Tiếc rằng, người trong cuộc mãi luôn hồ mê và cố chấp.
Đổng Tuyết Khanh ve vuốt miếng ngọc bội lâu thật lâu, hiển nhiên y cũng biết về lai lịch của nó. Dường như thấp thoáng y đã thấy được lời hứa và quyết tâm của Hứa Nghiêm rồi. Lý trí nhắc cho y, sự việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, Hứa đại ca mà cưới công chúa chứng tỏ Hoàng thượng sẽ không trả thù Hứa Nghiêm, hết thảy đều sẽ an toàn. Song cứ chớm nghĩ tới cảnh Hứa Nghiêm thân mật kề bên công chúa, dằng dặc suốt đêm thâu y cũng không tài nào ngủ nổi. Ấy thế mà, chỉ một giây lát trông thấy miếng ngọc bội, một dòng chảy ấm áp đã dâng tràn trong y, vuốt ve bao lâu cũng không thấy đủ, nhưng hễ nghĩ đến sẽ bị ai nhìn thấy thì suy xét một lát rồi, y bèn giấu ngọc bội xuống nệm.
“Á, Đổng đại nhân ơi, không hay rồi!” Trần công công xồng xộc chạy vào, dáng vẻ đang hết sức hốt hoảng.
“Làm sao?” Đổng Tuyết Khanh tức khắc nén niềm vui mới rồi xuống, chỉ hỏi lạnh lùng.
“Hôm nay —— Ngài đã biết chưa? Hứa tướng quân và Hứa phó thống soái cùng đến Từ Ninh cung(1) yết kiến Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu chính thức tỏ bày hôn sự giữa Hứa công tử và công chúa, chẳng dè đâu lại bị Hứa công tử thẳng thừng từ chối. Hoàng thái hậu giận dữ ngút trời, bắt Lưu Tiên trói gô Hứa công tử kháng chỉ lại và tống vào địa lao! Ngài có thử tới xem không?” Trần công công tường thuật sự việc sinh động thôi rồi.
Sắc mặt Đổng Tuyết Khanh tái đi hẳn, đứng bật dậy khỏi giường, chẳng dùng dằng đến lời thứ hai, vội vã guồng chân chạy tới Từ Ninh cung cách đó không xa lắm. Trần công công thì cười tà tà chạy theo sát, lão ta biết tỏng nếu để Hoàng thái hậu cương trực độc đoán nhìn thấy Đổng Tuyết Khanh là y ăn đủ rồi. Lời gièm pha về y và Hoàng thượng lọt vào tai Hoàng thái hậu đâu có ít, không nổi sùng lên trị cho Đổng Tuyết Khanh một trận nhớ đời thì phí, khặc khặc, Đổng đại nhân, ngươi lại thất sủng rồi, lần này cho cả ngươi lẫn tên Hứa Nghiêm kia nếm mùi đau khổ nhá!
Khi Đổng Tuyết Khanh chớp nhoáng có mặt tại Từ Ninh cung, Hứa Nghiêm đã bị trói cứng, ung dung đứng trên con đường lát bên ngoài. Hoàng thái hậu bấy giờ đã khôi phục uy nghiêm, sau bà ta còn có vài phi tần, Hứa Võ thì quỳ một bên, cầu tình liên tục.
Hứa Nghiêm vừa ngước đầu liền bắt gặp Tuyết Khanh sầu muộn, gương mặt lạnh như đá tảng thoắt chốc biến đổi chút ít, song Đổng Tuyết Khanh nhanh chóng đọc được từ trong mắt hắn là sự quả quyết cùng kiên định, trái tim y chưa thời khắc nào vần vũ độ này.
“Ái chà, ai thế, ai gia chưa gặp bao giờ à nha. Trong cung có nô tài xinh đẹp đến thế cơ à?” Hoàng thái hậu nheo mắt đánh giá Đổng Tuyết Khanh giống hệt một đóa sen trong quầng nước trong ngần vừa mới đến.
“À, chính là Đổng Tuyết Khanh mà Thái hậu vẫn hằng muốn gặp đấy ạ! Thưa Hoàng thái hậu, Thái hậu xem xem có đúng là cực kỳ thanh lệ hơn người hay không!” Như phi một bên xun xoe thưa bẩm bằng giọng điệu khinh miệt.
“Vậy à, ngươi chính là thị vệ Đổng Tuyết Khanh của Hoàng thượng đó sao?” Hoàng thái hậu liền đổi sang thái độ lạnh nhạt, hỏi.
“Vâng, thần tham kiến Hoàng thái hậu. Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Đến tận giờ Đổng Tuyết Khanh mới ý thức được sự ngượng ngập, bèn cuống quýt quỳ lạy.
“Ai gia muốn gặp ngươi lâu rồi, trông chả khác gì đàn bà phụ nữ, nhìn cái đã khó chịu! Ngươi thế này thì bảo vệ Hoàng thượng bằng cách nào hử? Đùa! Chỉ biết a dua nịnh hót, đúng một tên nịnh thần!…” Hoàng thái hậu gắt gỏng chửi mắng đầy sâu cay Đổng Tuyết Khanh đang quỳ gối dưới chân, tuy rằng không hề vạch ra sống sượng mối quan hệ giữa y và Hoàng thượng, song tính chất vũ nhục thì tột đỉnh.
Đúng lúc này Hằng Dạ vừa bãi triều xong, nhận được tin liền vội vàng đi đến.
Hoàng thái hậu nhác thấy bóng hắn, lập tức thôi mắng giận.
Sớm đã có người thông báo sơ qua tình hình, nhưng sự hiện diện của Đổng Tuyết Khanh vẫn khiến Hằng Dạ thoáng ngạc nhiên.
“Vẻ chừng bản lĩnh Hứa Nghiêm không nhỏ nhỉ, ngang nhiên kháng chỉ, lại còn có hai người quỳ gối xin xỏ giúp ngươi.” Hằng Dạ nói rồi, bước qua chỗ Hứa Võ, đích thân nâng Hứa Võ đứng dậy.
“Hứa tướng quân lâu nay luôn vất vả tận tụy vì Hán thất chúng ta, sự hôm nay không can hệ gì tới ông, trẫm cũng chẳng phải loại lẫn lộn tạp nham giữa công lao và lầm lỗi, sao có thể để tướng quân quỳ thế này?”
“Tâu Hoàng thượng… Khuyển nhi bất tài, không xứng được công chúa hạ mình gả cho, xin tùy để Người xử trí!” Mặt mày Hứa Võ vốn đã đầy nước mắt, cộng thêm lòng kính trọng dành cho Hằng Dạ, vậy nên quyết định buông tay bất chấp.
“Còn ngươi? Đổng thị vệ, đang yên đang lành ngươi chạy đến Từ Ninh cung làm gì hở? Cũng bởi vì cầu xin thay hắn ư?” Hằng Dạ lại chuyển hướng qua Đổng Tuyết Khanh quỳ mọp, khẩu khí rất lấy làm bất mãn.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Đổng đại nhân đến xem xem đã có chuyện gì xảy ra ấy ạ, ngài ấy rất chi là quan tâm đến tình hình an toàn của cung nha!” Trần công công sấn sổ chõ mồm chen vào.
Hiện tại, Hoàng thượng đã thân chinh đến tận đây rồi, bản thân lão ta sao phải vội kiếm lối thoát giùm y làm gì kia chứ, lấy lòng Hoàng thượng vẫn là quan trọng nhất.
Hằng Dạ gật gật đầu, hắn ngầm biết thừa Đổng Tuyết Khanh vì lo cho Hứa Nghiêm nên mới đến, song ở trước mặt đông người, hắn vẫn phải tự giữ mặt mũi cho mình.
“Thôi được rồi, Hoàng thượng, ngươi tự xét xử tên nghịch thần kháng chỉ kia xem như nào đi, ai gia nào có thể để An Bình công chúa chịu thẹn cùng cực vớ vẩn như thế được!” Hoàng thái hậu bất chợt mở miệng, ngữ khí rõ ràng quyết không chừa một đường nang nể.
“Ừm… Nể mặt Hứa tướng quân, tạm thời hãy giam giữ Hứa Nghiêm tại phòng khách tổng bộ Ngự lâm quân, đợi trẫm rảnh nhất định sẽ cùng Hoàng thái hậu giải quyết một lần.” Hằng Dạ cân nhắc rồi quyết định.
“Hừ!” Hoàng thái hậu rõ ràng bất mãn ra mặt với cách xử lý này, nhưng cũng bởi biết tính Hằng Dạ sẽ chẳng chịu để mình nhúng tay vào công việc, do đó bà ta cũng chỉ có thể dẫn theo cả đuôi các phi tần rời đi.
“Thần xin cáo lui ạ!” Hứa Võ thấy Hoàng thượng vẫn còn khoan nhượng Hứa Nghiêm chán, nên cũng tự biết điều lui xuống.
Trong Triều Phượng điện vậy là chỉ còn vẻn vẹn những người biết chi tiết sự thật.
“Đổng ái khanh, trời đã sang thu, mặt đất lạnh lắm, còn không mau đứng dậy.” Hằng Dạ đi đến bên người Đổng Tuyết Khanh, kéo lấy đôi tay bợt bạt.
“Tạ ơn… Hoàng thượng.” Trái tim Đổng Tuyết Khanh rộn lên thình thịch, gắng gỏi đứng lên, rèm mi đen dày run rẩy, giọng nói cũng có phần nào đó nghèn nghẹn. Hằng Dạ rất ư thỏa mãn với sự sợ sệt của y, thế là liền phóng về phía Hứa Nghiêm một ánh nhìn khiêu chiến.
“Hứa Nghiêm, trẫm chẳng lường được lá gan ngươi lớn nhường ấy. An Bình đường đường là Hoàng muội ruột thịt của trẫm, là con gái yêu chiều nhất của Thái hậu. Giờ ngươi muốn hối hận vẫn còn kịp đó.” Hằng Dạ đủng đỉnh nói, đồng thời sít sao cầm chặt tay Đổng Tuyết Khanh.
Hứa Nghiêm cũng trước sau một dáng vẻ bình tĩnh, đôi mắt sâu một khắc cũng rời khuôn mặt Đổng Tuyết Khanh lấy nửa phân.
“Thứ cho thần lớn mật. Xin hỏi Hoàng thượng, phải chăng vi thần bắt buộc phải tuân theo tất thảy Hoàng mệnh mà không được phép theo đuổi tình yêu đích thực của bản thân thần?”
“Hỏi hay lắm!” Hằng Dạ hứng thú nhìn sang Hứa Nghiêm, thế rồi một tay hất văng Đổng Tuyết Khanh xuống giữa hai người, “Nói đi, nói thẳng tình yêu đích thực của ngươi ngay trước mặt cái tên ngớ ngẩn gàn bướng này đi!”
Đổng Tuyết Khanh ráng nhịn cơn đau do đột ngột bị ngã đập xuống, không kêu tiếng nào, cổ tay củ sen ngọc ngà chầm chậm rớm máu.
“Sao chứ hả, nói mau!” Hằng Dạ dữ tợn đá bôm bốp thân hình mềm mại sóng soài trên mặt đất, kế đó túm cả túm tóc của y giật ra sau, ép nét mặt đau đớn của y phơi trần lồ lộ trước mắt Hứa Nghiêm.
“Ngươi buông đệ ấy ra! Hằng ——” Hứa Nghiêm phẫn uất tới mức tròng mắt như nứt toang hoác, suýt chút nữa đã gào lên tên húy của Hoàng thượng.
“Hứa Nghiêm!!!” Đổng Tuyết Khanh cuống cuồng chặn ngang cơn mạo phạm từ hắn, y cố chống tay đứng dậy, chĩa thẳng đối diện mắt Hứa Nghiêm, dữ dội một tát đánh lên gương mặt tuấn tú nọ, “Huynh câm ngay!”
“Ngoan lắm! Đổng ái khanh, tối thiểu ngươi cũng còn sót ít lý trí, có điều, thứ trẫm muốn ngươi nói cho hắn nghe không phải mấy lời đấy!” Hằng Dạ ác nghiệt yêu cầu.
“Huynh nghe đây, đệ… cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Hoàng thượng, người đệ yêu là… là Hoàng thượng! Huynh hãy tuân thủ Hoàng mệnh đi!” Đổng Tuyết Khanh thẳng mặt với khuôn mặt tuấn lãng đã quá đỗi thân quen với y, đoạn tuyệt mà rằng tình cảm đâu thể được phép, hai hàng lệ trong đã trào tuôn.
“Đã nghe rõ chưa? Hứa Nghiêm! Hà tất gì phải làm tất cả mọi người đều bị khó xử?” Hằng Dạ nói đanh thép.
“Thần nghe rất rõ ạ. Nhưng thần vẫn sẽ không thành thân với An Bình công chúa!” Hứa Nghiêm hùng hồn hồi đáp.
“Thế này không trách trẫm được rồi! Giải đi!” Thực tế Hằng Dạ cũng âm ỉ ưng ý hết sức cái đáp án này, vậy có nghĩa hắn có thể đường hoàng đẩy Hứa Nghiêm vào chỗ chết.
Đổng Tuyết Khanh dõi theo bóng Hứa Nghiêm, tim như bị xẻo vụn, nhưng y vẫn hấp tấp chùi nước mắt. Đối mặt với vị quân vương có phần xa lạ, phải thật cẩn thận đừng để hắn cáu giận thêm nữa thì hơn.
“Về tẩm cung!” Hằng Dạ hạ lệnh, Đổng Tuyết Khanh lập tức đi theo, vòm thinh không xây xẩm tối càng đè nghiến lên y hàng ngàn hàng vạn những áp lực vô hình.
. / .
1. Từ Ninh cung: được xây dựng thời Minh vua Gia Tĩnh năm 1536, là tên cũ của Nhân Thọ cung, thuộc kiến trúc cung đình cố cung Bắc Kinh, công năng chủ yếu là cung điện dùng cho Thái hậu cử hành những điển lễ trọng đại.
16
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ