Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 145




Toronto.

Sáng sớm lành lạnh, gió nhẹ từ từ thổi qua làm lay động màn cửa sổ. Trên chiếc giường lớn rộng rãi, một người đang vùi mình trong chăn, bên trên lộ ra mái tóc dài như tảo biển trải trên gối, bên dưới chỉ lộ ra hai bàn chân nhỏ, âm thanh bên ngoài căn phòng không hề đánh thức người trong giấc mộng.

Ken két

Trong không khí mát mẻ của gió, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra. Từ khe cửa, một cái đầu nhỏ thò vào quan sát bên trong, mặt đứa bé tròn phúng phính. Nhìn thấy người ngủ ở trên giường, mắt to chớp chớp, sau đó đôi chân ngắn tũn chạy đến bên giường rất nhanh, bàn tay nhỏ bé dùng sức giữ lấy chăn để bò lên. Chăn đắp bị bảo bảo kéo ra, lộ ra khuôn mặt tinh xảo chôn ở trong chăn kia. Đúng lúc này gió thổi vào, cô gái nhỏ đang ngủ say thoải mái lật người, bên môi lộ ra một nụ cười, giống như đang mơ thấy cái gì đó rất đẹp.

Tiểu bảo bảo tò mò nhìn chằm chằm cô. Thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại liền đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp ra vỗ vỗ mặt cô.

“Ừm!” Cô gái bất mãn gạt đi.

Bị người ta chán ghét, tiểu bảo bảo cũng không thất vọng, ngược lại còn giống như thích cái trò chơi này, tiếp tục đưa tay ra vỗ vỗ mặt của cô. Tay nhỏ bé bị đẩy ra lần nữa, cậu bé liền nhào qua, hôn một cái làm ướt mặt cô gái, còn phát ra một tiếng bẹp.

“Mami!” Cậu bé đẩy đẩy cô gái.

“Mami rời giường.” Thấy cô không tỉnh, cậu bé tiếp tục gọi: “Mami con đói!”

Bàn tay mập mạp xoa trên mặt cô gái. Đến lúc cô mở mắt, đứa nhỏ liền lộ ra nụ cười, hai mắt thật to cười lên liền híp lại.

“Làm sao vậy?” Đang ngủ ngon mà đột nhiên bị đánh thức, cô gái giống như bất mãn, nhăn mũi nhìn lên khuôn mặt giống như bánh bao ở trước mặt, tay lại giơ lên xoa mặt một chút. Bộ dạng đứa nhỏ khoảng ba tuổi, tay ngắn mập mạp, cái bụng nhỏ tròn giống như quả bóng lộ ra ngoài áo.

“Mami ôm!” Hình như ý thức được mình đã gây họa, đứa nhỏ bắt đầu làm nũng, còn bò thẳng lên trên người cô, cọ cọ ở trong lòng của cô.

“Tiểu thiếu gia, sao cậu lại chạy đến chỗ này!” Ở trong phòng, người giúp việc không nhìn thấy cậu bé liền theo thói quen đi tìm.

“Tiểu thư Băng Ngưng, thật sự xin lỗi. Là tôi không chú ý kĩ đến tiểu thiếu gia, “

“Thôi.”

Ánh mắt Băng Ngưng lờ mờ, lắc đầu nhìn cô gái đang ở trước mặt, ngồi dậy.

“Tiểu tử thúi! Dám bôi nước miếng của con lên trên mặt ta, xem ta dạy dỗ con như thế nào!” Cô siết chặt gương mặt của đứa nhỏ, không ngờ đứa nhỏ lại làm mặt dày dán tới, cánh tay mập mạp ôm chặt cổ của cô.

“Mami ôm!”

“Ta muốn đi rửa mặt.” Không chịu nổi trình độ dính người của đứa nhỏ, Băng Ngưng nói.

“Đói bụng.” Tiểu tử rất không có năng lực phân biệt, vỗ vỗ bụng tròn nhỏ liên tục.

“Mami....” Cậu bé mím môi, làm nũng đáng thương. Nháy mắt, trong lòng của Băng Ngưng liền mềm nhũn.

“Ghét!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn ôm đứa bé đi ra ngoài. Chân không giẫm ở trên mặt thảm mềm mại trải qua hành lang dài, bước xuống cầu thang lại đi một đoạn mới đến phòng ăn. Trong phòng ăn lớn như vậy nhưng chỉ có một người đang dùng bữa.

Người đàn ông đưa lưng về phía họ, an tĩnh ăn bữa ăn sáng, rõ ràng nghe thấy tiếng động nhưng không có quay đầu lại. Người đàn ông này rất ưu tú, chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng lại cảm thấy cao lớn mạnh mẽ, toàn thân cũng tản ra khí thế thành thục, trầm ổn hấp dẫn.

“Cha!”

Nhìn thấy người đàn ông, vốn còn đang ở trong ngực Băng Ngưng, đứa nhỏ lập tức thay đổi vẻ mặt. Giãy dụa tụt xuống khỏi lòng Băng Ngưng, đứa nhỏ chạy đến bên cạnh người đàn ông, nịnh bợ lấy lòng: “Cha ôm.”

Cậu bé bám lấy chân người đàn ông, cười lộ ra mấy chiếc răng nhỏ trắng noãn.

“Ừm!” Lăng Vĩ Luân thản nhiên đáp một tiếng nhưng không hề ôm lấy cậu bé, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng tiếp tục ăn bữa sáng.

Ưmh...... Bị ngó lơ rồi. Đưa nhỏ mím môi nhìn cha mình một chút, dáng vẻ uất ức nhìn Băng Ngưng khiến cô đau lòng một hồi. Nhìn bộ dạng mất mác của tiểu bảo bối, cô tiến lên mấy bước ôm đứa bé.

“Sao vậy, đứa nhỏ không phải con anh sao!” Băng Ngưng bất mãn mở miệng.

Nghe âm thanh của cô, Lăng Vĩ Luân ngoài ý muốn quay đầu lại, trong mắt thoáng qua vẻ lúng túng. Nhìn người giúp việc không dám lên tiếng, cầm dép đi theo phía sau cô một chút, anh ấy đứng dậy ôm đứa nhỏ từ trong ngực của cô.

“Đi dép vào trước đi.” Thấy ông chủ ra lệnh, người giúp việc vội vàng đặt dép ở trước trước mặt của Băng Ngưng.

“Cha sớm! “ Đứa nhỏ lại đem nước miếng dính lên trên mặt của Lăng Vĩ Luân.

Nhìn qua người đàn ông lạnh lùng kia, cô đi dép vào rồi nguồi xuống chỗ của mình. Bị người đàn ông ôm vào trong ngực, tiểu bảo bối giống như có thể cảm thấy không khí khác thường.

“Cha!” Cậu bé cẩn thận từng li từng tí mở miệng.

“Mang bữa sáng của tiểu thư và tiểu thiếu gia lên.” Lăng Vĩ Luân nói xong liền tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Băng Ngưng thì lại không còn vẻ mặt rầu rĩ không vui khi bị quấy rầy mộng đẹp, ngược lại tâm tình thật tốt.

“Không phải nói gần đây mệt lắm sao, thế nào lại ngủ ít vậy!” Lăng Vĩ Luân không có ngẩng đầu, ngay cả giọng nói cũng là nhàn nhạt.

“Không phải tại con anh sao!”

Băng Ngưng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nên. Nhưng tên kia lại không thấy có lỗi, giống như kẻ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác không phải là cậu bé vậy. Bốn giờ trước cô mới ngủ, kết quả là lại bị đánh thức sớm như vậy. Dùng sức cắn một cái bánh bao, giống như thứ nhai trong miệng chính là đứa bé vậy.

“Còn không phải là bị em làm hư rồi.” Lăng Vĩ Luân miễn cưỡng nhìn lên.

“Tin tức trên báo, có muốn anh xử lý một chút không?” Anh ấy lạnh nhạt hỏi thăm, giống như chỉ là khách sáo nói một chút.

“Làm sao vậy?” Băng Ngưng cầm lấy tờ báo nhìn. Trên trang nhất nói về scandal ra vào khách sạn của cô và “Bạn trai mới“.

“Quan tâm mấy chuyện này làm cái gì!” Băng Ngưng không thèm để ý chút nào nói, hình như đã tập mãi thành thói quen với những tin tức này rồi.

“......” Anh ấy vừa muốn nói gì, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, hai người kết thúc ‘ nói chuyện ’. Anh rất nhanh giận tái mặt, im lặng không lên tiếng để đứa bé xuống. Lại bị đặt xuống một lần nữa, khuôn mặt của đứa nhỏ liền xị xuống.

“Phu nhân! Chào buổi sáng!” Người giúp việc nhìn về phía người phụ nữ đang đi đến, cung kính mà chào hỏi.

“Ừ.” Lạc Tử Úc đi tới, liếc mắt nhìn Lăng Vĩ Luân đang đưa lưng về phía mình, sau đó đi thẳng về phía Băng Ngưng.

“Ngưng nhi! Sao lại dậy sớm như vậy?” Chị dịu dàng hỏi:“Không phải gần sáng mới trở về sao!”

“Chị hỏi nó ấy!” Bị hỏi như vậy, lập tức Băng Ngưng chỉ vào đứa bé cách đó không xa giống như đang tố cáo.

“Verney sao?” Mặt Lạc Tử Úc lạnh xuống, nói: “Không phải nói không được quấy rầy dì nghỉ ngơi sao!”

Bị trách mắng rồi sao? Đứa nhỏ nhìn một chút về phía người cha không để ý tới mình, lại nhìn một chút bộ mặt nghiêm túc của mẹ, trong lòng đã biết mình gây hoạ rồi. Mà người có thể cứu cậu cũng chỉ có một. Cuối cùng ánh mắt tập trung nhìn về phía Băng Ngưng, cậu bé ngọt ngào lấy lòng gọi: “Mami”

Sau đó chạy đến bên cạnh cô, đưa tay nhỏ bé ra vỗ chân của ‘ mami ’ nói: “Mami ôm.”

Không chịu nổi ánh mắt vô tội của đứa nhỏ, Băng Ngưng ôm lấy cậu.

“Chị! Đừng trách nó nữa, nó còn nhỏ mà!” Cô hôn lên mặt của đứa bé: “Cũng phải trách em, gần đây quá bận rộn nên không thời gian chơi với nó.”

“Em quá cưng chiều nó rồi!”

Lạc Tử Úc bất đắc dĩ nhìn con trai bảo bối. Đứa nhỏ luôn thích gọi người dì mà nó yêu thương là mami mà không biết bởi vì chuyện này mà mang đến cho Ngưng nhi bao nhiêu phiền toái. Nhưng Băng Ngưng lại giống như yêu thương đứa bé này hơn so với người mẹ ruột của thằng bé là chị đây. Mặc kệ vì Verney mà gặp phải bao nhiêu phiền toái, cho tới bây giờ cô đều không tức giận.

Nghe lời nói của Băng Ngưng, bàn tay nhỏ bé của Verney ôm lấy mặt của cô hỏi: “Mami! Con là do mami sinh ra sao?” Bằng không làm sao lại chỉ có dì thương yêu bé thôi.

Trên trán Băng Ngưng liền hiện mấy cái vạch đen.

“Người nào có thể sinh ra yêu quái như con vậy!” Cô nho nhỏ nói thầm, nhưng vẫn không thể nào tránh được đôi tai của Lăng Vĩ Luân. Anh giương mắt nhìn một chút, sau đó bình tĩnh cúi đầu.

“Dù sao cũng không phải chị.” Lạc Tử Úc lắc đầu một cái.

Quả thật, Verney cực kỳ giống cha bé, vô luận là dáng vẻ hay là tính khí.

“Tự anh sinh ra được sao!” Người đàn ông ngồi ở một bên, thờ ơ nói một câu.

Băng Ngưng suýt nữa thì bị sặc. Nhìn Lăng Vĩ Luân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là kỳ cục. Rõ ràng hai người đến được với nhau cũng không dễ dàng, nhưng vẫn không ai chịu cúi đầu trước. Có phải ở trong tình yêu, có một loại niềm vui thú gọi là hành hạ lẫn nhau không?

“Hôm nay cùng nhau dùng cơm đi! Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi!” Lạc Tử Úc không để ý tới chồng mình, chị rất yên tâm về người đàn ông này.

Khi bọn họ bí mật đưa Băng Ngưng ra khỏi nước, đều không muốn có có dây dưa gì với quá khứ. Nhưng không ngờ vào lúc gặp bạn của Ngưng nhi, cũng là cậu ta ở bên cạnh Băng Ngưng, cùng cô vượt qua thời khắc đen tối nhất của cuộc đời. Sau nhiều lần phẫu thuật, cùng với một thời gian dài phục hồi sau phẫu thuật, đều là cậu ta ở bên cạnh. Cậu ta hiểu Ngưng nhi, hiểu được niềm yêu thích của cô, cho nên Ngưng nhi mới không cần khổ cực như vậy.

“Em hẹn gặp mặt anh ấy.” Băng Ngưng khẽ mỉm cười, thoạt nhìn thật giống như một người phụ nữ hạnh phúc.

Sau khi nghe thấy lời của em gái, chị chậm rãi gật đầu một cái: “Công việc trong tay đã kết thúc rồi, cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi chứ!”

“Ừm!” Gật đầu một cái, Băng Ngưng nói: “Kết thúc chương trình biểu diễn của anh ấy, bọn em sẽ có một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi.”

“Vậy trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Lạc Tử Úc khẽ vuốt tóc của Băng Ngưng. Tính tình của Lạc Tử Úc rất lạnh nhạt, nhưng đối mặt với người em gái tưởng như đã mất này, chị luôn luôn dịu dàng hết mức. Không sai, Lạc Tử Úc chính là đại tiểu thư nhà họ Lạc bị mất tích năm đó. Năm đó ở nước Anh, chị tìm được cô em gái này. Thừa dịp bệnh viện xảy ra sự cố, chị liền “Trộm” người ra ngoài.

“Trong nhà cũng không phải là không nuôi nổi em, đừng cực khổ như vậy.”

“Em rất thích cuộc sống bây giờ.” Băng Ngưng ngả vào bên người Lạc Tử Úc. Nếu như không giỏi hơn, không thay đổi bản thân, làm sao cô có thể trở về, làm sao có thể đòi lại những thứ mà bọn họ nợ cô. Trả thù chính là mục đích duy nhất khiến cô gắng sức đến giờ.

Lạc Tử Úc đỡ lấy vai em gái. Trong lòng của Băng Ngưng nghĩ gì, đương nhiên chị cũng biết. Bởi vì từ trước đến nay chị cũng không bỏ qua chuyện này. Nếu chị còn sống, sẽ có ngày đòi lại tất cả những gì mà kẻ thù đã gây ra. Đây là lí do chị tiếp tục sống nửa đời còn lại, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà thay đổi, cho dù.... Là người chồng mà cô yêu thương cũng không được....

Trong phòng tắm.

Hơi nước bao quanh toàn thân Băng Ngưng. Nhìn lại mình, hôm nay cô đã nổi tiếng, xinh đẹp, giành được không biết bao giải thưởng về diễn viên múa, người người đều khen ngợi cô xinh đẹp. Nhưng...... Cô xinh đẹp ở đâu?

Ngón tay thon dài của cô chậm rãi mơn trớn ở trước ngực, ở chỗ này có thể thấy được hai vết sẹo. Một cái ở ngực, là năm đó lấy đạn ra còn lưu lại, một cái khác ở bụng...... Cô không chọn cách phẫu thuật giống như vết thương trên cánh tay, mà là giữ chúng lại. Bởi vì chỉ khi nào nhìn thấy chúng, cô mới có thể luôn luôn nhắc nhở bản thân mình, không được quên những thù hận này. Đó là chứng cứ cho sự tuyệt tình của người kia.

Diệp Dịch Lỗi! Nếu như anh có thể cảm nhận được lời nói, vậy thì hiện tại nên bắt đầu lo lắng, bởi vì...... Cơn ác mộng của anh sắp bắt đầu rồi.....