Không khí trong căn phòng bị hoà với mùi sữa tắm của Nhược Vũ.
Đúng là có người đáng ghét ở đây thì bầu khí quyển cũng sẽ có mùi ấy.
Lâm Nhất Phàm bực dọc vô lý, hắn đứng lên tìm chai xịt phòng hương bạc hà, xịt lấy xịt để khắp nơi để khỏa lấp mùi hương ấy.
Nhược Vũ bị dị ứng với mùi hương này, cô bị hắt xì liên tục, mà hắn nhìn thấy cô như vậy lại cực kỳ hả dạ, hắn cầm bình xịt đến hết chai mới thôi.
Nhược Vũ nằm xuống trùm chăn kín mít để mùi hương kinh dị kia không lọt vào mũi mình.
Lâm Nhất Phàm vô cùng đắc ý, hắn nhếch môi nhìn cô cuộn tròn như một con sâu ở trên giường, môi nhếch lên một cái rồi cầm chìa khoá xe đi ra ngoài.
Có tiếng đóng cửa Nhược Vũ mới mở chăn ngồi dậy.
Cái đồ ác độc, mất nhân tính, đàn ông gì mà nhỏ mọn.
Cô lèm bèm ngồi trong phòng chửi bới một trận rồi nằm xuống đắp chăn đi ngủ.
Lâm Nhất Phàm tra chìa khoá ngồi trong xe chuẩn bị lái đi thì bên ngoài có người gõ cửa.
Hắn thấy mẹ của mình rồi nhưng nếu hạ kính chắn nói chuyện bà ấy sẽ bắt hắn ở nhà.
Hắn bỏ bà sang một bên, đánh vô lăng lùi xe hướng tới cổng lớn nhưng Lâm phu nhân lại cao tay hơn bà khóa cổng rồi.
Lâm Nhất Phàm hết cách đành thở dài bước xuống xe nhăn nhó hỏi.
-Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?
Lâm phu nhân không nói gì trực tiếp xách tai hắn kéo vào nhà.
Lâm Nhất Phàm đau đớn khổ sở bị bà quăng xuống sofa giáo huấn một trận.
-Hôm nay là chủ nhật, ít nhất cũng phải đưa vợ đi chơi, đi mua sắm chứ, con lại muốn tới tìm thứ gái gọi kia sao?
Lâm Nhất Phàm nhìn bà chằm chằm, hắn biết xưa nay trong suy nghĩ của bà, tất cả những cô gái làm việc trong hộp đêm đều có chung một cái tên là “gái gọi” nhưng Giai Kỳ không phải là hạng người như vậy.
Cô ấy là vũ công múa cột, vì đặc thù công việc nên mới ăn mặc hở hang, bản tính cô ấy trong sạch không hề làm công việc ngoài lề dơ bẩn ấy.
Lâm Nhất Phàm không nói gì chỉ nhìn mẹ mình không phục, bởi biết bao nhiêu lần hắn giải thích bà đều không chịu nghe.
-Đi lên lầu dẫn con dâu của mẹ đi ra ngoài ăn uống, giải khuây ngay lập tức.
Không bao giờ, Lâm Nhất Phàm nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp mặt cô ta, nhân viên nhà hàng còn tưởng hắn ăn quỵt.
-Mẹ à, mẹ cũng biết là con chỉ cưới cô ấy cho mẹ vui lòng chứ không hề có tình yêu mà.
Lời của Lâm Nhất Phàm vừa vặn lọt vào tai của Lâm Khải Trạch, hắn ngước nhìn lên lầu rồi “chẹp” miệng một cái nghĩ “có vợ đẹp như vậy mà không biết hưởng, đúng là đồ ngốc.”
Lâm phu nhân muốn tụt huyết áp với con trai mình, bà thở hổn hển chỉ tay lên lầu ra lệnh.
-Đi, đi lên trên kia nếu muốn còn tên trong gia phả thì đi ngay lên kia.
Nói rồi bà ngồi thụp xuống tức đến mức thở không ra hơi.
Con với cái, nói biết bao nhiêu lần vẫn đâm đầu vào sào huyệt của bọn yêu tinh nhền nhện đó.
Lâm Nhất Phàm không phải sợ mẹ gạch tên mình khỏi gia phả mới nghe lời, mà là hắn sợ bà lên cơn đau tim mà ngất xỉu.
Một bước chân của hắn sải dài đến hai bậc thang, mặt mày giống như mới từ Hoả Diệm Sơn trở về, hắn xô cửa phòng cái “rầm” rồi bước vào trong.
Nhược Vũ đang trong hồi mộng mị thì bị giật mình tỉnh dậy.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, cái tên này không phải đi rồi sao, còn trở lại làm gì?
-Nè em trai, không thấy chị đây đang ngủ sao? Nhìn cũng đẹp trai mà lại xấu tính như vậy.
Cô lườm hắn một cái, rồi lấy tay che miệng ra sức ngáp một cái thật “kêu”.
Lâm Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô quát.
-Ai là em trai của cô, ăn nói cho cẩn thận vào, cô đúng là đồ phiền phức, tại vì cô nên tôi mới bị mắng đó.
Hừ, cô biết điều mà chuẩn bị sẵn giấy ly hôn đi, một ngày nào đó thiếu gia đây không vui thì cô cũng dọn ra khỏi đây được rồi.
Ai nói tiểu thư Châu gia hiền ngoan thục đức, đối diện hắn bây giờ là một bà cô vừa xéo xắt vừa không ra thể thống gì, lúc nào cũng làm cho người ta thấy chán ghét.
Nhược Vũ động não một chút, đúng rồi không phải em chồng mà là chồng.
Nói cái gì, đuổi cô ra khỏi đây.
Nực cười, Nhược Vũ nhếch môi nhìn hắn đầy khinh bỉ lên tiếng thách thức.
-Được thôi, muốn ly hôn chứ gì.
Đi, tôi dẫn anh đi.
Nhược Vũ lồm cồm bò khỏi cái giường êm ái, tiến tới chỗ Lâm Nhất Phàm đang ngồi nắm tay hắn lôi ra cửa.
Lâm Nhất Phàm bị giật mình, cái đồ đáng ghét dám đụng vào hắn, hắn vùng ra khỏi cô nhăn trán hỏi.
-Cô bị điên sao, nói được rồi đụng vào tôi làm gì, muốn đi đâu.
Nhược Vũ khoanh tay dựa vào cửa cười khẩy, bà đây cũng là sắc nước hương trời, chứ đâu phải ghẻ nấm lâu năm mà tránh như tránh tà vậy, tưởng thân thể mình cao quý lắm không bằng.
-Tôi còn chưa chê anh làm bẩn tay tôi, anh kì thị cái gì.
Chẳng phải anh muốn ly hôn sao, đi xuống nói với mẹ anh một tiếng rồi chúng ta ra toà.
Nhược Vũ biết hắn sợ nhất là mẹ mình nên mới hù hắn một trận cho chừa cái tội suốt ngày đòi ly hôn, muốn ly hôn cũng đợi tôi trả thù tên đốn mạt ở dưới kia xong đã.
Lâm Nhất Phàm quay trở về ghế ngồi không nói gì nữa, cũng không kiếm chuyện nữa.
Nhược Vũ thấy hắn ngoan ngoãn lại rồi nên cũng trở về giường mở máy tính ra tra xem, làm cách nào để quyến rũ đàn ông nhanh nhất.
Ở chung với tên bệnh hoạn này lâu ngày sợ rằng cô sẽ bị nhiễm bệnh theo hắn mất.
Đến giờ dùng cơm chiều Nhược Vũ xuống phòng ăn trước, lúc này chỉ có Lâm Khải Trạch ở đây.
Cô biết thời cơ đã đến rồi, cố ý kéo chiếc áo trễ xuống một chút rồi vờ cầm điện thoại bấm bấm.
Lâm Khải Trạch thấy cô đang đi xuống cũng đặt sẵn nụ cười thân thiện lên môi để chào hỏi.
Bỗng điện thoại của Nhược Vũ rơi xuống sàn, cô giả vờ hốt hoảng ngồi xuống nhặt lên mà lúc này Lâm Khải Trạch cũng đã cúi xuống, vô tình hai bàn tay chạm vào nhau.
Nhược Vũ giật mình rút tay lại, quay mặt về hướng khác.
Cả hai đứng lên, Lâm Khải Trạch đưa điện thoại lại cho cô cười nói.
-Cẩn thận một chút.
Nhược Vũ nhẹ mỉm cười nói “cảm ơn” rồi ngồi vào ghế.
Cô nhìn biểu cảm khoái chí trên khuôn mặt của Lâm Khải Trạch thì không khỏi cười lạnh.
Cá đã cắn câu rồi.
Lâm Nhất Phàm quan sát không thiếu một chi tiết nào từ lúc Nhược Vũ bước xuống nhà.
Mẹ nói Giai Kỳ là gái gọi vậy thì xem con dâu mẹ đem bạc vàng rước về là loại phụ nữ gì đây.
Hắn không khỏi coi thường Nhược Vũ, dám làm trò mèo vờn chuột này ngay trong nhà của hắn.
Cả nhà đã tập hợp đông đủ, Lâm phu nhân ngồi cạnh con dâu liên tục vỗ béo cô.
Nhược Vũ ngán đến nhai không nổi nhưng không muốn phụ lòng mẹ chồng.
Cả buổi cô như một con đười ươi cấp cao biết cử động nhanh một chút.
Lâm Nhất Phàm khó chịu nhìn mẹ mình đối xử tốt với cô ta, xưa nay mẹ luôn là người nhìn rõ lòng người nhất, sao một con cáo ngồi trước mặt mẹ lại chẳng nhận ra.
Trái ngược với em trai, Lâm Khải Trạch cứ lén nhìn Nhược Vũ suốt cả bữa cơm, cùng tên Nhược Vũ sao cô gái này lại dễ thương đến vậy, không để hắn nhiệt tình chăm sóc thì thật là phí của trời.