Suốt một ngày, bệnh cảm của Lục Dương không chỉ không tốt hơn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Thật không dễ dàng gì mới rời khỏi được bàn cơm đoàn viên không mấy dễ chịu kia, trên đường đưa Trương Mẫn Nhi trở về nhà, hắn ho khan không ngừng, tuy nói là không nặng lắm, nhưng cũng không khỏi khiến người khác phải lo lắng.
Nhẫn nhịn cả một buổi tối, Trương Mẫn Nhi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hắng giọng hỏi thăm, “Anh không uống thuốc à? Sao tự dưng lại ho nhiều vậy?”
“Buổi sáng anh có uống mà, chắc là do nghỉ ngơi không đủ thôi.” Lục Dương cho rằng cô đang quan tâm hắn, lại bồi thêm một câu, “Em đừng lo.”
Trương Mẫn Nhi quay đầu đi, làm vẻ hung dữ nói, “Tôi lo hồi nào, anh đừng tự mình đa tình.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Có lẽ vì bị bệnh nên Lục Dương cũng không có sức lực để đối phó với miệng lưỡi cay độc của đối phương, trái tim hắn đau âm ỉ nhưng lại không thể nói ra, chính là cảm giác bất lực không thể làm được gì. Thái độ ương ngạnh của cô cũng chẳng phải là lần đầu tiên, hắn cũng đã sớm quen thuộc rồi.
Người này thật sự không hề biết cách dịu dàng với người khác.
Cuối cùng cũng đến chung cư cô đang ở, Lục Dương lấy chiếc nhẫn đã giấu trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi bày tỏ, “Mẫn Nhi, những lời anh nói lúc nãy tất cả đều là nghiêm túc, kết hôn với anh đi.”
Chiếc nhẫn xuất hiện quá vội vàng, cảm giác như giáng trúng trái tim chưa kịp chuẩn bị của Trương Mẫn Nhi, cô đã cho rằng những lời Lục Dương nói khi đó nhất thời chỉ là nói chơi, không ngờ người đàn ông này lại thực sự chuẩn bị cả nhẫn.
Đôi mắt của cô cụp xuống, phiến môi khẽ run rẩy, từng câu từng chữ đều là ý cự tuyệt, “Tôi sẽ không kết hôn với anh.”
Tay Lục Dương như chênh vênh giữa không trung, con ngươi co rút kịch liệt thật lâu sau đó mới bình tĩnh lại.
Mặc dù mục đích ban đầu khi theo đuổi Trương Mẫn Nhi không phải từ chân tâm, nhưng cầu hôn lại là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Không phải vì đã lên giường với cô, cũng không phải là quyết định để chống đối gia tộc, mà bởi vì hắn thực sự muốn sống cùng cô dưới một mái nhà, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô ở bên cạnh.
Thế nhưng, ở trên đời này lại có vài thứ càng nắm chặt, sẽ mất đi càng nhanh.
“Nhẫn là mua cho em, nếu như không muốn thì cứ ném hoặc cứ bán nó đi, tùy em.”
Lục Dương cười khổ, khóe môi giương lên nụ cười thật dịu dàng, nhưng nếu để ý kỹ trong đáy mắt của hắn dường như đọng lại một lớp nước yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
“Trương Mẫn Nhi em biết không, anh là thật lòng cầu hôn em…” Có gì đâu, vốn chỉ là một lời nói dối có thể bị vạch trần bất cứ khi nào mà thôi, coi như hôm nay sẽ kết thúc vậy, “Em thực sự không tin tưởng anh sao?”
Tình cảm vốn đã xẻ bảy chia năm rồi thì dù có thế nào cũng không thể trở về nguyên trạng.
Hôm nay điện thoại yên lặng đến lạ kỳ.
Trương Mẫn Nhi không nhịn nổi sự nôn nóng trong lòng, cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt nó xuống, đúng lúc bị y tá Vu bắt gặp.
Vu Khiết cho rằng cô đang chờ cuộc gọi lại của bệnh nhân quan trọng nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại lịch trình đã được sắp xếp hoàn hảo, hình như không có ca nào căng thẳng đến như vậy. Với lại nếu bệnh nhân có chuyện gì quan trọng cũng đều liên hệ với người thân đầu tiên, sau đó nhờ người thân chuyển lời lại cho bệnh viện, rồi mới tới được tai của bác sĩ Trương, vậy mới đúng quy trình.
“Bác sĩ Trương, chị đang đợi ai đó gọi tới à?” Y tá Vu quan tâm hỏi thăm.
Sắc mặt của Trương Mẫn Nhi hơi tối đi, trả lời ngắn gọn, “Không có gì đâu.”
“Ồ, vậy nếu có chuyện gì cần giúp đỡ nhớ gọi tôi nhé!”
Nếu y tá Vu không nhắc nhở, Trương Mẫn Nhi sẽ không nhận ra hành động của bản thân lúng túng đến cỡ nào. Đêm qua, sau khi từ chối lời cầu hôn của Lục Dương, cô thấy được trong đôi mắt đen của đối phương trầm buồn hẳn đi, giống như cô đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.
Nhưng cô đã làm gì sai cơ chứ?
Rõ ràng đều là do Lục Dương tự mình đa tình, kể cả lên giường lẫn kết hôn, cô đã đồng ý chuyện nào đâu? Lẽ nào đối phương đã bố thí thì cô cũng phải cảm kích mà nhận lấy?
Chiếc nhẫn không trọng lượng giống như tấm chân tình của ai kia, người này miệng luôn nói yêu thương người phụ nữ của hắn, thế nhưng lại không hề biểu hiện chút nỗ lực nào, ném chiếc nhẫn vào tay cô như thứ rác rưởi, còn lạnh lùng nói, “Nhẫn này là mua cho em, nếu không thích thì cứ vứt hoặc bán đi, tùy em.”
Trương Mẫn Nhi từ chối lời cầu hôn của hắn, hơn nữa một chút do dự cũng không có. Lục Dương cố gắng tìm trên gương mặt lạnh lùng thờ ơ kia một cảm xúc khác, nhưng càng cố gắng tìm kiếm thì lại càng phát hiện trong đôi mắt non tơ của cô chỉ toàn là sự lạnh lẽo, phảng phất như dù có nhiệt tình đến đâu cũng không thể khiến trái tim băng giá kia tan chảy dù chỉ một phút.
Đến khi tan làm, Trương Mẫn Nhi vẫn không hề bị Lục Dương quấy rối lần nào, giống hệt như hắn đã bốc hơi hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Quả nhiên, những lời ngọt ngào đường mật trước đây đều là giả dối, chơi đùa chán rồi thì ném cô đi. Lục Dương hay Vương Thành Luân đều không khác nhau tí nào, thậm chí hắn so với Vương Thành luân còn đáng ghét hơn.
Cứ nghĩ như thế, Trương Mẫn Nhi tức giận vô cùng. Giả sử bây giờ Lục Dương mà xuất hiện, cô sẽ không ngần ngại đấm cho hắn vài cú.