15
Không biết chỉ có Tiêu Cẩn Du mới như vậy, hay toàn bộ những Hoàng đế khác đều như vậy.
Tuyển tú nữ chỉ mất thời gian có một nén nhang mà thôi.
Ta nhìn thấy Tiêu Cẩn Du chỉ tùy ý vẽ mấy nét bút lên danh sách, là đã có thể chọn ra được bài tử của những tú nữ được ở lại.
Thậm chí ngay cả mặt cũng không liếc mắt nhìn đến một cái.
Như vậy xem ra tuyển tú nữ hoàn toàn là bằng vận khí rồi.
Nếu như ta mà lấy thân phận tú nữ tiến cung mà nói, ta cảm thấy rằng bằng vào vận khí của ta hẳn không đủ để chống đỡ cho đến lúc Tiêu Cẩn Du thị tẩm.
Nhưng cũng có mấy trường hợp ngoại lệ, là Tiêu Cẩn Du cố ý điểm danh tự gọi ra.
Nghe Toàn công công nói, đó chính là thiên kim của một vài đại thần trọng yếu trong triều.
Người trong Kính sự phòng làm việc vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, ngay đêm hôm đó đã đưa Lục đầu bài đến trước mặt Tiêu Cẩn Du.
Ta có dự cảm Tiêu Cẩn Du sẽ không tuyển một người nào trong đó, dù sao hắn đã dựng lên tin đồn rằng hắn là người thích thái giám mà.
Nhưng ta trăm triệu lần không ngờ rằng, khi hắn một tay chấp bút, tay kia lại vươn ra ôm lấy eo ta.
Hắn ôm ta vào trong lòng, mới ngẩng đầu lên nhìn tiểu thái giám Kính sự phòng đang đứng đợi ở đó: “Đêm nay trẫm không rảnh.”
Ta không nghĩ đến hành động đột ngột của hắn, giật nảy mình, nhanh chóng vòng tay ôm lấy hắn.
Đến lúc ta kịp phản ứng lại, thái giám Kính sự phòng đã mặt đỏ tía tai lùi ra ngoài.
Trái tim trong lồng ngực của ta không biết vì sao đập thình thịch, mặt lập tức nóng bừng.
“Bệ, bệ hạ…..” Thấy Tiêu Cẩn Du thật lâu không buông ra, ta sợ rằng tim ta đập nhanh quá mà chết, vội vàng lên tiếng.
Tiêu Cẩn Du nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Ta quay đầu lại thì phát hiện hắn đã tiếp tục phê duyệt các tấu chương.
Cái này….
Ta….
Tiêu Cẩn Du cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta đang cấp tốc bay lên, vẫn nghiêm túc xem xét phê từng nét bút.
Ta thật sự sắp chết rồi.
Trái tim nhảy lên kịch liệt đến nỗi sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Càng kỳ quái hơn nữa là, Tiêu Cẩn Du có phê duyệt tấu chương thì cứ phê đi, tại sao đầu hắn lại gác ở trên vai ta như thế?
Như vậy không đúng!
Tiêu Cẩn Du tại sao lại phải làm như vậy?
Nội dung vở kịch không phải phát triển theo hướng như thế?
Lẽ ra ngay sau khi thái giám đó rời đi, hắn phải đẩy ta ném xuống dưới đất mới đúng chứ.
Ngay khi ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh, Tiêu Cẩn Du mới buông ta ra.
“Ngươi đi về trước đi.” Sắc mặt hắn như thường, không hề cảm giác được chút gì rằng mình mới làm một chuyện thái quá như thế.
Mà ta đừng nói là mặt, ngay cả cái đầu cũng nóng phừng phừng.
Nghe hắn nói như vậy, ta không nghĩ ngợi thêm điều gì nữa, không nói hai lời vội vàng lui xuống.
Nhưng cuộc đời này sẽ không để ngươi hoài nghi chỉ một lần.
Ta bởi vì chuyện về Tiêu Cẩn Du nên trằn trọc không ngủ, trong đầu ta chỉ toàn là Tiêu Cẩn Du.
Nên ta lại nhìn thấy Tiểu Hổ lại lén lút rời giường.
Hắn ta đột nhiên chạy đến giường của ta, muốn kiểm tra xem thử ta đã ngủ say chưa.
Cuối cùng hắn ta xác định ta không hề có động tĩnh gì hết, mới lôi từ dưới giường ra một cái túi nhỏ rồi bước ra ngoài.
Tiểu Hổ đối với ta vô cùng tốt, có cái gì ăn ngon đều để lại cho ta một phần, thấy ta về muộn hắn ta còn thức chờ ta nữa.
Với ta mà nói, ngoại trừ sư phụ của ta ở ngoài kia, hắn ta là người thân cận với ta nhất.
Nếu như bây giờ hắn ta cũng là người của thái hậu, ta phải làm sao đây?
Ta hiện tại tuyệt đối không muốn giết Tiêu Cẩn Du, thậm chí còn hy vọng hắn có thể sống tốt.
Nhưng ta cũng hy vọng Tiểu Hổ cũng có thể sống tốt như thế.
Vì để có thể ngăn cản hắn ta làm ra chuyện không tốt gì đó, ta cũng lén lút đi theo.
Có trời đất chứng giám!
Ta thật sự không biết rằng hắn ta muốn đi tắm rửa.
Ta cũng thật sự không muốn nhìn lén hắn ta tắm rửa, ta chỉ là sợ hắn ta làm ra chuyện gì đó nguy hiểm mà thôi.
Ngay khi đầu ta đang còn ong ong và chuẩn bị rời đi, ta thấy phía trước ngực hắn là một tầng vải trắng bọc thật dày.
Cái đồ chơi này kể ra trên đời này không có ai so với ta có thể quen thuộc hơn.
Sau đó ta liền sững sờ tại chỗ, thấy hắn ta tháo từng lớp từng lớp vải trắng tháo ra.
!!!
Nhìn Tiểu Hổ với mái tóc đen xõa dài bước vào trong thùng tắm, ánh sáng mờ ảo chiếu hắt lên làn da trắng như tuyết của hắn ta, làm cho ta nhịn không được nuốt nước miếng.
Nếu như con mắt cùng đầu óc của ta không có vấn đề, thì Tiểu Hổ kia hẳn là một cô nương.
Ta nhất định là điên rồi!
Ta đang nằm mơ.
Ta dùng sức nhéo trên cánh tay mình một chút, đau đến mức khiến ta thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Nhân sinh chính là để cho người ta phải hoài nghi.