Trong động nhỏ bắt đầu tràn ra chất lỏng trơn trượt, cũng vì sự quấy phá của vật thể to lớn kia làm đến phát ra tiếng lép nhép *** ****.
Trong bầu không khí nặng nề ám muội, Lục Dương ngửi được mùi mồ hôi nồng đượm phát ra từ thân thể Trương Mẫn Nhi. Mùi mồ hôi càng lúc càng nồng, quả thực làm cho người khác muốn phạm tội.
Lục Dương chậm rãi cong eo, cánh tay vòng qua eo nhỏ đang run rẩy của người dưới thân, sau đó bỗng nhiên kéo người ôm vào lòng. Động tác vội vã vô tình làm vật thể ***** **** vào tận sâu bên trong.
“Đừng… Sâu… sâu quá!” Trương Mẫn Nhi kịch liệt giãy dụa, muốn trốn thoát khỏi cái ôm chiếm hữu của hắn.
“Như vậy mà sâu sao?” Lục Dương hôn lên khóe môi đỏ bừng của cô, ghé vào tai cô không ngừng nỉ non, “Còn nơi sâu hơn anh vẫn chưa vào đâu.”
Trương Mẫn Nhi vô thức muốn khép chân lại, Lục Dương biết ý không cho, mạnh mẽ tách đùi cô ra, hướng vào động nhỏ chặt khít hung hăng đâm ra rút vào, đỉnh đến cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Lục Dương di chuyển liên tục trong động nhỏ, không quan tâm đến kháng cự cỏn con của Trương Mẫn Nhi, một phát bắn hết tất cả chất nhầy trắng đục vào bên trong.
Động nhỏ bị làm đến sưng đỏ, Lục Dương nâng hông Trương Mẫn Nhi lên, bắt cô vòng hai tay ôm chặt lưng hắn, sau đó đứng dậy ôm người vào phòng, tính khí vẫn còn hừng hực không ngừng đâm rút theo biên độ nhỏ.
Không giống với sô pha chật hẹp kia, chiếc giường rộng rãi này đủ để Trương Mẫn Nhi bày ra những tư thế xấu hổ *** ****. Lục Dương mê đắm liếm đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên bầu ngực của cô, hai ngón tay không ngừng nhào nặn hai đầu nhũ ***** ****, sau đó di chuyển xuống khuấy động lỗ nhỏ ẩm ướt.
Bởi vì không mang bao cao su, chất nhầy trắng đục còn sót lại bên trong động nhỏ trộn lẫn với nước nhầy từ từ chảy ra ngoài, ngón tay to dài của hắn chôn trong mị thịt ẩm ướt đột nhiên chuyển động dữ dội. Trương Mẫn Nhi hốt hoảng theo phản xạ cong eo lên, thở gấp nhè nhẹ hạ hông xuống, những ngón chân trắng hồng co lại chà xát vào ga giường.
Lục Dương như một dã thú tiến vào thời kỳ động dục tham lam liếp láp khắp người Trương Mẫn Nhi, sau đó vòng lên cắn vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, “Cục cưng, em ngon quá… Ngon đến mức làm anh phát điên muốn nuốt em vào bụng!”
“Biến thái, im… đi…” Trương Mẫn Nhi run rẩy lấy tay chặn miệng hắn. Đôi mắt ướt át vờ trừng tên đại biến thái không đứng đắn trước mặt, nhưng thật tiếc ánh mắt đó lại bị đối phương hiểu nhầm thành ngang nhiên quyến rũ.
Lục Dương rút ngón tay ra, vật thể ***** **** nóng hổi đặt ở cửa động ẩm ướt, đùa giỡn ma sát lên xuống không ngừng, sau đó đột nhiên dùng sức, một đường tiến thẳng vào trong hang động ấm nóng kia.
Không đợi Trương Mẫn Nhi kịp thích ứng, Lục Dương đã theo dục vọng bản năng tiến công như vũ bão. Chiếc eo mảnh khảnh của người dưới thân bị hai tay hắn giữ chặt, muốn dùng hết sức để thoát khỏi sự xâm nhập đáng sợ này là điều không thể.
Trương Mẫn Nhi càng giãy dụa chống cự, lại càng kích thích dục vọng thú tính đang ẩn sâu bên trong nội tâm của Lục Dương.
Hai mắt Lục Dương dường như đỏ lên, bất chấp tất cả túm lấy đôi chân thon dài trắng trẻo của cô đặt lên vai mình. Hung khí dữ tợn hung ác ra vào liên tục, hai túi tinh lớn không ngừng đánh vào bờ mông mềm mại.
Trương Mẫn Nhi sướng đến nỗi ứa cả nước mắt, nhưng lý trí vẫn tỉnh táo nhắc nhở cô nên nuốt lại những lời rên rỉ đã sắp tràn khỏi môi.
Dường như Lục Dương đã phát hiện ra cô đang cố ngậm chặt miệng, hắn rút vật thể to lớn ra một chút, rồi trong khoảnh khắc cô vừa thở phào nhẹ nhõm liền lập tức đâm vào không chút thương tiếc.
Khoái cảm tê dại phía bên dưới khiến đầu óc Trương Mẫn Nhi buộc phải buông thả vào cuộc hoan ái cuồng nhiệt này. Mùi cơ thể của hai người ngày càng phát ra hương thơm nồng đâm, giao triền mà cuốn chặt lấy nhau. Lục Dương không chút lưu tình biến động tác càng thêm hung ác, tàn ác ra vào như muốn đâm chết người dưới thân.
Động nhỏ ẩm ướt đỏ rực không ngừng bao chặt lấy đường gân xanh dữ tợn trên vật thể to lớn, kết hợp chặt chẽ khiến **** ** đen dày cứng ở phần gốc chà xát vào cửa động mềm mại, giữa những động tác ra vào còn mang theo bọt trắng, đủ thấy màn làm tình này mãnh liệt đến cỡ nào.
Ý thức của Trương Mẫn Nhi ngày càng mơ hồ, cô thậm chí còn chủ động tách hai chân ra, lắc lư cái mông trắng nõn, nuốt vật thể đang không ngừng khuấy động bên trong động nhỏ của cô.
Lục Dương thoáng giật mình. Lúc này mới để ý đến gương mặt yêu kiều của người hắn yêu nhất đã không còn cái vẻ lạnh lùng thường ngày mà nhuốm đầy vẻ mê đắm tình dục, đôi mắt tràn đầy ý tứ cầu hoan, hàm trăng trắng khẽ cắn môi dưới, bộ dạng thất thần.
“Ở bên trong, sâu hơn chút nữa…”Trương Mẫn Nhi yếu ớt nắm chặt ga giường, *** **** nỉ non, “ Muốn nữa, ở bên trong muốn nữa…”
Lẫn trong tiếng rên rỉ mê người còn có cả tiếng khóc mềm yếu, kích thích vật thể to lớn của Lục Dương trướng thêm một vòng, cảm giác như muốn nhồi đầy bên trong.
Một khoái cảm chưa từng có trước đây truyền đến tận não, Trương Mẫn Nhi sướng tới nỗi bắp chân run lẩy bẩy, đôi môi đỏ thắm không ngừng phát ra những tiếng rên *** loạn, “Sướng… Lục Dương, em sướng…”