Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 148-2




Editor: Mèo ™

Màn đêm dần dần cô tịch.

Băng Ngưng đứng ở cửa sổ khách sạn nhìn về phía xa bên ngoài, năm đó không có cơ hội được ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố C về đêm, hôm nay nhìn thấy rồi, cũng cảm thấy đẹp không gì sánh được... Nhẹ nhàng nhấp một chút rượu vang, cô tựa vào khung cửa sổ, hôm nay mới trở về... Chỉ mới có một buổi chiều thôi, mà đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Cách một lớp áo, cô sờ lên miệng vết thương trên bụng mình, trên môi gợi lên một nụ cười lạnh...

——— —————

“Cậu nói cái gì?” Hạ Vân Tường bật dậy khỏi ghế salon.

“Mình nói... Băng Ngưng đã trở lại rồi!” Diệp Dịch Lỗi cúi đầu nhìn xuống. “Vân Tường, lúc trước cậu làm những gì để níu kéo Mộ Hàn?” Anh cũng biết đến chuyện đó nhưng hình như không nhớ rõ chi tiết.

Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng Hạ Vân Tường vẫn còn cảm thấy sợ hãi. “Tớ làm như thế nào không phải các cậu biết rất rõ ràng sao!” Hạ Vân Tường nhẹ nhàng uống một hớp rượu. Quá trình đó rất khó, rất đau, nhưng... May mà tất cả đều đáng giá. Bây giờ bọn họ rất hạnh phúc, còn có hai đứa nhóc rất đáng yêu... 

“Cô ấy có khỏe không?”  Hạ Vân Tường hỏi.

“Ừm!” Diệp Dịch Lỗi chua xót gật đầu. Rất tốt! Công thành danh toại, còn có chồng chưa cưới thương yêu cô ấy. “Cậu có biết cô ấy trở về cùng với ai không?”

“Ai?” Năm đó Băng Ngưng vô cớ biến mất trong bệnh viện, đến hôm nay cũng không tra ra được thủ đoạn sạch sẽ gọn gàng đó, anh vẫn luôn cảm thấy kì quái, là tay chân của ai Mà làm việc có hiệu quả như vậy, không những dẫn người đi, mà còn xóa sạch dấu vết, một chút manh mối cũng không để lại.

“Cô ấy chính là người yêu của Dương Tư Thần!” Thật ra, đối với những tin tức trong giới giải trí, bọn họ chưa bao giờ chú ý tới, anh biết đến những tin đồn này cũng bởi vì Dương Tư Thần cũng coi như là người trong giới, cho nên có vài người trong lúc rảnh rỗi sẽ bàn luận đến. Mà hiển nhiên đối với những người không liên quan kia mà nói, chuyện tốt sẽ không lấy ra bàn luận.

Dương Tư Thần? Sao có thể được, cho dù nhà họ Dương có thế lực đi nữa, cũng không có bản lĩnh làm việc sạch sẽ như vậy, huống chi lúc Băng Ngưng gặp chuyện không may, Dương Tư Thần đang ở nước ngoài điều dưỡng mà.

“Chúng mình gặp nhau ở sân bay, tớ cũng đã đi tìm anh ta, nhưng...”

“Không phải cậu vẫn luôn mong đợi Băng Ngưng trở về sao? Hiện tại, đây là chuyện tốt àh!” Hạ Vân Tường an ủi, nhìn dáng vẻ của anh cũng biết ở chỗ Băng Ngưng không được đối xử tử tế, nếu không anh cũng sẽ không có bộ dáng như bây giờ rồi, chỉ là... Chuyện vẫn nằm trong dự liệu. “Cứ từ từ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao Băng Ngưng có thể tha thứ ngay cho cậu được. Không phải tớ là ví dụ điển hình sao?”

“Mình không sợ khó khăn!” Diệp Dịch Lỗi thở dài. “Mặc kệ khó khăn khổ sở nhiều như thế nào tớ cũng nguyện ý làm, nhưng... Chuyện tớ sợ là sự thật, Vân Tường! Nếu mẹ tớ có liên quan đến chuyện của nhà họ Lạc, vậy... Chúng tớ có chết cũng không thể.” Băng Ngưng vốn là người nhà họ Lạc, nếu cuối cùng mẹ tớ chính là người đã hại chết cha mẹ cô ấy, vậy cả đời này bọn tớ cũng sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa. 

“Chuyện này tớ vẫn luôn nhờ bạn bè ờ thành phố T điều tra giúp, cậu cũng không cần nghĩ sự việc tệ đến vậy. Có tin tức gì tớ sẽ thông báo cho cậu!” Hạ Vân Tường vỗ vỗ vai của anh. “Bọn người Tử Hạo có biết chuyện Băng Ngưng trở về không?”

“Nam Phong đã ra nước ngoài, còn Tử Hạo... Tớ không biết phải nói như thế nào” Anh không muốn cho Tử Hạo biết Băng Ngưng đã thay đổi thành như vậy, thật ra thì... Cũng là không muốn nói, anh biết rõ, trong lòng Tử Hạo vẫn luôn không buông bỏ được Băng Ngưng. Mấy năm nay, vì hôn sự của cậu ấy, mà mẹ cậu ấy thiếu điều lấy cái chết để bức bách, nhưng vẫn không thỏa hiệp được.

“Hãy từ từ!” Hạ Vân Tường khuyên nhủ. “Để lúc nào đó, tớ nhờ Tiểu Hàn đi thăm cô ấy, có lẽ... Băng Ngưng sẽ nghe lời cô ấy khuyên. 

“Ừ...”  Anh gật gật đầu.

Hạ Vân Tường bất đắc dĩ thở dài, cậu ta không nhân cơ hội nói móc Mộ Hàn vài câu, có thể thấy được là cậu ta thật sự rất đau lòng. Chỉ là... Tình huống của bọn họ phức tạp hơn nhiều so với chuyện của mình và  Mộ Hàn, liên quan đến ân oán gia đình, bây giờ anh cũng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Lâm Thanh Âm đừng có phát điên mà đi giết người thật là mừng rồi...

Chuyện Băng Ngưng trở về, Diệp Dịch Lỗi đang suy nghĩ phải nói với mọi người như thế nào, cô ấy đã dùng cách riêng của mình bất ngờ xuất hiện trước mọi người, thậm chí là toàn bộ người dân ở thành phố C.

Vào ngày Diệp thị và Thịnh Thế ký hợp đồng, Viễn Hàng đã tổ chức một cuộc họp báo, công khai giới thiệu người phát ngôn của công ty mình, đối với tin tức này, hiển nhiên cũng gây sự chú ý không thua gì so với tin Diệp thị hợp tác với Thịnh Thế, Viễn Hàng mời được Andy làm người phát ngôn, mà với tư cách là bạn trai, Dương Tư Thần cũng sẽ tham dự. Hợp đồng của Andy và bên kia cũng sắp hết hạn, có thể gia nhập vào công ty giải trí của nhà họ Dương, việc này cũng trở thành tin hot cho mọi người, dù sao ‘nước phù sa không chảy ruộng người ngoài’ mà.

Lưu Duệ Hàng cũng gác hết bận rộn lại để đến tham dự, những chuyện lúc trước đều đàm phán với quản lí của Andy, đến nay còn chưa nhìn thấy được hình dáng thật của Andy, thân là Tổng giám đốc của Viễn Hàng, anh cũng phải gặp mặt chào hỏi, dù sao tin tức trên báo ngày mai còn phải dựa vào cô.

Phòng nghỉ

Băng Ngưng trang điểm xong, chỉ chờ buổi họp báo bắt đầu, ngoài dự đoán, Lưu Duệ Hàng thế mà lại tự mình tới đây.

“Tiểu thư Andy! Chào cô.” Lưu Duệ Hàng tiến lên, thân thiện chào hỏi.

Bốn năm không gặp, Lưu Duệ Hàng thay đổi cũng không ít. Toàn thân toát ra khí thế của doanh nhân, chỉ là... Mặc kệ anh ta như thế nào, cũng không quan tâm năm đó anh ta nói với mình những lời nói đó là xuất phát từ đâu, có dụng ý gì, dù sao cũng nên cám ơn anh ta đã nói cho mình biết, nếu không... Có lẽ mình vĩnh viễn cũng chẳng hay biết gì.

“Tổng giám đốc Lưu, chào anh!” Băng Ngưng đưa tay ra.

Nắm lấy bàn tay của Andy, lòng Lưu Duệ Hàng thoáng qua một cảm giác khó hiểu, người đứng ở trước mắt này, hơn một nửa gương mặt đều bị che đi, không thể nhìn thấy rõ hình dáng, tuy nhiên lại làm anh có cảm giác rất quen thuộc. Nhưng... Cũng không giống lắm, cảm giác toàn thân đều có chút khác biệt, anh lắc lắc đầu tự trách mình suy nghĩ quá nhiều. Băng Ngưng... Đã mất tích bốn năm, sẽ không trở về nữa đâu! Nếu như trong cuộc đời này anh có lỗi với ai nhất... Thì đó chính là cô ấy.

“Tiểu thư Andy vất vả rồi, mọi việc ở đây đều quen cả rồi chứ?” Lưu Duệ Hàng khách sáo hỏi thăm.

“Cám ơn Tổng giám đốc Lưu đã quan tâm, chẳng qua... Tôi lớn lên ở trong nước, cho nên không có gì là không quen cả.” Cô cười nói tự nhiên.

Cảm giác quen thuộc đó càng ngày càng mãnh liệt, anh vô cùng tò mò với gương mặt đã bị che khuất này. Nếu như không phải thì làm sao lại quen thuộc như vậy, nếu như phải... Làm sao lại thay đổi nhiều như vậy... 

Bắt đầu buổi họp báo là một vũ điệu của Andy, khắp hội trường đều vỗ tay hoan hô, hướng về phía ống kính, trước những ánh đèn flash chớp nháy, cô luôn duy trì một nụ cười hoàn hảo, bởi vì trong lòng cô đang tràn đầy mong đợi với kết quả của sự vài việc tiếp theo sau đây.

Dưới sân khấu, ánh mắt Lưu Duệ Hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Andy. Giống, thật sự quá giống, ngoại trừ khí chất của cô, thì những đặc điểm bên ngoài khác đều giống y hệt. Tay từ từ nắm chặt, anh càng lúc càng mong đợi kết quả cuối cùng, cũng càng ngày càng căng thẳng, đến nỗi trong lòng bàn tay cũng rịn đầy mồ hôi.

Ngưng nhi, là em thật sao? Anh ta nín thở chăm chú vào nhìn phía trên cơ thể của Andy một giây phút cũng không rời, nhìn tay cô chậm rãi nâng lên, dùng động tác quyến rũ của mình mà từ từ tháo lớp mạng che mặt xuống, trong làn tóc bồng bềnh gợn sóng, anh nhìn thấy gương mặt đó...

Rầm! Động tác đứng dậy đột ngột của anh làm ngã chiếc ghế phía sau, trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn bị đáp án này hù sợ. Ánh đèn vẫn đang chiếu sáng, dù không quá rõ ràng, nhưng anh có thể xác định đây là Ngưng nhi, thật sự là cô ấy...

Âm nhạc dần nhỏ xuống, đèn trần được bật lên, trong nháy mắt cả hội trường sáng choang, gương mặt mà mọi người tràn đầy mong đợi cũng mang lại quá nhiều chấn động. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲  Trong nhất thời, không khí xung quanh hội trường chỉ có tiếng ấn máy chụp ảnh liên tục.

Là gặp quỷ sao? Đương nhiên không phải.

Andy này chính là cô con gái đã được công bố mất tích của nhà họ Diệp, nhưng không phải bên ngoài vẫn luôn đồn đãi rằng cô đã chết rồi sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây được, chẳng lẽ chỉ là hình dáng quá giống, tất cả... Chỉ là trùng hợp thôi ưh...?

Lưu Duệ Hàng đứng ở đó rất lâu. Kinh ngạc đến nỗi không biết nên phản ứng như thế nào, dường như ngay cả thở cũng quên mất...

Băng Ngưng mỉm cười tao nhã, nhìn bộ dáng ngạc nhiên của mọi người, thỏa mãn gật gật đầu, cô phải nói cho mọi người biết, cô đã trở lại...

Lần này, Băng Ngưng dùng cách thức kiêu ngạo như vậy trở lại, thực sự đã tạo một bất ngờ lớn cho mọi người. Từ lúc thành lập, Viễn Hàng đã trở thành đối thủ của Diệp Thị, thế mà lần này Viễn Hàng lại đột ngột mời được ‘con dâu’ của nhà họ Diệp trở về, vấn đề bên trong... Thật sự là quá thú vị...

Các tờ báo lớn tranh nhau đưa tin về cuộc họp báo của Viễn Hàng, chiếm cứ tất cả các đề mục của trang báo, chuyện ‘người chết trở về’ này, không phải lúc nào cũng có, đương nhiên tin tức này nóng hơn tin Viễn Hàng mời được ‘Andy’, cũng vượt mặt luôn tin tức việc Diệp Thị hợp tác với Thịnh Thế. Hai công ty cạnh tranh với nhau, nhưng cuối cùng người chiến thắng lại là Băng Ngưng - một người trở về từ cõi chết.

Nhà họ Diệp.

Lâm Thanh Âm đờ người ra rất lâu, bà cầm tờ báo, bàn tay có chút run rẩy, nhắm mắt lại, lắc đầu, lại dụi mắt, mấy lần sau cuối cùng bà cũng chắc chắn bà không nhìn lầm, là Băng Ngưng, Băng Ngưng đã trở lại!

Bất chợt, một giọt nước mắt ứa ra, rơi xuống tờ báo, bà run rẩy đặt tay lên tấm hình của Băng Ngưng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó áp bức hình vào ngực, oà khóc lên. Ngưng nhi, Ngưng nhi còn sống, không biết cảm xúc lúc này của bà là thế nào, bà chỉ muốn khóc, khóc thật lớn...

Còn phản ứng của những người khác khi biết tin cũng không quá khó đoán. Vui sướng, kinh ngạc. Lúc nghe tin Băng Ngưng chết, Mộ Hàn đang chơi đùa với con gái, nhất thời không tiếp nhận được, mém chút nữa là đã để con ngã xuống đất. Bây giờ Băng Ngưng đã trở lại, mặc kệ bằng cách nào, cũng không quan tâm là vì mục đích gì, đã là bạn bè, nhất định là cực kì vui mừng, mà người vui nhất, ngoài Diệp Dịch Lỗi ra, thì chính là Phương Tử Hạo...

Đọc được tin, anh chờ không được mà liền đi tìm Băng Ngưng ngay, Ngưng nhi đã trở lại. Tại sao không ai nói với anh hết vậy? Thạch Đầu không thể không biết được. Bây giờ không nghĩ được nhiều chuyện như vậy, bởi vì quá sức vui mừng, cuối cùng Ngưng nhi đã trở lại, anh còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không chờ được cô ấy quay về...