Chị Dâu Lại Là Vợ Yêu

Chương 28: 28: Tiền Chưa Tới Tay Đã Thành Con Nợ




Từ Khôn đưa hai người họ tới chung cư mà Uyển Dư đang ở.



Cả hai bước xuống xe, gió luồn vào da thịt họ lạnh ngắt.

Uyển Dư còn chưa vẽ xong bức tranh của mình thì lại bị làm phiền, lần này không phải một người mà là hai người.



Bọn họ vào nhà cô rồi tự nhiên như nhà không chủ, đi vào thẳng phòng tắm để thay đồ.



Sau khi khô ráo trở ra còn ngồi trước sofa than đói.

Uyển Dư trợn trắng mắt nhìn hai vị khách không mời mà đến làm rối tung không gian riêng tư của cô.



Nhưng nể mặt họ là con ruột và con dâu của dì nên cô nhịn.



Uyển Dư bỏ mặc bọn họ đi xuống bếp làm cơm.

Trong vali của Nhược Vũ chỉ mang theo váy đầm mát mẻ để đi du lịch, nên hiện giờ cô đang mặc một bộ váy rất voan mỏng manh.



Lâm Nhất Phàm ném cho cô một cái chăn mỏng rồi ngồi đối diện dò hỏi.

-Cô muốn vay tiền để làm gì?

Nhược Vũ hít hít mũi mấy cái rồi thật lòng trả lời.



-Tôi muốn mua lại cô nhi viện Nhân Ái.

Với thân phận hiện tại cô không thể làm gì được.



Châu gia chắc chắn sẽ không giúp cô, miếng đất đó không phải muốn mua là mua được, mặt dày một chút nhờ Lâm Nhất Phàm, hắn ta nhất định sẽ có cách.

Lâm Nhất Phàm tựa khuỷu tay vào thành sofa, hai tay đan vào nhau nhìn cô nghi hoặc.





Hắn biết cô nhi viện Nhân Ái là của Trương gia thành lập, cả nhà họ Trương đều mất hết rồi, hiện giờ ai đang nắm quyền sở hữu tài sản của nhà họ Trương để lại thì hắn không rõ nhưng cô muốn mua lại cô nhi viện để làm gì? Nhà họ Châu và họ Trương trước giờ không nghe thấy là có mối quan hệ thân thiết.

-Cô vừa muốn vào Lâm Thị làm việc, vừa muốn quản lí cô nhi viện sao? Ở đó có bao nhiêu đứa trẻ, vô dụng như cô thì làm được gì.

Nhược Vũ lườm hắn muốn cháy mắt, nếu không phải cô đang cần tiền thì hắn đâu có dịp lên mặt như vậy.

-Cô nhi viện Nhân Ái sắp bị tan rã rồi, họ định dùng mảnh đất ấy để xây dựng nhà máy sản xuất rượu.



Đó là tổ ấm của mấy trăm đứa trẻ, giờ không còn nữa, chẳng phải chúng lần nữa bị bơ vơ sao?

Lúc nói những lời này đáy mắt cô có bao nhiêu ưu buồn Lâm Nhất Phàm đều thấy rõ cả.




Bình thường chua ngoa không ai bằng, vậy mà cũng có lúc tâm thức cũng bình lặng giống như nước.



Mua một mảnh đất đối với hắn không khó nhưng xưa nay hắn không làm việc không công bao giờ, mà đầu tư vào cô nhi viện chắc chắn sẽ không thu được lãi.

-Cho cô vay tiền tôi sẽ được gì, nè thưa cô Châu, quan hệ của chúng ta bây giờ không thân thiết đến mức cho vay không lời như thế.

-Nè thưa chồng của tôi, rõ ràng lúc nãy anh đã hứa cho tôi vay tiền mà, anh định nuốt lời sao?

Nhược Vũ đứng lên chống hai tay vào eo hất cằm cãi lại, cô là bí bách lắm mới nhờ tới hắn, mà nực cười ở chỗ cô phải đi nhờ người khác để lấy đồ của mình về.



Ba mẹ cô ở trên trời có lẽ thất vọng về cô lắm.



Nhưng nói gì thì nói đã hứa thì phải giữ lời, hơn nữa bây giờ ngoài hắn ra cô cũng không biết phải nhờ ai.

Có ai đi mượn tiền mà phùng mang trợn má như cô không, Lâm Nhất Phàm nắm lấy eo của Nhược Vũ kéo mạnh về phía mình, cô đứng không vững ngã nhào vào lòng hắn.

-Đây là biểu hiện nên có của một con nợ sao?

Con nợ? Cô còn chưa cầm tiền của hắn mà bây giờ đã trở thành còn nợ rồi, Cô bây giờ không dễ bị bắt nạt đâu nhé, anh kéo tôi thì tôi cho anh nếm mùi đau khổ.



Hai tay cô bóp chặt cổ Lâm Nhất Phàm điên cuồng lắc.

-Tên biếи ŧɦái, anh dám lôi tôi, dám lớn tiếng với tôi.



Tôi bóp cổ cho anh chết.



Uyển Dư cầm đĩa thịt trên tay mang ra ngoài mà muốn rụng rời với cảnh xuân trước mặt.



Một người có châm ngôn sống “độc thân hoặc chết” như cô nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt.

-Hai con người kia, đây là nhà của tôi, muốn vờn nhau thì về nhà mà làm.

Nhược Vũ bị giật mình nhảy xuống khỏi đùi của Lâm Nhất Phàm, còn hắn thì tỉnh bơ như không.

Uyển Dư bỏ đĩa thịt xuống bàn giống như dằn mặt rồi trở vào trong lấy thêm cơm, Nhược Vũ cũng đi theo phụ một tay.

Ba người ngồi trên bàn cơm cắm cúi ăn, một hồi Uyển Dư ngẩng mặt lên hỏi Nhược Vũ.

-Lúc nãy tôi nghe thấy cô định mua lại cô nhi viện Nhân Ái sao?

Uyển Dư không biết Tiểu Vũ quen cô ấy như thế nào và từ lúc nào nhưng lúc thấy cô ấy một mình dầm mưa trước cô nhi viện, cô biết cô ấy không phải giả dối.

Nhược Vũ buông đũa gật đầu, Uyển Dư thấy cô ấy đã nhiệt tình như vậy mình cũng phải giúp sức nên phụ hoạ theo.

-Vậy tôi cũng giúp cô, hiện giờ cô có bao nhiêu tiền rồi?


Tiền, cô làm gì có, ngoài số tiền còn trong thẻ của Châu Nhược Vũ để lại thì cô chẳng còn gì hết.



Cô lén nhìn Lâm Nhất Phàm dò xét nhưng hắn vẫn ung dung ngồi ăn không nói gì, khuôn mặt cô méo xệch qua một bên nhìn Uyển Dư.

-Tôi không có tiền.

Không có tiền, không có tiền mà đòi mua lại cô nhi viện.



Uyển Dư không biết phải nói sao với cô ta nữa nhưng mảnh đất ấy không phải chỉ có tiền là mua được, đột nhiên cô nghĩ tới một người có thể giúp bọn họ.


-Tôi có tiền nhưng không nhiều nhưng Khải Trạch thì khác, em ấy có thể giúp chúng ta cả về tiền bạc lẫn quan hệ, dù gì đây cũng là kỷ niệm cuối cùng của Tiểu Vũ, nên chắc chắn em ấy sẽ giúp chúng ta.

Nhược Vũ muốn ù tai vì Uyển Dư, nhờ Lâm Khải Trạch thì có khác gì dâng hiến cho hắn.



Ngày xưa cô quen Lâm Khải Trạch là do Uyển Dư giới thiệu, nên cậu ấy tin tưởng hắn thì cũng không có gì sai.



Lâm Nhất Phàm nghe Uyển Dư nói muốn nhờ tới anh trai mình thì đột nhiên cảm thấy mình không còn giá trị.



Hắn gác đũa nhìn Nhược Vũ hỏi.

-Cô muốn vay bao nhiêu tiền?

Cả Nhược Vũ và Uyển Dư trố mắt nhìn hắn, không phải ban nãy còn đòi phải có lãi mới cho mượn sao?

Nhược Vũ mới nãy còn hành hung hắn giờ lại nhìn hắn như một ân nhân làm Lâm Nhất Phàm cảm thấy không quen.



Hắn kiếm chuyện khác nói để khoả lấp sự ngượng ngùng của mình.

-Ăn xong chưa, xong thì đi về.

Lần này Nhược Vũ cực Kỳ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, cô kéo vali đi ra ngoài, lúc đi ngang giá vẽ của Uyển Dư, cô còn tốt bụng dừng lại nhắc nhở.

-Chị họ à, em nghĩ chị nên tìm chủ đề mới mẻ hơn để vẽ đi.



Chị xem, bao nhiêu năm rồi chị cứ vẽ mãi chân dung của mình thì ai mà thèm mua chứ.

Nói rồi cô còn nháy mắt một cái mới chịu đóng cửa lại, Uyển Dư sững sờ đứng đó nhìn bức tranh của chính mình rồi nhìn ra cánh cửa đã êm đềm đóng lại.



Mới gặp nhau chẳng có bao lâu, sao cô ấy biết mấy năm nay cô đều vẽ chân dung của chính mình, còn biết là cô không hề bán được tranh, chuyện này không phải là rất lạ hay sao?

Nhưng dẹp chuyện đó sang một bên trước đã, cô yêu bản thân mình không được sao? Rồi sẽ có một ngày có một người biết thưởng thức nghệ thuật xuất hiện, sẽ mua tranh của cô với giá cao ngất ngưởng.