Biểu hiện của Nhược Vũ làm Lâm Nhất Phàm cực kỳ hài lòng, hắn chồm người qua giúp cô cài dây an toàn lại.
Hắn hạ cửa kính, trước mặt Lâm Khải Trạch đặt lên môi Nhược Vũ một nụ hôn kêu thành tiếng.
Lúc rời bờ môi mọng ấy, hắn còn nhướng mày nhìn Lâm Khải Trạch ở ngoài xe, ngang nhiên khẳng định chủ quyền, đây là người của hắn và hắn mới là người thắng cuộc.
Nhược Vũ cứng đờ người, siết hai tay nắm chặt váy của mình, cô biết Lâm Nhất Phàm có ý gì.
Được lòng người này thì sẽ mất lòng người kia, Lâm Khải Trạch ngoài kia đã gần như mất bình tĩnh nhưng trường hợp này cô phải theo phe của Lâm Nhất Phàm.
Lâm Nhất Phàm nhấn ga rời đi trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, Lâm Khải Trạch đứng đó trông theo như vừa mất đi thứ gì đó quý giá lắm.
Hắn nghiến răng đá mạnh vào chiếc siêu xe màu đen nhám của mình không thương tiếc. Trước giờ hắn chưa từng thua ai, lần này nhất định cũng không để kẻ khác vượt mặt.
Xe vừa rời cổng lớn của Lâm gia, Lâm Nhất Phàm lập tức khôi phục lại khuôn mặt tạnh lanh như băng ở Nam Cực, thử tưởng tượng những con chim cánh cục ngoài kia, chỉ cần ở gần hắn vẫn có thể đảm bảo nhiệt độ thích hợp mà sống sót.
Nhược Vũ ngồi yên, mơ hồ nhìn ra cửa, mặt trời còn chưa lên cao, không biết hắn đưa cô đi đâu.
Lâm Nhất Phàm lái xe đi qua mấy đoạn đường, cuối cùng dừng lại tại một cửa hàng KFC giữa trung tâm thành phố.
Nhược Vũ mím môi, thấy trong lòng mình hơi bồn chồn.
Lâm Nhất Phàm đưa cô tới đây để ăn sáng sao? Có phải vì lúc nãy thấy cô ăn đồ ăn bị hỏng nên tội nghiệp đưa cô đến đây.
Hắn quan tâm cô hay nghĩ cô chết thèm vậy?
Lâm Nhất Phàm bước ra ngoài đóng mạnh cửa xe rồi đứng đó không di chuyển.
Nhược Vũ cũng nhanh chóng xuống xe theo hắn, lúc này Lâm Nhất Phàm mới bước vào trong.
Nhà hàng KFC còn chưa mở bán, bây giờ mới có 6 giờ 30 phút.
Hai người bước vào trong bao nhiêu ánh nhìn của nhân viên nhà hàng, họ là những khách hàng đầu tiên trong ngày hôm nay.
Lâm Nhất Phàm để Nhược Vũ ngồi trước rồi cùng ngồi chung một hàng ghế với cô, nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng đi ra.
-Xin lỗi quý khách, cửa hàng của chúng tôi vẫn chưa đến giờ mở cửa.
Mong quý khách thông cảm đợi trong chốc lát, thức ăn sẽ lên kệ ngay ạ.
Nhược Vũ cười cười đáp lại.
-Không sao đâu, chúng tôi đợi được.
Cô và hắn cũng đâu phải học sinh cấp ba, cửa hàng người ta còn chưa mở cửa đã chạy tới đặt chỗ rồi.
Lâm Nhất Phàm thấy Nhược Vũ cứ che mặt không dám nhìn ai, hắn không vui tựa lưng vào ghế, bộ dáng ngồi cực kỳ thả lỏng khó chịu hỏi.
-Đi với tôi cô không được vui à, hay là tôi gọi Lâm Khải Trạch tới đây cho cô nhé.
Cô đi ăn cùng anh trai hắn, cười cười nói nói cắt bít tết cho nhau, bây giờ đi với hắn sợ người ta sẽ chê cười sao?
Nhược Vũ bặm môi, khói muốn xì ra hai bên lỗ tai, ngày tháng sau này của cô, có phải sẽ sống trong đống lưỡi câu trong miệng của hắn.
Nhưng nói gì thì nói cô vẫn có lòng tự tôn của mình đấy nhé.
Nhược Vũ chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính nhàn nhạt nói.
-Anh có thể không tin nhưng chuyện hôm qua không phải là tôi đi tìm của lạ.
Mắt Lâm Nhất Phàm giật giật mấy cái, giải thích kiểu gì vậy.
Nói Lâm Khải Trạch là của lạ, vậy hắn là gì?
Lâm Nhất Phàm nghiêng người kề sát mặt cô lưu manh nói.
-Vợ à, em cũng giỏi mồm mép quá nhỉ, không phải em tìm của lạ không thành, nên tối hôm qua mới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy tôi?
Nhược Vũ né qua một bên, tránh mắt chạm mắt với hắn.
Lâm Nhất Phàm này ngoài vô lại ra còn phủ thêm một lớp titan dày dặn trên mặt.
Nói cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không phải là hắn xé đồ của cô sao.
Hai người cãi qua cãi lại không ai chịu thua ai, nhân viên nhà hàng còn tưởng họ cùng nhau đi ăn bữa cuối, đợi cục dân chính mở cửa sẽ đi làm thủ tục ly hôn luôn cho tiện.
“Tiếng nhạc.”
Điện thoại của Nhược Vũ reo, tạm dội tắt cơn lửa đang ngùn ngụt cháy, Nhược Vũ mở điện thoại ra xem, là Châu phu nhân gọi tới.
Mấy ngày trước cô nằm viện chẳng ai hỏi han, bây giờ xuất viện rồi còn gọi tới làm gì nữa?
Cô đè một ngụm bất mãn trong lòng xoay mặt ra ngoài nghe điện thoại.
-Con nghe đây mẹ.
-Nhược Vũ à, ngày mai con có về nhà không?
Châu phu nhân vừa trở về nhà sau chuyến du lịch dài ngày, trong lúc ngồi soạn ra những món hàng hiệu mới tậu được bà gọi cho con gái.
Nhược Vũ không hiểu ý bà ta nên hỏi lại.
-Ở nhà có chuyện gì sao mẹ?
-Con sao vậy, ngày mai là sinh nhật của cha con đó, con gái lấy chồng rồi như bát nước đổ đi, sinh nhật cha mình cũng không nhớ.
Mẹ nói nhé, nếu như không có Nhất Phàm về cùng thì con đừng về, mắc công khách khứa lại chê cười.
Nhược Vũ cau mày khó chịu, cô cũng đâu phải bỏ nhà trốn đi với trai mà sợ người khác coi thường, cô cũng không muốn về đó, thôi thì nói thẳng cho đỡ mất công.
-Nhất Phàm bận lắm, anh ấy sẽ không về cùng con đâu, ngày mai…
-Nói với mẹ ngày mai chúng ta sẽ về cùng nhau.
Lâm Nhất Phàm ghé sát người Nhược Vũ, nói với cô nhưng là cố ý để Châu phu nhân nghe thấy.
Nhược Vũ quên luôn đang nói chuyện điện thoại, cô đưa tay lên sờ trán Lâm Nhất Phàm, nhất định là hắn bị bệnh rồi mới có quyết định không sáng suốt như vậy.
Lâm Nhất Phàm kéo eo cô hất cằm như muốn nói “cô muốn gì hắn cũng chiều” nhưng không theo nghĩa đen.
Châu phu nhân đầu dây bên nghe nghe mồn một từng chữ Lâm Nhất Phàm nói ra, bà không biết hắn ở ngay bên cạnh nên nói mấy lời không hay cho lắm, không biết hắn có nghĩ xấu về mẹ vợ như bà không? Nhưng hắn chịu về là tốt rồi, ngày mai bà đã có thể ngẩng mặt lên mà tiếp khách.
-Vậy ngày mai hai đứa về sớm một chút nhé.
Nói xong bà tắt máy, Nhược Vũ vẫn còn trong vòng tay của Lâm Nhất Phàm.
Cô cất điện thoại, xô hắn qua một bên bĩu môi trầm trồ.
-Lâm tiên sinh lúc nãy nói ngọt như vậy thật khiến người ta nhìn bằng ánh mắt lạ lẫm.
Lâm Nhất Phàm nhướng mày không nói gì, lúc này gà rán order lúc nãy cũng đã được mang ra.
Mới sáng sớm gặm đùi gà, không biết cái tên này bị gì nữa, Nhược Vũ ăn không vô, cô ngồi im không động đến.
-Ăn đi.
Nhược Vũ mở to mắt nhìn tên dở hơi trước mặt, nếu không muốn cầm nguyên đùi gà để cắn thì lúc nãy gọi một phần thịt nhỏ là được rồi, đúng là rảnh rỗi.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt kì thị, Lâm Nhất Phàm lại nổi cơn thịnh nộ.
-Sao, Lâm Khải Trạch cắt bít tết cho cô được, tôi xé thịt cho cô, cô chê à? Châu Nhược Vũ, cô phải tự cảm ơn cuộc đời vì là người đầu tiên được tôi xé thịt cho ăn đó biết chưa?
Chính xác là như vậy, kể cả mẹ Lâm cũng chưa bao giờ được con trai làm điều này.
Nếu không phải hắn sợ cô ăn uống hàm hồ dồn nguyên cái đùi gà vào họng, khiến dạ dày bị viêm lần nữa thì hắn không rảnh làm chuyện không đâu này đâu.
Ghét thế không biết.
Hai chữ tự luyến viết to đùng trên trán Lâm Nhất Phàm nhưng khiến Nhược Vũ cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhờ hắn mà muộn phiền trong lòng cô đã tan biến đi đâu hết.
Ánh mắt cô bất chợt dừng lại trên mu bàn tay của hắn, bầm tím khó coi, hắn còn không chịu băng bó lại.
Cô cho một miếng thịt gà giòn thơm vào miệng, lơ đễnh hỏi.
-Đau không?
Lâm Nhất Phàm biết cô hỏi gì nhưng không thèm trả lời, khoảng chừng hai mươi phút sau, họ nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi trở về.