Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 20




Không khí trường quay khá sôi nổi, những phân đoạn mở đầu để giới thiệu nhân vật chính nhanh chóng được hoàn thành.

Ngày quay đầu tiên đạo diễn Triệu Văn Bác cũng không muốn làm khó mọi người, rất nhanh đã cho đoàn phim nghỉ trưa.

Tạ Ninh theo thường lệ là người lo lắng phần ăn cho Hạ Huyễn Thần.

Nhìn bàn ăn mười món đang bốc khói nóng hổi, Hạ Huyễn Thần có chút khó hiểu.

“Sao hôm nay lại mua nhiều thế này?”

Tạ Ninh cười ha hả: “Anh Thần ăn cơm một mình cũng không vui mà, chi bằng thêm người bớt buồn chán.”

Hạ Huyễn Thần nhìn Tạ Ninh lon ton chuẩn bị bàn ăn, đột nhiên cảm thấy ăn cơm chung với người khác cũng không tệ.

Anh nhẹ nhàng nhấc một cái chén cùng một đôi đũa ra để bên cạnh, lại nghe cửa phòng mình vang lên ba tiếng gõ cộc cộc.

“Đến rồi đây.” Tạ Ninh hớn hở chạy ra.

Châu Sa vẫn mặc cung trang, gương mặt trang điểm tinh tế nhẹ nhàng bước vào: “Đã làm phiền rồi.”

Tạ Ninh lắc đầu, sau đó đon đả đưa Châu Sa ngồi vào bàn ăn rồi nháy mắt thấp giọng với Hạ Huyễn Thần.

“Tôi đã mời Châu tiểu thư đến đây ăn trưa cùng anh Thần đó, anh thấy tôi có giỏi không nào?”

Nói xong lại nhanh nhẹn nhảy chân sáo rời khỏi phòng nghỉ.

Chẳng đợi Hạ Huyễn Thần nói được thêm lời nào.

Bên ngoài khu vực ăn trưa của đoàn làm phim, Tô Tiểu Lam vừa nhồm nhoàm gặm đùi gà, vừa chỉ về phía Tạ Ninh bĩu môi.

“Tôi nói này, trước đây không phải cô rất dị ứng với những diễn viên nữ muốn tiếp cận anh Thần hay sao? Bây giờ lại nhiệt tình với Châu Sa như vậy?”

“Bời vì tôi biết nhìn xa trông rộng đó.”

“Nhìn xa trông rộng cái gì chứ? Đừng nói là cô đã bị Châu Sa mua chuộc rồi nhé.”

Tạ Ninh lè lưỡi: “Tôi chỉ là một trợ lý bé nhỏ, người ta tương lai là một đại minh tinh, mua chuộc cái gì chứ.”

Tô Tiểu Lam liếc xéo: “Nếu không thì thật là khó giải thích cho những hành vi hiện giờ của cô. Trước đây không phải cô như gà mẹ bảo hộ đàn con thơ với anh Thần à, nhìn vào tôi còn tưởng cô thí…ưm…ưm…”

Tạ Ninh không nhịn được bụm miệng Tô Tiểu Lam lại: “Đừng nghe Tiểu Lam, cô ấy chỉ toàn nói bậy bạ thôi. Tôi với anh Thần còn trong sạch hơn cả nước tinh khiết.”

Mạch Trường Thanh chỉ cười hiền, ánh mắt chứa đầy ẩn ý: “Tôi biết.”

Phân cảnh đối diễn của Hạ Huyễn Thần và Châu Sa ở nửa đầu phim khá nhiều, dưới sự dẫn dắt tận tình của anh, Châu Sa rất nhanh nắm bắt được nhân vật.

Mọi người trong đoàn làm phim càng thêm cảm khái.

Châu Sa đúng là ngoại lệ của Hạ Huyễn Thần.

Tin đồn bắt đầu râm ran, một vài người đã gán ghép hai người đó thành một cặp.

Nhà đầu tư ngay lập tức cho người chụp thật nhiều khoảnh khắc hậu trường của Hạ Huyễn Thần và Châu Sa, sau này có tư liệu để đi vài marketing xào couple, rất có lợi cho việc quảng bá phim.

Châu Sa là một người mới càng diễn càng xuất sắc vô hình chung gây thêm nhiều áp lực cho Mạch Trường Thanh cũng trong hoàn cảnh tương tự.

“Ngày mai sẽ là phân cảnh đầu tiên của tôi, tôi có hơi lo lắng.” Mạch Trường Thanh không hề che giấu.

Tạ Ninh thấy vậy vội vàng trấn an: “Vì là người mới, đạo diễn sẽ không quá khó khăn với anh đâu.”

“Nhưng cảnh này là đối diễn với Hạ Huyễn Thần, tôi e là mình sẽ thể hiện không tốt.”

Sợ bị diễn áp là một trong những áp lực lớn nhất của diễn viên.

So với Hạ Huyễn Thần có cả sắc lẫn tài, Mạch Trường Thanh đúng là không phải đối thủ.

Tạ Ninh cầm cuốn kịch bản lên đọc thật kỹ lại phân đoạn này một lần nữa, sau đó ngồi xuống đối diện với Mạch Trường Thanh chậm rãi phân tích: “Thật ra anh đừng để ý đến việc có thể át được thần thái của Hạ Huyễn Thần. Anh xem, lúc Bùi Tự vào cung nhậm chức, Tư Đồ Liệt đã lăn lộn ở Đông xưởng được bao nhiêu năm rồi. Bùi Tự của lúc này là một thám hoa lang trẻ tuổi không hiểu sự đời, chỉ có mỗi hoài bão nhiệt huyết và tấm lòng trung trinh là hành trang để bước vào quan trường, tất nhiên sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Liệt được phải không nào?”

Nói xong, Tạ Ninh vuốt lại mái tóc của Mạch Trường Thanh, kéo cổ áo của anh đến gần mình thủ thỉ: “Cho nên A Thanh à, chính ngoại hình trẻ tuổi và nhiệt huyết của bản thân anh mới thể hiện được một thám hoa lang Bùi Tự non ớt nhưng đầy cương nghị không sợ trời không sợ đất.”

Mạch Trường Thanh như được khai sáng, giọng nói đã nhẹ nhõm hơn hẳn: “Cám ơn cô Ninh Ninh, nếu không có cô thì tôi không biết phải xoay sở thế nào.”

“Đừng lo lắng, nếu anh không chê thì tôi có thể diễn tập với anh.”

Diễn tập là một khâu quan trọng bên cạnh việc học thuộc lời thoại.

Nếu có thể tìm được bạn diễn diễn tập với mình thì quá may mắn.

Giống như Châu Sa và Hạ Huyễn Thần vậy, bởi vì cùng là nhân vật trong phim cho nên họ rất dễ dàng nhập vai, nhờ đó khả năng diễn xuất khi quay thật sẽ được nâng cao rất nhiều.

Mạch Trường Thanh không thân thiết với Hạ Huyễn Thần, anh ấy không thể yêu cầu Hạ Huyễn Thần diễn tập với mình ngoại trừ khi đứng trước máy quay.

Tạ Ninh hiểu rõ điều đó, nên cô sẽ cố gắng để giúp Mạch Trường Thanh lấy được cảm giác nhân vật.

“Đây, tôi sẽ đóng vai Tư Đồ Liệt, cảnh này là cảnh hai người đi ngang qua nhau sau khi khẩu chiến ở Bàn Long điện, Bùi Tự tức giận tiến đến nắm lấy cổ áo của Tư Đồ Liệt, mà hắn ta chỉ cười cợt rồi ghé sát vào tai chàng thì thầm…”

Mạch Trường Thanh gật đầu, bắt đầu tập trung cảm xúc để nhập vai.

“Tư Đồ Liệt, tên cẩu thái giám nhà ngươi!”

Vừa quát lên, Mạch Trường Thanh vừa sấn đến nắm lấy cổ áo mỏng manh của Tạ Ninh kéo lại gần.

Tạ Ninh ngả ngớn rướn người lên, những ngón tay bám vào bờ vai rắn chắc của Mạch Trường Thanh, đôi môi quét qua vành tai đã ửng lên màu hồng nhạt.

Âm thanh trong cổ họng còn chưa bật ra, đằng sau lưng đã vang lên tiếng gầm nhẹ.

“Hai người đang làm cái quái gì vậy?”

Trước mặt Hạ Huyễn Thần là Mạch Trường Thanh đang lôi kéo cổ áo của Tạ Ninh đến xộc xệch, còn cô thì nhón chân ôm lấy vai của đối phương, hai gương mặt kề sát vào nhau không có một kẽ hở.

Một ngọn lửa hừng hực cháy lan khắp lồng ngực.

Tạ Ninh không cảm thấy gì, chỉ ngây ngô hỏi lại: “Anh Thần đã xong cảnh quay rồi à?”

Cánh tay chưa kịp buông ra đã bị người ta tóm lấy kéo thật mạnh về phía trước.

Tạ Ninh theo quán tính sợ hãi hét lên một tiếng.

Bả vai ngay lập tức được người bên cạnh giữ lại.

Hạ Huyễn Thần hằn học quát: “Buông tay ra.”

Mạch Trường Thanh lúc này mới chú ý đến mình đang ôm vai của Tạ Ninh, anh nhẹ nhàng thả ra, cũng không quên giải thích: “Chúng tôi là đang diễn tập.”

Tạ Ninh cũng gật đầu: “Đúng vậy, là diễn tập.”

“Tôi không biết vai Bùi Tự của cậu có cảnh nào cảnh phải ôm ấp như thế đấy.” Hạ Huyễn Thần cười gằn.

Nói xong cũng không đợi Mạch Trường Thanh lên tiếng đã nhanh chóng kéo Tạ Ninh trở về phòng nghỉ.

“Anh Thần nhẹ chút, anh bóp tay tôi đau quá.”

Tạ Ninh mơ hồ cảm nhận được Hạ Huyễn Thần tức giận, cho nên cô chỉ dám nhỏ giọng rên rỉ.

Cánh cửa phòng nghỉ vừa đóng sầm lại, Tạ Ninh cũng bị ném lên ghế sofa.

“Tôi đã nói gì với cô, cô quên rồi sao, cô hứa thế nào? Tại sao lại quấn quýt với Mạch Trường Thanh như vậy hả?”

Hạ Huyễn Thần gần như là nghiến răng nghiến lợi mà hét lên.

Tạ Ninh xua tay: “Chúng tôi chỉ là đang diễn tập thôi, thật đấy, Mạch Trường Thanh lo lắng về cảnh quay đầu tiên vào ngày mai, cho nên tôi mới tập với anh ấy một chút.”

“Diễn tập, diễn tập mà lại ôm nhau như vậy? Cô tưởng tôi mù à?” Hạ Huyễn Thần tràn đầy chỉ trích.

“Anh hiểu lầm rồi, cái gì mà ôm nhau chứ, do chiều cao chênh lệch nên tôi không thể không bám vào vai anh ấy.” Tạ Ninh hết sức phân trần.

Nhưng dường như Hạ Huyễn Thần không nghe lọt tai.

“Có biết bao nhiêu người ở đó, tại sao cậu ta không chọn ai lại chỉ nhờ cô diễn tập với mình? Cô không thấy lời giải thích này hết sức buồn cười sao?”

Tạ Ninh thở dài ngao ngán: “Tôi đâu có nghĩ nhiều như vậy. Anh xem Mạch Trường Thanh chỉ là người mới, anh ấy gần như không quen biết nhiều, xung quanh cũng chỉ có tôi, trợ lý Tiểu Kiệt và Tô Tiểu Lam, anh ấy kêu ai diễn tập với mình đây? Chính vì vậy nên tôi mới giúp đỡ anh ấy một chút. Đổi lại là một diễn viên khác nhờ vả, nếu tôi rảnh rỗi tôi cũng sẽ hỗ trợ như thế thôi.”

“Không cho phép, tôi không cho phép cô diễn tập với Mạch Trường Thanh.”

Hạ Huyễn Thần u ám nhìn Tạ Ninh đang cố gắng khoa chân múa tay giải thích, từng chữ nặng nề được thốt ra không chút nhân nhượng.

Biết không thể nào lung lay được khối đá tảng Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tôi biết rồi, nhưng mà anh hãy nghĩ một chút, Mạch Trường Thanh diễn không tốt sẽ kéo chân cả đoàn phim đó, ảnh hưởng không phải chỉ một mình anh ấy thôi đâu.”

Không phải ai cũng tốt số như Châu Sa, có diễn viên chính đích thân đứng ra chỉ bảo.

Dù Tạ Ninh đã đồng ý với mình nhưng trong giọng nói vẫn còn ẩn ý lo lắng cho Mạch Trường Thanh khiến Hạ Huyễn Thần nuốt không trôi cục tức này.

Anh bực bội nới cổ áo, sau đó trầm giọng nói: “Về chuyện của Mạch Trường Thanh, tôi sẽ nói với đạo diễn bổ sung một giáo viên dạy diễn xuất cho cậu ta trên phim trường, dù gì thì phần nghi lễ cung đình trong phim cũng khá nhiều, người mới như Mạch Trường Thanh còn phải học thêm.”