Mọi người lần nữa đổ dồn sự chú ý về phía Lâm Khải Trạch, hắn không dễ đối phó như Triệu Phi, đối mặt với câu hỏi đầy ẩn ý của Nhược Vũ hắn lại cực kỳ bình tĩnh.
-Nếu nói suôn để hòng hãm hại người khác thì ai cũng nói được, vị tiểu thư này, tôi không quen biết cô cũng không biết cô vào đây bằng cách nào nhưng đã nói thì cần phải có chứng cứ.
Lâm Khải Trạch vẫn âm thầm quan sát cuộc đối thoại của cô gái kia và Triệu Phi nãy giờ, hắn thấy cô rất quen nhưng không nhận ra được là ai, giọng nói cũng có chút khàn đục, hình như là đang cố đè khẩu âm xuống thấp.
Nhược Vũ vẫn ung dung như cũ, hắn đòi chứng cứ, thì cô có chứng cứ.
Cô không thể nào mang mình không tới mà không có chuẩn bị từ trước.
-Tất nhiên tôi không hề nói suôn thưa Lâm tổng.
Lúc còn sống, Trương tiểu thư có tham gia một group chat tên là “những cô gái đang yêu.” Đêm xảy ra tai nạn, cô ấy đã up ảnh của mình và vị hôn phu của mình ở trên đó, mọi người có thể kiểm tra thử.
Nhược Vũ nói xong tất cả những người ở đó cũng nhớ lại Lâm Khải Trạch đã từng nói, đêm Trương Nhược Vũ xảy ra tai nạn hắn không ở cùng cô.
Còn khóc lóc đấm vào ngực mình nói là nếu hắn ở cạnh cô ngày hôm đó thì cô đã không chết.
Hiện group chat mà cô gái kia nhắc đến cần có thời gian để kiểm tra nhưng chuyện tình khiến biết bao người tiếc nuối hôm nay đã bị người người nghi ngờ, phóng viên ồ ạt đổ về phía Lâm Khải Trạch ghi âm lại câu trả lời của hắn.
Nhược Vũ có thể nhìn thấy sắc mặt hắn đã đổi màu, hôm nay như vậy là đủ rồi.
Nhược Vũ lợi dụng khung cảnh hỗn loạn lẻn ra ngoài, cô lết cái thân đau đớn rời đi trước khi đám phóng viên kia tìm cô để moi móc thông tin.
Nhược Vũ ôm bụng sải bước dài nhất có thể vừa đi vừa ngoảnh mặt nhìn về phía sau, sợ sẽ bị đuổi theo.
Lúc cô mở được cửa xe rồi mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn lại đã thấy một vài phóng viên chạy ra ngó đông ngó tây tìm người.
Nhược Vũ nhanh chóng khởi động xe, nhấn ga rời khỏi đó.
Mấy lần cô gục mặt lên vô lăng xém chút đã gây ra tai nạn, băng qua mấy đoạn đường, mấy cột đèn giao thông mới tới được bệnh viện.
Lúc này đã gần 11 giờ trưa, đoán chừng Lâm Nhất Phàm vẫn chưa quay lại nhưng đề phòng vẫn hơn.
Nhược Vũ đậu xe xuống hầm rồi cắm cổ đi tới sắp đứt quai dép.
Khuôn mặt cô bây giờ đã trắng bệch dữ dội, cô phải lần tường mà đi, đi qua một dãy hành lang dài ai cũng quay đầu nhìn lại.
Có người còn tốt bụng dừng lại hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Nhược Vũ nghiến hàm răng đến kêu kẽo kẹt, phòng bệnh nằm ở trước mặt, Nhược Vũ phải dùng hết sức để đưa tay lên gõ cửa.
Uyển Dư đang nằm trên giường, nghe tiếng gõ cửa liền ngồi bật dậy chạy ra, cô sợ sẽ có người vào bất ngờ nên đã chốt cửa ở bên trong.
Cửa vừa mở Nhược Vũ liền ngã nhào vào người Uyển Dư.
Uyển Dư hoảng sợ đến sắp rơi cả mắt, cô kéo Nhược Vũ về giường lay người cô gọi.
-Cô đừng có chết đó.
Nhược Vũ thở yếu ớt tháo khẩu trang, ra hiệu cho Uyển Dư giúp cô thay quần áo.
Uyển Dư sắp khóc tới nơi rồi, nhìn Nhược Vũ bây giờ chẳng khác nào một xác chết cả.
Nhược Vũ đến cả giơ tay lên còn không làm nổi, tất cả đều phải nhờ tới Uyển Dư.
********
Lâm Nhất Phàm sau khi kết thúc buổi ra mắt mẫu xe hơi mới thì tới thẳng bệnh viện, lúc ngồi trên xe có bật trực tiếp buổi kí hợp đồng đang diễn ra ở Trương Thị lên xem.
Phần mở đầu diễn ra cực kỳ nhàm chán, không khác gì những buổi kí hợp đồng thông thường, Lâm Nhất Phàm định đưa tay tắt thì đúng lúc phòng họp báo náo loạn vì giọng nói của một cô gái.
Những câu hỏi cô ấy đưa ra đều không phải chỉ là bâng quơ, những lời đó khiến người ta phải suy ngẫm.
Nhưng cô gái này nhìn rất quen mắt, cả giọng nói ấy dù cô đã chỉnh âm hắn vẫn nghe quen tai.
Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Xe dừng trước cổng bệnh viện, Từ Khôn rời đi trước, Lâm Nhất Phàm một mình đi vào, trên tay còn cầm theo sữa cho Nhược Vũ.
Hắn đoán giờ này có lẽ cô ấy đã ăn trưa xong rồi.
Ở trong phòng bệnh Uyển Dư mới vừa mặc đồ cho Nhược Vũ xong, cô cũng nhanh chóng mặc lại quần áo lúc mình mới tới.
Đặt Nhược Vũ nằm ngay ngắn trên giường rồi kéo chăn đắp cho cô nhưng hai kim tiêm truyền dịch không biết phải làm sao để gắn vào.
Nhược Vũ cầm lấy kim tiêm tìm cái lỗ nhỏ trên mu bàn tay nhưng còn chưa tìm thấy thì cửa phòng đã bị mở ra.
Lâm Nhất Phàm đứng tần ngần trước cửa, khiến mọi hoạt động đang diễn ra trong phòng trở nên ngưng động.
Hắn vốn không để ý đến sự có mặt của Uyển Dư cho lắm nhưng khi thấy khuôn mặt không còn một giọt máu của Nhược Vũ và kim tiêm đang rời rạc trên tay cô, hắn gằn giọng lên tiếng.
-Xảy ra chuyện gì vậy?
Còn chưa nghe câu trả lời, hắn đã lao tới bấm chuông báo động để gọi bác sĩ rồi nhẹ nhàng đỡ Nhược Vũ nằm xuống giường, động tác tay dứt khoát kéo chăn, tốc áo Nhược Vũ lên để kiểm tra bụng của cô.
Nhược Vũ mổ nội soi nhưng vẫn có vết rạch nhỏ ở bụng, mới sáng nay còn bình thường mà bây giờ nó đã đứt chỉ và rỉ máu ướt cả ra áo rồi.
Nhược Vũ nín thở vì đau, vì sợ hắn phát hiện kế hoạch của mình, cô lén đưa mắt nhìn Uyển Dư, ra hiệu cho cô rời đi trước.
Uyển Dư cắn cắn môi, sợ bị Lâm Nhất Phàm mắng.
Cô xách theo túi đồ định chuồn khỏi đây thì bị tên đàn ông trước mặt nạt lớn.
-Chị có mặt ở đây làm gì, cô ấy tại sao lại bị như vậy?
Uyển Dư bị quát đến xanh mặt, Nhược Vũ cũng sợ hãi không kém, cô yếu ớt kéo tay áo Lâm Nhất Phàm thì thào nói.
-Không liên quan đến chị ấy.
Lúc này bác sĩ và y tá đã nhanh chóng chạy vào, sau khi kiểm tra tình trạng của Nhược Vũ xong còn lớn tiếng hơn cả Lâm Nhất Phàm.
-Mới mổ hôm qua, hôm nay lại dám xuống giường rồi, dịch không truyền, thuốc không uống, có phải chán sống rồi không?
Y tá đẩy Nhược Vũ ra khỏi phòng để nội soi kiểm tra cho cô, Lâm Nhất Phàm cũng chạy theo đứng bên ngoài chờ.
Uyển Dư nhân cơ hội này chạy về trước, lỡ bị Lâm Nhất Phàm tóm lại lần nữa thì xong rồi.
Bình thường cô hay đanh đá là thế nhưng thật ra rất nhát gan.
Mà Lâm Nhất Phàm khi nóng giận thì rất đáng sợ.
Bác sĩ kiểm tra cho Nhược Vũ một hồi, đã khâu lại vết thương, vết mổ của cô bị sưng nhẹ.
Cô bị tuột máu và phải nằm truyền máu.
Lâm Nhất Phàm luôn ở bên cạnh cô, đợi cô truyền xong 250cc máu thì được đưa về phòng hồi sức.
Hắn đứng cạnh giường mặt hầm hầm vì giận, hắn không nghĩ máu liều của cô còn cao hơn cả máu não.
Nhược vũ đã ngủ được một lúc ở phòng truyền máu, bây giờ cô tỉnh rồi nhưng không dám mở mắt ra.
Lâm Nhất Phàm hiện tại không khác gì quỷ Satan cả.
Lâm Nhất Phàm quan sát một lượt căn phòng, cháo còn nguyên trên bàn, thuốc còn nguyên chưa tách vỏ.
Từ lúc hắn rời khỏi tới giờ cô không ăn, cũng chẳng uống thuốc, vậy cô làm gì mà để vết thương thành ra như vậy?
Lâm Nhất Phàm vô tình đưa mắt xuống nền gạch, đôi dép được phát cho bệnh nhân sao lại rách một bên rồi.
Bệnh viện làm ăn kiểu gì vậy?
Nhưng mà khoan đã, đôi dép này nhìn rất quen mắt, nhìn như hắn vừa mới thấy ở đâu thôi.