Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 28




Nhìn bao lớn bao nhỏ treo trên tay, Hạ Huyễn Thần nhíu mày.

“Nếu không có tôi, làm sao cô mang nổi hết những thứ này về nhà chứ?”

Tạ Ninh không cho là như thế: “Anh đừng coi thường, tôi khỏe lắm đấy, vác bình nước 20 lít lên năm tầng lầu vẫn còn được đấy.”

Vả lại cũng chỉ đi bộ có một đoạn ngắn mà thôi, đến chốt an ninh thế nào mấy anh bảo vệ của hỗ trợ giúp cô mang lên thôi, lo gì chứ.

Hạ Huyễn Thần bóp trán, sau đó mím môi theo sau cô trở về căn hộ.

Trời vừa tạnh mưa, trên đường chen chúc những vũng nước đọng lớn nhỏ.

Hạ Huyễn Thần nhăn mặt cố gắng để đôi giày của mình không bị ẩm ướt.

Tạ Ninh đi bên cạnh rất nhanh đã nhận ra sự khó chịu của anh.

Cô cố gắng lôi kéo anh rảo bước thật nhanh trở về, không nghĩ đến khi vòng qua khu công viên nội bộ đã bị một chiếc xe đi ngang qua không kịp giảm tốc b.ắ.n hết nước bẩn lên người.

“A, anh Thần cẩn thận.”

Tạ Ninh theo quán tính ngay lập tức đẩy Hạ Huyễn Thần vào trong, để bản thân mình hứng trọn vũng nước dưới mặt đường.

Hạ Huyễn Thần tức giận kéo khẩu trang xuống chửi: “Đi xe kiểu quái gì thế?”

Nhưng Tạ Ninh đã vội vàng kéo anh lại.

Dù gì Hạ Huyễn Thần cũng là người nổi tiếng, quanh khu này ắt hẳn có paparazi rình rập để moi tin tức của các ngôi sao, dù gì khu Phúc Điền này cũng nổi tiếng là nơi dành cho người giàu có và các đại minh tinh, nếu lỡ chẳng may bộ dạng này của Hạ Huyễn Thần bị bắt gặp thì nhất định sẽ bị bế lên hot search cho mà xem.

“Đừng nổi nóng, chúng ta đi về thôi.”

“Nhưng cô bị ướt hết rồi.” Hạ Huyễn Thần miết vành nón, cố gắng đè nén lửa giận.

“Anh không sao là tốt rồi, không cần lo cho tôi.”

Vừa nói Tạ Ninh vừa lôi kéo tay Hạ Huyễn Thần hướng về phía trước, chỉ sợ chần chừ ở bên ngoài thế này sẽ dễ thu hút sự chú ý của người qua đường lắm.

Hạ Huyễn Thần không thể cãi lại, chỉ đành hậm hực giành lấy túi xách trên tay cô, sau đó nắm chặt cổ tay nhỏ của Tạ Ninh, để cô dắt anh về nhà.

Dù trời mới mưa một trận to, nhưng không khí nóng bức rất nhanh đã quay lại, Tạ Ninh thở một hơi, vội vàng đi vào trong căn phòng mát lạnh rộng rãi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hạ Huyễn Thần chăng chút câu nệ mà vén áo lên cởi ra, để lộ múi bụng săn chắc rõ ràng cùng đường nhân ngư kéo dài xuống tận đai lưng quần.

“Anh… sao lại cởi áo thế kia?” Tạ Ninh xấu hổ quay mặt sang một bên.

Hạ Huyễn Thần nhướng mày, giả bộ đưa tay rà trên khóa kéo quần, giọng ngả ngớn: “Ướt hết cả rồi, không cởi ra chẳng lẽ mặc vậy cho cảm lạnh ư?”

Tạ Ninh ống quần đã bị dính nước của Hạ Huyễn Thần, ngại ngùng gật gật đầu: “Ừ nhỉ.”

Hạ Huyễn Thần liếc một vòng, sau đó thoải mái chỉ vào một góc: “Cô cũng ướt hết rồi, nhanh đi tắm và thay quần áo đi.”

Tạ Ninh giũ giũ vạt áo ẩm ướt và lấm lem vết bẩn, lắc đầu: “Không cần đâu, ngồi một chút sẽ khô ngay, vả lại tôi không có mang theo quần áo thay.”

Hạ Huyễn Thần nhíu mày vẻ không hài lòng: “Đừng coi thường, mưa đầu mùa rất dễ nhiễm bệnh, tôi không muốn bị mang tiếng là ngược đãi nhân viên đâu. Phòng tắm ở bên kia, cô cứ thoải mái sử dụng những món đồ trong tủ. Còn quần áo thì chờ tôi tìm cho cô một bộ mặc tạm.”

Tạ Ninh chưa kịp nói lời từ chối, Hạ Huyễn Thần là biến mất sau cánh cửa của phòng trang phục.

Vài phút sau, Hạ Huyễn Thần đã quay trở ra, trên tay là một chiếc áo sơ mi tối màu.

“Tranh thủ đi, nếu không sẽ trễ giờ cơm trưa đấy.”

Nói xong cũng không chờ Tạ Ninh đáp lại đã đi đi lên cầu thang hướng về phía phòng ngủ đóng cửa lại.

Tạ Ninh nhìn quá bộ dạng nhếch nhác của mình, cuối cùng cũng quyết định làm theo ý của Hạ Huyễn Thần.

Phòng tắm rất lớn, gần như ngang ngửa căn phòng trọ của Tạ Ninh.

Trong tủ đầy đủ đồ dầu gội sữa tắm hàng ngoại nhập, còn có một bộ dưỡng da dành cho phụ nữ độ tuổi dưới 30 vẫn còn nguyên tem nguyên mác.

Tạ Ninh nhìn qua rồi xuýt xoa tặc lưỡi, đúng là nhà giàu có khác, một bộ này cô đã nhìn thấy quảng cáo trên tạp chí thời trang, còn nhiều hơn một tháng lương của cô nữa.

Hạ Huyễn Thần là đàn ông độc thân, lại mua bộ dưỡng da đắt tiền như thế này để trong nhà, hẳn là chuẩn bị trước cho người nào đó.

Tạ Ninh quyến luyến sờ nhẹ lên nắp chai bằng pha lê, trong lòng cảm thán, không biết đến bao giờ cô với Tưởng Y mới có diễm phúc được xài những món hàng xa xỉ như thế này.

Sợ Hạ Huyễn Thần chờ lâu, Tạ Ninh chỉ qua loa tắm rửa một chút, sau đó mang quần áo giặt sơ rồi bỏ vào máy giặt, để chế độ giặt nhanh.

Tủ lạnh đã đầy ắp thịt cá rau củ quả, Tạ Ninh hào hứng bắt tay vào nấu nướng.

Cá được làm sạch, ướp qua.

Dầu nóng để sôi, phi hành tỏi cho thơm.

Xèo một tiếng, phần thịt cá đã đổi sang màu vàng ruộm.

“Hôm nay nấu món gì thế?” Hạ Huyễn Thần đi đến từ lúc nào, đang khoanh tay tựa lưng vào bàn bếp bằng đá cẩm thạch nhìn Tạ Ninh bận rộn bên chảo nóng.

“Cá sốt tương đen, canh thì làm bí đỏ hầm cùng xương heo nhé, tôi sẽ làm thêm một món salad rong biển cùng nấm đông cô xào thịt bò. Anh thấy vậy có được không?”

Tạ Ninh vừa nhanh tay đổ một chén xì dầu lên mặt cá, vừa vui vẻ đáp lại Hạ Huyễn Thần.

Hạ Huyễn Thần gật đầu, tiện thể còn tiến đến gần hít một hơi mùi thơm nồng của món cá đang sôi sùng sục trong chảo.

“Được đó, tôi cũng không ghét ăn cá.”

Hai người mỗi người một câu không đầu không đuôi nhưng không khí vẫn vô cùng thoải mái, cảm giác như một đôi vợ chồng già đã ở chung mấy chục năm qua rồi vậy.

Có vẻ như một cơn mưa buổi sáng vẫn không đủ với không khí nóng bức phủ đầy hơi nước của Đô Thành, cho nên đến chiều tối, mây đen lại bắt đầu vần vũ trên bầu trời để chuẩn bị giải phóng tiếp một lượng nước cực lớn xuống lòng thành phố.

Tạ Ninh kiểm tra máy giặt, sau đó đi đến kệ đựng giày, mọi thứ đều đã được sấy khô và sạch sẽ.

Từ lúc Tạ Ninh đến làm bảo mẫu cho Hạ Huyễn Thần, anh chỉ loanh quanh ở phòng khách để làm việc, hiếm khi đóng cửa nhốt mình trong thư phòng như ngày trước.

Bữa tối đã xử lý xong, Hạ Huyễn Thần tiếp tục ngồi coi kịch bản, Tạ Ninh không có gì làm đành phải mở tivi lên tìm kiếm một bộ phim truyền hình đang hot để xem g.i.ế.c thời gian.

“Bên đoàn làm phim đã công bố lịch chiếu dự kiến rồi đấy.”

“Tôi biết.”

Tạ Ninh xoay xoay remote trong tay, không tiếc lời khen ngợi: “So với mặt bằng chung của những phim hiện tại đang chiếu, chủ đề và nhân vật trong “Thiên hạ” chắc chắn sẽ gây chấn động với người xem.”

Hạ Huyễn Thần cười khẽ: “Chuyện đó nằm trong định liệu của tôi.”

Nhìn đối phương như con khổng tước kiêu ngạo xòe đuôi, Tạ Ninh nhún vai ngả người lên ghế.

Với tình hình chung chạ của hai người hiện tại, bỏ công việc này mà rời đi Tạ Ninh có chút tiếc nuối.

Hạ Huyễn Thần bây giờ là một đỉnh lưu nóng bỏng tay, làm trợ lý của anh cũng có nhiều lợi ích.

Tiền lương lại hậu hĩnh như thế.

Nếu đầu quân vào một đoàn đội khác, không dễ để đạt được những đãi ngộ như lúc này.

Tạ Ninh ngáp một cái thật dài, nhìn lên hình ảnh lộn xộn cùng âm thanh cãi vã của diễn viên trên màn hình lớn.

“Mãi mà vẫn chưa hết mưa nữa.”

Hạ Huyễn Thần nhìn vào đồng hồ, đã gần mười giờ tối.

“Vậy thì ở lại đây một đêm đi, dù gì đi nữa cũng không thiếu phòng trống.” Giọng điệu thản nhiên như không.

Tạ Ninh lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi bị chứng khó ngủ khi lạ nhà, vẫn là nên trở về căn phòng trọ kia thì tốt hơn.”

Cho xin đi, cô đã mệt mỏi cả ngày rồi, bây giờ chỉ muốn ngả lưng đánh một giấc thật ngon.

Bắt cô ở lại đây nữa có khác gì muốn phá hủy giấc ngủ của cô chứ hả?

Hạ Huyễn Thần rất chịu khó mở lời thuyết phục: “Bên ngoài vẫn còn mưa, mà giờ này thì đã trễ rồi, có đặt xe cũng chưa chắc có tài xế nhận.”

“Làm gì đến nỗi đó chứ.” Tạ Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, mở lên vài app đặt xe mà cô hay dùng.

Đô Thành là thành phố lớn, cuộc sống về đêm vô cùng sôi động, nếu vào cuối tuần và ngày nghỉ rất khó để kiếm được xe trong khu trung tâm, giá cả lại bị đội lên cao.

Huống chi bây giờ trời đang mưa, Phúc Điền là khu căn hộ dành cho nhà giàu, trước nay đều không có nhiều tài xế đứng đậu ở đây để chờ khách.

Hạ Huyễn Thần rất tự tin là Tạ Ninh sẽ không thể nào tìm được một chiếc xe taxi chở cô về nhà vào giờ này.

“Vậy thì cô cứ thử đặt xem sao, đến lúc không có xe thì đừng có năn nỉ tôi nhận người ở lại qua đêm đấy nhé.” Hạ Huyễn Thần xấu xa nói.

Tạ Ninh không đáp, chỉ chuyên tâm hí hoáy trên màn hình điện thoại.

“Ting”, âm báo tin nhắn vang lên.

“Có rồi.”

Hạ Huyễn Thần trừng mắt: “Có gì?”

“Tài xế đó, có người nhận đơn của tôi rồi, sắp đến nơi luôn, tôi đi xuống dưới đón xe đây.” Tạ Ninh hồ hởi nói rồi quơ tay lần lượt gom đồ bỏ vào túi xách lớn muốn rời đi.

“Sao lại có thể như thế?” Hạ Huyễn Thần không tin.

Tạ Ninh chớp mắt, hai phiến môi cong lên vui vẻ: “Do tôi may mắn đấy ha ha.”

Nói rồi cùng không buồn quan tâm đến vẻ mặt thối hoắc của Hạ Huyễn Thần.

Cánh cửa nhanh chóng bị đóng lại.

Hạ Huyễn Thần âm u ngồi trên ghế, cuốn kịch bản bị quăng loạn xạ qua một bên.

Trong lòng thầm nghĩ có phải ông trời thấy anh có tâm thuật bất chính cho nên mới trêu ngươi mình vậy không đây.

Cố gắng dỗ dành cơn tức giân bị nghẹn ngang ở lồng ngực, Hạ Huyễn Thần hậm hực rời khỏi nhà đi xuống dưới muốn nhìn Tạ Ninh một cái.

Tài xế đã đến nơi, Tạ Ninh giũ giũ cây dù trên tay chuẩn bị chui vào trong xe thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

“Anh xuống dưới đây làm gì vậy?”

“Tiễn cô.”

Nghe vậy, Tạ Ninh có hơi bất ngờ, cô mở tròn đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó nở một nụ cười thật tươi.

Chưa bao giờ Hạ Huyễn Thần nhìn thấy nụ cười đẹp như vậy ở Tạ Ninh.

“Tôi về đây, cảm ơn anh Thần.”

Cánh tay vẫy vẫy, chiếc xe rất nhanh đã biến mất.