17
Ta chưa bao giờ thấy Tiêu Cẩn Du uống rượu, hôm nay là lần đầu tiên.
Đôi mắt hắn bị nhiễm hơi rượu chuyển thành màu hồng, cứ nhìn ta mãi khiến trái tim ta như thắt lại.
Hắn đưa tay lên uống một hơi cạn sạch ly rượu, bên trên môi mỏng còn để lại một vệt nước.
“Những lời nói hôm đó ngươi đừng để trong lòng.” Hắn ôm lấy ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu, “Ngươi hãy chờ, cho ta thêm chút thời gian nữa.”
Ta từ nhỏ đã cảm thấy mình đầu óc rất linh hoạt, trong mọi hoàn cảnh luôn có thể lạc quan hướng về phía trước, nhưng hiện tại ta thực sự không hiểu Tiêu Cẩn Du đang nói gì.
Đến khi ta đỡ Tiêu Cẩn Du lên giường, hắn mới hỏi ta: “Tại sao ngươi lại tên là Chi Chi?”
Ta vô thức trả lời: “Tại sư phụ nói tên xấu dễ nuôi hơn…”
Tay của ta bỗng buông lỏng, Tiêu Cẩn Du lập tức ngã trên giường.
Hắn thế mà lại biết ta tên là Chi Chi!
Nếu hắn biết ta gọi là Chi Chi, vậy thì chẳng phải hắn cũng biết ta đến từ Thanh Long giáo?
Chết rồi chết rồi.
Thảm rồi thảm rồi.
Ta không còn quan tâm đến gì nữa hết, vội vàng đắp chăn cẩn thận cho hắn rồi rời khỏi tẩm cung.
Nếu lúc này mà ta không chạy thì không thể sống tiếp được nữa.
Ta chạy bằng cách nào đây?
Nếu ta chạy trốn, Tiểu Hổ phải làm sao bây giờ?
Vì thế ta trở lại chỗ ở, hỏi Tiểu Hổ: “Ta không thể sống trong này được nữa, bây giờ ta muốn chạy trốn, ngươi có nguyện ý chạy trốn với ta không?”
Trước sự ngạc nhiên của ta, Tiểu Hổ gật đầu không chút do dự.
Đồng thời Tiểu Hổ còn chỉ cho ta một con đường để chạy trốn.
Ta và nàng ấy mang theo tay nải trên lưng, nhìn chuồng chó trước mặt mà lâm vào bế tắc.
“Chúng ta có thể ra ngoài sao?” Ta hỏi nàng ấy.
Nàng ấy gật đầu khẳng định: “Chắc chắn có thể.”
“Nếu chúng ta chạy trốn thế này, có thể mang tai họa đến cho cả gia đình ngươi không?” Ta lo lắng hỏi.
Nàng ấy lắc đầu, “Cả nhà ta đã chết hết rồi. Còn người nhà ngươi thì sao?”
Thật đúng lúc, ta cũng không có người nhà.
Sau đó ta để cho Tiểu Hổ chui ra trước, ta cản phía sau.
Tuyệt đối không ngờ rằng, ta bị kẹt lại.
Tiểu Hổ cũng không nghĩ đến việc ta bị kẹt lại, có thể nàng ấy không nghĩ đến việc ta hầu hạ bên người Tiêu Cẩn Du nên ăn uống có hơi sung túc.
Ngay lúc ta đang vô cùng tuyệt vọng thì có một người nào đó ở phía sau hung hăng đạp vào mông ta một cước.
Sau một hồi đau đớn, ta đã được Tiểu Hổ lôi ra ngoài.
Ta nhất thời cũng không biết nên mắng kẻ đã đá ta một cước, hay là nên cảm ơn người nọ.
Cũng không có thời gian để dừng lại, ta đành lôi kéo Tiểu Hổ nhanh chóng bỏ chạy, tuyệt đối không quay đầu lại nhìn.
Đường đời luôn gập ghềnh hiểm trở, không có khả năng luôn thuận buồm xuôi gió.
Ta và Tiểu Hổ chạy không biết đã bao lâu, thì 'thành công' gặp được một đám thổ phỉ.
Giây phút bị đám thổ phỉ làm cho choáng váng, ta đã vô cùng hối hận.
Nếu hôm nay ta không nóng đầu dùng hết sức chạy trốn như thế, hẳn ta còn có thể cùng với Tiêu Cẩn Du thêm một đoạn thời gian.
Tốt xấu gì còn có thể sống lâu thêm một chút.
Bây giờ thì tốt rồi, không sống được nữa.
“Tiểu Đức, Tiểu Đức!” Giọng nói Tiểu Hổ văng vẳng bên tai ta.
Ta chầm chậm mở mắt, thấy được nàng ấy đã ngồi ở bên cạnh ta.
Thế mà ta vẫn chưa chết!
Tiểu Hổ khóc đỏ cả mắt, thấy ta tỉnh lại lập tức khóc toáng lên.
“Ngươi tỉnh lại là tốt rồi.” Nàng ấy bổ nhào vào trên người ta, khóc đến tê tâm phế liệt.
Chúng ta đã bị bắt cóc.
Đây là Tiểu Hổ đã nói như thế.
Nàng còn nói rằng: “Tiểu Đức, ta nói cho ngươi biết một bí mật, thực ra ta chính là con gái. Nếu như chúng ta có thể sống đi ra ngoài, ta sẽ gả cho ngươi.”
…..
Lúc nói ra những lời này, đôi mắt của nàng ấy sáng lấp lánh.
Lời từ chối của ta vòng vo trong miệng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
May mắn phía sau có người đẩy cửa, mới làm giảm bớt sự lúng túng khó xử này.
Khi Cố Bạch bước vào, ta mới cảm thấy lúng túng khó xử thực ra lại tốt hơn.
Nhìn thấy Cố Bạch chẳng khác nào gặp được Tiêu Cẩn Du, mà gặp được Tiêu Cẩn Du lại chẳng khác nào ngày chết của ta không còn xa nữa.
Ta thực sự không hiểu tại sao vận mệnh lại muốn tra tấn ta như thế.
Hoặc là lúc Tiêu Cẩn Du biết được ta chính là Liễu Chi Chi, khi đó hắn giết ta luôn đi.
Hoặc là lúc ta bị mắc kẹt ở chuồng chó, cũng đừng có người giơ chân đá cho ta một cước.
Hoặc là lúc gặp được thổ phỉ cũng đừng có người cứu ta.
Bây giờ quay đi quay lại một vòng, ta lại trở về trong tay của Tiêu Cẩn Du.