Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 13




Cái gì cần nói, Tạ Ninh đã nói hết, nhưng vẫn không thấy gương mặt của Hạ Huyễn Thần có chút biểu cảm gì, lòng cô có vẻ bồn chồn không yên.

Thật sự không dám ở lại đây thêm nữa.

“Anh… còn gì muốn hỏi nữa không? Nếu không tôi xin phép đi trước.”

Hạ Huyễn Thần còn đang mải mê suy nghĩ về nhân vật Tư Đồ Liệt, không nghe thấy Tạ Ninh nói gì, mà cô thấy anh bất động thanh sắc, vội vàng lủi nhanh ra cửa.

Cho đến khi căn phòng im bặt một lúc lâu, Hạ Huyễn Thần mới sực tỉnh ngẩng đầu lên định nói: “Đã ăn tối chưa?”

Trước mặt là một khoảng không vắng lặng, người đã rời đi từ lúc nào.

Hạ Huyễn Thần ngả người ra lưng ghế sofa, cả thân hình chìm trong lớp da mềm bóng bẩy, đầu hơi cúi xuống, ngón tay chà nhẹ một bên sườn mặt.

Có một loại cảm giác trống rỗng không tên len lỏi vào từng ngách tế bào.

Chẳng phải trước đó anh không thích bị người ta đeo bám lải nhải bên cạnh sao?

Vậy mà lúc này lại cảm thấy vừa buồn phiền còn có chút nóng nảy khi Tạ Ninh rời đi mà không nói với anh lời nào.

Hạ Huyễn Thần quả thật không hiểu nổi bản thân.

Sau khi rời khỏi khu căn hộ Phúc Điền, tim của Tạ Ninh vẫn còn đập thình thịch.

Nhớ lại vẻ mặt tức giận của Hạ Huyễn Thần hồi nãy, cô cảm thấy đêm nay mình sẽ nằm mơ thấy ác mộng rồi.

Quả thật là như vậy.

Trong mơ, Tạ Ninh thấy mình chật vật ngồi xổm ở hầm xe của Thần Uy Bạo Vũ, dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi, có lẽ đã một thời gian không được ăn ngủ tử tế.

Lúc Hạ Huyễn Thần cùng Trương Bình và một vệ sĩ xuất hiện thì đã khuya lắm rồi, cũng không để ý trong góc tối đang có người uể oải ngồi chờ đợi.

Vừa chớm thấy bóng dáng anh, Tạ Ninh vội vàng nhổm dậy đến mức suýt té dập mặt, giọng hớt hải gọi theo: “Anh Thần, chờ em với, em có chuyện muốn nói với anh…”

Nhưng Hạ Huyễn Thần không dừng lại, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm quăng cho cô.

“Anh Thần à, em biết lỗi rồi, làm ơn đừng đuổi việc em được không?” Tạ Ninh quýnh quáng đuổi theo bọn họ, vừa nói vừa nức nở.

Nghĩ tình đồng nghiệp cũ, Trương Bình dừng bước quay người chặn cô lại: “Ninh Hinh, tôi đã cảnh báo với cô rất nhiều lần, nhưng cô cứ chạm vào giới hạn của anh Thần, cô nói tôi phải làm sao để bảo vệ cho cô.”

Ninh Hinh òa khóc trong tuyệt vọng: “Tôi chỉ là… chỉ là muốn thể hiện một chút mà thôi, tôi không biết… không biết là mình đã quấy rầy anh Thần, anh nói giúp tôi một lời được không?”

Trương Bình lắc đầu, đẩy nhẹ Tạ Ninh một cái rồi cất bước theo bóng dáng người đằng trước.

Không còn số tiền 100 vạn tệ kia.

Cũng không còn bất kỳ căn hộ nào.

Xe cũng biến mất.

Tạ Ninh bất chấp lao lên nắm lấy ống quần của Hạ Huyễn Thần: “Không được, đừng đi mà, tất cả những thứ này là tôi xứng đáng nhận được, tôi không thể đánh mất vô ích như vậy.”

“Buông ra. Cút!”

Tiếng quát của Hạ Huyên Thần trong giấc mơ giống y đúc lần đó khi anh nổi giận với Tạ Ninh ở trong nhà mình.

Tạ Ninh sợ đến mức giật mình tỉnh dậy, toàn thân là mồ hôi đầm đìa.

Có lẽ lần phẫn nộ đó của Hạ Huyễn Thần đã tạo cho Tạ Ninh một bóng ma khiến cô mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy sợ hãi.

Lời nói của anh chính là một bản án tử dành cho cô, chỉ cần anh ra lệnh, toàn bộ công việc tốt đẹp, tiền lương hậu hĩnh và cuộc sống nhàn hạ của Tạ Ninh hiện nay đều biến mất sạch sẽ.

Cơn ác mộng khiến sự buồn ngủ của Tạ Ninh bay biến.

Nhìn đồng hồ là 4h30 sáng, Tạ Ninh rời giường đi đến bàn mở máy tính lên lướt một vòng.

Trên mạng đều đặn mỗi ngày đều tuần ra tin tức của Hạ Huyễn Thần, lúc thì ở đoàn phim, lúc thì đi dự sự kiện, tin tức mới, tin cũ đào lại đều đủ cả.

Tạ Ninh bó gối ngồi trên ghế, nhìn từng tấm ảnh trên màn hình, góc nghiêng, góc chính diện không thiếu cái gì, đúng là gương mặt 360 độ không góc chết.

Cô nhớ đến lí do vì sao mình lại yêu thích Hạ Huyễn Thần đến thế. Một phần là vì chính cái sự đẹp trai tàn bạo đến vô nhân đạo của anh, nhưng vẫn còn một lí do nữa.

Lúc đó là khi cô mới được Hứa Phi tuyển vào Thần Uy Bạo Vũ làm trợ lý cho Hạ Huyễn Thần, trong một chương trình trực tiếp của một show tuyển chọn với mười thí sinh nổi bật nhất, Hạ Huyễn Thần xuất hiện ở gần cuối, lúc đi trên thảm đỏ anh không quá mức chăm chú tạo dáng để phóng viên chụp hình mà lại quay sang khu vực fandom hơi cau nhẹ mày, câu nói thốt ra sau đó càng khiến vài người bất ngờ.

“Sức khỏe không tốt, đừng đứng ngoài nắng quá lâu.”

Lúc đó Tạ Ninh mới phát hiện ra cô bé đứng bên cạnh của mình đang ốm, người nóng ran, mặt đỏ ửng, hai bên thái dương vẫn đính cao dán nhưng nhất quyết không chịu bỏ qua buổi trình diễn trực tiếp này.

Sau đó, phóng viên lại hỏi Hạ Huyễn Thần, nếu số lượng bình chọn của anh và một người ngang nhau, anh sẽ chuẩn bị gì cho cuộc thách đấu so lo trực tuyến.

Hạ Huyễn Thần vậy mà trả lời rằng anh sẽ rút lui, để xuất debut đó cho người xứng đáng.

Quả thật sau đó, anh tuyên bố rút lui, đầu quân cho Thần Uy Bạo Vũ, trở thành lưu lượng mới nóng bỏng tay dưới trướng của Hứa Phi.

Lúc đó ai cũng tiếc nuối, còn cảm thán Hạ Huyễn Thần sao lại buông bỏ cơ hội tốt như vậy ngay ở giây phút quyết định.

Bây giờ nghĩ lại Tạ Ninh đã hiểu, chính bản thân Hạ Huyễn Thần cũng không quá coi trọng show tuyển chọn đó, bởi anh đã vạch ra cho mình một con đường riêng ngay từ đầu, và anh biết chắc chắn rằng mình có thể thực hiện được mà không cần phải debut trong một nhóm nam thần tượng.

Tạ Ninh nhìn lại lần nữa trang cá nhân của Hạ Huyễn Thần, hiện tại anh đã đạt được hơn 50 triệu follow. Hình avatar là góc nghiêng anh đang ngẩng đầu nhắm mắt mơ màng, hàng mi dài như quạt lông vũ che khuất đôi mắt hẹp dài sắc bén lúc nào cũng chìm trong sương lạnh.

Nó khiến sự ngạo nghễ bất cần và lãnh đạm của anh vơi bớt đi chút ít.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ trở nên ôn nhu thanh nhã.

Cốt cách là thần, cho dù không mặc long bào đứng ở điện thờ trên cao thì vẫn không bị đồng hóa với người trần mắt thịt.

“Tôi không thích bị người khác đụng vào, đặc biệt là phụ nữ như cô đấy Tạ Ninh.”

“Cô là trợ lý, chỉ cần làm đúng chức trách trợ lý, không cần phải suy nghĩ linh tinh.”

“Suy nghĩ hoang đường tôi không cấm, nhưng ngay cả cái miệng cũng nói ra những lời hoang đường thì không thể chấp nhận được.”

Khi những lời này của anh thốt ra cũng là lúc Tạ Ninh hiểu được người đàn ông này không thích mình đến nhường nào.

Cho dù anh có rút đi hết gai nhọn, thu lại tầng hơi lạnh hắc ám bao phủ quanh thân thì anh vẫn không phải là người đàn ông ấm áp nhiệt tình.

Trái lại, anh khiến người khác càng thêm cẩn thận và chừng mực khi đứng trước mặt anh.

Tạ Ninh đã lĩnh ngộ được điều ấy sau ba năm làm việc bên cạnh anh.

Tạ Ninh từng nghĩ, vì tiền đồ sau này của mình, cứ nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi. Nhân vật của cô chỉ được tác giả miêu ta qua loa bằng vài dòng trong truyện, cô không thể nào nghĩ rằng cuộc sống thực tế lại quá khó khăn như thế.

Vì trái ngọt được hứa hẹn trong nguyên tác, Tạ Ninh cắm đầu cắm cổ cúc cung tận tụy phục vụ Hạ Huyễn Thần, còn thay anh chắn đào hoa, mong rằng sau này anh sẽ được hạnh phúc cùng với nữ chính.

Nhưng bây giờ, Tạ Ninh nghĩ cô đã thông suốt mọi thứ.

Người ta đã không thích mình, cô cứ quấn lấy chỉ khiến cho bản thân mình càng thêm hèn mọn, mặc dù Hạ Huyễn Thần là nam chính, hào quang vạn trượng, nhưng đâu phải trên thế giới này chỉ có mình anh là đạt cúp ảnh đế chứ.

Còn biết bao nhiêu người nổi tiếng, có tài, có khả năng tỏa sáng cơ mà.

Chỉ cần cô nhìn xa trông rộng một chút, tìm kiếm một bắp đùi lớn khác, không lo sau này không có cơm ăn.

Nam nữ chính là cái thá gì.

Cô muốn buông bỏ rồi.