Anh bật dậy, tìm đồ đi tắm rồi đá chiếc va li đen vào góc tường. Cao Tuấn Lãng vừa chạm tay vào khóa cửa, dùng lực đẩy nhẹ một cái đã khiến nó bung hẳn ra. Anh giật mình, trợn tròn hai mắt, thốt lên một tiếng:
- Má nó chứ! Cái nơi này không phải tồi tàn đến vậy chứ?
Chưa kịp dứt câu, ánh mắt của anh đã va phải đống rêu tường phía sau. Cao Tuấn Lãng muốn ói lắm rồi, vội vàng chạy ra ngoài. Trước giờ anh chưa từng đến nơi bẩn thỉu thế này, bản thân cảm thấy bị sốc toàn tập.
- Sau này chị phải đền đáp cho tôi đầy đủ đấy!
Anh thử bước vào phòng tắm lần nữa nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà quay đầu. Nhưng cái khó ló cái khôn, anh không chỉ có cái cớ gặp mặt mà còn đường đường chính chính tuyên bố chủ quyền luôn. Nghĩ là làm, Cao Tuấn Lãng vội vàng chạy sang phòng cô gõ cửa.
Mộc Yên Chi vừa tắm xong, trên người mang theo chút hơi ẩm, đang cầm khăn lau tóc. Nghe tiếng gõ cửa, cô lên tiếng đáp lại:
- Chờ một chút, tôi ra ngay!
Cao Tuấn Lãng mỉm cười, đứng dựa vào bức tường bên cạnh chờ đợi. Lúc Mộc Yên Chi đi ra, trên người mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt, in hình mấy chú gấu nhỏ trông rất đáng yêu, phần cổ áo có lẽ vì chạy vội mà hơi xộc xệch, để lộ phần cổ và xương quai xanh trắng muốt.
Lúc thấy anh, cô giống như gặp ma, hơi chột dạ một chút.
- Cậu lại tới làm phiền tôi gì nữa?
Cao Tuấn Lãng bày ra vẻ đáng thương, chỉ tay sang căn phòng bên cạnh, phàn nàn:
- Tôi muốn đi tắm một chút nhưng phòng tắm dơ quá, không cách nào chấp nhận nổi. Hay là...
Mộc Yên Chi chưa kịp nghe hết câu đã biết ý đồ của anh, vội vàng khép cửa lại, chỉ he hé một chút, dứt khoát từ chối.
- Không! Cậu tự đi mà dọn.
Anh lắc nhẹ đầu khiến mái tóc xanh cũng chuyển động theo, giả vờ vươn vai rồi nói:
- Nhưng tôi đi cả ngày mệt lắm rồi, không còn sức nữa. Chị cho tôi tắm nhờ một chút thôi, tôi tắm xong sẽ ra ngay mà.
Mộc Yên Chi lườm anh, định sẽ kiên trì với quyết định của mình, nào ngờ anh không hề xem trọng lời nói của cô, nhanh tay đẩy cửa chui vào. Cô định la lên, ai ngờ liền bị anh đưa tay che miệng.
- Suỵt! Chị mà la lớn là người ta chạy lên đấy! Tới lúc đó tôi không biết ai mới là người thiệt đâu.
Cô nhìn anh với vẻ hậm hực, tức giận gạt tay ra rồi nói:
- Lần đầu cũng là lần cuối, cậu tắm mau rồi về đi.
Cao Tuấn Lãng nhếch môi cười, gật gật đầu. Cô đưa tay chùi mặt, sau đó bỏ vào giường ngồi đọc sách. Cao Tuấn Lãng vào phòng tắm, cởi đồ một lượt rồi vứt vào chiếc thau bên cạnh. Anh ngẩng đầu lên nhìn. Cùng là không gian như vậy nhưng ở phòng cô lại sạch sẽ hơn nhiều, cũng không có mùi khó chịu như ở chỗ anh.
Vì cô vừa tắm xong nên trong không gian còn vương vấn chút mùi hương thoang thoảng, là mùi của bình sữa tắm cô hay dùng. Cao Tuấn Lãng dừng lại ngắm nghía một chút, phát hiện mấy món đồ cô đặt trên kệ toàn là hãng có tiếng, hình như mẹ và chị anh cũng dùng.
Đứng trong đó một lúc lâu khiến anh thấy hơi lạnh nên muốn tắm thật
nhanh. Kết cục là vừa mở nước, anh đã bật thành tiếng:
- Đệt!
Cao Tuấn Lãng thò đầu ra ngoài, gọi với:
- Chị ơi!
Mộc Yên Chi nghe anh gọi, thở dài một tiếng rồi đáp lại:
- Còn việc gì nữa?
- Ở đây không có nước ấm à? Sắp lạnh chết tôi rồi!
Cô bực mình đập mạnh quyển sách xuống giường, tới gần anh rồi bảo:
- Vậy cậu tự đi nấu nước đi, tôi không rảnh!
Vừa dứt câu, cô đã xoay người đi. Nhưng mà anh nhanh hơn một bước, đưa tay níu lấy chiếc áo cô đang mặc trên người. Bây giờ Cao Tuấn Lãng đang trần như nhộng, bắp tay đưa ra ngoài được dịp lộ rõ. Cánh tay thon dài, cơ bắp không đến nổi cuồn cuộn nhưng lại rất săn chắc, thực sự khiến người ta mê mẩn. Cô giật mình lùi lại, lúc xoay người liền đối diện với ánh mắt anh, cuối cùng không kiềm lòng được mà nói:
- Được, cậu thả tay ra trước đi đã.
Cao Tuấn Lãng chầm chậm rút tay về, nhưng được nửa đường lại đổi ý, vươn ra kéo mạnh eo cô về phía mình. Mộc Yên Chi bị kéo liền ngã ra sau, may mà khoảng cách gần. Bên má cô liền cảm nhận thấy chút ươn ướt, hai mắt trợn tròn. Anh hôn nhẹ cô một cái, sau đó liền thả ra. Cô đang định mắng anh một trận thì có tiếng gõ cửa. Mộc Yên Chi bối rối, vội vàng đẩy anh vào trong, đóng chặt cửa phòng tắm lại.
Người gõ cửa còn ai ngoài Hoàng Trình chứ? Vừa thấy anh ta, sắc mặt cô liền trở lại như bình thường, hỏi:
- Anh tới có chuyện gì?
Hoàng Trình dường như hơi ái ngại chuyện khi nãy, ậm ừ một lát lại nói:
- Vào phòng em rồi nói chuyện được không?
- Có gì cứ đứng đây nói đi.
Anh ta chỉnh lại cặp kính cận đeo trên mắt, hắng giọng nói:
- Thật ra chuyện khi nãy... anh biết em không phải kiểu người vô trách nhiệm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thiếu hàng. Nhưng mà...
- Được rồi. Nếu hàng đã mất thì tôi đền tiền, vậy thôi.
Lúc cô định đóng cửa, Hoàng Trình liền chụp lấy tay cô, vội vàng giải thích:
- Yên Chi, anh lúc nào cũng tin em cả, nhưng chuyện này không hề nhỏ, anh nhất định sẽ điều tra, đòi lại công bằng cho em.
Cô để lộ rõ bộ mặt khó chịu, muốn vùng tay ra nhưng không được, cọ xát một hồi khiến cổ tay đỏ ửng. Hoàng Trình nắm chặt như muốn bẻ gãy nó luôn vậy.
- Buông ra!
- Em nghe anh nói một chút thôi!
- Buông ra!
Một giọng nói ảm đạm phát ra từ phía sau khiến sống lưng cô lạnh toát. Là giọng nam! Chẳng lẽ...
Cô vừa quay đầu đã thấy Cao Tuấn Lãng đứng đấy, trên người chỉ cột một cái khăn tắm nhỏ quanh eo, để lộ phần trên rắn rỏi. Khỏi phải nói Hoàng Trình ngạc nhiên đến độ nào, miệng há đến sắp rơi cả răng, bàn tay cũng vì thế mà buông lỏng.
Cao Tuấn Lãng tiến thêm vài bước, đứng chắn trước mặt cô. Vì vóc dáng cao ráo này mà Mộc Yên Chi liền bị che khuất tầm nhìn, trước mắt chỉ nhìn thấy một tấm lưng vững chãi. Anh cao hơn hẳn Hoàng Trình một cái đầu khiến anh ta phải ngẩng lên nhìn, vô thức lùi lại.
- Anh đang làm gì vậy? Hả?
Hoàng Trình ấp úng:
- Đây là...
Mộc Yên Chi đang định lên tiếng giải thích thì bị anh chặn họng:
- Bạn trai cô ấy!