*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ưng Lê về phòng để quần áo thay đồ mới, khi cô quay lại Úc Tranh đã thay bộ quần áo ở nhà thành áo sơ mi kẻ sọc trắng đen rộng, bên trong mặc lót áo phông màu trắng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái rất có khí chất thiếu niên.
Anh cụp mắt, khuôn mặt vốn mang nét sắc bén trở nên dịu dàng hơn, giống mấy bạn học trưởng ở trường đại học, chính là mấy kiểu như hot boy vườn trường ấy.
Ưng Lê cong tít mắt nhìn Úc Tranh vui vẻ: “Anh mặc như này giống sinh viên lắm, không ngờ A Tranh của chúng ta cũng có một bộ mặt trẻ con.”
Nghe giọng điệu trêu chọc của cô, Úc Tranh không ngại mỉm cười: “Nói kiểu gì vẫn luôn có cảm giác bị em trêu đùa.”
Ưng Lê mím môi cười cười, tiến lên chủ động nắm tay anh: “Nói chuyện về đi hẹn hò, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Úc Tranh dắt cô ra gara để xe, lần này bọn họ đổi chiếc xe Phaeton khiêm tốn.
Ưng Lê ngoan ngoãn thắt dây an toàn đâu ra đấy, vội vàng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.” Úc Tranh duy trì nụ cười thần bí.
Ưng Lê thấy anh úp úp mở mở giấu kín cũng không hỏi lại, an tâm chờ được chở đi.
Khi xe chạy về phía khu đại học, Ưng Lê đã nhận ra gì đó: “Anh muốn đưa em đến trường đại học?”
“Đến đại học Tân Thành được không?” Úc Tranh cười hỏi.
Có thể nói Đại học Tân Thành là trường đại học thuộc top đầu cả nước, không chỉ nói về phương diện chất lượng giảng dạy học tập, mà cảnh quan ở nơi đây rất đẹp. Có rất nhiều người khi đến đến Tân Thành du lịch, đa số bọn họ sẽ chọn trường đại học Tân Thành là một trong những nơi phải đến.
Tuy nhiên Ưng Lê chưa từng có cơ hội được đến thăm quan: “Nghe nói trường đẹp lắm mà em chưa đến đó lần nào.”
“Đại học Tân Thành là trường cũ của anh.” Úc Tranh cười khẽ, “Đúng là rất đẹp, anh dẫn em đi xem.”
Đọc Full Tại Truyện Full
Đến cổng trường, bảo vệ nhìn ra ngoài cửa thấy Úc Tranh đến thì cho xe anh đi thẳng vào trong, không có một chút ý tứ muốn ngăn cản nào.
Ưng Lê ngạc nhiên nhìn anh: “Anh thường xuyên về trường à? Hình như bảo vệ ở cổng quen biết anh thì phải?”
“Anh tham gia khá nhiều dự án ở đại học Tân Thành, sau khi tốt nghiệp có quay lại trường diễn thuyết một lần.” Úc Tranh trả lời, “Với lại hằng năm Quân Diệu sẽ tuyển dụng không ít những sinh viên mới tốt nghiệp từ trường, coi như hai bên cùng hợp tác kinh doanh.”
Tốt nghiệp xong được quay về trường diễn thuyết, thế chắc chắn phải cực kỳ giỏi và xuất sắc lắm, Ưng Lê nhận định này rất phù hợp với Úc Tranh.
Đỗ xe đúng vị trí, hai người xuống xe.
Hôm nay là cuối tuần, không giống như ngày thường sinh viên đi lại hoạt động trong trường ít hơn hẳn mọi khi, không gian xung quanh cũng im lặng hơn.
Bên cạnh cách đó không xa có chỗ để xe đạp công, đại học Tân Thành thật sự quá lớn, có xe đẹp làm phương tiện đi lại sẽ thuận tiện hơn.
Lần đầu Ưng Lê được đến đây, có rất nhiều sự tò mò mới mẻ về nơi này.
Úc Tranh chọn một chiếc xe đạp có chỗ ngồi đằng sau, anh cười nói: “Hôm nay chúng ta sẽ làm một đôi tình nhân vườn trường một ngày.”
Ưng Lê có chút hoảng hốt, trước đây không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương lúc còn đi học, nhưng nó bị Dịch Tư Viễn và Diệp Kiều bóp chết khi chưa kịp nở mầm, từ đó về sau cô vùi đầu vào học tập, không bao giờ….nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.
Yêu đương thời đại học luôn là kế hoạch hàng đầu cô đặt ra sau khi học xong cấp ba, cùng bạn trai đến lớp, cùng bạn trai tan học, hẹn hò đi ăn những món ăn ngon quanh trường, chiều tối đi dạo trong sân trường, cuối cùng được bạn trai đưa đến dưới tòa nhà ký túc xá.
Cô tưởng tượng ra rất nhiều, nhưng đến cuối cùng cô không thực hiện được cái nào hết.
Kết thúc hồi tưởng, Ưng Lê nhìn Úc Tranh lộ ra nụ cười tươi tắn: “Được, hôm nay anh phải đưa em đi chơi thật vui ở trong trường.”
***
Đọc Full Tại Truyện Full
Bên cạnh hồ nhân tạo, cành liễu khẽ đung đưa, thỉnh thoảng có cơn gió bất chợt thổi qua mặt hồ, thổi tan cả trái tim mạnh mẽ.
Ưng Lê ngồi đằng sau xe đạp nhìn mặt hồ tĩnh lặng, ngạc nhiên thốt lên: “Ở chỗ này đọc sách chắc sẽ rất thoải mái.”
Úc Tranh: “Ban ngày hay buổi tối nó đều là địa bàn thuộc quyền sở hữu của mấy đôi yêu nhau, mọi người ai muốn đọc sách thì đến phòng học hoặc là thư viện.”
Đi qua hồ nhân tạo, bọn họ đi vào một khu rừng nhiều cây xanh, xanh tươi um tốt, khi gió thổi qua rừng cây phát ra những âm thanh xào xạc. Ở cạnh ngẫu nhiên có một hai bạn sinh viên đi ngang qua, ai ai cũng nhìn về phía Úc Tranh và Ưng Lê mấy lần.
Ưng Lê bị nhìn nhiều, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ: “Có phải nhìn em không giống sinh viên lắm không?”
Úc Tranh cười dừng xe ở ven đường: “Ai nói không giống, đến trường cấp hai sẽ có người cho rằng em là học sinh trung học, đến trường cấp ba……”
Ưng Lê xuống xe, nghe anh thổi rắm cầu vồng đến đỏ mặt, lập tức ngăn lại mấy lời anh định nói tiếp theo: “A Tranh, anh khoa trương quá đó.”
“Đằng trước là ao sen, chúng ta đi bộ.” Úc Tranh nói, “Ngắm xong chúng ta sẽ quay lại.”
Thời gian này đúng vào lúc hoa sen nở rộ, màu hồng phấn nhạt thấp thoáng trong rừng lá sen xanh lục, vô cùng đẹp.
Ưng Lê nhớ lại trường đại học ở Thanh Viễn cũng có một hồ sen như vậy, chỉ là trước đây cô không có tâm trạng ngắm nhìn.
“Trước đây lúc học đại học anh theo phong cách nào? Nỗ lực học tập? Vừa học vừa chơi? Chắc lại là kiểu không cần phải học vẫn qua môn bình thường hả?” Đột nhiên Ưng Lê thấy hiếu kỳ.
Úc Tranh lên tiếng trả lời: “Chắc không cần phải nỗ lực học tập, mấy thứ đó đối với anh mà nói thì rất đơn giản.”
“…….” Ưng Lê thấy mình không nên hỏi anh mới phải, hỏi xong tự mình nhận đả kích sướng không.
“Thế chắc hẳn có nhiều nữ sinh theo đuổi anh lắm?” Trong chốc lát giọng cô tỏa ra mùi chua chua, “Đẹp trai thế này, làm gì có chuyện không có đóa hoa đào nào bên người.”
“Muốn nghe nói thật hay nói dối?” Úc Tranh cố ý hỏi.
Ưng Lê híp mắt: “Mỗi kiểu em muốn nghe một ít.”
“Nói thật người đến theo đuổi anh đúng là không ít, nhưng anh không phải người có lòng dạ nói chuyện yêu đương.” Úc Tranh khẽ nhếch khóe môi, “Còn nói dối là anh biết anh có vợ chưa cưới nên không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Đối với những lời nói dối của anh, Ưng Lê không ngại nở nụ cười: “Vậy anh cứ nói láo đi, em thích nghe lời nói dối.”
“Không thể tính tất cả là lời nói dối.” Úc Tranh giữ chặt Ưng Lê, nhân tiện để cô ngồi trên tay lái xe đạp, anh cúi người cười khẽ, “Lúc trước trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy nếu như anh đã có một cô vợ chưa cưới, không biết chừng thành thật thì sao.”
Có lẽ trước đây khi nhìn thấy má lúm đồng tiền tươi như hoa của Ưng Lê ở trong ảnh, ngay tại lúc đó anh đã động lòng chăng.
Ưng Lê bị dọa bởi hành động bất thình lình của anh, nhanh chóng nhìn ngó xung quanh. May mà chỗ này có cây lớn che khuất, hơn nữa không có ai đi ngang qua.
“Giờ chúng ta đang ở bên ngoài, anh bớt bớt lại.” Cô đỏ mặt nhắc nhở.
Úc Tranh đến gần hôn nhẹ lên môi cô: “Đi thôi, anh đưa em đến một chỗ.”
***
Đọc Full Tại Truyện Full
Ưng Lê nghi ngờ đi theo Úc Tranh quay lại chỗ để xe đạp công, Úc Tranh chở cô tiếp, cứ thần thần bí bí không để lộ điều gì.
Mãi đến khi đứng bên ngoài hội trường, Ưng Lê mới mở miệng đoán: “Chúng ta đi nghe diễn thuyết?”
“Buổi diễn thuyết của giáo sư Tô Uyên Thành, trước kia từng dạy anh, nhân tiện anh đưa em đi giới thiệu với ông ấy.” Úc Tranh nắm tay cô đi vào bên trong hội trường.
Buổi diễn thuyết đã bắt đầu từ sớm, có rất nhiều sinh viên ngồi bên trong, hai người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Ánh mắt Ưng Lê dừng lại trên người giáo sư Tô Uyên Thành đang đứng trên bục giảng, nhìn qua chắc khoảng 50 tuổi, trên đầu tóc bạc tóc đen đan xen, giọng nói cứng cỏi mạnh mẽ.
Giáo sư Tô Uyên Thanh nói gì đó cô nghe không hiểu, cô chuyển ánh mắt đặt bên người Úc Tranh, cô nghĩ đến hình ảnh được đi cùng bạn trai đến nghe giảng lại không nghĩ đến khung cảnh hiện tại.
Thấy cô ngẩn người, Úc Tranh ngoái đầu lại nhìn nhéo nhéo tay cô, trêu tức: “Tuy rằng anh rất thích em ngắm anh như vậy nhưng trong trường hợp này anh không thể làm gì hết, thực là đáng tiếc.”
Nháy mắt Ưng Lê hoàn hồn, hai bên tai hồng hồng, cô đã nói người này không đứng đắn được hai phút.
Thấy cô quay lại xem diễn thuyết không nhìn mình nữa, khóe môi Úc Tranh xuất hiện nụ cười sung sướng.
Rất nhanh, buổi diễn thuyết kết thúc, sinh viên lục đục đi ra.
Tô Uyển Thành thấy hai người đi đến đây cười ha ha: “Úc Tranh, lâu rồi không quay về trường nhỉ.”
Úc Tranh gật nhẹ đầu, giới thiệu: “Đây là vợ em, Ưng Lê.”
Ưng Lê chào hỏi: “Chào giáo sư Tô.”
“Đây là vợ chưa cưới thần bí của em?” Tô Uyển Thành trêu đùa, “Trước đây ở trong trường học có nhiều người theo đuổi Úc Tranh lắm, có thể nói nếu đứng xếp hàng khéo đứng hết cả một vòng trường học, nhưng Úc Tranh từ chối tất cả, nói là có vợ chưa cưới đang đợi nó.”
Sắc mặt Úc Tranh hơi mất tự nhiên quay sang chỗ khác.
Ưng Lê khiếp sợ mở to hai mắt, vừa nãy cô còn tưởng rằng đó là lời nói dối của Úc Tranh, lại không nghĩ rằng trong đó chứa nhiều việc thật.
“Giáo sư, cái gì thầy cũng nói ra hết ạ.” Úc Tranh bất lực.
Tô Thành Uyên cười ha ha: “Thầy chưa từng thấy dáng vẻ căng thẳng mất tự nhiên này của em bao giờ.”
Úc Tranh ho khan, mau chóng chuyển đề tài.
Nói chuyện với Tô Thành Uyên xong, Úc Tranh và Ưng Lê đi ra ngoài hội trường.
“Hóa ra anh luôn mang chuyện vợ chưa cưới ra làm lá chắn giúp anh?” Ưng Lê nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy giải thích như vậy mới hợp tình hợp lý.
Úc Tranh cười như không cười nhìn cô: “Nếu anh nói với em không phải thế thì sao?”
Lần đầu tiên hai người gặp mặt chính thức là ở trong xe, nhưng trước đó anh đã nhìn thấy cô từ đằng xa. Cô gái như ánh nắng mặt trời, dường như có chút chói mắt mà anh không thể nào tiếp cận được, đó là ấn tượng nhìn thoáng qua.
Ấn tượng thoáng qua là rung động, mà nhất kiến chung tình là yêu.
***
Đọc Full Tại Truyện Full
Đến trưa, hai người đến canteen đại học Tân Thành.
Ưng Lê đã nghe qua danh tiếng canteen đại học Tân Thành, nhưng chưa có cơ hội đến đây thử, lần này coi như hoàn thành được tâm nguyện trước đây.
“Em nghe nói, đồ ăn trong canteen của trường rất ngon, anh học ở đây bốn năm, chắc là được ăn món ăn ngon mỗi ngày nhỉ?”
Úc Tranh gật gật đầu: “Đúng vậy, không phải lo về mảng ăn uống.”
Ưng Lê hâm mộ vô cùng, nếu ký túc xá không có quy định không được dùng đồ điện, cô sẽ tự mình nấu cơm.
Úc Tranh có thẻ cơm trong canteen, cái này do trường học tặng anh thẻ cơm vô thời hạn, tuy rằng một năm không dùng được mấy lần.
Lúc anh đi lấy cơm, Ưng Lê đi chiếm chỗ ngồi chờ.
Úc Tranh chưa quay lại đã có hai nam sinh đi đến đứng trước bàn Ưng Lê, hơi hơi đỏ mặt nhìn cô.
“Xin hỏi bạn học học khoa gì?” Một nam sinh lớn mật mở miệng hỏi, “Có thể thêm WeChat không, chúng ta kết bạn được không?”
Ưng Lê nở nụ cười khi nghe thấy hai từ bạn học, ít nhất nó chứng minh nhìn cô vẫn giống sinh viên.
Nhưng đối với nửa câu sau, cô từ từ đưa tay trái ra, nhẫn kim cương đeo trên đó đang phát sáng, thể hiện rõ tình trạng hiện tại của cô ra sao.
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn.” Ưng Lê khẽ cười trả lời.
Hai nam sinh đồng thời sửng sốt, hình như chưa kịp phản ứng lại.
Đúng lúc này, Úc Tranh bưng đồ ăn đến bắt gặp có hai nam sinh đứng vây quanh bàn Ưng Lê, sắc mặt tối sầm xuống trong giây lát.
Hai nam sinh chợt thấy sau gáy lạnh toát, quay đầu lại nhìn thấy Úc Tranh.
Ưng Lê cười giới thiệu: “Chồng tôi.”
Hai người bạn có hơi quẫn bách, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Sau đó chuồn mất.
Úc Tranh ngồi xuống đối diện Ưng Lê, trên mặt viết rõ bốn chữ “Anh ghen rồi.”
“Tìm em muốn add WeChat nhưng em từ chối luôn.” Ưng Lê giơ tay trái lên, “Cái này dùng tốt lắm.”
Úc Tranh vẫn còn ghen tuông: “Dùng tốt theo kiểu đó?”
“Đương nhiên không phải.” Ưng Lê mím môi cười nói, “Nó tượng trưng cho việc em và anh ở bên nhau, sao có thể chỉ là dùng tốt chứ.”
Thật ra ban đầu cô có ý định tiếp tục trêu chọc anh, không ngờ anh ghen đến bất chấp chẳng khác gì trước đây.
Úc Tranh chia bát cho cô, đôi môi mỏng vẫn đang mím thành một đường thẳng, “Mấy sinh viên đó không có mắt nhìn.”
“Đúng đúng đúng, anh nói cái gì cũng đúng.” Ưng Lê đảo quanh tròng mắt: “Nếu anh gặp em trong hoàn cảnh như vậy, anh có tìm em xin cách liên hệ không?”
“Có.” Úc Tranh trả lời không hề do dự.
Sau đó, Ưng Lê cảm thấy đồ ăn ở trường đại học Tân Thành đúng là mỹ vị nhân gian.
***
Rời khỏi canteen, ánh mắt trời dần trở nên gay gắt, Úc Tranh đưa Ưng Lê đến thư viện.
Hai người đi thang máy đến tầng bốn, chỗ đó có phòng học Úc Tranh thích và thường xuyên đến đó khi còn đi học.
Bọn họ tìm vị trí trống ngồi xuống: “Có thể nói thư viện là nơi anh ở nhiều nhất trong bốn năm đại học trừ ký túc xá, nhiều hơn cả phòng học.”
“Không phải anh nói anh không cần học nhiều hay sao?” Ưng Lê nhỏ giọng hỏi.
Úc Tranh cười khẽ trả lời: “Lúc học đại học anh đã phải thử tiếp xúc với một số công việc của Quân Diệu, cho nên thường xuyên dành hầu hết thời gian để đến thư viện học tập.”
Ưng Lê nằm bò trên bàn nhìn Úc Tranh, tuy nghe anh kể lại rất đơn giản lạnh nhạt, nhưng cô đoán được rằng trong lúc đó anh đã phải trả giá rất nhiều, cũng rơi không ít giọt mồ hôi.
Không phải ai cũng là thiên tài, không có cố gắng lấy đâu ra thành công.
“Vậy chắc anh không có thời gian để làm những chuyện khác phải không? Ví dụ như đi đánh bóng rổ với các bạn nam khác?” Ưng Lê hỏi.
Úc Tranh tưởng rằng Ưng Lê đang nghi ngờ thực lực của mình, ngay sau đó đưa Ưng Lê đến sân bóng rổ.
Trong sự nghi hoặc của cô, Úc Tranh đi vào nói mấy câu gì đó với mấy nam sinh đang chơi bóng, thậm chí còn quay lại nhìn Ưng Lê nở nụ cười thản nhiên.
Không được bao lâu, bốn người bắt đầu chơi bóng.
Ưng Lê xem Úc Tranh ghi điểm ném bóng vào rổ từng quả từng quả một, mấy nam sinh hoan hô ầm ĩ, lòng cô như đi theo Úc Tranh theo từng lần vươn người ném bóng vào rổ, rộn ràng cả lên.
Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Úc Tranh, đột nhiên Ưng Lê cảm thấy thật đáng tiếc. Cô không được tham gia vào quá trình anh ở cấp hai, cấp ba thậm chí là đại học, khi đó Úc Tranh có trầm ổn sống nội tâm như bây giờ, hay là mạnh mẽ bồng bột đầy sức sống như các bạn cùng tuổi khác, cô không thể biết được.
Ưng Lê mất hồn, ánh mắt dán chặt vào bóng người xuất sắc trên sân bóng.
Mãi đến khi Úc Tranh cầm bóng quay lại, đi đến trước mặt cô: “Thấy chưa, thực lực của anh.”
Ưng Lê hoàn hồn, gật gật đầu: “Nhìn thấy rồi, không có gì là anh Úc làm không tốt, đúng không?”
Úc Tranh cảm thấy hài lòng, nắm tay Ưng Lê rời đi.
Hai người đi trên đường cây ngô đồng, Ưng Lê giẫm lên những lá cây ngả vàng, tâm trạng tốt hơn hẳn so với quá khứ.
“Biết tại sao anh đưa em đến trường học không?” Úc Tranh hỏi.
Ưng Lê ngẩng đầu, lắc đầu: “Chẳng lẽ không đơn giản là đi hẹn hò?”
“Em nói vậy cũng đúng, nhưng anh càng hy vọng em có thể quên hết mọi chuyện không thoải mái xảy ra trước kia lúc em còn học đại học.” Úc Tranh dừng bước chân, nhìn cô chăm chú, “Sau này mỗi khi nhớ đến trường học, chỉ cần nhớ mọi chuyện liên quan đến anh là tốt nhất.”
Ưng Lê giật mình, không nói lên lời dù chỉ một câu. Trong đầu vang vọng những lời Úc Tranh nói, trong lúc lơ đãng trái tim không thể kiềm chế đập mạnh mẽ thình thịch ở trong ngực.
***
Đọc Full Tại Truyện Full
Chạng vạng tối, hai người về đến nhà, Ưng Lê nằm ườn trên sô pha, hôm nay cô thấy rất thỏa mãn.
Nhưng hiển nhiên Úc Tranh không cho vậy là đã đủ để kết thúc một ngày hẹn hò.
Chuông điện thoại Ưng Lê kêu, Úc Tranh gọi đến, lúc này cô mới phát hiện không biết từ lúc nào Úc Tranh đang ở cạnh cô biến đi đâu mất.
“A Tranh, anh đi đâu đấy?” Cô nghi hoặc.
Úc Tranh: “Anh đang ở chòi nghỉ mát.”
Ưng Lê đứng dậy, vừa đi đến con đường hành lang trải dài cô đã ngây ngẩn cả người. Bởi vì trên mặt đất để một cành hoa hồng, hơn nữa hoa hồng được trải dài một đường đến điểm cuối, nó như có nhiệm vụ chỉ dẫn đường cho cô.
Cô vừa đi vừa nhặt hoa lên, đến trước chòi nghỉ mát, vừa vặn đủ 98 bông hoa hồng.
Úc Tranh cầm trong tay bông thứ 99, anh cầm bông hoa hồng cuối cùng cắm vào chính giữa bó hoa Ưng Lê đang ôm trên tay, cười khẽ mở miệng: “Theo đuổi em sao có thể quên chuẩn bị một bó hoa hồng.”
Chóp mũi Ưng Lê cay cay nhưng trong tay đang ôm hoa, không có cách nào trực tiếp nhào vào lòng Úc Tranh, cô nghẹn ngào: “A Tranh, anh ôm em một cái.”
Úc Tranh ôm cô từ sau lưng: “Thích không?”
“Rất thích!!” Ưng Lê dùng sức gật đầu, “Nhưng mà, hôm nay anh dẫn em ra ngoài chơi, tại sao phải xin nghỉ ngày mai?”
Cô đã thắc mắc chuyện này từ rất lâu.
Úc Tranh cắn cắn lỗ tai cô, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Anh không cho rằng sáng mai em sẽ dậy được, cho nên anh phải xin nghỉ?”
Ưng Lê:???
Bỗng dừng, mặt cô đỏ bừng bừng, lập tức giãy dụa đòi đi ra từ ngực Úc Tranh, bắt đầu chỉ trích: “Anh thật quá đáng!!”
Úc Tranh thấy mình vô tội: “Anh chưa làm gì mà?”
Ưng Lê ôm hoa muốn chạy trốn, Úc Tranh chạy theo cô cả một đường, vừa vào trong phòng anh đã chặn cô lại.
Hoa hồng rơi ở một bên, mà Ưng Lê bị Úc Tranh kéo đến trước mặt.
Nụ hôn rơi xuống bên tai, cùng với đó là câu cảm ơn.
Cảm ơn em đã vươn đôi tay kéo anh lại từ hố đen bóng ma tối tăm, và hứa hẹn cùng anh đến bạc đầu.
“Anh mãi mãi thuộc về em”
——–Hoàn chính văn——–
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chính văn đến đây là kết thúc, phiên ngoại sẽ phát đường, anh trai theo đuổi vợ cũng sẽ có phiên ngoại, đừng lo ha ha ha ha
——————–
Đường cây ngô đồng