứng ở cửa, Nhất Thiên lại nghiêng đầu nhìn nàng dò hỏi,



"Về đóa hoa yêu kia..."



Nhắc đến Đan Nhi, trong thân thể Thư Di nhất thời dâng lên một luồng kích động, lắc đầu một cái nói,



"Đệ tử nghĩ sẽ tự mình đi hỏi."



Nhất Thiên ánh mắt mang theo ý tứ không mấy rõ ràng,



"Ngươi có thể thử ký khế ước với nó xem. Nếu do người cài vào, khẳng định trên người đã có khế ước, sẽ xảy ra hiện tượng bài xích như xuất khiếu hoặc bùng phát tu vi. Nhưng nếu hoa yêu đó hoàn toàn tiếp nhận ngươi, thì có lẽ cơ duyên của ngươi thực sự rất tốt."



Nữ tử cúi đầu, mi mắt rũ xuống, lát sau mới ngẩng lên,



"Đệ tử đã rõ."



Sau đó liền ôm đồ đi về phía phòng mình, Nhất Thiên cũng theo sau.



Đẩy cửa bước vào, đã thấy Thanh Mai Thiên Ẩn đang ngồi kể cho hài tử đối diện về cái gì đó, hứng chí bừng bừng.



Thấy nàng trở về liền xoay người qua đón, nhận lấy đống đồ kia để sang một bên, nhận ra phía sau còn có người, lại ôm quyền hành lễ.



Nhất Thiên xua tay, hơi thu hồi khí tức áp bách trên người, từ phía trên nhìn xuống hài tử một thân trường bào đỏ rực trên ghế.



"Ngươi từng tự nhận mình là đóa hoa yêu kia của Thư Di phải không?"



Đan Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn nàng, mềm giọng khẳng định,



"Thính lực của nương a di thật tốt, ta thực sự là hoa của tỷ tỷ."



Nhất Thiên bị gọi là nương a di hơi có điểm cau mày, lại tiếp,



"Đã nhận nàng làm chủ nhân, vậy tại sao không cùng nàng ký khế ước?"



Đan Nhi nhẹ giọng "nga" một tiếng, quay về phía Thư Di đứng ở cửa,



"Ta xác thực quên mất, tỷ tỷ sẽ không trách Đan Nhi chứ?"



"Không bằng, ta cùng tỷ tỷ hiện giờ ký khế ước, miễn cho nương a di đây nghi ngờ?"





Nhất Thiên nhíu mày thật sâu, Thư Di cũng là có điểm giật mình, gật gật đầu.



"Vậy chúng ta cùng nhau ký khế ước đi."



Nàng liếc qua đứa nhỏ ngồi kia, làm giống như Nhất Thiên chỉ bảo, thả ra một tia rất nhỏ linh khí mỏng manh vờn quanh hài tử, lại không có bất luận cảm giác gì.



Quả thực, không cảm nhận được...



Hài tử nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy đến bên chân Thư Di, hai mắt híp lại nhìn Nhất Thiên,



"Có điều ta là hoa yêu đã hóa hình, nếu ký khế ước không cẩn thận sẽ dẫn đến vài ảnh hưởng lên tỷ tỷ. Phải làm phiền nương a di đây hỗ trợ rồi."



Nhất Thiên cười như không cười,




"Ngươi còn biết rất nhiều."



Sau đó liền dẫn người ra đến khoảng sân rộng ở tiểu viện phía sau, chậm rãi thiết lập trận pháp phòng ngự.



Thư Di "..." Ký khế ước thôi cũng cần phiền phức như vậy sao?



Thanh Mai Thiên Ẩn bên cạnh như hiểu ý, giải thích cho nàng,



"Thực vật hóa hình phẩm cấp chắc chắn đã đạt Thiên, quý giá khó cầu. Trên khắp đại lục cũng chưa từng nghe qua có người thành công ký được khế ước với thực vật thánh cấp, vậy nên cũng phải phòng ngừa vạn nhất. Huống chi tu vi của ngươi..."



Thư Di đưa tay ngăn cản, cười khổ tỏ vẻ đã hiểu.



Bên kia Nhất Thiên đã thiết lập xong xuôi. Mặt đất nổi lên một đồ án kì lạ ánh lên ánh sáng bạc huyền ảo.



"Trận pháp phòng ngự cấp cao, ngươi cứ yên tâm cùng nó ký khế ước đi, làm theo cách ta bảo là được. Ta cùng Thanh Mai Thiên Ẩn sẽ ở ngoài hộ trận."



Thư Di gật đầu, dắt tay Đan Nhi cùng nhau tiến vào vòng sáng. Quang mang bạc lấp lánh phủ lên hai người.



Bên trong trận pháp, bốn mắt đối diện. Đan Nhi nhìn nàng, mỉm cười nhu hòa, dáng vẻ ngoan ngoãn,



"Tỷ tỷ, bắt đầu thôi."



Nữ tử ừm một tiếng, cắn môi cầm lên chủy thủ Thanh Mai Thiên Ẩn đưa. Ở trên ngón tay rạch một nhát.



Máu tươi ứa ra, ở trên làn da trắng nõn của nàng lại thêm đỏ thẫm bắt mắt.



Thư Di đưa ngón tay đến trước mặt hài tử, ngay giữa mi tâm dùng máu tỉ mỉ viết lên tên mình,



Khí dồn đan điền, linh lực đổ vào máu, trong miệng lẩm bẩm pháp quyết đã được dạy.




Gió lạnh nổi lên, trường bào đỏ rực diễm lệ bay bay, cả người hài tử bọc trong một tầng hồng quang không ngừng lưu chuyển,



Trọng lượng cơ thể giảm bớt, hai người đồng thời rời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa trận pháp sáng bạc.



Vết máu giữa mi tâm hài tử như được hấp thu, từ từ biến mất, Đan Nhi cũng trầm tĩnh nhắm hai mắt lại.



Thư Di cảm giác trong người đột nhiên có nhiều thêm một tầng linh khí bao bọc, nội lực không ngừng tăng lên. Rõ ràng cảm giác được da dẻ trở lên mát mẻ, chặt chẽ, các giác quan đồng thời bộc lộ sắc bén, kinh mạch gột rửa qua một lần, tươi mới thống khoái.



Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại giật mình phát giác hài tử đối diện nhíu mày, thần sắc tối lại, hồng quang lưu chuyển dao động ngày càng nhanh. Huyết vân vừa mất lại hiện ra...



Linh khí trong người cũng có xu thế nhiều quá mức, đã đầy lại càng thêm đầy, không còn chỗ chứa, phải lập tức bạo phát.



Nữ tử chấn kinh không nói nên lời, nghiến răng dùng nội lực áp chế, không để nó bạo thoát ra ngoài.



Dưới đất, Nhất Thiên nhận ra có điểm sai lệch, thầm hô không xong, dùng khinh công phi thân bay lên, gia nhập trận pháp hỗn loạn,



Động thế phát ra ngày càng lớn, Thanh Mai Thiên Ẩn phía dưới lập tức triệu ra Nga Huyễn, kêu nó ngăn chặn bên ngoài, còn mình thì tiếp thêm lực hộ trận.



Nhất Thiên lao đến, từ trong ống tay áo lấy ra một lọ nhỏ, đổ ra các loại đan dược, không ngừng đút Thư Di nuốt xuống hết Hồi Nguyên đan đến Tịnh Thần đan. Ở tay lại phát thêm công lực, truyền chân khí cho hài tử đối diện.



Trạng thái hai người đều không xong. Phải đến nửa giờ sau, ngay cả Thanh Mai Thiên Ẩn cũng không thể tiếp tục chống đỡ, linh lực cường đại có cơ hội, đều luồn lách ra ngoài,



Người bên ngoài không có khả năng không biết cái gì đang xảy ra.



Thực vật cấp Thiên, quý giá như vậy, dẫn đến không ít kẻ nổi lên dã tâm chiếm đoạt. Nếu có tên nào có dã tâm xấu đến phá hỏng trận pháp, Thư Di có thể bị phản phệ mà phế đi tu vi. Đóa hoa yêu kia cũng sẽ lâm vào suy yếu mà ngủ say, tùy người tranh cướp.



Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, Thanh Mai Thiên Ẩn nổi tâm tràn ngập lo lắng, gấp đến độ muốn hoảng, trước mắt lại xuất hiện một bóng dáng bạch y thanh lãnh,




Nàng giật mình mấp máy môi,



"Các chủ..."



Phía trên, Thư Di cắn răng duy trì linh lực lưu chuyển thành vòng trong thân thể, không để chúng hỗn loạn, tình huống cũng không tốt bao nhiêu. Toàn thân một trận đau nhức.



Bất quá, hiện tại nàng chịu cũng quen nhiều rồi, nhưng nếu lại thêm nữa, nói không chắc sẽ làm cho nàng té xỉu.



Mà phía sau, Nhất Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, phát động rời khỏi trận pháp.



Ngân lang không biết từ đâu nhảy ra, biến lớn, đem nàng vững vàng đón lấy.



Nhất Thiên ôm ngực nhìn lên phía trên, ánh mắt không cam lòng.



Phẩm cấp Thiên, uy lực thực sự quá đáng sợ...




Mà Thư Di không còn người phù trợ, nguyên lực nhất thời tăng vọt một đoạn, không thể chịu đựng được. Đau rát cháy bỏng.



Cảm giác muốn buông xuôi, bên cạnh lại nhiều thêm một thân ảnh,



Nam tử dung nhan tuyệt thế, gắt gao ôm lấy eo nàng, áp người vào trong ngực. Cánh tay phất ra một trận gió lạnh vô hình, đem liên kết khổng lồ kia một chưởng đánh vỡ.



Huyết vân trên trán hài tử tiêu hao hết, hồng quang cũng dần biến mất. Cả người đứa nhỏ vô lực rơi xuống lại bị tay còn lại của Mặc Dương Kỳ tóm lấy.



Hắn quét mắt qua phía dưới, lại không chút lưu tình quăng đứa nhỏ trong tay xuống, môi mỏng phun ra một tiếng, thanh lãnh quyết tuyệt,



"Đón."



Thiếu niên một thân hắc y phi thân nhảy lên, thành công tiếp lấy hài tử.



Mặc Liên Kiều cau mày nhìn đứa nhỏ nhu thuận đang từ từ chìm vào giấc ngủ trong lòng, biểu cảm lẫn lộn khó nói.



Bên trên, Thư Di toàn thân kiệt quệ, chỉ có thể dựa vào người phía sau, suy yếu cất lời,



"Chủ tử..."



Ngón tay tinh tế tú mĩ ngăn lại lời sắp nói, nam nhân trực tiếp khom lưng nhấc bổng nàng lên, bế theo kiểu công chúa tiêu chuẩn, thẳng tắp đạp gió mà đi, chậm rãi hạ xuống đất.



Nữ tử nằm trong lòng hắn có phần hoảng hốt, bị áp sát ở khoảng cách gần như vậy, chỉ có thể đưa tay nắm chặt vạt áo người đang ôm mình. Gương mặt thoáng chốc đỏ lên.



Cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát phả vào mặt, sau đó đầu liền bị người kia vỗ nhẹ hai cái.



"Không sao..."



Thanh âm nam tử rất nhẹ, có một loại kỳ dị mị lực, như suối nước chậm rãi chạm vào trái tim, tấu ra một khúc nhạc ôn nhuận mà thanh thúy, trực tiếp tiến vào lòng người.



Mặt Thư Di lại càng thêm đỏ rực, bên kia Nhất Thiên đã vội vã cưỡi ngân lang chạy tới,



"Các chủ!"



--------------------------------********************************************-------------------------------------



Lời tác giả:



Kỳ Kỳ uy vũ!!! Kỳ Kỳ bao ngầu!!!



Cầu bình chọn!!! ("﹃`)